☆, Chương 36:
Bạch Tư Duệ như bị sét đánh, thân thể không khỏi lung lay, phải dựa vào Tiêu Thời mới miễn cưỡng chống đỡ được.
Tại sao lại như vậy? Thân thể hắn vẫn rất tốt a, lẽ nào là bởi vì dị năng? Không đúng, thân thể hắn sau khi bị Tiểu Thời cắn mới xảy ra vấn đề, vậy là việc này cùng thi độc có quan hệ!
Buổi tối thi độc đặc biệt sinh động, hắn nhất định phải rơi vào trạng thái ngủ say mới có thể áp chế thi độc, lẽ nào hắn hiện tại đã không khống chế được sao?
Đúng rồi! Bạch Tư Duệ bỗng nhiên mở mắt ra, một tay mò lên vai nơi bị Tiêu Thời cắn. Vết thương! Vết thương trên vai lành rồi!
Nếu như hắn chỉ mất đi ý thức một đêm, vết thương trên vai đã lành, vậy vết thương do trúng đạn trước kia, có phải cũng vào ban đêm liền tốt lên? Xem xét từ góc độ nhỏ nhất như vết bẩn trên quần áo, mọi việc đúng là như thế rồi.
Chẳng lẽ nói, là bởi vì trúng đạn dẫn đến thi độc mất khống chế, do đó thân thể của hắn mới bị khống chế? Lẽ nào vào buổi tối hắn lại trở thành tang thi à!
Nghĩ đến đó, hết thảy đều thông suốt rồi.
Xem ra hắn vào ban đêm càng lợi hại a, không chỉ thân thể khôi phục nhanh hơn, tốc độ cũng nhanh hơn hắn lúc thường, lộ trình chạy đi chạy về hơn nửa ngày mà vẫn còn có thời gian ngủ. Bạch Tư Duệ mặt triệt để đen, chính bản thân cũng không biết mình tức giận cái gì.
“Rống!” Tiêu Thời gầm rú, chân bước về phía trước một bước.
Nhân loại đối diện lập tức làm ra động tác phòng vệ, đại não cũng nhanh chóng chuyển động, không dấu vết đánh giá người bên cạnh, thời khắc mấu chốt tìm người chết thế.
Ai biết tang thi thế nhưng lại không xông lên, một con tang thi kéo một con tang thi khác.
“Tiểu Thời, không phải em mới vừa ăn no sao, vẫn là giữ lại bọn họ ăn từ từ đi.” Bạch Tư Duệ nói với Tiêu Thời, mục đích của hắn đã đạt được, không cần thiết náo loạn ở đây nữa.
“Duệ duệ ~” Tiêu Thời luyến tiếc liếc nhìn đoàn người, rất nhanh đã thỏa hiệp, hừ một tiếng liền xoay người chạy đi. Kỳ thực cậu cũng không đói bụng, chỉ là nhìn thấy đồ ăn theo bản năng muốn bắt tới chơi đùa một chút, nếu Duệ Duệ không thích thì thôi vậy.
Bạch Tư Duệ lập tức đi theo, cũng không thèm liếc đám nhân loại đang đầy mặt căng thẳng kia một cái.
Đội ngũ lập tức như trút được gánh nặng, ai nấy đều thở ra một hơi, thấy tang thi rời đi đều cảm thấy nhẹ nhõm, sau lưng đã sớm bị mồ hôi lạnh ướt nhẹp.
“Mọi người lên tinh thần, chúng ta nhân lúc trời còn chưa tối nhanh một chút lên đường, tranh thủ ra khỏi phế tích sớm một chút.” Lão đại lớn tiếng nói trong đội ngũ: “Có hai tang thi này ở đây, đường cũ không thể đi nữa rồi, A Tây, còn đường nào khác đến vùng núi không? Xa một chút cũng không sao.”
Một người da đen nhỏ gầy hỏa nghe vậy lập tức từ trong đám người đi ra, chính là A Tây trong miệng lão đại. Gã là cư dân nơi này, đối với vùng này hết sức quen thuộc, đến nơi này liền thành người dẫn đường của đội ngũ.
