Kế Hoạch Bồi Dưỡng Tang Thi Cấp Thấp – Chương 20

☆, Chương 20:

 

Bạch Tư Duệ ôm ngang Tiêu Thời, từ bên trong phế tích tìm một ít kiến trúc còn nguyên vẹn để thu thập vật tư. Một vài kiến trúc còn nguyên vẹn trên căn bản đều bị khác đến tìm qua, phòng ở còn có thể dùng không nhiều, Bạch Tư Duệ có một chút bệnh yêu sạch sẽ, sẽ không lấy những đồ dùng hằng ngày ít đến mức đáng thương kia, mà thực phẩm hình như cũng bị những người khác càn quét hết một lượt rồi. Đi nửa ngày chỉ tìm được một cái siêu thị nhỏ, đồ vật bên trong hư hao nghiêm trọng, Bạch Tư Duệ cũng không thu được bao nhiêu vật tư.

 

“Rống hô ~ ”

 

Tiêu Thời há to mồm ngáp một cái, ở trong lồng ngực Bạch Tư Duệ duỗi duỗi eo.

 

“Tỉnh rồi, trên người có đau hay không?” Bạch Tư Duệ thấy Tiêu Thời tỉnh lại lập tức quan tâm hỏi.

 

“Hả? Duệ duệ ~~” Tiêu Thời đầu tiên là nghi hoặc mà nhìn Bạch Tư Duệ, nghe không hiểu hắn nói gì, sau đó đột nhiên nở nụ cười, vui vẻ nói: “Duệ duệ, ngươi không ngủ~~ ”

 

Bạch Tư Duệ đem Tiêu Thời thả xuống, ôn nhu nói: “Được, anh không ngủ . Tiểu Thời bị thương, vết thương đau không?”

 

Tiêu Thời nghiêng đầu, nhìn Bạch Tư Duệ cười, hiển nhiên không chú ý câu hỏi của Bạch Tư Duệ: “Duệ duệ ~ ”

 

Bạch Tư Duệ chọt chóp mũi Tiêu Thời, nghĩ đến vết thương trên eo Tiêu Thời liền có chút vừa đau vừa giận: “Sau này không cho phép bị thương có biết hay không? Thịt đều bị cắn rơi mất một miếng rồi.”

 

Bạch Tư Duệ vừa nói vừa xốc áo Tiêu Thời lên, đem băng vải mở ra. Vết thương khuyết một miếng thịt đã khép lại hơn nửa, chỉ còn một cái lỗ nhỏ máu thịt be bét ở trung tâm.

 

Tiêu Thời lúc này mới phản ứng được, chỉ vào chính mình lắp bắp nói: “Không, không thể ăn… Ta, chúng ta thịt thối lắm ~~ ”

 

Vì lẽ đó ngươi cũng không cần ăn ta đâu mà, tang thi thật sự ăn không ngon. Tiêu Thời nhớ lại mùi vị khi cắn vào thịt tang thi trước đó, không khỏi có chút buồn nôn.

 

Tiêu Thời nói xong, mặt Bạch Tư Duệ đã bị ướt một đống nước miếng, Bạch Tư Duệ yên lặng né tránh một chút, nhanh chóng lau mặt.

 

“Được rồi, sau này anh sẽ bảo vệ em thật tốt, sẽ không để em bị thương nữa.” Bạch Tư Duệ ôm eo Tiêu Thời, hai người dán sát vào nhau đứng chung một chỗ. Tiêu Thời cũng nhìn hắn, ánh mắt đơn thuần đến không có một tia tạp chất. Bạch Tư Duệ trong lòng khẽ động, hôn lên môi Tiêu Thời.

 

“A ~” Duệ Duệ lại ăn ta! Thật đáng ghét, muốn ăn cũng chuyển sang nơi khác a, đem miệng cậu ăn rồi sau này làm sao cậu ăn thịt nữa a!

 

Tiêu Thời theo bản năng hé miệng, chuẩn bị cắn tới. Ai biết mới vừa hé miệng, một miếng thịt mềm mại nóng nóng liền tự động chui vào trong miệng.

 

Tiêu Thời vui vẻ, thì ra Duệ Duệ muốn đút thịt cho mình a, trách oan hắn rồi.

