Sủng Phi Của Vương Gia Âm Lãnh – Chương 1

Chương 1: Tr v

 

“Tiểu thư! Người bị làm sao vậy?” Tiếng nô tì thân cận vang lên làm mọi người giật mình. Vừa ăn xong chén tổ yến, Vi Khúc Dung liền ôm ngực thở dốc, mặt xanh tái, máu phun ra từ khóe miệng. Nàng ngã gục xuống trong tiếng gọi thất thanh của mọi người.

“Đại phu! Tiểu thư như thế nào?” Tiểu Hoàn nha đầu hỏi, quả thực rất lo lắng.

“Xin lỗi cô nương, lão phu thật tình không có cách trị thuốc độc này, nó đã theo lục phủ ngũ tạng vào tim, không còn đường cứu.” Lão đại phu già nua nói, ông cũng không hiểu sao đại tiểu thư Vi gia lại trúng độc nặng như thế.

“Không thể nào! Tiểu thư! Người đừng chết, đừng bỏ nô tì.” Tiểu Hoàn khóc thét, chạy đến bên giường Vi Khúc Dung đang nằm, toàn thân cô lạnh ngắt.

“Ngươi khóc cái gì, thật ồn ào, đã chết rồi thì mang đi chôn.” Một nữ nhân mặc áo lam thân hình xinh đẹp tao nhã đứng đó, lời nói lại tựa như kim châm, khác hẳn với vẻ đẹp của mình. Đây chính là tam tiểu thư của Vi gia – Vi Khúc Nhan.

“Ai nói là ta chết!” Một giọng âm lãnh truyền ra, người nằm trên giường đó, nàng ngồi dậy, sắc mặt hồng hào, ánh nhìn sắc bén truyền đến người Vi Khúc Nhan làm nàng ta giật mình, bất giác run sợ.

“Tiểu thư! Người không sao ư? Nô tì thật là vui mừng.” Tiểu Hoàn nhanh nhẹn chùi nước mắt nói.

Đại phu cũng sửng sờ, ông làm thầy thuốc bao lâu nay, bây giờ mới thấy người bị trúng độc vào tim, lại là loại độc cực mạnh lấy từ lưỡi của những loài rắn độc nhất, nhất là, nàng đã dùng qua rất lâu, rất nhiều lần, cũng đã mấy năm rồi, vậy mà đến nay vẫn sống được.

Người đứng ở cửa, hơi run sợ khi thấy ánh mắt kia nhìn chằm chằm mình. Nàng ta vì ganh ghét Vi Khúc Dung nên bao lâu nay ẩn nhẫn, luôn tỏ ra quan tâm, thân thiết, mỗi ngày một ít lấy đi sự tin tưởng của nàng, đầu độc nàng, cơ hội hôm nay, làm sao nàng lạ không chết, thật là hoài công.

“Tỷ! Người không sao rồi! Muội vui mừng quá!” Vi Khúc Nhan chạy lại bên cạnh nàng, thút thít.

“Vậy sao? Thật may mà ngươi vui mừng.” Vi Khúc Dung lạnh lùng, chút kí ức còn sót lại của thân thể này đang hiện hữu, nàng bây giờ là Vi Khúc Dung – đại tiểu thư Vi phủ, là một tài nữ, hiền lành, thông minh, nhưng sự thông minh này e rằng phải được rèn luyện lại, chẳng vì sự thông minh đó hôm nay mới mất mạng.

“Tiễn đại phu về, ta không sao?” Vi Khúc Dung lạnh giọng, mọi người ngạc nhiên nhưng cũng không dám nhiều chuyện, họ cảm thấy vị tiểu thư này của mình đã có chút thay đổi. Nhanh chóng dọn dẹp, lui ra ngoài.

Ở trong phòng.

“Ngươi là Tiểu Hoàn?” Vi Khúc Dung nhìn nô tì vừa nãy khóc bên cạnh hỏi.

“Tiểu thư người không nhớ nô tì sao? Nô tì hầu hạ người từ khi còn nhỏ mà.” Tiểu Hoàn cả kinh, có phải độc làm cho tiểu thư của nàng ảnh hưởng thần kinh.