A Tây chạy đến bên người lão đại, chỉ vào một con đường nói: “Con đường này cũng được, so với đường cũ xa hơn một chút, quan trọng là ít cửa hàng, hiện tại là con đường tốt!”
Viên Binh nhíu nhíu mày, tùy tiện nói: “Mẹ nó! Quên đi, để an toàn vẫn nên đi đường xa đi. Cũng may chúng ta mới vừa đoạt một nhóm vật tư không ít, cũng đủ chúng ta đến vùng núi, lại tiêu sái một quãng thời gian.”
Đội ngũ hơn 100 người, ai nấy đều mặc quần áo bọc từ đầu đến chân, vác một bao đồ lớn. Viên Binh nhìn những vật tư này, cười to: “Ha ha ha! Thật mẹ kiếp thoải mái! Mấy ngày trước chúng ta còn đói bụng, chỉ một ổ bánh bao ngươi tranh ta cướp, hiện tại vật tư đã sung túc lên. Không nghĩ tới nơi này lại còn cất giấu nhiều như vậy vật tư, còn chỉ có ba người canh gác, bọn họ trước đây chắc là ở đây mở siêu thị đi. Ha ha ha…”
“Ha ha ha, ngược lại nhiều đồ vật như vậy bọn họ cũng dùng mãi không hết, chúng ta lấy đi đó là giúp bọn họ sử dụng a!” A Tây bên cạnh Viên Binh cợt nhã nói.
Viên Binh lại không nở nụ cười, giận tái mặt nói: “Đáng tiếc không có khả năng đuổi bọn chúng đi, lúc đó đụng tới liền không tốt, cái tên tốc độ dị năng giả kia vẫn có mấy phần bản lĩnh, không chỉ có tốc độ cực nhanh, ngay cả sức chiến đấu cũng rất mạnh, hiển nhiên trước đây học được chút tài năng. Nếu không phải chúng ta nhiều người, hai người trong số bọn chúng lại là nữ, chúng ta có khi chưa chắc cướp được đồ đến tay.”
“Nào phải, hắn không phải là chạy nhanh sao, làm sao có thể cùng lão đại ngài đánh đồng với nhau được chứ.” A Tây chân chó nói, trên mặt mang theo nụ cười lấy lòng.
A Tây nhớ tới cái gì đó, kỳ quái nói: “Đúng rồi lão đại, hai người phụ nữ kia không phải bị chúng ta vây quanh trong phòng sao, chúng nó là làm sao chạy trốn được? Chui xuống đất à?”
“Thế nào? A Tây mày yêu rồi? Vậy mà muốn trái ôm phải ấp?” Viên Binh cười to nói, ý vị không rõ liếc mắt nhìn khố bộ của A Tây.
A Tây mới vừa đến hai mươi mặt đỏ lên, ngại ngùng né tránh.
Mấy người ở phụ cận người nghe thấy lời của hai người, không nhịn được chen miệng nói: “Đúng là có chút kỳ quái a, chúng ta rõ ràng vây quanh hai người họ, loáng một cái đã không thấy tăm hơi đâu, tìm thế nào cũng không tìm được, tôi cùng lão Lý lão Vương đều có chút không hiểu. Lão đại, ngài nói có thể hay không là một loại dị năng khác? Như là trong nháy mắt dời cái gì đó đi chẳng hạn.”
“Nói hưu nói vượn! Mày nghĩ dị năng giả đều là rau cải trắng à! Cái gian nhà kia vừa nhỏ lại tối, khả năng hai người đó đã trà trộn vào trong các người rồi chạy trốn đi.” Viên Binh trừng mắt nhìn người nói chuyện, nói xong cũng không phản ứng phía tiểu đệ phía sau nữa, nhanh chân bước về con đường A Tây chỉ.
Trên một con đường khác, Tiêu Thời vừa chạy vừa gào thét, chạy trốn thật không vui vẻ. Bạch Tư Duê cau mày đi theo phía sau Tiêu Thời, không nhanh không chậm đi theo Tiêu Thời.