 

Bạch Tư Duệ dường như phát hiện ra ý nghĩ của Tiêu Thời, trước khi Tiêu Thời kịp cắn xuống liền nắm quai hàm cậu lại, cuốn lấy đầu lưỡi của Tiêu Thời, sau đó đáy mắt mang ý cười mà nhìn hai mắt Tiêu Thời mờ mịt, thưởng thức cảm xúc trong mắt Tiêu Thời.

 

Từ bên ngoài nhìn vào, chỉ thấy cả người Tiêu Thời đều nằm gọn trong lòng Bạch Tư Duệ, giống như một đôi tình nhân yêu nhau tha thiết, ngọt ngào mà nóng bỏng hôn môi.

 

“A a a ~~~~ ô ô ~~” Tiêu Thời mờ mịt không rõ, thịt ở trong miệng nhưng lại ăn không được, có chuyện gì so với chuyện này còn đau lòng hơn sao? Hơn nữa đầu lưỡi của mình còn bị Duệ Duệ hút lấy, Duệ Duệ còn liên tục nhấm nháp đầu lưỡi cậu.

 

Tiêu Thời cảm giác đầu lưỡi của mình sắp bị ăn mất rồi, điều này làm cho cậu rất bất an, không ngừng lắc đầu, miệng cũng dùng sức mà cắn chặt.

 

Bạch Tư Duệ sợ Tiêu Thời cắn bị thương miệng mình, mới cực kì bất mãn buông môi Tiêu Thời ra.

 

“Ân ~ Duệ Duệ ngươi ăn ta!” Tiêu Thời bi thương mà nhìn Bạch Tư Duệ, nói xong còn không tự chủ được mà đem đầu lưỡi giấu vào nơi sâu nhất.

 

“Không phải, anh không có ăn em. Cái này gọi là hôn môi, là việc hai người yêu nhau sẽ làm. Anh yêu em, cho nên mới hôn em.” Bạch Tư Duệ kiên nhẫn giải thích, ôn nhu giúp Tiêu Thời lau đi vệt nước nơi khóe miệng.

 

“Yêu? Duệ Duệ yêu ta?” Tiêu Thời suy nghĩ một chút, nói: “Ta cũng yêu Duệ Duệ, yêu thích máu của Duệ Duệ ~ ”

 

Bạch Tư Duệ trầm mặc. Có thể bớt đi nửa câu nói sau không? Cảm ơn!

 

Có điều Tiêu Thời nói chuyện có vẻ đã thông thuận hơn rất nhiều, Bạch Tư Duệ có chút vui mừng. Ngày hôm qua rút cuộc xảy ra chuyện gì? Khiến Tiểu Thời biến hóa to lớn như thế, nhất định cùng tang thi có liên quan đi!

 

“Được rồi, chúng ta đi thôi, đã chiều rồi, chúng ta tìm thêm một ít vật tư rồi tìm một nơi ngủ qua đêm thôi.” Bạch Tư Duệ nói xong liền ngồi xổm bên chân Tiêu Thời: “Lên đây đi.”

 

“Rống ~” Tiêu Thời gầm rú một tiếng, tránh khỏi thân thể Bạch Tư Duệ, cũng không quay đầu lại chạy đi.

 

“Ai! Tiểu Thời, chờ anh.” Bạch Tư Duệ vội vã đuổi theo.

 

Tiêu Thời chạy trốn đến vui vẻ, tốc độ so với hôm qua nhanh hơn không ít, Bạch Tư Duệ tăng nhanh tốc độ mới đuổi theo kịp.

 

Một tòa phế tích khổng lồ, nhìn ra được là từ một toà nhà cao tầng sụp đổ mà thành. Đỉnh đã hoàn toàn sụp đổ, bốn phía xung quanh cũng có không ít nhà cửa chồng chất đổ nát, nhưng bên trong đống phế tích này lại có một con đường không quá rõ ràng, nhìn ra được là đã bị con người thanh lý qua. Bạch Tư Duệ nắm tay Tiêu Thời đi vào, mới phát hiện bên trong cửa lớn có một chỗ trống.

 

“Nhìn chỗ kia hẳn là siêu thị, chúng ta vào xem xem.” Bạch Tư Duệ lôi kéo tay Tiêu Thời nhanh chân tiến vào ngôi nhà tối đen nọ.

