Hoàng Phi bá đạo của Dung vương – Chương 3

Chương 3: Chn đng

 

“Tìm người khác.”

Để lại ba chữ, bóng dáng của nữ nhân đã biến mất sau rừng trúc, nam nhân đứng đó, có một chút suy nghĩ, khẽ cười.

Tìm người khác? Nàng cư nhiên còn dám có cái suy nghĩ cùng lá gan đó? Tuy nhiên, lần này nàng lại không có cơ hội đó nữa rồi.

“Đi ra.” Âm thanh lại trở về nguyên thủy lạnh nhạt, lời vừa dứt, hai thân ảnh hắc y đã xuất hiện, trên mặt toàn bộ là sự nghiêm trọng.

“Chủ tử, người không sao a, là chúng thuộc hạ thất trách.” Quỳ gối nhận tội, bọn hắn biết mình phạm phải tội nghiêm trọng như thế nào, thân là người bảo hộ cho chủ nhân, lại có thể dễ dàng để người khác ám toán, điều này thực không thể tha thứ.

“Như thế nào?” Nam nhân liếc nhìn hai người, trong lòng lại nghĩ đến nữ nhân vừa nãy, tiếp cận được hai thị vệ của hắn, nàng thực sự có thân thủ rất tốt.

“Nàng điểm huyệt đạo của chúng ta, phải mất một chút thời gian mới có thể khai giải, xin chủ tử trách phạt.”

Hai hắc y nhân quỳ đó nhanh chóng trả lời, hôm nay thực sự là bọn hắn thất trách, không những bị nữ nhân kia tiếp cận điểm huyệt đạo, mà cư nhiên nàng xuất hiện như thế nào bọn hắn còn không nhận biết được, vả lại, loại võ thuật mà nàng sử dụng, họ cũng không có thấy qua bao giờ.

Đó là chưa nhắc đến, bọn hắn một thân tuyệt kĩ, lại bị một nữ nhân điểm huyệt đạo nhưng không giết, loại chuyện như thế đã là có bao nhiêu sỉ nhục rồi.

Thế mà vận dụng toàn bộ nội công trong cơ thể, sau gần một canh giờ mới khải giải được, điều này thực sự không thể chấp nhận, là sự nhục nhã đầu tiên mà bọn hắn phải chịu, đáng trách, đáng phạt.

“Lui xuống, quay về đi Luyện địa.” Nam nhân lạnh nhạt nói, hắn không nghĩ nơi này cư nhiên lại có nữ nhân thú vị như vậy, nàng thay đổi như vậy thực sự có chút khó chấp nhận, vẫn nên tìm hiểu một chút.

“Dạ.” Hai hắc y nhân nói, nhanh chóng biến mất vào bóng tối. Lần này quay về, bọn hắn thế nhưng phải cố gắng luyện tập.

“Tự.” Hô một tiếng, một cái bóng trắng bạch y xuất hiện.

“Điều tra một chút.”

****

Một ngày đẹp trời.

Trên buổi triều sớm của Dung vương triều.

Tất cả mọi người đều có mặt từ rất sớm, như thường lệ nhanh chóng đứng thành hàng nghiêm nghị, chờ đợi quân vương của bọn họ xuất hiện.

Hàng đầu tiên, bên tay trái, ở vị trí cao nhất so với tất cả chúng đại thần, một thân ảnh hồng y đỏ rực đang nghiêm trang mà đứng, màu sắc kia, rất phù hợp với khí chất của người mặc, bộ y phục kia nhìn rườm rà như vậy, nhưng khi khoác lên người nam nhân lại lộ ra một bộ dáng khác hẳn.

Hắn chỉ đứng ở nơi đó, đơn giản đến bất động, mặt không chút cảm xúc, lại làm cho không ai dám đến gần, bất kì ai cũng không dám đả động, trong vương triều này, người có sức ảnh hưởng và làm cho người khác sợ hãi như vậy ngoài Dung Nhất Dạ ra thì còn có thể là ai.

