Kế Hoạch Bồi Dưỡng Tang Thi Cấp Thấp – Chương 45

☆, Chương 45:

Trịnh Dã đem Tiêu Thời cột chắc xong liền tháo sợi dây thừng trên tay cậu ra, quấn cậu vào thân cây, chân bị gãy xương cũng dùng cộc gỗ cố định lại, bắp đùi cũng trói ở trên cành cây.

“Duệ duệ ~” Bụng Tiêu Thời ùng ục ùng ục réo không ngừng, mới ăn không bao lâu đã đói bụng.

Tiêu Thời liếm liếm khóe miệng, hai tay che bụng. Thật đói a, duệ duệ còn chưa tới, cậu đều đã đói muốn rã rời rồi. Rất muốn ăn chân giò hun khói, nếu thêm chút tương trên chân giò hun khói nữa thì càng tốt, có thể vừa ăn vừa chờ tương bên trong bắn ra. Mì sợi cũng được, chỉ cần thêm tương là tốt rồi, ô ô… Duệ duệ mau tới a!

“Ân~”

“Sao vậy? Đau không?”

Bên bờ sông truyền đến hai tiếng thở dốc, Tiêu Thời nghe thấy tò mò nhìn sang. Chỉ thấy một nhân loại đè lên một nhân loại khác, ở trên người kẻ đó gặm loạn. A? Nhân loại cũng ăn thịt nhân loại sao? Vậy tại sao Duệ Duệ không ăn?

“Không đau, chỉ là cảm giác thật kỳ quái.” Lý Văn Tân hai gò má ửng đỏ, khuôn mặt mang theo một tia sắc thái tình dục, vốn là khuôn mặt thanh tú nhất thời liền có mấy phần phong thái mê người.

“Kiên nhẫn một chút, lần đầu có thể sẽ có chút đau.” Trên mặt Trịnh Dã không thể hiện gì, nhưng đáy mắt rõ ràng lại có vui sướng.

Nam nhân nằm trên vóc người khỏe mạnh, bắp thịt rắn chắc, da dẻ màu đồng cổ bị mồ hôi làm ướt đẫm, mấy vết sẹo sau lưng đều bị ánh lên một tầng ánh nước, hai chân Lý Văn Tân quấn trên eo nam nhân, màu da thiên về trắng nhìn vào càng trắng hơn.

“Ân~” Lý Văn Tân cắn răng, yết hầu phát ra âm thanh rên rĩ nhỏ vụn, nghe vậy Trịnh Dã có chút nhịn không được.

Lý Văn Tân buồn buồn nói: “Làm sao anh biết? Anh trước kia có thích qua đàn ông sao?”

“Ha ha…” Trịnh Dã thấp giọng bật cười, lồng ngực mạnh mẽ rung động.

Trịnh Dã buồn cười sờ sờ mái tóc mềm mại của Lý Văn Tân, cưng chiều nói: “Không có, em là người đầu tiên, có điều là tôi lớn tuổi, dĩ nhiên sẽ biết thật nhiều rồi.”

“Há, vậy anh bao nhiêu tuổi?” Lý Văn Tân nhỏ giọng hỏi. Cậu ta vẫn luôn rất tò mò tuổi của mặt râu ria, chỉ là mỗi lần Trịnh Dã nghiêm mặt, cậu ta nhìn vào có chút sợ hãi, nào dám hỏi.

“Lớn hơn em vài tuổi, anh năm nay hai mươi bảy tuổi.” Trịnh Dã nói, lại thêm một ngón tay vào phía sau hậu huyệt của Lý Văn Tân, bên trong đã có ba ngón tay, chen kín đến mức hắn không có cách nào động, Trịnh Dã sợ Lý Văn Tân đau, nhìn sắc mặt Lý Văn Tân một chút mới tiếp tục mở rộng.

“A? Trẻ tuổi như vậy, so với tôi lớn hơn không bao nhiêu mà!” Lý Văn Tân kinh ngạc lớn tiếng nói. Cậu ta vẫn cảm thấy da dẻ Trịnh Dã rất trẻ, thường ảo tưởng dáng vẻ của hắn sau khi đã cạo râu, cũng sẽ không quá già đi. Nhưng ngẫm lại lại có cảm giác khó chịu, những lúc như vậy, Lý Văn Tân sẽ lắc đầu xua tan ảo tưởng, ý nghĩ này liền bị cậu ta ném ra sau đầu.

