Dạo gần đây ta khá là mệt vì mấy chuyện nhảm nhí~~
Sẵn đọc được chap ngoại truyện này ngọt ngọt ngào ngào làm hưng trí lắm luôn.
Dạo gần đây ta khá là mệt vì mấy chuyện nhảm nhí~~
Sẵn đọc được chap ngoại truyện này ngọt ngọt ngào ngào làm hưng trí lắm luôn.
Tuần trước bệnh, tuần này đã lành, ta post phiên ngoại mà mọi người vẫn luôn chờ đây.
Mấy bạn nào muốn xin file truyện cũng đừng nhắn tin mail ta nữa nhé, tình hình là như ta nói mấy lần trc, máy ta bị hư hai lần, file truyện cũng mất hết rồi, nên là để ta tìm lại, tổng hợp đủ với fix lỗi xong thì ta sẽ post link cho các nàng tải.
Rồi, sau đây là mở màn cho câu chuyện tình yêu đầy thù hận, phiên ngoại 1 a~~~
Kết thúc rồi a~~~
sau bao ngày cố gắng, tròn một năm cuối cùng bộ truyện này cũng hết.
Thật vui mừng hạnh phúc nhưng cũng thật buồn.
Rất cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ bộ truyện này trong thời gian qua.
Còn mấy chap Phiên ngoại, ta nghĩ tương lai không xa sẽ làm rồi post luôn.
chương này là kết thúc của bộ rồi đó!!!
*tung hoa*
Chap gần cuối~~~
Đến lúc này thì chắc mọi người ai cũng đoán dc Kasan có tỉnh hay ko rồi nhỉ???
trong chap này sẽ có một nhân vật nữa xuất hiện, mà chỉ cần nhìn các nàng cũng biết đó là ai. Thử đoán xem nào~~~~
Chương 2: Gia phong hỗn loạn
Mùa xuân, hoa lá cây cỏ đều thật có sức sống, đi dạo quanh hoa viên, vừa ngang qua phật đường đã nghe được mấy tiếng chửi rủa không dứt, Vi Khúc Dung bước vào, nhìn đại phu nhân đang quỳ trước mặt phật, miệng lại chửi nàng không ngừng.
“Đại nương! Ngươi đang làm gì vậy?” Vi Khúc Dung hỏi, nàng vừa rồi xem như không nghe thấy gì.
“Ta… ta là đang niệm phật.” Đại phu nhân giật mình nói, sắc mặt bỗng khó coi. Nàng ta đến chỗ này của nàng làm gì chứ, không phải muốn xem nàng có thành tâm hối lỗi hay không chứ.
“Vậy ư? Thế sao ta lại nghe được tiếng ong ong như bị chửi bên tai nhỉ?”
“Chắc là ngươi đã nghe nhầm rồi.”
“Cũng mong là như vậy, ngươi tiếp tục đi, ta đi!” Vi Khúc Dung nói, nhanh chóng cùng Tiểu Hoàn đi ra.
Bên trong lại phát ra tiếng đập phá đồ đạc, lão bà này đã vào đây mà còn không yên.
“Gọi người đến đây trông chừng, bà ta xem có chịu yên phận không?”
“Dạ tiểu thư.”
**********
“Mẫu thân! Nhi nữ thật là uất ức mà, người đòi lại công bằng cho con đi!” Ban đêm về phòng, Vi Khúc Nhan uất ức ôm đại phu nhân kể lễ, cả ngày nay nàng ta bị ép viết kinh thư, chép đến tay chân không còn sức lực, vậy mà nước cũng không được uống, nếu chép không xong, tối nay đã không được ngồi đây.
“Nữ nhi ngoan, mẫu thân hứa sẽ đối phó với nàng ta thật tàn nhẫn trả thù cho con.”
Buổi sáng, không thấy Vi Khúc Dung đến thỉnh an phụ thân và dùng điểm tâm, chỉ có một nha hoàn tới báo là nàng nói sẽ không ăn, cả nhà đành phải ăn không cần chờ nàng.
“A Trúc! Ngươi đến đây.” Ngồi trong phòng, đại phu nhân gọi, nàng đang cùng những người khác tính kế sách.
“Phu nhân có gì căn dặn ạ?” Nha hoàn tên A Trúc cúi đầu hỏi.
“Ngươi có biết ngoại trừ con ả đầu Tiểu Hoàn ra, còn kẻ nào hay hầu hạ đại tiểu thư không?”
