☆, Chương 1:
Ngày 14/02/2014. Tết nguyên tiêu cùng lễ tình nhân tháng này trùng hợp là cùng một ngày, mọi người đều chìm đắm trong không khí ngày lễ, tận thế cứ như thế lặng yên mà đến, không có cảnh tượng kì dị, ngay cả gia cầm cũng đều không phát hiện, trước khi tai họa ập đến không gây nên bất luận khủng hoảng cho người nào thậm chí là cả động vật.
Bầu trời tựa hồ dị thường trong sáng, không có một gợn mây trôi nổi, quỷ dị đến không có một ngôi sao nào, chỉ có một vòng trăng tròn treo cao vời trên bầu trời. Không phải mười lăm, cũng đã là mãn viên, ánh trăng sáng rõ ràng như vậy, trên bầu trời trống vắng đặc biệt chói mắt.
Mặt trăng trong trẻo mơ hồ lộ ra mấy phần sắc đỏ quỷ dị, dị biến lặng yên không một tiếng động nhưng cũng không cách nào khống chế cứ thế mà đến.
Đêm khuya, mặt trăng to tròn chính giữa không trung hoàn toàn đã biến thành huyết sắc, giống như một khuôn mặt khát máu, không có ý tốt mà nhìn tất cả những sinh vật hồn nhiên không hề hay biết gì bên dưới, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể chọn lấy một người mà nhấm nháp.
Lúc này, có không ít người vô ý ngẩng đầu, mới kinh ngạc mở to mắt, đồng tử liền trong nháy mắt phóng to, ánh mắt nhất thời trở nên trống rỗng, ngay cả một tiếng hét thảm cũng không kịp phát ra, đã hoàn toàn mất đi ý thức. Thân thể vẫn còn duy trì tư thế cũ, không làm kinh động đến người ở bên cạnh. Tai nạn cứ như bệnh dịch không cách gì khống chế lan tràn ra khắp nơi, người đi đường liên tiếp mất đi ý thức, thế giới bên ngoài tựa hồ như nhấn phải nút tạm dừng, mọi người cứ như thế bảo trì động tác có ý thức cuối cùng của mình.
Con người bất động, thế giới trở nên hỗn loạn. Xe cộ còn khởi động trên đường cái lung tung chạy, một chiếc lại một chiếc va chạm vào nhau tạo thành từng đám cháy lớn, phát ra những tiếng vang đinh tai nhức óc. Lúc này, ngay cả những con người ngồi ngốc ở trong nhà cũng bị làm cho hoảng hốt không thôi.
Ánh trăng đỏ như máu dần dần phát ra hào quang chói lọi, trong khoảnh khắc, đất rung núi chuyển, vô số nhà cao tầng bị chôn vùi dưới những khe nứt tạo thành từng đống đổ nát. Giống như là chứa đựng một loại xúc động nào đó, sau trận địa chấn mang tính hủy diệt toàn diện xảy ra, một khe nứt khổng lồ đủ sức làm đổ nát mọi thứ theo một quy luật nào đó nhanh chóng lan rộng ra, kéo dài đến mức nhìn bằng mắt thường thì không thể nào thấy được điểm dừng……
Đây là một tai nạn mang tính chất hủy diệt toàn cầu, chỉ trong một đêm, toàn cầu bảy tỷ người trong một khoảnh khắc giảm còn không đến 1%, những người may mắn trở về từ cõi chết cũng mang theo phần lớn thương tích hoặc nhẹ hoặc nặng, trốn ở một góc hoang tàn liếm láp vết thương. Bên ngoài, khắp nơi đều là những xác chết thối rửa hình người di động, cũng chính là nhóm người bị hại đầu tiên trong tận thế —— người ta thường gọi là, tang thi!
Nhìn kĩ một chút, cạnh đống hoang tàn đổ nát, bên ven bờ sông nào đó, có một chỗ hơi hơi sạch sẽ, có một nam một nữ đang im lặng nhìn nhau.
Cuối cùng, chàng trai trẻ tuổi phá vỡ yên tĩnh, chống gậy bằng cành cây khập khễnh đi đến trước mặt cô gái, cẩn thận nói: “Linh Linh, còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại em, không nghĩ tới em cư nhiên tìm đến công ty anh, anh vui quá. Em đừng nóng giận được không, lần trước anh thật sự không phải cố ý.”
Chàng trai xúc động nói, hướng phía trước đi đến, bỏ qua cảm giác đau đớn dưới chân. Cậu lảo đảo một cái, suýt chút nữa ngã chổng vó.