 

“Rống a!” Tiêu Thời mới vừa lên tiếng, liền bị Bạch Tư Duệ dùng tay bịt miệng.

 

“Xuỵt ~ đừng lên tiếng, nơi này có người.” Bạch Tư Duệ dán vào lỗ tai Tiêu Thời nhỏ giọng thì thầm. Trong này có rất nhiều âm thanh, kết hợp với con đường nhỏ bên ngoài, xem ra nơi này hẳn là chỗ một tụ tập của một nhóm người rồi.

 

“A!” Tiêu Thời gật đầu liên tục. Thịt thịt, lại cho cậu bắt thịt thịt. Lần này cậu nhất định phải ngoạm nhanh nhanh, không cho Duệ Duệ để cho thịt chạy thoát nữa.

 

“Oành!”

 

Âm thanh cái bình rỗng nện trên mặt đất, ở bên trong không gian trống trải này đặc biệt chói tai.

 

Âm thanh của một người đàn ông trung niên vang lên: “Ai, tao nói chứ Vương Đạo Viễn a, là chính mày xin lão đại đem trừng phạt đổi thành mười ngày gác cổng, mày không đi giữ cửa cho tốt, chạy đến nơi này nóng giận, chẳng lẽ không sợ lão đại biết rồi lại phạt mày à?”

 

“Mày ít quản chuyện của người khác đi, lão tử phiền lắm!” Một giọng nam trẻ tuổi nhịn không được trả lời, trong thanh âm tràn đầy khó chịu.

 

Bên trong đại sảnh của đống phế tích, ở một góc tường có cái bàn lớn, nửa cây nên trắng đứng thẳng nơi đó, bên trên là ngọn lửa thiêu đốt, ánh nến yếu ớt chiếu ra bóng năm người đàn ông.

 

Một người nói chuyện trong đó chính là Vương Đạo Viễn ngày hôm trước thoát chết trong miệng tang thi Tiêu Thời. Hiện tại gã đang ngồi dựa vào cái bàn bên cạnh hút thuốc, trên mặt đất còn có ba cái tàn thuốc đã đốt hết.

 

“A!” Thịt của ta! Tiêu Thời trong nháy mắt hưng phấn, con mắt gắt gao khóa chặt Vương Đạo Viễn thân thể thì xông về phía trước, lại bị Bạch Tư Duệ kéo lại.

 

Bạch Tư Duệ một tay bịt miệng Tiêu Thời, một tay kéo cậu đi đến phía sau đại sảnh. Dọc theo đường đi có rất nhiều kệ hàng đã chứng minh nơi này đúng là siêu thị, chỉ là không có một món đồ, hiển nhiên là đã bị người khác thu thập giấu đi.

 

Vương Đạo Viễn rùng mình một cái, trong lòng không nguyên nhân mà run rẩy, bất an nhìn chung quanh một lần.

 

“Sao vậy Vương Đạo Viễn?” Người đàn ông trung niên nhìn theo ánh mắt Vương Đạo Viễn, không phát hiện dị thường gì, liền nghi hoặc mà hỏi.

 

“Mày có nghe thấy thanh âm gì không?” Vương Đạo Viễn âm thanh hoảng loạn. Vừa lúc nãy gã đã nghe thấy âm thanh tang thi, hơn nữa âm thanh kia còn rất giống tang thi hôm trước muốn ăn gã.

 

“Không có a!” Bên trong đại sảnh, những người khác nghe vậy cũng cẩn thận lắng tai, nhìn một chút mới trả lời. Đối với Vương Đạo Viễn nghi thần nghi quỷ có chút xem thường.

 

“Mày vẫn là nhanh nhanh đi ra bên ngoài gác cổng đi, miễn cho thật sự có người đi vào, tao đây là muốn tốt cho mày thôi.” Người đàn ông trung niên vỗ vỗ bả vai Vương Đạo Viễn nói.

 

Vương Đạo Viễn nghe mọi người đều nói như vậy liền yên lòng, vỗ trái tim còn đang đập bịch bịch: “Vậy tao đi trước.”

 

‘Ầm!’ Tiêu Thời ở trong tay Bạch Tư Duệ giãy dụa đụng vào kệ hàng bên tường, phát ra một tiếng vang nho nhỏ.