“Ta biết, chỉ hỏi ngươi để xác minh. Lui ra đi.” Vi Khúc Dung nói, nằm nhanh xuống giường, ánh mắt xa xăm.

Đã chết một lần, bị phản bội một lần, tuyệt không thể tin tưởng bất kì ai, nàng vì đâu mà chết, cô gái Vi Khúc Dung này vì đâu mà chết, chuyện hôm nay đã thấy rõ lòng người, đối với người nên có tâm phòng bị, người không hại ta, ta không chú ý, từ hôm nay sẽ sống thật tốt cuộc sống này.

***********

Buổi sáng ngủ dậy, Vi Khúc Dung vừa rời khỏi giường thì Tiểu Hoàn đã bước vào, giúp nàng thay y phục, quần áo mấy lớp mặc vào người nhưng cũng cảm thấy thoải mái, tơ lụa thời này thật tốt.

“Tiểu thư, mọi người đang chờ, người đến đại viện dùng bữa sáng đi ạ!” Tiểu Hoàn nhanh nhẹn nói, nữ nhân này còn nhỏ, nhìn gương mặt sáng láng kia thật cũng có tố chất thông minh, theo như trí nhớ thì người này là một kẻ trung thành.

“Cứ để họ chờ một lát, không chết đói được.” Vi Khúc Dung mở miệng, suy nghĩ một lúc liền đứng lên đi ra ngoài.

“Nha đầu, ngươi nói trong phủ của chúng ta còn phòng trống không?” Vi Khúc Dung chợt hỏi, nàng từng bước nhã nhặn đang đi về hướng chính sảnh, theo sau Tiểu Hoàn đang cúi đầu suy nghĩ.

“Hình như là có. Tiểu thư, người cần làm gì ạ?”

“Có là tốt, ngươi giúp ta chuẩn bị một phòng, tuyệt đối phải cách xa nơi ở của người khác, cùng cực yên tĩnh, chuyện còn lại sau này sẽ nói với ngươi.” Vi Khúc Dung khẽ cười, nơi này như vậy ít ra rất có ích.

“Dạ.” Tiểu Hoàn trả lời, trong lòng nàng hiểu rõ tiểu thư đã thay đổi khác xưa, thật là có chút lạnh lùng và lời nói mang tính ẩn nhẫn hơn, thay đổi như vậy cũng tốt, tránh bị người khác làm hại.

Chính sảnh Vi phủ.

Một bàn ăn lớn, mọi người đã ngồi xung quanh, vị trí trống vẫn còn đó, không ai dám động đũa vì người lớn nhất Vi gia – Vi Nhân còn đang chờ con gái.

“Con đã đến.” Vi Khúc Dung thân ảnh ngay trước cửa, nhìn bàn ăn lớn có nhỏ có đang tụ họp. Bước chân nhanh chóng tiến lại bên phụ thân của nàng hành lễ.

“Mau ngồi nào!” Vi Nhân nói, đây là đứa con gái mà ông yêu thương nhất, không chỉ vì tài mạo song toàn, mà còn vì người mẹ quá cố của nàng, người vợ hiền ông rất yêu ngày đó, chuyện nàng bị trúng độc đương nhiên là không lọt vào tai ông, nếu không với bản tính của một đại tướng quân thì lập tức tra hỏi cặn kẽ, như vậy không còn gì là thú vị.

Những ánh mắt căm ghét khác nhìn nàng, chưa vội ngồi, Vi Khúc Dung lên tiếng:

“Trật tự tướng phủ đảo lộn từ khi nào?”

Một câu như thế, ai thông minh cũng đủ hiểu là nàng đang ám chỉ điều gì, bốn nữ nhân đang ngồi kia phụng phịu đứng dậy, không phục mà chào lớn một câu:

“Đại tỷ!”

Nàng không nói gì, ngồi vào chổ của mình, phía sau là Tiểu Hoàn đang đứng chờ chủ nhân phân phó.

Không khí bữa cơm thật không mấy vui, Vi Khúc Dung vờ đi mấy ánh mắt như thiêu như đốt kia, điềm đạm ăn, thật thư thái, tao nhã.

Sau bữa cơm, Vi Khúc Dung trở về phòng, Vi tướng quân nhanh chân lên xe ngựa vào triều.