“Dạ có biết ạ. Đó là A Trâm, cô ta hay hầu đại tiểu thư tắm. Phu nhân có gì căn dặn ạ?”
“Tốt. Ngươi tìm A Trâm, nói cô ta giúp ta một chuyện, ta sẽ thưởng cho.” Đại phu nhân đắc ý nói nhỏ vào tai A Trúc, nha hoàn phục mệnh đi làm ngay.
Lần này ta xem ngươi như thế nào chối cãi.
Mấy hôm sau…
Đêm khuya tại phòng của nhị tiểu thư Vi Khúc Tinh xảy ra chuyện động trời, có người dám đột nhập muốn cưỡng hiếp nàng, may mà không thành công, kẻ đó đã bị bắt.
Chính sảnh Vi gia.
“Nói mau ai sai ngươi đến làm nhục tiểu nữ?” Vi Nhân hỏi, tức giận, trên quan trường mặc dù là ông có không ít kẻ thù, nhưng không nghĩ được ai lại đi sai người làm chuyện mất nhân cách này.
“Lão gia, báo quan phủ đi. Báo quan phủ để họ xử lí, nhất định phải bắt hắn khai ra để trả lại công bằng cho Tinh nhi.” Đại phu nhân nói, nhìn tên đang quỳ trên mặt đất đầy hàm ý.
“Chuyện này không nên.” Vi Khúc Dung lên tiếng, chuyện tướng phủ bị như thế quả thực rất mất mặt, may mà không làm gì nhị tiểu thư, bây giờ mà báo quan chẳng khác gì làm mất mặt mũi của mình.
“Sao lại không nên? Tỷ tỷ có gì sợ hãi sao?” Vi Khúc Nhan hỏi.
“Muội muội nói vậy là có ý gì? Ta có gì phải sợ? Chẳng lẽ là nói ta sai người làm.” Vi Khúc Dung lạnh giọng, cũng không vòng vo, trực tiếp nói ra âm mưu của các nàng, tam muội của nàng im bặt không dám nói gì.
“Cũng có thể là do nàng, nếu không sao lại không muốn báo quan.” Một tiểu thiếp nói, đó là vợ hai của cha nàng.
“Ta không đồng ý báo quan là vì thể diện của tướng phủ, để chuyện này lọt ra ngoài sau này người ta sẽ xem chúng ta như thế nào? Vả lại, dù nhị muội không bị tổn hại gì, nhưng ai tin được chuyện đó, sau này ai muốn lấy muội ấy, ngươi là mẹ mà không nghĩ cho con mình sao?” Nàng nói, liếc nhìn đại phu nhân.
“Dung nhi nói không sai, chuyện này nên giải quyết trong phủ thôi, ngươi nói, ai sai khiến ngươi làm?” Vi tướng quân đồng ý, quay sang tên thích khách nói.
“Ta không biết.” Hắn cương nghị nói.
“Không biết? Ta xem ngươi cứng miệng đến bao giờ, người đâu, hình cụ chuẩn bị.” Vi Nhân tức giận, tên này thật to gan mà.
“Được rồi, ta nói.” Vừa nãy cứng rắn, nhìn thấy dụng cụ dụng hình tên này liền nhanh chóng run sợ.
“Nói.” Vi Khúc Dung âm lãnh.
“Ta thật không biết kẻ đó là ai, hắn chỉ phái người đến đưa cho ta mảnh ngọc bội, sau đó sai ta đi làm, sau khi làm xong lấy ngọc bội đến nhận tiền.” Tên thích khách nói, ánh mắt liếc nhìn A Trúc.
“Ngọc bội?” Vi Nhân nghi ngờ nói.
“Đúng, cái còn lại ta thực là không biết, xin các người tha cho.”
“Ngọc bội đâu?” Đại phu nhân nói, sai người lục xét người hắn, lấy ra ngọc bội.
“Cái này…” Giọng đại phu nhân cả kinh nhìn hướng Vi Khúc Dung.
“Đưa ta xem.” Vi tướng quân nhận lấy ngọc bội từ tay nàng, mặt tái đi, màu xanh ngọc bích thanh nhã này, chữ khắc trên đó, làm sao có thể nhầm lẫn, là ngọc bội tùy thân của đại tiểu thư tướng phủ – Vi Khúc Dung.
