☆, Chương 35:
Đêm tối âm u, khắp nơi trong khu phế tích hoang vu đều vang vọng tiếng tang thi kêu gào, mùi máu tanh giết chóc cùng gặm nuốt tùy ý là có thể thấy được.
Bạch Tư Duệ cùng Tiêu Thời ngồi một bên mắt to trừng mắt nhỏ, đống phế tích tầng tầng lớp lớp che đi tiếng ầm ĩ bên ngoài, Tiêu Thời ban ngày ngủ nhiều, lúc này cũng đang hưng phấn như đại đa số tang thi, chỉ là đã được ăn no, sau khi bị Bạch Tư Duệ nhịn không được ném lên giường cũng không làm ầm ĩ nữa, ngơ ngác nhìn mặt Bạch Tư Duệ.
Bạch Tư Duệ ngáp một cái, liếc nhìn tang thi đang nhìn chằm chằm mình, không được tự nhiên nằm xuống, quay lưng với Tiêu Thời nhắm hai mắt lại.
Tiêu Thời ngồi yên một hồi, thấy Bạch Tư Duệ hồi lâu cũng không nhúc nhích, từ phía sau ôm lấy eo Bạch Tư Duệ nằm ở bên cạnh hắn, cố kìm nén ý nghĩ muốn liếm liếm cái cổ Bạch Tư Duệ để lộ ra bên ngoài quần áo.
Bạch Tư Duệ vẫn luôn nhắm mắt lại chậm rãi mở mắt ra, trong mắt thoáng hiện tự tình phức tạp, sau đó lại nhắm chặt mắt lại.
Sáng sớm, Bạch Tư Duệ đang ngủ say đột nhiên mở hai mắt, cả kinh kêu lên: “Tiểu Thời!”
“Rống” Tiêu Thời mơ mơ màng màng rống lên một tiếng, chậm rãi xoay thân thể cứng ngắc, cánh tay còn chưa kịp thu lại, Tiêu Thời liền dừng lại, nghi hoặc nhìn Bạch Tư Duệ phía sau.
“Tiểu Thời?”
Bạch Tư Duệ mở mắt liền nhìn thấy đồ vật xa lạ, thầm nghĩ không tốt, phát hiện Tiêu Thời còn ở bên người mới nặng nề thở ra một hơi. Bạch Tư Duệ xoay người ôm Tiêu Thời nói: “May mà em vẫn ở đây, ngày hôm qua xảy ra chuyện gì? Anh tại sao lại ngủ ở chỗ này?”
Tiêu Thời bị Bạch Tư Duệ ôm lấy không giãy dụa cũng không trả lời, vẫn cứ ngây ngốc nhìn Bạch Tư Duệ, ngu si đến như là một pho tượng gỗ.
“Tiểu Thời, em làm sao vậy?” Bạch Tư Duệ quan tâm hỏi, ôn nhu sờ sờ tóc Tiêu Thời.
“Rống rống rống!!” Tiêu Thời tỉnh táo lại, hướng về phía Bạch Tư Duệ điên cuồng hét lên một trận, lúc này rống một tiếng cái bụng liền đau, Tiêu Thời lại rống lên vài tiếng mới thở phì phò dừng lại, yết hầu còn phát ra âm thanh ùng ục ùng ục.
“Làm sao vậy?” Bạch Tư Duệ nhớ lại tình cảnh hôm qua khi tỉnh lại, lúc đó Tiêu Thời cũng một bộ dáng oan ức rống hắn, cùng phản ứng bây giờ giống nhau như đúc.
Thấy Tiêu Thời lộ ra vẻ mặt khó chịu, Bạch Tư Duệ theo ánh mắt Tiêu Thời nhìn xuống, phát hiện bụng cậu băng vải thì lập tức bật dậy, ôm lấy Tiêu Thời lo lắng nói: “Tiểu Thời, em bị thương? Để anh xem một chút!”
“Gào gừ!” Tiêu Thời kêu nhỏ một tiếng, yên lặng để Bạch Tư Duệ xem qua cái bụng. Qua một đêm, cuối cùng cũng xem như không đau như vậy nữa, Tiêu Thời hơi há miệng nhìn Bạch Tư Duệ, không hiểu Bạch Tư Duệ đến cùng là làm sao, rõ ràng hôm qua còn không thích cậu, hiện tại lại đối xử tốt với cậu.
Bạch Tư Duệ mở băng vải dùng ống quần băng bó ra, nhìn thấy trên bụng Tiêu Thời một mảnh máu thịt be bét liền hít một hơi lạnh, đau lòng nói: “Tiểu Thời…”
Bạch Tư Duệ đang định mở miệng, lại nhìn đến vết thương trên lưng Tiêu Thời thì đột ngột dừng lại, hô hấp đều sắp đình chỉ rồi.