“Quân Vương đến!” Âm thành to rõ của thái giám vang lên trong chính điện làm mọi người càng lưng thẳng ngực ưỡn nghiêm nghị gấp mấy lần, sau lời nói kia, chính là một bóng dáng cao cao anh tuấn, uy nghiêm lẫm lẫm, khí chất bất phàm xuất hiện trên long ngai.

Một bộ quân phục màu đen trông rất phù hợp với vẻ lạnh lùng xa cách trên khuôn mặt kia, hai bên tà áo thêu tỉ mỉ từng chi tiết vân phong phi long bằng chỉ vàng kim tuyến bắt mắt nhưng lại toát lên nét uy nghiêm khó cưỡng lại.

Nam nhân đứng trên cao, ánh mắt bao quát quét qua thiên hạ quần thần tụ họp tại đại điện, chỉ nghe sau đó là tiếng hô hùng hồn rầm vang cả một khung trời.

“Quân Vương vạn tuế!” Tất cả mọi người đồng loạt quỳ xuống, hành lễ với quân vương đáng tôn kính của bọn họ.

Trong tình huống tất cả đều quỳ rạp dưới mặt đất, hình ảnh nam nhân y bào đỏ rực đứng bất động tại vị trí của mình lại cực kì đối lập với long bào đen tuyền hoàng hà chỉ nhỏ kia, hai ngươi đối mặt nhìn nhau, trong mắt cũng không có một tia dao động hay dị thường.

Nam nhân kia là Dung Vương gia, hắn không cần thiết hành lễ cùng với quân vương, bởi vì hắn chính là đích huynh trưởng của người làm vua này.

“Đứng lên hết đi!” Khuông mặt lạnh nhạt, khí chất lạnh nhạt, liền ngay cả lời nói cũng vô cùng lạnh nhạt. Chỉ thấy nam nhân ngồi xuống long ngai, phất tay một cái, cả triều thần lục tục đứng dậy, lại rơi vào trạng thái đứng nghiêm nghị, không phát ra bất kì tiếng động nào.

Hai nam nhân này khí chất thực sự tương đồng, không hổ là hhuynh đệ cùng một phụ mẫu, bất quá, cũng không có ai biết rằng, Dung vương gia của bọn họ kia đã thu liễm đi khí thế của chính mình, nếu không, sợ là thiên hạ này cũng không ai có được cái khí chất thiên tiên lạnh nhạt như hắn.

Buổi triều sáng cứ như thế bắt đầu.

Trong không khí nghiêm nghị nơi bàn luận chính sự quốc gia, không hề có một lời bán tán ngoài lề hay bất kì một suy nghĩ không thích hợp nào, thực sự phải nói, quần thần của vương triều này kì thực đều từ hệ thống tuyển chọn, cũng như được huấn luyện nghiệp vụ khắt khe nghiêm ngặt nhất.

Sau một hồi văn võ bá quan dâng tấu, hiến kế, bẩm báo chuyện lớn nhỏ trong vương triều thì cũng không ai còn việc gì. Khi thái giám bên cạnh quân vương Dung Đạm bước lên trước muốn nói gì đó, thì âm thanh của nam nhân rất rõ ràng lại vang lên:

“Ta có chuyện muốn nói đây, bệ hạ.” Âm thạnh cực kì lạnh nhạt, lạnh lùng xa cách như là đang nói ở nơi không người, nhưng lời nói ra lại làm hết thảy mọi người có mặt tại nơi này kể cả quân vương giật mình không ít.

Từ xưa đến nay, ai mà không biết Dung vương gia hắn là người như thế nào chứ, tuy nói hắn giữ vị trí cao trong triều, mỗi ngày triều sáng đều có mặt, nhưng là cũng chưa bao giờ tự mình dâng tấu sớ hay muốn tâu cái gì, chỉ bình bình đạm đạm mà đứng ở đó như quan sát nhân sinh thiên hạ này, người như thế hôm nay cư nhiên có gì muốn bàn bạc với quân vương ư.

“Dung vương, có gì cứ nói.” Khách sáo, vô cùng khách sáo và có lễ, nhưng lại không lạnh nhạt và xa cách, cũng không có bất kì bất mãn nào, đây chính là cách mà quân vương của Dung vương triều đối đãi cùng với vị hoàng huynh nay của hắn trước mặt người khác.