“Cha có chuyện gì?” Vi Khúc Dung nhíu hạ mi, đến bên cạnh Vi Nhân xem xét ngọc bội, nhìn thấy miếng ngọc tùy thân của mình trên tay cha, Vi Khúc Dung không có phản ứng gì.
“Tại sao? Tại sao phái người hại nhi nữ ta?” Đại phu nhân cuồng loạn lao đến phía nàng.
“Kéo đại phu nhân ngồi vào ghế, việc này ta không có làm.”Vi Khúc Dung vừa tránh đại phu nhân, giọng lại lạnh lùng ra lệnh hạ nhân kéo nàng lại.
“Có thật người đó giao cho ngươi cái này?” Vi tướng quân giận dữ gằn từng chữ.
“Đúng! Đúng! Xin tha cho ta.” Tên đó run sợ, hắn nếu biết rắc rối như vậy, quả thật không nên làm chuyện này thì hơn.
“Lão gia, người còn hỏi ư? Vật chứng rành rành, người còn không tin, xin lấy lại công bằng cho nhi nữ ta.” Đại phu nhân ngồi trên ghế, điên cuồng khóc, hôm nay nàng nhất định phải dạy dỗ đứa con hoang kia.
“Đúng vậy. Xin phụ thân lấy lại công đạo.” Hai tỷ muội Vi Khúc Nhan cùng quỳ xin, thật là một tràng bi kịch.
“Dung nhi! Con có gì muốn nói?” Vi nhân nhìn con gái cưng, nàng không thể là người độc ác như vậy, nhẫn tâm hại chị em mình.
“Chuyện này con đã nói, không phải con làm.” Vi Khúc Dung vẫn lạnh lùng.
“Bằng chứng ở đây. Không phải con thì là ai?” Vi Nhân nhẫn nhịn, cũng mong là không phải nàng, nhưng vật chứng trong tay ông là như thế nào?
“Cái đó, con không hề mất đi! Ngọc trong tay cha là giả.” Vi Khúc Dung khẳng định, lấy trong tay áo ra, mảnh ngọc bội y hệt như cái Vi Nhân đang cầm, chỉ khác là của nàng còn có khắc một chữ nữ. Lúc A Trúc định ăn cắp ngọc nàng đã biết, cũng có chuẩn bị từ trước, thật may, những kẻ này không thông minh như nàng nghĩ.
Mấy người khác cả kinh, làm sao lại có thể là đồ giả?
“Cái này là giả? Vậy ai ám hại con?” Vi tướng quân nhìn con gái, trong lòng nhẹ nhõm.
“Cái đó người phải hỏi đại nương rồi.” Vi Khúc Dung thông thả nhìn hướng mấy người khác đang quỳ, ánh mắt quét qua sắc lạnh.
“Hỏi di nương con?” Đến lúc này thì Vi Nhân càng ngạc nhiên hơn, chuyện này lại liên quan đến vợ cả của ông.
“Đúng vậy? Phải không di nương?” Vi Khúc Dung lại nhìn đại phu nhân hỏi.
“Ngậm máu phun người, lão gia, người xem nữ nhi yêu quý của người muốn hại thiếp.” Đại phu nhân khóc lên, dù không hại được Vi Khúc Dung cũng không thể cho nàng ấy hại ngược lại nàng, huống chi nàng ta không có bằng chứng.
“Con có bằng chứng không?” Vi Nhân nói, đối với việc bà vợ cả này cứ ba hoa ông có chút mệt mỏi cùng bất lực.
“Có, tất nhiên có, mang nàng vào.” Vi Khúc Dung nói, cùng lúc bên ngoài khiêng một cái ghế, có một nha hoàn ngồi trên đó.
Đại phu nhân cùng mấy người khác sắc mặt đại biến, đó chẳng phải là A Trâm sao? Nàng ta chẳng phải đã bị độc chết sao? Bây giờ lại ở nơi này?
Chẳng lẽ trời không giúp các nàng sao?
“Nói đi!” Vi Nhân nhìn người trên ghế hỏi, sắc mặt nàng tái nhợt, nhìn ra là bị trúng độc.
“Lão gia, tiểu thư, nô tì thật đáng chết! Là A Trúc bảo nô tì làm như vậy.” A Trâm hơi thở yếu ớt nói.
“A Trúc? Nàng bảo ngươi làm gì?”