“Ai làm?” Bạch Tư Duệ âm thanh triệt để lạnh xuống, ôm Tiêu Thời siết chặt nắm tay, gân xanh trên mu bàn tay ẩn hiện.
“Rống! Duệ duệ~” Nghiêng đầu hướng về Bạch Tư Duệ gào thét, cái bụng đau nhói làm âm thanh của cậu cũng nhỏ lại.
Chỉ tiếc Bạch Tư Duệ không lý giải được ý của cậu, nghe được Tiêu Thời gọi mình liền đem cậu ôm tới, để cậu ngồi trên chân của mình, đau lòng ôm chặt lấy Tiêu Thời thân thể, thấp giọng nói: “Xin lỗi!”
Nhìn vết thương đẫm máu trên bụng Tiêu Thời, Bạch Tư Duệ lần đầu tiên cảm thấy vui mừng vì Tiêu Thời đã biến thành tang thi, nếu không bị thương nặng như thế, cậu sẽ chết chắc.
“Gào gừ” Tiêu Thời buồn buồn đáp lại một tiếng, cũng lười tức giận với Bạch Tư Duệ, chỉ cần hắn đừng bỏ lại cậu là tốt rồi.
Bạch Tư Duệ từ không gian lấy ra băng gạc giúp Tiêu Thời một lần nữa băng bó, sau đó thay cho Tiêu Thời một bộ quần áo sạch sẽ. Ôm Tiêu Thời đi ra khỏi phòng ngủ, Bạch Tư Duệ chân mày nhíu càng chặt hơn.
Mở ra từng cánh từng cánh cửa, lòng Bạch Tư Duệ trầm xuống, mùi vị thối rửa của xác chết càng khiến cho người ta không thể lơ là. Mãi đến khi xác định nơi này chính là siêu thị, Bạch Tư Duệ trong lòng đã lạnh như băng.
Hắn nhớ rất rõ hôm qua đã tự mình ôm Tiêu Thời chạy rất xa, làm sao lại đột nhiên quay trở về nơi này rồi? Kẻ nào lại phí công sức lớn như vậy đem mình cùng Tiêu Thời về đây? Tên Đồng Vũ Đông kia hiển nhiên còn không có bản lãnh này, dù là bản thân hắn, muốn quay lại đây cũng phải tốn thời gian một đêm.
Bạch Tư Duệ cảm giác mình đối với ký ức buổi tối hoàn toàn trống không, ký ức tựa hồ bị miễn cưỡng hút ra, giống như hắn xưa nay không trải qua đêm đen. Rõ ràng đã đi xa như vậy rồi, đột nhiên lại trở lại chỗ cũ, giống như quỷ đánh tường vậy, nghĩ như thế nào cũng thấy rất quỷ dị.
Nếu tận thế đều đã xảy ra, còn có cái gì là không thể. Nơi này khắp nơi đều có thi thể, thi thể nhân loại thi thể tang thi hỗn hợp lại cùng nhau, trong không gian hắc ám như vậy, gặp phải quỷ đánh tường cũng rất có khả năng.
Đột nhiên, Bạch Tư Duệ nghĩ đến cái gì, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, so với nghĩ tới quỷ đánh tường thì càng thêm bất an.
Bạch Tư Duệ ngốc lăng đứng tại chỗ, nhìn thi thể đầy đất đầu óc hỗn loạn không ngừng. Nếu như không phải dị linh thần quái, cái kia… Cũng chỉ có thể là bản thân hắn xảy ra vấn đề. Không phải có tinh thần phân liệt tồn tại sao? Nếu như mình thật sự xảy ra vấn đề, một “bản thân” khác đối với Tiểu Thời không tốt, Tiểu Thời đối với hắn tức giận cũng có thể hiểu.
Có điều coi như là bản thân hắn mang theo Tiêu Thời chạy về đây, một ngày một đêm chạy trốn thân thể lẽ ra sẽ phi thường mệt mỏi mới đúng, tuyệt đối sẽ không ung dung như hiện tại thế này.
Bạch Tư Duệ nghĩ đến điểm này liền yên lòng, ôm Tiêu Thời nhanh chân đi ra ngoài, chỉ muốn nhanh một chút rời khỏi cái nơi không rõ này. Lúc này Tiêu Thời lại đột nhiên gầm rú lên, giãy giụa muốn xuống.
“Rống!” Tiêu Thời lo lắng giãy giụa, suýt chút nữa quên mất thịt của cậu.
“Làm sao vậy, Tiểu Thời?” Bạch Tư Duệ sợ Tiêu Thời động đến vết thương, liền thả Tiêu Thời xuống.