Nguyên lai râu ria rậm rạp lại không hề già. Lý Văn Tân kinh ngạc đến ngay cả mặt sau không khỏe đều đã quên, lăng lăng nhìn mặt Trịnh Dã.

“Làm sao? Em cho rằng tôi rất già?” Trịnh dã giả vờ tức giận, dùng sức nhấn một cái bên trong hậu huyệt của Lý Văn Tân.

“A!” Lý Văn Tân bắn ra, hai tay chống trước ngực Trịnh Dã liên tục xin tha.

“Không muốn a Trịnh ca, đau quá, anh không lão, không già chút nào.”

Khóe miệng Trịnh Dã giấu bên dưới đám râu rậm rạp hơi nhếch lên, có điều bị chòm râu ngăn trở nên Lý Văn Tân không nhìn thấy.

“Hừ!” Trịnh Dã hừ một tiếng, một tay đem côn thịt người nắm cùng nhau, dùng sức tuốt, Lý Văn Tân lập tức rầm rì một tiếng, tay chặn hắn cũng mềm nhũn ra.

Trịnh Dã vốn là muốn đùa Lý Văn Tân, lại bị phản ứng của cậu ta kích thích, bụng dưới dâng lên một luồng nóng rực, phân thân lập tức trướng lớn một vòng, đầu khấc còn chảy ra một ít chất lỏng trong suốt.

“Bên trong em đã có thể rồi, tôi muốn đi vào.” Âm thanh Trịnh Dã khàn khàn, bộ mặt bởi vì mãnh liệt vui vẻ mà có chút căng cứng, Lý Văn Tân nhìn thấy Trịnh Dã nghiêm mặt thì có chút sợ hãi, không chút nghĩ ngợi đáp ứng.

“Ừm.”

“Hống hống~” Tiêu Thời nhìn hai người đang chồng lên nhau, mắt một chút cũng không nháy, còn không tự chủ liếm liếm môi, cái bụng lại càng kêu đến náo nhiệt.

Hai tay Trịnh Dã nắm eo Lý Văn Tân, kéo cậu ta về hướng mình, Lý Văn Tân cũng mặt đỏ phối hợp, thả lỏng eo để Trình Dã bày ra những tư thế mà bản thân cũng không dám nhìn.

Trịnh Dã đặt Lý Văn Tân nằm trên cỏ, một tay đỡ phân thân cứng đến đau đớn của mình ở phía sau hậu huyệt Lý Văn Tân ma sát thăm dò. Lý Văn Tân nín thở, cũng không dám nhúc nhích cảm thụ ma sát phía sau. Trịnh Dã rất nhanh đã tìm tới lối vào, đang muốn đi vào, Lý Văn Tân đột nhiên hô to.

“Chờ đã Trịnh ca! Tôi còn chưa chuẩn bị xong.”

“Đừng sợ, tôi sẽ cẩn thận.” Trịnh Dã nhẫn nại nói, nhưng thanh âm quá mức khàn khàn không thể khiến Lý Văn Tân cảm thấy an tâm, ngược lại càng khẩn trương.

“Tôi sợ, một lát nữa tôi nói dừng anh liền dừng lại có được không?” Lý Văn Tân thương lượng nói, tuy rằng cảnh tượng này ở trong đầu cậu ta từng xuất hiện mấy lần, nhưng thật sự đến lúc này cậu ta vẫn là rất sợ.

“Được.” Trịnh Dã đỡ phân thân nóng rực không ngừng tuốt động, thanh âm ngột ngạt nói.

“Cái kia, vậy được, anh vào đi!” Lý Văn Tân không thèm đến xỉa nói, nói xong cũng khẩn trương nhắm chặt mắt lại, mạnh miệng nghiêng qua một bên, hô hấp cũng dừng lại, hai tay nắm chặt cỏ dưới thân.

“Gào gừ~?” Tiêu Thời nghi hoặc nhìn Lý Văn Tân, không di chuyển nữa, hắn đã chết rồi sao? Thật nhiều thịt, người này nhất định ăn không hết, chờ hắn ăn no sẽ cho cậu ăn đi! Tiêu Thời liếm liếm khóe miệng, chờ mong mà nhìn bọn họ.