“Quân vương, ta muốn chọn vương phi, là công chúa bị phế của vương triều Hoằng Hà, giúp ta ban một đạo thánh chỉ, chuẩn bị ngày lành, không biết được hay không?” Lời nói vô cùng rõ ràng, là hỏi mà cũng không phải hỏi.

Hắn ý tứ rất rõ ràng, nói ra những lời này tại đây, là tôn trọng kẻ ngồi trên ngai vàng kia, hắn không phải đang xin một cái ban hôn, mà chính là muốn thông báo với mọi người, hắn sẽ lấy vợ, chuẩn bị tốt cho hắn, chính là nhiệm vụ của bọn họ.

Lặng ngắt, tất cả mọi người không dám thốt lên một lời nào, bầu không khí im ắng đến đáng sợ bao trùm lên đại điện rộng lớn, ai ai cũng đều tự mình chìm trong suy nghĩ miên man đầy sợ hãi.

Chuyện kinh thiên động địa kia, cư nhiên nói ra từ miệng nam nhân này lại làm không ít người trợn mắt há mồm, bất quá, cũng không có ai dám lên tiếng nói cái gì.

Bọn họ là không có nghe nhầm đi, Dung vương lạnh nhạt vô tâm, có bao nhiêu chán ghét cái nữ nhân phế công chúa kia cả vương triều này không ai không biết, hôm nay cư nhiên, cư nhiên muốn cưới nàng về phủ, lại còn làm chính vương phi, chuyện như thế, chuyện như thế, ai mà không ngạc nhiên, ai mà không sợ hãi.

“Như thế nào đột ngột như vậy?” Vẫn là Dung Đạm đầu tiên lên tiếng.

Hắn thân là quân vương, lại còn là đệ đệ thân cận với nam nhân này, làm sao không hiểu rõ huynh trưởng của mình có bao nhiêu chán ghét hay yêu thích đối với người kia, sợ rằng là, từ xưa đến nay, cũng chưa bao giờ liếc mắt nhìn một cái, làm sao hôm nay lại đột ngột muốn cưới nàng.

Còn là, làm vương phi, cái vị trí kia, hắn không biết còn có người ngồi được, còn có người có gan ngồi.

Bất quá, hắn không tin, nàng kia, có thể ngồi sao?

“Không đột ngột, ta đã có tính toán.” Không xưng hô thần tử, cũng không nói lời nhã nhặn lấy lòng như người cầu việc, mà là tuyệt đối không nhún nhường, cũng không cho phép cự tuyệt, hắn làm việc, xưa nay chưa từng không suy nghĩ qua.

“Có tính toán? Đã như vậy, hãy để ta chọn giúp ngày lành đi.” Dung Đạm cũng không hề có chút bất bình hay tức giận, nhẹ nhàng cười nói một câu.

Lời kia, thế nhưng ai cũng hiểu, quân vương đã chấp nhận cái hôn sự kia.

Bất quá, bọn họ đều biết, dù cho hôm nay, quân vương không đồng ý, người kia ắt hẳn cũng sẽ tự mình làm, tự mình đạt được những gì mình muốn, thế nên, trong triều, không có ai dám nói cái gì nên hay không nên.

Chỉ là, lời đồn tất nhiên sẽ lan ra, mỗi người nghe chuyện này đều một suy nghĩ riêng, cả Dung vương triều cũng vì thế mà chấn động không ít.

Bên ngoài ồn ào là thế, mà người nào đó ở biệt cung ngày ngày cũng là thanh nhàn rảnh rỗi, ngồi một bên án đọc sách, sau đó là dùng điểm tâm và uống trà, đương nhiên những thứ tốt như vậy cũng không phải là có ai phục vụ cho nàng, mà tự nàng vì bản thân mà chuẩn bị rồi.

Ở cái nơi này, làm gì có ai thèm quan tâm đến nàng cơ chứ, chỉ có điều là, biệt cung này tuy thiếu người hầu kẻ hạ, nhưng là nguyên liệu nấu ăn vẫn là chưa có thiếu.