Cô gái tên Linh Linh sốt sắng bước ra một bước nhỏ, thấy người con trai đứng vững lại lặng lẽ thu chân về, tự giễu nở nụ cười: “Anh còn muốn gặp em sao? Tiêu Thời! Chúng ta có mấy lần hẹn hò mà anh không lỡ hẹn? Anh hiện tại còn làm ra vẻ rất yêu em, anh cho rằng em còn có thể tin sao? Em nói rồi, ba ngày trước chính là lễ tình nhân, em cho anh cơ hội cuối cùng, anh thế nhưng vẫn…”
Lâm Linh tựa hồ nói không nên lời, xoay người về phía mặt sông đang chầm chậm chảy, hơi ngẩng đầu, để nước mắt không rơi xuống.
Cách đó không xa, trong đống phế tích, có một nam nhân khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi đang đứng. Nam nhân tuy rằng quần áo có chút bẩn, nhưng khí thế quanh thân khiến hắn không có vẻ chật vật nào, cho dù đang đứng trong khu phế tích thì vẫn mang theo khí thế của kẻ bề trên.
Nam nhân tướng mạo đoan chính, mày rậm mắt lớn, thỉnh thoảng cười lên thì còn có một đôi lúm đồng tiền cùng với khí chất của hắn cực kì đối lập, chỉ là nam nhân nhìn rất khỏe không biết vì sao, trên mặt có vẻ trắng nhợt, giống như bị mất máu quá nhiều.
Nam nhân mặt không cảm xúc mà nhìn một đôi người yêu bên bờ sông, không, phải là đôi người yêu cũ mới đúng. Nam nhân khinh bỉ xì cười một tiếng, tay phải nhẹ nhàng ấn lên nơi vải áo đã bị xé nát ở tay trái. Nơi đó có một vết thương nhẹ không đáng kể, cũng không phải do tận thế, mà là hắn tự mình rạch. Nếu không có bất ngờ gì, thì trò hay liền muốn bắt đầu rồi.
Nam nhân nguy hiểm mà nhìn hai người bên bờ sông, trong mắt dần hiện ra một tia quang mang.
“Linh linh, em nghe anh giải thích đi, anh chỉ là…” Tiêu Thời đau đầu, không hiểu sao cậu và Linh Linh luôn hiểu lầm như vậy. Tiêu Thời còn chưa nói xong, liền bị bạn gái đánh gãy.
“A, chỉ là lại bận tăng ca sao? Anh không thể tìm cái lí do nào mới mẻ hơn à?” Lâm Linh đột nhiên xoay đầu lại, cần cổ trắng nõn càng làm nổi bật thêm khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo. Lâm Linh tuy nói như vậy, nhưng cô thấy dáng vẻ bạn trai căng thẳng thì cũng có chút tin tưởng, dù trong lòng bất mãn nhưng vẫn hi vọng Tiêu Thời có thể cho cô một lời giải thích thuyết phục.
Tiêu Thời vội vã giải thích: “Em không tin sao? Anh thật sự tăng ca a. Vốn là muốn gọi điện thoại cho em, thế nhưng điện thoại không biết rơi mất ở đâu rồi.”
“Ha! … Anh không thể bịa một lí do đáng tin hơn sao?” Lâm Linh nhịn cười, nghiêm mặt lạnh lùng nói.
“Khụ, tuy rằng nghe qua có chút không đáng tin, nhưng đây quả thực là sự thật a. Nếu không phải như vậy chúng ta cũng sẽ không ở công ty gặp nhau. Anh sợ làm em chờ, còn cầu Bạch tổng gọi điện thoại cho em, em không nhận được sao?”
Lâm Linh sững sờ: “Không có a!”
Tiêu Thời thở dài, bất đắc dĩ nói: “Anh biết mà, nếu không phải thế thì em sẽ không tức giận như vậy. Có lẽ vì hôm đó tận thế đến, nên anh ta không gọi điện được, hiện tại tín hiệu không phải đều đứt đoạn sao? Em nếu không tin anh, anh hiện tại liền dẫn em đi tìm hắn hỏi cho rõ.”
Tiêu Thời chống cây gậy giản dị sốt ruột đi tới bên người bạn gái, bởi vì hấp tấp mà đụng phải vết thương ở chân, cả người nhào tới phía trước, may mà có Lâm Linh nhanh tay đỡ lấy.