“Rống!” Tiêu thỉnh thoảng sẽ quay đầu nhìn, thấy Bạch Tư Duệ cách hắn càng ngày càng xa, liền bạch bạch bạch chạy trở về, sau đó lại chạy về phía trước, tựa hồ có dùng mãi không hết khí lực. Bạch Tư Duệ dọc theo đường đi đều không cùng Tiêu Thời nói chuyện, chỉ vô thần nhìn bóng dáng Tiêu Thời, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Đột nhiên, Tiêu Thời ngừng lại, không quay về Bạch Tư Duệ ngồi xổm ở giữa đường.
“Làm sao vậy, Tiểu Thời?” Bạch Tư Duệ đi tới bên người Tiêu Thời mới hậu tri hậu giác phát hiện Tiêu Thời ngồi xổm, không suy nghĩ nhiều liền đi đến hỏi.
“Duệ duệ ~” Tiêu Thời ngồi chồm hỗm trên mặt đất ngẩng đầu nhìn Bạch Tư Duệ, nhẹ giọng hô.
Trong không khí phảng phất có mùi thối, Bạch Tư Duệ mũi hơi chun lại, biết là không ổn. Gay go, phải giúp Tiểu Thời giải quyết vấn đề sinh lý .
“Đừng!” Bạch Tư Duệ hô lớn, vội vã nâng Tiêu Thời ôm cậu vác lên.
Tiêu Thời mới đầu không phản ứng lại, thân thể bị Bạch Tư Duệ nhấc lên mới kịch liệt giãy dụa, hướng về Bạch Tư Duệ tức giận gầm rú.
“Rống rống!!”
Tiêu Thời cứng rắn không chịu nâng chân lên, bị Bạch Tư Duệ cường ngạnh nhấc lên chân cũng không chịu. Tiêu Thời mở miệng, lộ ra hai cái răng nanh trắng nõn, tức giận quay về phía Bạch Tư Duệ gầm rú.
“Tiểu Thời, chờ chút, trước tiên phải cởi quần!” Bạch Tư Duệ nhất thời đau đầu, ngồi xổm người xuống đem mặt Tiêu Thời đặt ở trên đùi của mình, sau đó kéo quần Tiêu Thời xuống.
Cái quần bao vây lấy mông Tiêu Thời bị kéo xuống, mùi thối nhất thời càng thêm rõ ràng, khiến Bạch Tư Duệ cũng không khỏi nín thở.
Bạch Tư Duệ nhìn quần lót màu xanh lam của Tiêu Thời ướt một mảnh, trên mặt càng đen.
“Rống rống rống!!!” Tiêu Thời tay chống đất, ngẩng lên đầu hướng về Bạch Tư Duệ điên cuồng hét lên.
“Tiểu Thời, đừng nóng vội, anh cởi quần cho em.” Bạch Tư Duệ lúc này mới ý thức được đầu gối của mình đẩy đến bụng Tiêu Thời, vội vã nhích bụng Tiêu Thời ra.
Tuy rằng Tiểu Thời là tang thi, nhưng vào lúc này bị đẩy cái bụng cũng sẽ đau đi. Bạch Tư Duệ kéo quần lót Tiêu Thời, hai tay xuyên qua chân cậu đem hai chân ôm lên.
Tiêu Thời lúc này mới ngừng gầm rú, nằm trong lồng ngực Bạch Tư Duệ, cũng không nhúc nhích, giống như đang làm một chuyện đại sự vô cùng quan trọng, trên thực tế xác thực cũng là như vậy. Mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt này của Tiêu Thời, Bạch Tư Duệ đều sẽ không nhịn được bật cười, mỗi lần giúp Tiêu Thời đi vệ sinh cũng trở thành chuyện lý thú tất yếu của hắn. Dù cho hiện tại đang phiền muộn, nhìn thấy dáng dấp này của Tiêu Thời, Bạch Tư Duệ tâm tình cũng tốt hơn. Chỉ cần Tiêu Thời còn ở bên cạnh hắn, sự việc có gay go hơn nữa cũng có thể nát đến mức nào chứ?