“Đáng chết!” Ngồi trong phòng đại phu nhân đập bàn tức giận.

“Đại phu nhân, người đừng giận, con nha đầu đó thật không xem ai ra gì mà.” Nhị thiếp tiếp lời, không quên nịnh nọt.

“Chúng ta phải làm sao dạy dỗ nó?” Tam tiểu thư Vi Khúc Nhan lên tiếng. Từ sau ngày đầu độc không thành, Vi Khúc Nhan không dám lại gần Vi Khúc Dung nữa, cảm giác như nàng ta đã thay đổi, rất lạnh lùng, ở gần nàng ta nàng cảm thấy như sẽ gặp họa.

“Không cần lo, ta đây tự có cách.” Đại phu nhân mĩm cười, ánh mắt hiểm độc.

******

Ban đêm, bầu trời yên tĩnh, một bóng đen lướt qua trên mái ngói nhìn không rõ là nam hay nữ, đến tuyển viện phía sau bỏ trống lâu nay liền đáp xuống đất, nhanh chóng vào trong một phòng trống.

“Tiểu Hoàn! Sao ngươi chưa ngủ?” Vi Khúc Dung cảm nhận được có người đứng ngoài cửa, liền nhận ra đó là Tiểu Hoàn, nàng lạnh giọng.

“Tiểu thư! Sao người vẫn còn chưa nghỉ ngơi? Nô tì lo người không khỏe nên chưa dám nghỉ.” Tiểu Hoàn nói, giọng quan tâm.

“Ta sẽ đi nghỉ khi nào muốn, người lui ra đi.”

“Dạ, tiểu thư.”

Vi Khúc Dung nhìn bóng Tiểu Hoàn mất dần, mới yên tâm tiếp tục, nàng là đang luyện võ, nói cho cùng, thân thể của Vi Khúc Dung này tuy hoàn chỉnh thật, nhưng nàng không hề luyện tập dù một chút thể lực nên tay chân mềm nhũng, nếu không luyện tập e rằng đến lúc có chuyện, dù võ công của nàng cao nhưng với thân thể này không thể phát ra lực mạnh nhất, đành bảo Tiểu Hoàn chuẩn bị trước, đêm đến luyện tập là được, những chuyện tập luyện như thế này nàng đã quen từ khi còn nhỏ.

Canh ba trở lại phòng, Vi Khúc Dung lên giường, nghỉ ngơi đợi trời sáng, trong phủ này thật buồn chán.

“Tỷ, tỷ” Tiếng gọi đánh thức Vi Khúc Dung, ai mà sáng sớm đã đến tìm nàng.

“Có chuyện gì?” Vi Khúc Dung nhíu mày nói vọng ra.

“Tiểu thư! Tam tiểu thư đến có chuyện muốn nói với người.” Tiểu Hoàn đi vào, cúi đầu nói, nhìn một bên mặt nàng có chút khác lạ.

“Ngẩng mặt lên.” Vi Khúc Dung lạnh lùng.

“Dạ.” Tiểu Hoàn e dè ngẩng đầu, một vệt đỏ năm ngón tay in rõ ràng trên khuôn mặt trắng nhỏ nhắn kia.

“Ả đánh ngươi?” Vi Khúc Dung nhẹ giọng, nghe không ra tức giận nhưng sự âm lãnh lại khiến Tiểu Hoàn sợ.

“Không có ạ.” Tiểu Hoàn nói, nàng là thân phận nô tì, bị đánh cũng không sao, không nên tăng thù của mấy vị tiểu thư lên nữa.

“Được.” Vi Khúc Dung nói, nhanh chóng thay y phục, bước ra ngoài.

“Tỷ!” Vi Khúc Nhan vui mừng reo lên.

“Chát.”

Một âm thanh vang lên, mọi người có mặt ở đó cả kinh, Vi Khúc Nhan ôm một bên má, nhìn Vi Khúc Dung chằm chằm.

“Dám đánh người của ta, ngươi nghĩ mình có tư cách sao?” Vi Khúc Dung không nhìn lại, quay người đi, Tiểu Hoàn nhanh chân đi theo, e dè.

“Tiểu thư! Người…”

“Nhớ cho kĩ, sau này dù là ai cũng không được phép động ngươi dù chỉ một sợi tóc, nếu có hắn chết không được yên.”

