Chương 11: Tang thi bị cắn
Tang thi này không giống với những tang thi khác!
Đó là cảm giác đầu tiên của Đào Nhạc.
Nhưng mà, sự không giống này mang hàm ý càng nguy hiểm hơn! Đào Nhạc lui nhanh về sau, lại bị tang thi kia bước vài bước kéo lấy cánh tay. Sau đó cúi đầu vào cạnh cổ Đào Nhạc ngửi ngửi. Rồi lại thè lưỡi liếm lên cổ cậu. Tang thi nhè nhẹ gật đầu, cũng không tệ lắm, ít nhất là rất sạch sẽ, so với thứ vừa ăn lúc nãy thì cảm giác trắng nõn mềm mịn hơn nhiều. Tang thi vui vẻ lại hài lòng, tốc độ ăn tự nhiên cũng chậm lại. Dù sao thì thức ăn sạch sẽ rất ít, mà thức ăn làm cho tang thi hài lòng như vậy còn ít hơn.
Còn Đào Nhạc vốn đang run rẩy cho rằng tang thi muốn cắn cậu nên nhắm tịt mắt chờ đợi một lúc lâu, phát hiện tang thi vẫn chưa cắn mình. Ngẩng đầu liền nhìn thấy tang thi đang thỏa mãn mà gật gù, sau đó nhìn thấy ánh mắt u mê của tang thi, cảm thấy vẫn còn hy vọng, vội vàng mỉm cười.
Vừa đúng lúc tang thi nhìn thấy nụ cười của Đào Nhạc, hiếu kỳ nghiêng đầu nhìn ngắm thức ăn của mình. Mỗi một món đồ ăn trước đây nhìn thấy mình nếu không phải là bộ dạng hoảng hốt thì cũng là giãy dụa la hét thất thanh… mỗi một người đối diện với hắn đều sẽ thể hiện ra những biểu cảm giống như vậy, có điều… những cái khác không nói, chỉ nói đến dung mạo của thức ăn này cũng xem như rất được đó.
Đối với thức ăn trước mắt này, tang thi lại càng thêm hài lòng.
Còn Đào Nhạc trưng ra khuôn mặt tươi cười với tang thi, phát hiện đối phương không có bất kỳ động tác nhỏ nào, cho rằng tang thi trước mắt này không có ý định ăn mình nữa, liền cười ngọt ngào hơn, sau đó còn nhiệt tình thăm hỏi: “Người anh em, có đói hay không? Hay là để tôi mời anh ăn chút gì nha?” Sau đó mang nửa cây nến còn dư trong tay đưa tới trước mặt tang thi.
Đợi hết cả buổi tang thi vẫn như cũ nghiêng đầu nhìn Đào Nhạc, Đào Nhạc tưởng rằng đối phương chưa ăn nến bao giờ, liền tốt bụng vội vàng giải thích: “Tuy rằng nến này không ngon, nhưng mà cũng không khó ăn! Tôi đã thử hết mười mấy loại thức ăn, nhận thấy cũng chỉ có nến là có thể nuốt nổi. Tuy là không phải mỹ vị gì, nhưng cũng là chút thức ăn còn lại của tôi. Không bằng cứ ăn thử chút xem sao? Cứ xem như nước trắng không có mùi vị hay là xem như ăn màn thầu cũng được.” Vừa nói vừa đưa nến vào miệng tang thi.
Tang thi rất hiếu kỳ, thức ăn này cứ nói liên tục như vậy, cuối cùng là muốn biểu đạt điều gì chứ, mặc dù hắn bởi vì đã tiến hóa nên có chút tư duy, nhưng mà những lời quá mức cụ thể hắn lại nghe không hiểu.
Mặc dù không hiểu lời Đào Nhạc nói, nhưng mà cũng vẫn có thể nhìn ra được Đào Nhạc đang cố gắng chuyển đồ vật gì đó cho mình, hơn nữa còn là đưa vào miệng hắn.
Tang thi nghiêng đầu nhìn ngắm một chút vật thể hình trụ này, rồi lại ngước mắt liếc nhìn Đào Nhạc.
Đào Nhạc phát hiện tang thi đang liếc trộm mình, gấp gáp trưng ra một nụ cười chân thành hơn để đảm bảo cho thành ý của bản thân, sau đó lại đưa tay của mình ra phía trước, trực tiếp nhét cây nến vào miệng tang thi.