Tiêu Thời bài tiết rất nhanh, trong chốc lát cái bụng liền thoải mái hẳn. Tiêu Thời ở trong lồng ngực Bạch Tư Duệ giật giật, nghiêng đầu đi nói: “Duệ duệ~”
“Xong chưa, để anh tìm cho em cái quần lót mới.” Bạch Tư Duệ cười nói, ôm Tiêu Thời đi xa khỏi nơi tỏa ra mùi thối này, từ không gian tìm ra một cái tân quần lót cho Tiêu Thời mặc vào, sau đó mặc quần ngoài cho cậu.
May là hắn tới đúng lúc, quần của Tiêu Thời còn chưa bị bẩn.
Bị Tiêu Thời quấy nhiễu như thế, Bạch Tư Duệ ngược lại nghĩ thông suốt rồi. Từ việc hắn tỉnh lại có thể cùng Tiểu Thời ngủ một cái giường mà xem xét, hắn vào ban đêm chắc chắn cũng rất lưu ý đến Tiểu Thời đi, nhưng nhìn từ việc nhỏ thì mỗi ngày cậu đều bị thương, dáng vẻ còn chật vật như vậy, có lẽ hắn vào ban đêm cũng không chăm sóc gì Tiểu Thời cả. Chẳng trách mỗi lần hắn tỉnh lại Tiểu Thời đều giận hắn.
Mặc kệ thế nào, hiện tại nhất định phải khiến hắn vào ban đêm cũng yêu thích Tiểu Thời, ít nhất là không thể đối với Tiêu Thời làm như không thấy, nếu không, thực sự sẽ có ngày hắn thức dậy liền không nhìn thấy Tiểu Thời nữa mất.
“Duệ duệ~~” Tiêu Thời đơ mặt bị Bạch Tư Duệ ôm hồi lâu, rốt cục chịu không nổi giật giật cơ thể, giãy giãy chân, nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn Bạch Tư Duệ kêu một tiếng. Làm gì, duệ duệ làm sao còn không để cậu xuống?
“A, Tiểu Thời, xin lỗi, là do anh thất thần.” Bạch Tư Duệ phục hồi tinh thần lại, xin lỗi sờ sờ tóc Tiêu Thời, ôm ngang cậu lên.
“Rống!” Tiêu Thời bị ôm eo xoay xoay cơ thể tìm vị trí thoải mái, sau đó miễn cưỡng ngồi phịch trên cánh tay của Bạch Tư Duệ.
Tiêu Thời chạy hơn nửa ngày cũng có chút mệt mỏi, ngồi trong lòng Bạch Tư Duệ nghỉ ngơi, ánh mắt đen láy nháy cũng không nháy mà nhìn mặt Bạch Tư Duệ, sau đó ngẩng đầu lên liếm liếm cằm Bạch Tư Duệ.
Bạch Tư Duệ tâm nhất thời mềm đến rối tinh rối mù, không kìm lòng được mà cúi thấp đầu hôn môi Tiêu Thời.
“Gào gừ~~” Tiêu Thời mở to mắt, mạnh miệng, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị rút đi. Có thể là do thường xuyên ăn nhiều thịt, lưỡi bị Bạch Tư Duệ cắn một cái liền căng thẳng, sợ bị ăn, tuy rằng chính cậu cũng không nỡ thịt Bạch Tư Duệ.
Bạch Tư Duệ buông môi Tiêu Thời ra, ngẩng đầu nhìn trời, mới đó mà gần tối rồi, thật nhanh!
“Rống!”
“Tiểu Thời!” Bạch Tư Duệ cúi đầu nhìn Tiêu Thời, cười đến mức dị thường ôn nhu.
“Duệ duệ~?” Tiêu Thời ngơ ngác mà nhìn Bạch Tư Duệ, môi bị gặm có chút sưng đỏ, vô thức khẽ nhếch lên.
“Muốn ăn chân giò hun khói sao? Chúng ta làm đi!”
Tiêu Thời tinh thần chấn động, hưng phấn hồi đáp: “Duệ duệ! Muốn chân giò hun khói~”
Bạch Tư Duệ câu lên khóe miệng, trong lòng thế nhưng lại có chút bi thương. Hắn sợ là không kịp rồi, vẫn là để cho duệ duệ ban đêm đến thỏa mãn em đi.