Lời nói đó vang lên cũng đủ làm cho Vi Khúc Nhan nghe được, nàng ta không tự chủ được run rẩy, sớm biết đại tỷ thay đổi, nhưng không ngờ lại khác xa người dịu dàng hiền thục của ngày xưa.

“Nàng ta thật to gan, dám đánh con.” Đại phu nhân một lần nữa bất bình, ngày đó nàng hiền lành cũng là cây gai trong mắt họ, bây giờ thay đổi lại càng đáng hận.

“Phu nhân, phu nhân, người đi đâu vậy?” Nhìn thấy đại phu nhân tức giận xông ra ngoài mấy tiểu thiếp và nô tì khác không tự chủ được chạy theo hỏi.

Thư phòng.

“Ta muốn gặp lão gia.” Đại phu nhân trước cửa náo loạn đòi gặp Vi tướng quân, chuyện này e là nàng không thể nhịn. Đánh con gái cưng của nàng, lại còn đe dọa, hôm nay phải nói cho ra lẽ.

“Phu nhân, lão gia đang bàn chính sự, mời về cho.” Thị vệ canh cửa lạnh lùng.

“Ngươi là cái thứ gì? Không xem lại thân phận, cho ta vào.” Đường là đại phu nhân lại đứng đó quát tháo, dẫn theo một đoàn người đến quấy rầy phu quân bàn chính sự, thật mất mặt.

“Có chuyện gì mà ồn ào vậy?” Vi Nhân bước ra khỏi thư phòng nói, mặt ông khó chịu, sau lưng ông, hai người khác cũng bước lên, đó chẳng phải thừa tướng đại nhân – Âu Dương Quân sao? Người trẻ bên cạnh tuấn tú kia là ai?

“Lão gia.” Đại phu nhân kêu khóc thảm thiết.

“Im ngay! Còn chưa đủ mất mặt sao? Về phòng, có gì ta sẽ giải quyết sau.” Vi Nhân mắng, khuôn mặt đen hết sức khó coi, thật là làm ông mất mặt mà.

“Thừa tướng đại nhân, xin ngài đừng chấp phu nhân nhà tôi không hiểu chuyện, nào chúng ta đi.” Quay sang thừa tướng bên cạnh, Vi tướng quân tạ lỗi, mấy người bước đi.

***********

“Có chuyện gì mà chạy đến thư phòng của ta?” Vi tướng quân trở lại, lời nói bực tức, lúc nãy cũng may tể tướng đại nhân không chấp nhất, nếu không thật không biết giấu mặt mũi ở đâu.

“Lão gia! Người phải làm chủ cho thiếp. Thiếp thật đau lòng mà.” Đại phu nhân thấy tướng công quay lại, liền khóc thảm thiết như có ai trong nhà sắp mất.

“Có chuyện gì? Phu nhân nói đi.” Vi Nhân thấy phu nhân như vậy cũng nhẹ giọng đôi chút.

“Có nói ra chưa chắc người đã đòi lại công bằng cho thiếp.” Đại phu nhân khóc nhẹ nhàng lại chút ít, uẩn khuất nói. Chuyện lần này nàng phải đòi cho ra lẽ, làm sao có thể để ả kia muốn làm gì thì làm.

“Nói đi! Ta sẽ làm chủ cho.”

Nghe được lời hứa của phu quân, đại phu nhân lau đi nước mắt kéo tam tiểu thư Vi Khúc Nhan quỳ trước mặt cha.

“Người xem, Nhan nhi của ta bị đánh như thế này.”

Chỉ vào vết dấu tay in trên khuôn mặt thanh tú kia, đại phu nhân nói, thật oan ức mà, mặt con nàng xinh như thế, bị đánh như vậy thật đau lòng mà.

“Là ai đánh con?” Nhìn mấy dấu tay đó, Vi tướng quân cũng đau lòng, dù không xinh đẹp bằng đại tỷ nhưng Vi Khúc Nhan cũng không phải không có dung nhan, ai lại đánh nàng như thế?