*****

“Cốc… cốc…”

Tiếng gõ cửa truyền đến làm Hạ Tử Diệm có chút ngạc nhiên, kể ra, nơi này của nàng từ xưa đến này làm gì có người ghé thăm cơ chứ, mà dù cho là có người đến, cũng không lịch sự mà gõ cửa như vậy, đã sớm đá cửa xông vào đi.

Cũng không phải là mấy nữ nhân lần trước đến tìm nàng phiền phức chứ, tại nơi này cũng thật nhàm chán đi, suốt ngày chỉ có bắt nạt ức hiếp người khác thôi sao. Quả thực tẻ nhạt không chịu được.

Ngoài cửa vẫn có chút im lặng, sau đó lại là tiếng gõ cửa.

“Vào đi, cửa cũng không có khóa.” Ngôn Phương Hoa nói ra một câu, tư thế nằm trên án vẫn như cũ không đổi, lạnh nhạt lấy một mảnh điểm tâm cho vào miệng, tiếp tục xem sách, cũng không liếc mắt xem người đến là ai.

“Ngươi chính là người sắp trở thành vương phi của Dung ca ca sao? Ở tại nơi này đúng là biết hưởng thụ đi, bên ngoài chấn động như thế cũng không hay biết. Nên nói ngươi tâm kế sâu xa hay là nói ngươi ngu ngốc đây.” Lời nói mang theo mấy phần đánh giá, còn lại chính là khiêu khích và tò mò.

Giọng của nữ nhân kia tuy có khiêu khích, nhưng là trầm ổn và bình tĩnh như thế đến nơi này tìm nàng, nàng ta là ai đây?

“Có việc liền nói, không việc rời đi.” Vẫn là thái độ không xem ai ra gì, lạnh nhạt cực điểm mở miệng, dù nàng ta có là ai, cũng không thể khơi dậy sự tò mò của nàng, nên là, nàng không muốn phí công tìm hiểu.

“Ta đến nơi này đương nhiên có việc.” Chưa có một chút kích động nào, nữ nhân vẫn nhẹ nhàng đáp lại.

Vừa nói ra lời kia, nữ nhân đã thu hút được sự chú ý của Hạ Tử Diệm, nàng liếc mắt nhìn về phía người vừa đến.

Người đang đứng nơi cánh cửa kia, là một nữ nhân có bộ dáng cùng phong thái quý tộc, hơi thở bình ổn, tuy không có nội lực hay võ học, nhưng nhìn mắt nàng liền biết, đây là người có tâm tư sâu xa. Y phục trên người nữ nhân được may tỉ mỉ và hoàn hảo không khuyết điểm, giá trị xa xỉ, hiển nhiên chính là người hoàng tộc.

Mà, nếu là người của Dung vương triều, lại là nữ nhân, có thể bình ổn được như vậy, e rằng chỉ có một cái nữ nhân trong lời đồn mà thôi.

Đúng vậy, chính là cái lời đồn, đây đích thị là tam công chúa của Dung vương triều – Dung Mỹ.

“Như thế nào? Ngươi không có cái gì để nói cùng ta?” Dung Mỹ nhìn nữ nhân đánh giá mình cũng không có gấp gáp, nhanh chóng nhẹ nhàng mà đến trước mặt nàng ta, nàng rất rõ ràng, chỉ vừa lúc nãy, nữ nhân đã liếc qua đánh giá mình, thế nhưng tại sao vẫn lại đi xem sách, không có gì để nói với nàng, hay là không biết nói gì.

“Ô, cũng thật không ngờ nha, hôm nay cư nhiên được diện kiến tam công chúa thần bí nhất tại vương cung, thật hãnh diện cho ta.

Bất quá, ngươi đến nơi này của ta cũng không có gì có thể tiếp đãi ngươi. Ngươi đến tìm ta là có chuyện gì?” Hạ Tử Diệm buông sách trên tay, đặt ở trên bàn, nhìn nữ nhân trước mặt cợt nhã nói, nữ nhân chạy đến nơi hẻo lánh này tìm nàng, cũng không phải chỉ để nói chuyện.