 

“Người nào?” Một tiếng quát lớn, bốn nam nhân đều cảnh giác, làm thủ thế chuẩn bị chiến đấu, cẩn thận tới gần phía phát ra âm thanh.

 

Vương Đạo Viễn thân thể run lên, phản ứng đầu tiên chính là hai tên biến thái kia đến rồi, gã kinh hoảng lui về sau một bước. Lại đột nhiên nghĩ đến bọn họ có năm người, lá gan lại lớn thêm một chút, đi theo bốn người phía sau hướng về phía phát ra âm thanh đi đến.

 

Bạch Tư Duệ bất đắc dĩ thở dài, dù sao cũng đã bị lộ, liền dứt khoát thả tay bịt miệng Tiêu Thời ra, đột nhiên lôi kéo Tiêu Thời đi ra ngoài. Hiện tại đã đánh rắn động cỏ, dù có đánh lén cũng không khả thi, hơn nữa hắn cũng lười tốn thời gian, dứt khoát cứ cướp luôn là được.

 

“Rống!” Tiêu Thời hét lớn một tiếng, như mũi tên rời cung nhắm phía đoàn người lao tới.

 

“Là tang thi! Mọi người cẩn thận! A? Chỉ có hai con thôi!” Một người đàn ông hô lớn, nắm lấy thiết côn trong tay xông lên phía trước.

 

“Gào gừ!” Tiêu Thời hướng nhân loại gần mình nhất táp tới, đối với gậy sắt trên đỉnh đầu không chút sợ hãi nào.

 

“Tiểu Thời!” Bạch Tư Duệ thấy có người đánh Tiêu Thời, vội vã một tay tiếp được gậy sắt, lúc này trên đầu đột nhiên truyền đến một trận choáng váng, Bạch Tư Duệ bước chân lảo đảo suýt chút nữa ngã xuống đất.

 

Lúc đi vào mặt trời còn chưa lặn, nhanh như vậy mặt trăng đã lên rồi sao?

 

Bạch Tư Duệ suy đoán không sai, giữa bầu trời sáng choang, một cái mặt trăng màu máu hình lưỡi liềm đã treo lên thật cao, chỉ là ánh sáng màu máu bị hào quang tà dương che lấp, chỉ nhàn nhạt cũng không nổi bật. Bạch Tư Duệ vẫn không nhúc nhích, tập trung cảnh giác động tĩnh bên ngoài, mới đúng lúc không phát hiện bản thân biến hóa. Hiện tại đột nhiên bộc phát, vốn chỉ có một chút không khỏe liền bị phóng đại lên vài lần.

 

“Đi!” Bạch Tư Duệ trong lòng thầm biết không ổn, chặn thiết côn xong liền kéo Tiêu Thời đang hưng phấn chạy ra bên ngoài. Phải chống đỡ, té xỉu ở đây có khả năng hắn sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng Tiểu Thời thì chết chắc rồi, con người sẽ không giữ lại một con tang thi ở bên cạnh.

 

“Rống!” Tiêu Thời quay đầu giống như không nỡ lòng bỏ lại nhân loại phía sau mà rống lớn .

 

Thịt của ta, thịt của ta, này là thịt ngày hôm đó chạy mất của ta.

 

Bạch Tư Duệ dùng toàn lực chạy trốn, tốc độ không phải nhân loại bình thường có thể đuổi kịp, bọn họ chỉ cảm thấy một tiếng gió thổi bên tai, liền mất dấu mục tiêu.

 

“Người đâu? Bọn mày nhìn thấy không?” Một nam nhân giọng thô cuồng một bên truy đuổi một bên lớn tiếng hỏi.

 

Ở trong không gian tối tắm một thời gian dài đi ra, đồng tử sẽ tự nhiên mà phóng đại, đối với tia sáng cũng mẫn cảm hơn rất nhiều. Những người này đã quen thuộc ở trong bóng tối, ở trong không gian tối tăm như vậy còn có thể nhìn thấy rõ ràng một ít đồ vật.

 

“Không có! Bọn họ biến mất rồi.” Lại một người nói.

 

“Tang thi này tốc độ quá nhanh, nhất định là biến dị, chúng ta phải nhanh chóng nói cho lão đại.” Mấy người đều một hồi nghĩ đến mà sợ, bọn họ vừa rồi một chút cũng không phát hiện ra.