“Nàng nói, chỉ cần ăn trộm miếng ngọc tùy thân của đại tiểu thư, nàng ta liền cho nô tì bạc.”
“A Trúc! Đó có phải là sự thật?” Đại phu nhân hét lên, bây giờ nàng ta chỉ còn cách hy sinh ả nha hoàn này.
“Đại phu nhân, xin người tha tội, A Trúc biết tội, chỉ tại A Trúc thấy tiểu thư cùng phu nhân bị ức hiếp nên mới nghĩ ra chuyện dại dột, phu nhân tha cho, lão gia tha cho.” Nha hoàn A Trúc quỳ thụp xuống đất xin tha.
“Ta sẽ tha cho nếu ngươi nói sự thật, bằng không ngươi sẽ chết!” Vi Khúc Dung nói, nàng không phải kẻ ngốc. Một chuyện động trời như vậy, nha hoàn này không đủ can đảm một mình làm, huống chi ngày ngày phải hầu hạ đại phu nhân kia, làm sao có thể động thủ.
“Không không, đó là sự thật, đại tiểu thư người phải tin nô tì.” A Trúc bò đến dưới chân Vi Khúc Dung nói, nước mắt bắt đầu tràn ra.
“Vì loại người đó có đáng không? Ngươi nghĩ ngươi chết đi, bà ta sẽ thương tiếc sao?” Nàng lại thì thầm vào tai nha hoàn.
“Người đâu, lôi A Trúc ra ngoài đánh năm mươi trượng cho ta.” Đại phu nhân thấy hành động của Vi Khúc Dung chỉ sợ nha hoàn sẽ khai ra liền manh động nói.
Hạ nhân tiến lại lôi A Trúc đi.
“Đại phu nhân, người cứu nô tì, tiểu thư, cứu nô tì.” A Trúc thất thanh la hét. Đánh xong năm mươi trượng nàng không chết thì cũng tàn phế, không thể đối xử với nàng như thế.
“Dừng lại.” Giọng của Vi Nhân lại vang lên.
“Ngươi nói, có phải nàng ta đưa ngọc cho ngươi?” Ông nhìn người kia hỏi.
“Đúng đúng, chính là nàng.”
“A Trúc! Ngươi còn không nói ra, ta không có cách giúp ngươi.” Vi Khúc Dung nói bây giờ chỉ còn mình nàng mới cứu được nha hoàn này.
“Tiểu thư! Nô tì nói.” A Trúc hoảng hốt nói, nàng trung thành như vậy, sao lại đối xử như thế với nàng, nàng sẽ không vì người chủ như thế mà hi sinh.
“Lão gia, người đừng nghe ả ta nói, ả ta là vu oan thiếp.” Đại phu nhân hoảng sợ.
“Nàng ta còn chưa nói gì, ngươi sợ cái gì?” Vi Nhân nói.
“Lão gia, là đại phu nhân, nàng bảo nô tì mua chuộc A Trâm, ăn cắp ngọc của đại tiểu thư, sau đó tìm người đêm đến vào phòng, giả vờ làm nhục nhị tiểu thư không thành, để bị bắt và vu oan cho đại tiểu thư. Mọi chuyện là do đại phu nhân, là do nàng.” A Trúc nói, thật lo lắng sau khi nói ra sẽ chết, nhưng nếu không nói cũng bị giết, nàng nên nói ra có khi đỡ tội.
“Phu nhân, bà còn gì để nói!” Vi Nhân tức giận, người vợ này của ông, không ngờ lòng dạ lại độc ác, mang nữ nhi của mình ra bày trò, đổ tội cho người khác, còn muốn trước mặt ông, giết người diệt khẩu.
“Lão gia, không phải thiếp, là các nàng, các nàng cũng có liên quan.” Đại phu nhân nổi điên, chỉ vào hai người thiếp còn lại nói, nếu đã chết, vậy cùng đi.
“Lão gia, không có, thần thiếp không có.” Hai người kia đồng thanh.
“Đủ rồi, toàn một lũ độc ác. Người đâu, mang đại phu nhân vào thiền viện, nhốt ở đó, không cho phép ai lui tới thăm nom.” Vi Nhân ra lệnh, lần này phải để nàng suy nghĩ lại tất thảy mọi chuyện.
“Lão gia, đừng.” Đại phu nhân van xin.
“Cha, xin tha cho mẫu thân.” Hai nữ nhi của nàng cùng van nài.