“Thật sao?” Lâm Linh ánh mắt sáng ngời lóe lên, trong mắt vẫn còn sót lại vài phần hoài nghi.
“Đương nhiên, anh em còn không tin sao? Vậy chúng ta hiện tại liền đi tìm Bạch tổng.” Tiêu Thời vội vàng nói.
Lâm Linh không trả lời mà lại ghét bỏ nói: “Em thấy Bạch tổng của các anh quả thực chính là hóa thân của Chu lột da, chỉ biết chèn ép nhân viên, còn chuyên chọn anh, anh có phải là làm gì đắc tội hắn không?”
Lâm Linh nói, ánh mắt thẳng tắp nhìn Tiêu Thời.
“Không có a, em cũng đã gặp anh ta rồi mà, Bạch tổng kỳ thực là người rất tốt, vả lại tăng ca đương nhiên là mọi người đều cùng tăng ca, chỉ là hôm lễ tình nhân đó có công việc khẩn cấp nên mới chỉ có hai người bọn anh ở lại làm.” Tiêu Thời nói xong, lại nắm tay của cô nói: “Linh Linh, em tha thứ cho anh đi, hiện tại không cần làm việc, hai chúng ta cũng sẽ không bao giờ có những hiểu lầm như vậy nữa.”
“Em… Tiếng gì vậy?” Lâm Linh vội vã quay đầu, con mắt hoảng sợ trợn to.
Chỉ thấy tang thi tụ tập thành đàn đi đến, mục đích rõ ràng là bọn họ. Không nghĩ tới tang thi mũi nhạy bén như vậy, cũng không biết là từ nơi nào chạy tới. Lâm Linh tay đỡ Tiêu Thời, sốt ruột nói: “Chúng ta đi mau.”
“Vậy em có tin anh không?” Tiêu Thời khập khễnh nhảy đi, còn không quên truy hỏi bạn gái.
“Trước tiên thoát thân đã! Em tin, em tin còn không được sao?” Lâm Linh có chút gầy yếu, vai đỡ lấy cánh tay bạn trai, mất rất nhiều sức dẫn cậu chạy trốn.
“Ha ha… Cảm ơn em, Linh Linh.” Tiêu Thời cầm thật chặt tay của đối phương, cảm kích cười cười.
“Còn cười, cười nữa sẽ bị tang thi bao vây đó.” Lâm Linh tức giận đến hận không thể một cước đá vào mặt đối phương.
Chỉ thấy phía trước cũng ở không biết lúc nào thì vọt tới một đám tang thi, cách thật xa đều có thể ngửi được một mùi mục nát tanh tưởi, tang thi tựa hồ ngửi được mùi vị của bọn họ, lớn tiếng rống lên. Đến lúc này rồi, Tiêu Thời vẫn còn ngốc ngốc cười được.
Tiêu Thời nháy mắt ngưng cười, tận lực theo kịp tốc độ của Lâm Linh, chốc chốc lại nhảy lên. Động tác khiến chân phải truyền đến từng trận đau xót, đau đến nổi dù đang là mùa đông nhưng trên mặt Tiêu Thời đều đã toát lên một tầng mồ hôi lạnh.
“Thời, anh thế nào? Không được, cứ tiếp tục như thế này chân anh sẽ bị phế mất.” Lâm Linh sốt ruột nói.
“Không có chuyện gì, anh còn chịu được. Tang thi tốc độ không nhanh, trước tiên chúng ta chỉ cần cách bọn chúng một khoảng khá xa, như vậy là có thể thoát khỏi tình cảnh bị vây khốn.” Tiêu Thời cắn răng nói.
Tiêu Thời tuy nói như vậy, nhưng tang thi phía sau cách bọn họ càng ngày càng gần, cho dù thành công kéo ra khoảng cảnh xa hơn, thì lấy tốc độ này của cậu sớm muộn cũng sẽ bị đuổi kịp.
Lâm Linh nhìn tình hình này, giãy dụa vài giây, Lâm Linh đột nhiên dừng lại, thả tay Tiêu Thời ra: “Em cảm thấy, chúng ta vẫn là tách ra chạy sẽ tốt hơn.”
“Linh Linh?”
Lâm Linh móc ra con dao giải phẫu tìm được ở công ty bạn trai, khẽ cắn răng rạch một vết thương trên cổ tay, trên cổ tay trắng nõn lập tức chảy ra một dòng máu nóng, Tiêu Thời gấp đến đỏ mắt, bầy zombie cũng nhất thời sôi trào.