“Sao ngươi biết ta là ai? Không có nghĩ đến, tam công chúa phế vật như ngươi cũng không có như lời đồn nha.” Dung Mỹ ngạc nhiên nói, nàng xưa nay cũng không có ra khỏi cung của mình, đến tỷ tỷ của mình có gặp mặt e là cũng có chút nhận không ra, làm như thế nào nữ nhân này vừa nhìn một cái liền biết, hay là nàng để lộ cái gì.

“Thật có lỗi, đã làm ngươi thất vọng. Nhưng mà, cũng không cần lo lắng, ngươi không có để lộ cái gì, ta chỉ là đoán một chút, không nghĩ là may mắn đoán trúng thôi, nhưng là, ta nhớ cũng chưa tự mình nói qua mình ngốc bao giờ a.” Hạ Tử Diệm cười đến ngây ngô nói, hai câu liên tiếp, mang tâm tư của nữ nhân này nói ra minh bạch rõ ràng, làm cho nàng kia ngạc nhiên cũng có chút sợ hãi.

Nàng cũng không có lo lắng hay sợ hãi gì, nàng không nghĩ tam công chúa này đến đây hôm nay để gây khó dễ cho mình, vậy nên cũng không có không thoải mái, chắc hẳn nữ nhân này có chuyện gì muốn nói đây.

“May mắn sao? Ta lại không nghĩ như vậy, nếu dựa theo lời ngươi nói, thì hôn sự cùng Dung ca ca cũng là may mắn có được rồi.” Dung Mỹ nhìn quanh phòng, tự mình tìm một cái ghế ngồi xuống, nàng mới không chờ nữ nhân này sẽ mời nàng ngồi mới trò chuyện đâu.

Nếu như theo nàng ta nói là may mắn, hôm nay nàng đã không phải cất công đến nơi này rồi.

Nói đi cũng phải nói lại, Dung Mỹ công chúa này tuy là không có thích đi ra ngoài, ở mãi trong cung của mình không thấy chán, nhưng là nàng không phải không nắm rõ thông tin bên ngoài.

Mấy ngày trước nàng cũng đã nghe hạ nhân ồn ào cái gì đó, hôm nay mới chính thức nhận được tin tức, trưởng ca của nàng, cư nhiên muốn lấy cái phế vật công chúa về làm vương phi, nàng tất nhiên phải tìm hiểu rõ nguyên do rồi.

“Dung ca ca? Hôn ước? Ngươi đang nói về cái gì?” Hạ Tử Diệm nghi hoặc hỏi, nàng mấy ngày không ra ngoài, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì rồi.

Dung ca ca trong miệng vị công chúa này chắc không phải là Dung Nhất Dạ đi, còn có cái hôn ước, nói như vậy là nam nhân dâng tấu rồi? Làm cũng thật nhanh nha.

Mà, nếu không ai nhắc, có lẽ nàng đã quên chuyện kia rồi, thật là đãng trí mà.

“Nói về cái gì? Không lẽ ngươi còn chưa nghe qua? Chuyện kia…” Dung Mỹ cố gắng bình tĩnh chính bản thân mình, nàng thực sự muốn túm cổ nữ nhân này lên hỏi một chút có phải hay không nàng ta thực sự chỉ biết hưởng thụ thế giới của riêng mình, bên ngoài kia xảy ra chuyện gì cũng không cần quan tâm a.

Bộ dạng của nàng lúc hỏi những lời kia đầy nghi hoặc, chính xác là nàng ta không biết, không có một chút thông tin, không có một chút giả vờ, người này thực sự không làm gì cả mà trưởng ca của nàng muốn lấy nàng ta sao, không thể có chuyện như vậy.

Bất quá, Dung công chúa hẳn là không biết, không phải nàng ta không làm gì, mà là, Hạ Tử Diệm sau ngày hôm đó quay về biệt cung cũng không có suy nghĩ nhiều về chuyện đó nữa, tự mình phụng bồi mình nghĩ ngơi thoải mái, tận hưởng thú vui, cũng quên mất điều kiện mình đề ra với nam nhân rồi. quả thực như ông bà hay bảo, con người trong an nhàn sung sướng liền quên đi mục đích trong cuộc sống của mình.