“Rống rống!” Tiêu Thời xoay người chạy đi, chạy hai bước liền quay đầu lại liếc nhìn Bạch Tư Duệ, thấy Bạch Tư Duệ không đi mới yên tâm chạy đến nhà kho ở hành lang.
Bạch Tư Duệ trong lòng nghi ngờ, nhanh chân đi theo.
Tiêu Thời chạy đến trước cửa một gian phòng, nằm trên cửa ngửi một cái, liền bắt đầu ‘Rầm rầm rầm’ đập cửa.
Bạch Tư Duệ nhìn thấy trong lòng liền hoảng hốt, vội vã ôm lấy eo Tiêu Thời cản lại. Tiêu Thời gào thét giẫy giụa, Bạch Tư Duệ mở miệng nói: “Tiểu Thời, đừng nóng vội, anh sẽ mở cửa, em cẩn thận vết thương một chút.”
Tiêu Thời nghe vậy đình chỉ giãy dụa, ngẩng đầu nhìn Bạch Tư Duệ, không xác định nói: “Duệ duệ~~”
“Ngoan!”
Bạch Tư Duệ mở cửa, một mùi máu tanh dày đặc phả vào mặt, trong phòng trên đất nằm một thi thể không đầu, thân thể đã bị gặm lung ta lung tung, đông một hơi tây một hơi, khắp nơi trên cơ thể cũng có thể nhìn thấy bạch cốt âm u.
“Thịt thịt” Tiêu Thời nuốt một ngụm nước miếng.
“Đi thôi!” Bạch Tư Duệ buông tay ra, Tiêu Thời như gió vọt vào, nhào tới trên người thi thể nhanh cắn xuống.
Bạch Tư Duệ ôm cánh tay tựa ở cạnh cửa, trầm mặc nhìn Tiêu Thời ăn uống.
Tiêu Thời như có cảm giác, quay đầu lại liếc nhìn Bạch Tư Duệ, suy nghĩ một chút, Tiêu Thời vẫn là kéo đồ ăn đi tới bên người Bạch Tư Duệ.
“Làm sao vậy? Thịt không tươi?”
“Duệ duệ ăn” Tiêu Thời đem một bên khác của đồ ăn đưa đến bên mép Bạch Tư Duệ, lại bắt đầu ăn.
“Ha ha… Anh không thích ăn, em tự mình ăn đi.” Bạch Tư Duệ cười sờ sờ đầu Tiêu Thời, phát hiện tóc Tiêu Thời đã có chút dài ra, nghĩ thầm khi nào đến vùng núi sẽ giúp Tiêu Thời cắt tóc ngắn một chút.
“Rống” Tiêu Thời thất vọng nhìn Bạch Tư Duệ một chút, ngồi trên mặt đất sát bên chân Bạch Tư Duệ. Biết ngay duệ duệ sẽ không ăn mà, hắn làm sao có thể thích mấy thứ này.
Tiêu Thời ăn xong, Bạch Tư Duệ liền ôm Tiêu Thời ra khỏi phế tích siêu thị. Vừa ra tới, ánh mặt trời ấm áp liền rọi vào trên người, ấm áp khiến người ta đặc biệt thoải mái.
Ngược lại chuyện này nếu còn không giải quyết, đi xa cũng chỉ có thể trở về, Bạch Tư Duệ cũng không cuống lên, cởi áo khoác, ôm Tiêu Thời bước chậm rãi trên đường. Tiêu Thời liếc mắt nhìn Bạch Tư Duệ, cảm thấy hắn sẽ không đi liền giãy giụa muốn xuống. Bạch Tư Duệ sợ Tiêu Thời giãy dụa động tới vết thương, chỉ đành dung túng thả Tiêu Thời xuống.
Tiêu Thời vừa được tự do liền nhấc chân chạy, Bạch Tư Duệ từng bước theo sát Tiêu Thời, ở phía sau hô to: “Chạy chậm một chút, Tiểu Thời, cẩn thận vết thương!”
Tiêu Thời quay đầu lại nhìn thấy Bạch Tư Duệ đi theo mình càng thêm yên lòng, trong nháy mắt chạy càng nhanh hơn.
Bạch Tư Duệ thấy Tiêu Thời không có dáng vẻ đau đớn gì liền yên lòng, không khỏi thanh tĩnh lại đi theo Tiêu Thời không mục đích chạy loạn khắp nơi, trong lòng lập kế hoạch sinh hoạt tương lai. Đợi khi đến được vùng núi, hắn cùng Tiêu Thời có thể như bây giờ tùy ý mà đi!
Bạch Tư Duệ khóe miệng không khỏi câu lên, nghĩ đến sự tình quái lạ hiện tại lại thu hồi nụ cười trên mặt.