“Lâm Linh em điên rồi sao!” Tiêu Thời không kịp ngăn cản, muốn đè lại vết thương trên tay cô, lại bị cô né tránh. Tiêu Thời đi đứng bất tiện không đuổi kịp tốc độ của đối phương, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô càng ngày càng chảy nhiều máu.
“Anh phải biết, chúng ta chỉ có như vậy mới có thể sống sót. Em dẫn dụ tang thi chạy theo hướng cầu lớn, anh chạy về hướng phế tích đi, tìm chỗ trốn, chờ em trở lại.” Lâm Linh tỉnh táo nói, đem máu trên cổ tay bôi lên mặt lên cổ, gió lạnh thổi qua, Lâm Linh không khỏi run lập cập. Lâm Linh lúc này so với hình tượng vừa rồi là khác nhau một trời một vực, nhìn so với tang thi còn dọa người hơn mấy phần.
“Linh Linh em mau dừng lại, nghe lời.” Tiêu Thời vội vàng nói, liều mạng chạy về phía bạn gái, tuy cậu hiểu cách cô nói là biện pháp duy nhất có thể giúp hai người sống sót.
Lâm Linh lui lại một chút, cùng Tiêu Thời duy trì khoảng cách nhất định, quay đầu nhìn lại đám tang thi phía trước đã sắp đi đến trên cầu lớn, Lâm Linh quýnh lên, la lớn: “Không kịp rồi, em đi trước, anh cũng phải cận thận!”
Lâm linh vẫy tay, xoay người không chút do dự mà chạy đi.
“Linh Linh!” Tiêu Thời ở phía sau hét lớn, liều mạng đuổi theo.
Chẳng biết vì sao, cậu mơ hồ có linh cảm, chỉ cần lần này Linh Linh rời đi, bọn họ liền sẽ thật sự không thể trở về như trước nữa.
Lâm Linh thành công chạy đến cầu lớn trước khi tang thi đi lên, tận thế hầu như phá hủy tất cả nền văn minh của nhân loại, cây cầu lớn này đây cũng đổ nát hoang tàn, dù có kì tích hợp lại với nhau, người đi phía trên loạng chà loạng choạng, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ. Lâm Linh chạy ra vài bước, quay đầu hướng Tiêu Thời xán lạn nở nụ cười, vẫy tay nói: “Chờ em a!”
Tiêu Thời vành mắt ươn ướt, hô lớn: “Em cẩn thận, anh ở công ty chờ em!”
“Hì hì… Tạm biệt!” Lâm linh thấy mặt sau tang thi vọt tới, kinh hãi tăng nhanh tốc độ.
Bên trong phế tích, nam nhân đang quan sát lộ ra nụ cười âm mưu như ý, rõ ràng là khuôn mặt rất tuấn lãng lúc này lại làm cho người ta cảm thấy không rét mà run.
Lâm Linh quả nhiên trúng kế, thật ra cô ta chỉ cần lựa chọn ở lại cùng A Thời, hắn thì sẽ không ngồi yên không để ý đến, có điều hiện tại… Nam nhân lộ ra một nụ cười kế hoạch đã được như ý, môi mỏng khẽ cử động, không hề có một tiếng động nói: “Vĩnh biệt, tình địch của tôi!”
Tiêu Thời men theo một con đường nhỏ đi đến phế tích, nơi này hỗn độn không thể tả, không thích hợp cho việc sử dụng tốc độ để thoát khỏi bầy tang thi, có điều tang thi trên căn bản đều bị mùi máu của Lâm Linh thành công hấp dẫn, chỉ còn sót lại mười mấy tang thi sau cùng là còn đuổi theo Tiêu Thời.
Tuy rằng chỉ là mười mấy con, nhưng hiện tại Tiêu Thời cũng giải quyết không được, chỉ có thể bị tang thi đuổi theo không tha. Tiêu Thời đau chân đến rút gân, cả khuôn mặt trắng đến không còn giọt máu. Lúc này, chân bị thương đột nhiên vấp phải một tảng đá, Tiêu Thời té lộn nhào trên mặt đất, nhất thời không đứng dậy nổi.
Nam nhân vẫn luôn bày mưu kế lúc này hoảng hốt không thôi, nhanh chóng xông đến chỗ Tiêu Thời.
“Thời! Tôi đến cứu cậu.”
Tiêu Thời bởi vì đau đớn mà lông mày nhăn tít lại, nghe được âm thanh ngẩng đầu lên: “Bạch tổng!”
nua nua hihi
ThíchThích