Tang thi suy ngẫm một chút, nếu người này đã sắp trở thành đồ ăn của mình, vậy thì đồ của cậu ta cũng sẽ là đồ của mình. Hơn nữa còn có thành ý muốn mình ăn đến thế, vậy nếu đây là mong muốn cuối cùng của đồ ăn, hắn sẽ hào phóng giúp đồ ăn này thực hiện vậy!
Khẽ mở miệng, sau đó cắn một ngụm nến trong tay Đào Nhạc.
Nhai thử vài cái, sắc mặt đột nhiên trở nên âm trầm, vươn tay hất tay Đào Nhạc ra sau đó phun ra ngụm nến nhảo nhoẹt trong miệng, hai mắt hồng hồng nhìn Đào Nhạc, miệng làu bàu những âm thanh: “Ô Ô” (Đồ ăn đáng ghét, lại dám cho ta ăn thứ đồ khó nuốt thế này! Quả thật là không thể tha thứ mà!)
Đào Nhạc vốn có ý tốt, lại không thể ngờ rằng tang thi trước mắt sau khi ăn nến xong lại liền nổi giận đẩy cậu ra, sau đó hung tợn mà nhìn chằm chằm cậu.
“Sao… sao vậy?” Trực giác Đào Nhạc cảm nhận thấy sự nguy hiểm, lùi về sau một bước, dò hỏi.
Tâm trạng của tang thi vốn đang vui vẻ, muốn cho đồ ăn sạch sẽ trước mắt này một cơ hội, lại không ngờ rằng bản thân bị cậu ta đùa cợt như vậy, trực tiếp đưa tay bóp cổ Đào Nhạc lôi đến trước mặt mình, sau đó há miệng đến bên cổ Đào Nhạc cắn một ngụm.
Đào Nhạc bị bóp cổ, lôi đến trước mặt tang thi. Sau đó liền nhìn thấy tang thi đang há lớn miệng cắn xuống cổ mình, không chịu nổi mà ngất xỉu tiếp…
Tang thi cắn một cái, máu của Đào Nhạc trực tiếp chảy vọt vào miệng hắn, một mùi hôi thối nồng nặc tràn ngập khắp miệng. Tang thi vung tay, ném Đào Nhạc vào góc tường, sau đó lấy tay ôm cổ mình bắt đầu liều mạng mà nôn ra.
Tuy rằng không muốn bỏ qua cho món đồ ăn đáng ghét này, nhưng mà tang thi vẫn khó mà chịu đựng được mùi vị trong miệng, vội vàng xông ra ngoài, vừa xông ra ngoài vừa gào lên: “Grào…grào…” (Đáng ghét! Đồ ăn sạch sẽ thật khó ăn mà! Quả nhiên là đồ nhìn càng đẹp thì càng độc mà! Trước tiên mình đi tìm đồ nào xấu xấu một chút để rửa miệng mới được! Đồ ăn đáng ghét!)
Đào Nhạc bị tang thi kia tiện tay ném vào góc tường, thân thể va mạnh vào vách tường, sau đó ngã trên mặt đất lăn hai vòng. Mặc dù tang thi đó không dùng quá nhiều sức nhưng mà không hề giảm nửa phân hiệu quả, cũng may là thể chất tang thi của Đào Nhạc phi phàm vậy mà cũng bị thương không nhẹ. Trước hết là bị đau đến tỉnh lại, cảm thấy chóng mặt hoa mắt tức ngực, rên khẽ một tiếng “Hự” nôn ra một ngụm máu tươi, sau đó đầu nghiêng sang một bên, lần nữa hôn mê bất tỉnh…
Lần này Đào nhạc bị thương không nhẹ, hôn mê mất ba ngày mới dần dần tỉnh lại. sau khi tỉnh lại, chỉ cảm thấy đói! Rất đói! Cực kỳ đói! Đói đến mức rơi vào trạng thái đứng cũng đứng không nổi.
Đào Nhạc nằm dưới đất vô cùng chật vật, nhưng mà xã hội thời mạt thế, bây giờ ai lại có thể chăm sóc và cứu giúp cậu chứ? Vì vậy chỉ có thể dựa vào bản thân mình! Vừa hay bên cạnh chân chính là nửa cây nến bị vứt bỏ, Đào Nhạc yếu ớt với tay tận mấy lần, mới nhìn thử vật đang nắm trong tay. Cả người nằm rạp trên đất, khẽ ngẩng đầu, phủi đi bụi bặm trên cây nến, sau đó vội vàng nhét nến vào miệng. Cắn vài cái, chỉ cắn nhẹ vài cái liền nuốt xuống. Hiển nhiên vì Đào Nhạc ăn quá mức gấp gáp , không kịp nhai làm cho nến bị vướng trong cuống họng, nuốt xuống không được mà nhả ra cũng không xong, cực kỳ khó chịu.