“Rống! Rống rống rống!” Tiêu Thời tiếng kêu đột nhiên trở nên hung ác, tốc độ chạy trốn đột nhiên nhanh lên.
“Tiểu Thời!” Bạch Tư Duệ tâm thần rùng mình, bước nhanh đuổi theo.
“Có tang thi! Mọi người cẩn thận!” Một đám người ở ngã ba cùng Bạch Tư Duệ cùng Tiêu Thời chạm mặt, bọn họ khoảng hơn một trăm người, trùng hợp chính là đám người Bạch Tư Duệ tối hôm qua bắt người kia.
Tiêu Thời nhìn thấy một đám đồ ăn trong nháy mắt liền sung sức, gào thét liền muốn hướng về đoàn người phóng đi, bị Bạch Tư Duệ chạy đến đúng lúc kéo lại.
Bạch Tư Duệ cùng Tiêu Thời dáng dấp quá mức hoàn hảo, ngay cả kẻ ngốc chỉ biết nhìn mặt cũng sẽ đem bọn họ cùng tối hôm qua tang thi liên tưởng cùng nhau. Chỉ là mọi người đều mang trong lòng chút lòng chờ mong vào vận may, hi vọng bọn họ không phải tang thi thực lực khủng bố hôm qua, cẩn thận đứng tại chỗ cùng Bạch Tư Duệ đối lập.
“Bọn chúng là tang thi hôm qua!” Trong đội ngũ có một nữ dị năng cảm quan, khứu giác, thị giác cùng các giác quan khác của cô bén nhạy dị thường, cùng Bạch Tư Duệ cảm quan lực lượng ngang nhau. Cô nhìn một chút liền nhận ra hai người Bạch Tư Duệ Tiêu Thời, hoảng sợ hô lớn.
Ngay khi giọng nữ run rẩy vừa nói ra, đám người nguyên bản còn mang trong lòng may mắn chấn kinh chảy mồ hôi lạnh khắp cả người, dồn dập nắm chặt vũ khí trong tay. Lần này ngay cả đầu lĩnh lão đại cũng không dám khinh thường mà đứng ra.
“Rống!” Tiêu Thời hướng về bọn họ gào thét một tiếng, miệng há ra, lộ ra hai cái răng nanh dị thường sắc bén.
“Tiểu Thời, ngoan, đừng rống!” Bạch Tư Duệ động viên sờ sờ đầu Tiêu Thời, sau đó mặt không cảm xúc nhìn đoàn người, lạnh giọng hỏi: “Xem phản ứng của các vị, lẽ nào chúng ta từng gặp qua?”
“Chúng ta đương nhiên từng gặp, các ngươi ngay ngày hôm qua còn đoạt của chúng ta một người làm đồ ăn.” Đầu lĩnh lão đại lớn giọng quát, âm thanh dị thường thô lệ, rống lên nghe như sét đánh, cùng sức mạnh dị năng của gã đúng phi thường xứng. Âm thanh tuy rằng khí thế mười phần, nhưng đáy lòng gã vẫn là khiếp đảm, gã vẫn là lần đầu tiên gặp phải tang thi có thể nói chuyện, những con tang thi không biết nói chuyện kia đều đã lợi hại như vậy, hai con tang thi này năng lực có thể tưởng tượng được. Có điều… Cái tang thi kia có phải không có răng nanh không?
Bạch Tư Duệ ánh mắt lạnh lẽo, mắt ưng bình thường sắc bén thẳng tắp nhìn chằm chằm đội ngũ trước mặt. Bạch Tư Duệ tâm chìm xuống, trên mặt vẫn xì cười một tiếng, giả vờ thoải mái nói: “Thật sao? Chúng ta ngày hôm qua bắt không ít người, không biết người các ngươi bị ta bắt là loại người gì?”
Nhân loại có mặt ở đây nghe vậy cả người đều phát lạnh, không dám thở mạnh một hơi.
“Là một thiếu niên mười mấy tuổi, mặc quần áo màu tối.” Lão đại giận mà không dám nói gì, mặc dù biết đối phương cũng không muốn hỏi những thứ này, nhưng gã vẫn thành thật trả lời, chỉ hy vọng đối phương không làm khó mình, dù có muốn bắt thêm mấy người gã cũng có thể chấp nhận.
Thiếu niên mười mấy tuổi, mặc quần áo tối màu… Bạch Tư Duệ mặt trong nháy mắt trắng bệch, tứ chi trở nên lạnh lẽo. Quả nhiên… Là chính mình mang theo Tiêu Thời trở về sao? Như vậy, có phải hắn chính là kẻ đối xử không tốt với Tiêu Thời không? Nếu không phải như vậy thái độ của Tiêu Thời đối với hắn làm sao lại biến hóa lớn như vậy?