“Là con!” Chưa ai kịp trả lời thì đã nghe ngoài cửa truyền đến tiếng nói, mấy nha hoàn khác không tự chủ được lui vài bước cho thân hình diễm lệ đó bước vào, khuôn mặt xinh đẹp đó, y phục tím nhẹ nhàng thanh thoát, dưới ánh nắng chiếu rọi, nàng thật lung linh như tranh vẻ, nhưng giọng nói lạnh lẽo băng hàn vô cùng.

“Dung nhi!” Vi Nhân ngạc nhiên, đứa con gái yêu quý luôn hiền thục của ông tại sao lại đánh người, lại còn ra tay với muội muội mình.

“Ân thưa cha.” Vi Khúc Dung trả lời dứt khoát, việc nàng làm nàng không sợ và cũng không sợ những người này.

“Tại sao con lại đánh muội muội?” Ông bình tĩnh hỏi, chuyện này chắc có nguyên do.

“Xin lão gia làm chủ cho, nàng đã nhận là nàng làm rồi, không dưng sao lại đánh Nhan nhi của thiếp.” Đại phu nhân lại thút thít.

“Con đánh nàng là có lí do.” Vi Khúc Dung từ tốn.

“Bao đời nay, Vi gia ta luôn có cách giáo dục con cái rất nghiêm khắc, không để mất mặt gia môn. Thế mà hôm nay, muội muội không tuân quy tắc, sáng sớm đến, quấy rầy giấc ngủ của ta, đã thế, khi Tiểu Hoàn chặn nàng lại, nàng lại còn không hiểu chuyện đánh nha đầu này, phụ thân thử nói có nên đánh không?”

“Chỉ là đánh một nha hoàn của ngươi, ngươi cần gì phải ra tay mạnh như vậy?” Đại phu nhân nói, mấy tiểu thiếp khác hùa theo.

“Ta là đang dạy dỗ lại nàng, không biết phép tắc như thế, gã vào gia môn người khác không lẽ sẽ được yên ổn chỉ ăn một cái tát vậy sao?” Vi Khúc Dung lạnh lùng, đây là đang mắng Vi Khúc Nhan không được dạy dỗ tử tế mà, là nói đại phu nhân cưng chiều con cái mà.

Thấy Vi Nhân ngồi đó không lên tiếng, đại phu nhân lại khóc to hơn.

“Lão gia, nàng là đang nói thiếp không biết dạy con, người làm chủ cho thiếp.”

“Ta là câu nào nói di nương không biết dạy con, nếu người đã nhận như vậy thì thật đáng phạt.” Vi Khúc Dung lớn giọng nói, là các nàng tự mình tìm con đường này.

“Người đâu!” Nàng gọi, gia nhân trong phủ lập tức đi đến.

“Theo gia phong, đại phu nhân làm loạn không biết dạy con, dung túng tiểu nữ, mang nàng đến phật đường xám hối, còn tam tiểu thư thì chép phạt kinh thư một trăm lần, không xong không cho ăn cơm, cha con làm như vậy có đúng không?” Ra lệnh xong liền quay sang nhìn phụ thân hỏi.

Vi Nhân im lặng, tiểu nữ của ông, lâu nay là ông không để ý chăm lo không đủ cho nàng nên không biết hay là nàng đã thay đổi, hiện nay làm theo quy cũ, như thế lại còn biến bại thành thắng, rút cuộc cũng tự bảo vệ được bản thân, ông có thể yên tâm một chút.

“Lão gia, cứu thiếp.”

“Phụ thân.”

Đại phu nhân cùng cô con gái cưng gọi ông, nhưng nam nhân chỉ im lặng, sau đó đứng lên, mở miệng: “Cứ làm theo lời đại tiểu thư. Lui ra đi!”

“Lão gia…” Tiếng gọi uất ức vang lại, hôm nay ta bị như thế này, Vi Khúc Dung ngày sau không cho ngươi sống yên.

Trở về trang chủ                                                                                                chương tiếp…

4 bình luận về “Sủng Phi Của Vương Gia Âm Lãnh – Chương 1”

  1. Nhà bạn không có truyện trọng sinh chi hoàng hậu vi tôn và tái lạc phàm trần à. Hai bộ đó hay nhưng ko có nhà nào edit cả. Hy vọng nhà bạn sẽ edit

    Đã thích bởi 1 người

Bình luận về bài viết này