Đào Nhạc thật vất vả mới trở mình được, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực, muốn nôn ra khúc nến đang bị mắc nghẹn. Đào Nhạc vốn cho rằng tang thi sẽ không hề có chút cảm giác gì, nhưng mà trải qua vài hôm, vừa bị phỏng, vừa bị thương… Bây giờ nghĩ lại, tang thi cũng không phải sinh vật đáng sợ gì, chúng cũng sẽ bị thương, cũng biết đau, nhưng mà có thể tang thi bậc sơ cấp không có tư duy, chỉ làm theo bản năng của mình mà quên đi những chuyện khác.
Ngấu nghiến ăn xong nửa cây nến kia, Đào Nhạc nghỉ một chút, sau đó chầm chậm ngội dậy. Nhớ đến việc bản thân mình đã bị tang thi dọa đến ngất xỉu ba lần, Đào Nhạc cảm thấy bản thân thật sự rất mất mặt mà, cho dù có sợ tang thi đến thế nào đi nữa cũng không đến mức bị dọa ngất xỉu tận ba lần luôn chứ?
Mất mặt! Thật mất mặt mà!
Đào Nhạc nhìn vết cắn trên cổ mình trong gương, tuy rằng vết thương đã bắt đầu khép miệng, nhưng mà dấu răng sâu ở giữa vẫn mơ hồ có thể nhìn thấy.
“Ác! Quá ác rồi! Dù thế nào thì cũng là đồng loại mà, ngươi nói xem tên đó sao lại xuống tay ác độc như vậy chứ?” Đào Nhạc xoa xoa vết thương trên cổ mình oán hận trách móc, “lần sau gặp lại… mình nhất định… tranh thủ cắn ngược lại hắn!” làm vài động tác cắn xé, sau đó xoay người định đi tìm một bộ đồ có cổ áo cao, che đi vết thương chướng mắt này, còn đối với lời hề vừa lập ra, Đào Nhạc bày tỏ: Thề thốt cái gì chứ có thể ăn được sao? Có tác dụng sao? Nói chơi có thể xem như thật sao? Hơn nữa tang thi đó vừa nhìn liền biết không phải dạng hiền lành gì cho cam rồi, cậu mới không rãnh rỗi sinh nông nỗi đâu!
Cuối cùng lục lọi một hồi cũng tìm thấy một bộ y phục nữ có cổ áo cao trong tủ quần áo, Đào Nhạc không hề do dự chút nào mà mặc vào, còn thuận đường đi đến nhà bếp tìm một con dao thái rau cầm trong tay, vừa đi đến cửa, nhìn trái nhìn phải một chút, sau đó chạy vào phòng lấy một cái cặp đeo chéo vai, bỏ dao vào trong cặp, sau đó đến trước gương, đứng vững, tay trái nhanh chóng rút con dao từ trong cặp ra, so với tạo hình mà Đào Nhạc tự mình cho là rất soái thì trên thực tế vừa có chút ngốc nghếch lại có chút đáng yêu. Đào Nhạc hài lòng gật gật đầu, “Như vậy cũng tạm ổn rồi! Xuất môn tại ngoại* cũng cần có cái gì để phòng thân chứ, bây giờ thì mình không cần phải sợ tang thi nữa! Đến một con chém một con, đến hai con mình chém luôn một đôi!” Khí thế bừng bừng hung hăng mà ra khỏi nhà tìm thức ăn thôi!
*xuất môn tại ngoại: ra khỏi cửa/ ra đời, rời khỏi nhà…
Sau khi Đào Nhạc bừng bừng khí thế ra khỏi cửa, thì lặng lẽ trốn ở cổng tò vò*, sau đó nhô đầu ra ngoài nhìn quanh một vòng, phát hiện không có ai cả. Sau đó rón rén nhẹ nhàng đi ra ngoài.
*cổng tò vò: thường dùng để chỉ dạng kiến trúc bên trong cửa có những lối đi nhỏ qua hành lang có đỉnh vòm, tương đối cao, trông giống như một hang động như cổng của tường thành hoặc các kiến trúc trong các phủ đệ.
*Một số hình ảnh về cổng tò vò:
Một đường đi tới, trên đường lớn Đào Nhạc hầu như không nhìn thấy một tang thi nào. Dường như chỉ trong một đêm, tất cả tang thi trong căn cứ địa này đều biến mất không chút tin tức, nếu như không phải trên đường còn loang lổ vết máu, thì có vẻ như bầy tang thi đáng sợ này chưa từng xuất hiện.