Đáng tiếc Tiêu Thời nghĩ sai rồi, bởi vì Lý Văn Tân bị ép trên đất rất nhanh đã phát ra âm thanh.

“A ~ không được! Dừng lại!”

Trịnh Dã đỡ phân thân đầu khấc đã tiến vào, Lý Văn Tân liền lập tức dùng lòng bàn tay đè ngực hắn.

Trịnh Dã lập tức dừng lại, ngẩng đầu nhìn Lý Văn Tân.

“Không xong rồi, cái đó của anh lớn quá, không vào được.” Lý Văn Tân hoảng hốt nói. Nhìn thấy mặt Trịnh Dã liền biết hắn nhịn rất khổ cực, nhưng cậu ta thật sự không xong rồi, mặt sau đều sắp bị căng nứt.

Lý Văn Tân chưa từng trải qua chuyện như vậy, vừa nãy bị hôn đến mơ màng, nghe Trịnh Dã nói có thể liền như bị thôi miên mà tin tưởng, tuy rằng khi nhìn thấy vật được vây trong quần của đối phương nặng như vậy đã có chút hoài nghi, đáng tiếc sau đó cậu ta liền không bao nhiêu cơ hội nhìn, đến hiện tại mới đột nhiên nhớ tới vật kia của hắn lớn như nào.

Trịnh Dã nói có thể ở kích thước bình thường đi, lớn như hắn vậy liệu có thể không?

“Ngoan ~ Văn Tân, hậu huyệt của em sẽ co giãn, nên có thể, tôi không nhịn được nữa.” Trịnh Dã sờ sờ miệng huyệt của Lý Văn Tân, cảm giác còn có chút buông lỏng liền thẳng tiến thêm một đoạn, yết hầu phát ra một tiếng gầm nhẹ đầy ngột ngạt.

“A ~ thật trướng, Trịnh ca! Dừng lại!” Mặt Lý Văn Tân bởi vì cảm giác quái dị dưới thân mà có chút vặn vẹo, hô to.

Nghe thấy âm thanh của Lý Văn Tân phân thân của Trịnh Dã lập tức lại to thêm, Trịnh Dã gầm nhẹ một tiếng động thân mà vào, triệt để vùi vào thân thể Lý Văn Tân.

“A!” Hai chân Lý Văn Tân đạp trên đất, eo hơi cong, hai mắt mở to tràn ra nước mắt sinh lý.

Trong nháy mắt khi bị thịt huyệt ấm áp bao vây, Trịnh Dã thỏa mãn thở dài một tiếng.

Tiêu Thời sửng sốt, trợn to hai mắt nhìn chằm chằm địa phương bọn họ giao hợp, từ góc độ của cậu miễn cưỡng nhìn thấy vị trí bọn họ kết hợp, chỉ là xem không rõ lắm.

Tiêu Thời sửng sốt nháy mắt, lần này phản ứng lại, nguyên lai bọn họ đang ăn chân giò hun khói!

“Hống hống hống!!!” Chân giò hun khói, ta cũng phải ăn! Tiêu Thời hướng về phía Trịnh Dã điên cuồng hét lên, đáng tiếc người ta cũng không thèm nhìn cậu lấy một cái.

“Đau không?” Trịnh Dã đau lòng liếm đi nước mắt trên khóe mắt Lý Văn Tân, miệng dán vào tai cậu ta nói.

“Ừm! Anh lừa người!” Lý Văn Tân âm thanh mang theo khóc nức nở, tố cáo nói.

Trong nháy mắt khi bị xuyên vào, cậu ta đau đến sắp nứt ra, cảm giác cả người từ phía dưới đều bịchém thành hai nửa, thậm chí ngay cả tách ra hai chân ra đều cảm thấy nó không còn nằm trên thân thể nữa rồi.

“Xin lỗi, anh mất khống chế.” Trịnh Dã nói lại không nhịn được nhẹ nhàng giật giật eo, côn thịt bên trong hậu huyệt nóng ấm ma sát một hồi.