“Chuyện kia là chuyện gì? Ngươi nhắc đến hôn sự, có phải hay không Dung vương muốn cùng ta thành thân? Thế nhưng mà, ta còn chưa nghe thông báo chính thức nào từ vương triều các người, làm việc thật chậm trễ, thật thất trách.” Hạ Tử Diệm thất vọng đánh giá, nàng thực sự đang ở trước mặt nữ nhân này giả ngây ngô hay sao đây.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp đầy biểu cảm kia, Dung công chúa thực sự muốn hét lên, có trời mới biết, nàng thực sự nghĩ nữ nhân này không có một chút nào xứng với trưởng huynh của mình.

Thiên a, làm sao người như thế này, không quan tâm đến thế sự như nữ nhân này, thậm chí chuyện của chính mình cũng không để ý lại lọt vào mắt của ca ca nàng cơ chứ. Thực sự muốn hỏi một chút, có hay không là ông trời trêu ngươi a.

Ngươi không ra ngoài mà xem, cả vương triều này đang chấn động như thế nào, làm sao vẫn ở trong này không hiểu sự tình, tìm nhàn rỗi cho mình thế chứ.

“Này, này, ngươi làm gì nhìn ta chằm chằm như vậy, hôm nay đến cũng chỉ để nói cái chuyện này ư?” Hạ Tử Diệm cũng không so đo nữ nhân vì cái gì nhìn nàng đáng sợ như vậy, nàng muốn biết chuyện chính nha, nàng ta rút cuộc đến tìm nàng làm cái gì?

“Đương nhiên không phải. Quân vương ca ca bảo ta đến nơi này nói với ngươi, từ ngày mai, dọn qua cung của ta, ta sẽ tự mình dạy cho ngươi nghi lễ Dung vương triều, mười tám tháng sau là ngày lành, có thể xuất giá.” Dung Mỹ cố gắng trấn định nói, vốn chuyện này cũng không mấy quan trọng, nàng có thể sai ngươi đến bẩm báo, nhưng cũng vì muốn nhìn nữ nhân này một chút nên mới đến đây, cư nhiên, gặp phải cái người này đây.

“Ể, nhanh như vậy? Nhưng mà, làm sao ta phải dọn đến chỗ của ngươi? Học tại nơi này của ta cũng không tệ nha, không muốn đi.” Hạ Tử Diệm trực tiếp từ chối, khó khăn lắm nàng mới tìm hiểu được nơi này một chút tốt như thế nào, làm sao nói đi liền đi. Vả lại, dọn tới dọn lui, rất phiền phức.

“Ngươi không đi? Như vậy không được. Không cần lo lắng, chỗ ta cũng tốt lắm, ngươi chỉ cần đi qua, là có thể ở rồi, cũng không cần thu dọn gì cả. Nơi này…” Cũng chẳng có gì để dọn a.

Dung Mỹ thực sự muốn nói như vậy, nàng mới chính là người không muốn nữ nhân này đến chỗ mình, nếu không phải hoàng huynh bệ hạ mở miệng, còn lâu nàng mới giúp. Đã vậy còn phải đi thuyết phục nàng ta, thực sự là không chịu nổi nữa mà.

Nữ nhân trong lòng liên tục gào thét, nhưng vẻ mặt cũng không dám thay đổi, nàng mới không dám làm trái lời hoàng huynh bệ hạ, còn có, người này là của huynh trưởng nàng chọn, không thể lơ là.

Hạ Tử Diệm ở một bên xem tình huống trước mắt có chút đánh giá cao nữ nhân này, còn có thể giữ được tâm tư không kích động qua những lời trêu tức của nàng, thực sự rất bình ổn, hơn hẳn cái Dung Mỵ công chúa kia.

“Là như thế sao? Vậy ngày mai ta trực tiếp qua chỗ ngươi.” Một lời dứt khoát, Hạ Tử Diệm vốn cũng muốn tìm hiểu một chút trước khi rời khỏi hoàng cung này nha, chuyện này chắc chắn sẽ rất thú vị.

*****

Một bình luận về “Hoàng Phi bá đạo của Dung vương – Chương 3”

Bình luận về bài viết này