Căn cứ địa sẽ không bao giờ ồn ào náo động như trong quá khứ nữa, bồn bề vắng vẻ hiu quạnh, nửa bóng người cũng không thấy. Một mình Đào Nhạc bước đi trên đường phố yên tĩnh trống trải, vốn dĩ nên buồn bã thương cảm một trận, nhưng cậu lại mỉm cười: “Wa wow! Thế mà lại không có một tang thi nào, lần này mình không cần phải lo lắng nữa rồi! Hơn nữa đồ đạc trong căn cứ địa có thể là không ai còn cần đến nữa hết… như vậy thì mình có thể… hahahaha…” vừa nói vừa cười một cách thô bỉ.
Cửa hàng giao dịch lớn nhất trong căn cứ địa nằm bên cạnh cột công cáo* nơi căn cứ địa ban hành và tiếp nhận nhiệm vụ, không chỉ có vị trí đắc địa, mà còn chiếm một diện tích không nhỏ, giang hồ đồn rằng, cửa hàng này là cơ quan đầu não của toàn căn cứ địa. Trước đây Đào Nhạc đi theo nhóm người Lưu Đông, căn bản chưa từng bước vào đây, nghe nói bên trong toàn là hàng hóa cao cấp.
*cột công cáo: đặt ở những nơi đông người qua lại, dùng để dán các loại công văn, cáo thị…
Bước qua thức ăn chất đầy trên đất, Đào Nhạc đi về hướng khu hàng tiêu dùng, trên giá để không ít đồ tốt. Đào Nhạc một đường lấy lấy chọn chọn, phát hiện ở trong góc có kem đánh răng và bàn chải. Ngồi chồm hổm dưới đất, nhìn kem đánh răng và bàn chải…
“Lấy hay là không lấy?” Ngón tay chọt chọt khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, tự hỏi: “Trước đây lúc làm ma, không thể lấy… đánh răng rửa mặt gì đó cũng không phải nghĩ đến. Bây giờ… ngược lại có thể, hơn nữa hiện tại có điều kiện này. Nhưng mà hàm răng sắc nhọn của tang thi… cuối cùng là dùng hay không dùng kem đánh răng đây? Hơn nữa tang thi rốt cuộc có thể đánh răng hay không?”
Nghĩ hết nửa ngày, lại đấu tranh tư tưởng thêm một hồi, Đào Nhạc vẫn quyết định mang kem đánh răng và bàn chải đánh răng về. Cũng không biết tang thi có bị sâu răng hay không, ăn những đồ như vậy vẫn là nên đánh răng thì mới yên tâm được. Hơn nữa nến… có hơi dính răng a…
Lại nhớ đến mấy lần tang thi bổ nhào vào mình và mùi tanh tỏa ra từ trong miệng chúng, Đào Nhạc quyết định đi lấy hai bình nước súc miệng mang về. Cho dù quay về phát hiện không thể đánh răng, cũng cần dùng một ít nước miệng làm sạch miệng, hơi thở sạch sẽ mới có lợi cho cuộc sống!
Sau đó lại lấy thêm khăn tắm, khăn mặt, xà phòng…
…
Đáng tiếc dạo hết một vòng, Đào Nhạc cũng không tìm thấy nến, đừng nói là nến thông thường, đến nến thơm cũng không có, Đào Nhạc oán hận nói: “Mạt thế rồi… cho dù căn cứ địa có máy phát điện năng lượng gió và năng lượng mặt trời kiểu lớn… thì cũng có lúc bị hư chứ? Đến lúc đó thì phải làm sao chứ? Tối đen sao? Còn không biết phải tìm đồ vật gì đó có thể phát sáng! Làm hại mình không có đồ ăn… thật đáng ghét mà! Hơn nữa, đến cả băng vệ sinh cho phụ nữ còn có, sao lại không có nến chứ aaaa!!!”
Chỉ là đột nhiên cậu lại nổi óc hiếu kỳ: “Phụ nữ mỗi tháng luôn có mấy ngày như vậy… vậy thì tang thi nữ thì sao nhỉ?” Đào Nhạc áp chế nghi vấn xuống đáy lòng, tang thi gì đó vẫn là không nghiên cứu thì hơn…
Mấy năm sau, khi Đào Nhạc ôm phải một cái đùi to bự, thì lòng hiếu kỳ lại bị khơi dậy, rốt cuộc vẫn là nghiên cứu một chút về đặc tính sinh lý của tang thi nữ.
2 bình luận về “Tang Thi Yếu Nhất Lịch Sử – Chương 11”