“Ân~” Lý Văn Tân nhẹ giọng rên rỉ một tiếng, hai chân ở hai bên hông Trịnh Dã dùng sức đạp đất, đầu ngón chân cong lại đâm vào bên trong cỏ. Có điều hiện tại đau đớn đã nhẹ đi rất nhiều, cậu ta đã hoàn toàn có thể chịu đựng.

“Em thế nào?” Trịnh Dã lúc này mới hoàn toàn khống chế lại thân thể mình, phân thân chôn trong cơ thể Lý Văn Tân cũng không nhúc nhích.

“Không đau như vậy nữa, tôi không bị sao chứ?” Lý Văn Tân sắp bị doạ khóc, đau nhức vừa rồi khiến cậu ta có loại ảo giác bị cắm một đao, huyệt khẩu của cậu ta sẽ không nứt ra đi, có khi nào sẽ kết vảy bên trong ruột không, sau đó chặn lối tràng đạo, đến lúc đó cậu ta có thể hay không vì không đi ngoài được mà nghẹn chết?

“Nghiêm trọng như thế?” Trịnh Dã thấy vẻ mặt Lý Văn Tân kinh hoảng không khỏi trở nên nghiêm túc, sờ sờ vị trí hai người kết hợp, sau đó thu tay về nhìn một chút.

“Không có chuyện gì, không chảy máu, không có chuyện gì.” Trịnh Dã thở phào nhẹ nhõm, tức giận bóp đầu vú Lý Văn Tân, nói: “Em doạ chết anh rồi.”

“Ân~” Lý Văn Tân hơi co thân thể lại, không xác định nói: “Thật sự không có chuyện gì sao?”

“Không có chuyện gì! Chúng ta tiếp tục!” Trịnh Dã cuối cùng cũng coi như hoàn toàn rõ ràng người yêu của mình có bao nhiêu nhát gan, hại hắn đều sắp nhịn đến điên rồi, không đợi người ngăn cản, đỡ eo Lý Văn Tân liền bắt đầu xông tới.

“A a ~ ân ~…” Lý Văn Tân lập tức hét to lên, nhớ tới phụ cận khả năng còn có người lại áp chế rên rỉ.

“Hống hống!!” Một bên Tiêu Thời hống càng ngày càng hăng, con mắt đều sắp bốc lên ngọn lửa. Chân giò hun khói của ta! Ta cũng muốn ăn!

Lý Văn Tân nghe thấy tang thi gầm rú nghiêng đầu đến xem, liền thấy nó hung ác nhìn bọn họ, không khỏi hơi co lại thân thể, ôm Trịnh Dã kinh hoảng nói: “Trịnh, Trịnh ca~”

“Lại làm sao?” Trịnh Dã một bên dùng sức đánh xuyên một bên bất đắc dĩ nói, Văn Tân cái gì cũng tốt, nhát gan cũng thật đáng yêu, chính là có thời điểm quá dông dài, tỷ như hiện tại.

“Nó, nó đang nhìn chúng ta.”

Tiêu Thời thấy Lý Văn Tân nhìn sang nhất thời kêu đến càng vui vẻ, miệng không nhịn được cong lên. Nhân loại nhìn sang, là muốn cho mình ăn sao? Hống hống, rốt cục có thể ăn chân giò hun khói!

“Em quản nó làm gì? Nó lại xem không hiểu.”

“Ồ, cũng đúng.” Lý Văn Tân chỉ trỏ, có tiểu tâm mà liếc nhìn Tiêu Thời.

“Đúng! Có điều, lúc cùng anh làm tình em nhìn nam nhân khác thật sự không thành vấn đề sao? Không cho nhìn nó.” Trịnh Dã tức giận, cúi đầu niêm phong lại cái miệng lải nhải của người yêu, thế giới nhất thời thanh tịnh không ít.

Đáng tiếc vẫn còn có chút không được hoàn mỹ ——

“Hống hống hống!!!” Tiêu Thời thấy hai người không để ý tới mình nụ cười trên mặt dần dần bị sốt ruột cùng tức giận thay thế, đưa cổ dài hướng về hai người táp tới.

Tiêu Thời trong lòng hò hét: Ta muốn ăn chân giò hun khói!

Một bình luận về “Kế Hoạch Bồi Dưỡng Tang Thi Cấp Thấp – Chương 45”

Bình luận về bài viết này