 

“Nếu như tao nói biến dị không phải tang thi thì sao?” Âm thanh âm dương quái khí vang lên, Vương Đạo Viễn ánh mắt nham hiểm mà nhìn ra cửa.

 

“Mày nói cái gì? Mày gặp phải bọn chúng rồi?” Có người hỏi.

 

“Đâu chỉ gặp phải, tao còn quen biết bọn hắn nữa. Có nói bọn mày cũng không hiểu, tao đi tìm lão đại nói chuyện.” Vương Đạo Viễn nói xong liền xoay người, không tiếp tục để ý đồng bạn bên cạnh.

 

Gã vốn đối với Bạch Tư Duệ luôn có ý phê bình kín đáo, gã tới công ty bốn năm, bạn học đồng thời tiến vào công ty với gã đều thành thủ trưởng của gã, rõ ràng bọn họ lúc vừa bắt đầu đều làm công việc giống nhau, hơn nữa gã so với bạn học còn làm càng tốt hơn. Sau lại, ngay cả Tiêu Thời hai năm trước mới tiến vào công ty cũng làm tiểu tổ trưởng, hắn vẫn là bốn năm như một. Chuyện ngày hôm qua càng làm cho Vương Đạo Viễn hận Bạch Tư Duệ thấu xương.

 

“Mẹ! Ra vẻ cái gì!” Một người tràn đầy khinh thường nói.

 

“Được rồi, chúng ta nhanh đuổi theo thử xem, khả năng còn chạy chưa xa đâu.” Người đàn ông trung niên vỗ đầu người bên cạnh một cái, dẫn đầu đuổi theo.

 

“Duệ duệ ~ thịt thịt của ta~~” Tiêu Thời bị Bạch Tư Duệ vác trên vai trên, không tình nguyện mà nhìn kiến trúc càng ngày càng xa kia.

 

Bạch Tư Duệ không đáp lại Tiêu Thời, vác Tiêu Thời sốt ruột tìm một nơi ở an toàn. Đầu càng ngày càng đau, hắn đã sắp không chịu đựng được nữa.

 

Mặt trời dần dần xuống núi, chỉ còn sót lại một nửa đỏ rực treo ở cuối chân trời, sắc trời dần ảm đạm, ánh trăng đỏ như máu càng sáng tỏ thêm.

 

Trước lúc mặt trời hoàn toàn xuống núi, Bạch Tư Duệ rốt cuộc tìm được một gian phế tích miễn cưỡng coi như bí mật, đem Tiêu Thời thả ở trên mặt đất, Bạch Tư Duệ liền thoát lực quỳ một chân trên đất.

 

“Tiểu Thời, anh, ngủ…” Bạch Tư Duệ lời nói còn chưa dứt, người đã ‘rầm’ một tiếng đổ trên mặt đất, ngã lên một đống tro bụi. Tay luồn vào không gian còn chưa kịp lấy ra chân giò hun khói cho Tiêu Thời, người cũng đã ngất đến bất tỉnh nhân sự.

 

“Rống ~ Duệ Duệ ~~” Tiêu Thời đẩy Bạch Tư Duệ một cái, Bạch Tư Duệ không chút phản ứng nào.

 

Lại ngủ, cậu còn bị đói đây này! Tiêu Thời ngồi xổm ở bên người Bạch Tư Duệ, cái bụng phát ra một tiếng rột rột.

 

Trăng treo trên cao, bầu trời đã hoàn toàn tối đen, đống phế tích bị ánh sáng mặt trăng màu máu bao phủ, dát lên một tầng màu sắc quỷ dị. Ban đêm thỉnh thoảng vang lên từng đợt âm thanh tang thi gầm rú, đôi lúc lại giống như có thêm âm thanh của sói hoang ngâm dài mang lại vẻ hiu quạnh cô tịch.

 

“Rống ~~ ”

 

Tiêu Thời chui ra bên ngoài phế tích, hướng về phía siêu thị ban ngày đi qua hét lớn một tiếng.

 

Cuối cùng lại liếc nhìn Bạch Tư Duệ đang nằm ngủ trên đất, Tiêu Thời liền hướng về cái kiến trúc kia chạy đi…

2 bình luận về “Kế Hoạch Bồi Dưỡng Tang Thi Cấp Thấp – Chương 20”

Bình luận về bài viết này