“Ngươi, là do ngươi, ta liều với ngươi.” Căm hận tột độ, nàng lao đến bên Vi Khúc Dung đang đứng đó, nhưng không thể làm được gì, tiếng thét đó dần lui ra xa, biến mất trong đêm. Hai nữ nhi nhìn Vi Khúc Dung căm hận, chuyện này đến tột cùng cũng là do nàng.
Người không hại ta, ta không động, đạo lý như thế các nàng cư nhiên cũng không hiểu a.
“Dung nhi! Những người này con tính xử phạt như thế nào?” Vi Nhân quay sang nữ nhi, dù sao những người này cũng là muốn hại nàng, tốt nhất nên để nàng xử trí.
“Các di nương và muội muội, mỗi người trừ nửa năm lương, hai nha đầu này, cho một ít bạc, đuổi ra khỏi phủ. Phụ thân! Người mệt rồi, đi nghỉ đi, mai còn phải lên triều.” Vi Khúc Dung nói, sau đó quay người cùng Tiểu Hoàn về phòng.
Đối với việc như vậy, nàng đã nhân nhượng lắm rồi, những người này nếu còn không biết nặng nhẹ, cả phụ thân cũng không cứu được.
**********
Sáng hôm sau.
Như thường lệ, Vi Khúc Dung dậy rất sớm, nàng tản bộ trong hoa viên, nhìn cây anh đào nở trong vườn. Ngày đó ở tại Minh gia, cây cối gì cũng có, duy chỉ cây anh đào là hằng năm nàng phải đến Nhật để xem, ngày đó còn cùng chị nàng vui chơi không lo âu, cứ ngỡ sẽ mãi được như vậy, thật không ngờ… Không, nàng không được nhớ những chuyện đó, nàng đã là người khác, sao có thể quên, mơ mộng chuyện cũ chỉ là nhi nữ yếu đuối thôi.
“Tiểu thư! Lão gia nói người tự mình dùng điểm tâm, lão gia phải lên triều sớm.” Tiểu Hoàn thông báo cho Vi Khúc Dung một tiếng, nàng chậm rãi gật đầu. Chuyện tối qua làm phụ thân buồn bực không ít, phải mau mau tìm cách trấn an người, làm người vui vẻ.
“Nha đầu, ngươi lại đây.” Vi Khúc Dung vươn tay khoắt Tiểu Hoàn.
“Tiểu thư! Người có gì sai bảo ạ.” Tiểu Hoàn nhanh nhẹn.
“Chuẩn bị đi! Chúng ta xuất phủ một chuyến.”
“Dạ.”
Từ khi đến đây, Vi Khúc Dung chưa một lần bước ra khỏi phủ, nàng tuy không bận rộn, nhưng vẫn là không muốn đi. Ra ngoài, lại phải để ý ánh mắt người đời, bất quá hôm nay không có chuyện, cả đời cũng không thích ra ngoài.
“Tiểu thư! Người đây là muốn đi đâu?” Tiểu Hoàn nhẹ giọng hỏi, hai nàng đang cải nam trang không nên lộ hành tung thì tốt hơn.
“Chúng ta đi rồi rõ, ở đây nơi nào bán tơ lụa trắng tốt nhất?”
“Dạ, nơi đó là Phượng Lạc Mai, đi thêm chút sẽ đến.” Tiểu Hoàn chỉ tay về phía trước nói.
Phượng Lạc Mai – quả không hổ với cái tên người dân đất nước này đặt cho, nơi này muốn có bao nhiêu tơ lụa quý liền có bấy nhiêu, người giàu có, quý phu nhân, cả phi tần hậu cung có khi y phục mặc trên người cũng từ nơi này mà ra. Thật là có thể lũng đoạn tài chính cả một đất nước mà.
“Ngươi nói, nơi đây ai là chủ?” Vi Khúc Dung đột nhiên hỏi, nàng đang có ý gì?
“Dạ, người này hành tung bất định, chỉ nghe mọi người gọi là Bạch Ân Lãng.” Tiểu Hoàn nhanh nhẹn trả lời. Nha đầu này biết quả thật không ít.
“Tốt.” Vi Khúc Dung gật đầu, mua xong khúc vải tốt nhất liền quay về phủ.
********
“Lão gia, dạo này thiếp thấy trong người không được khỏe.” Tam thiếp nũng nịu nhìn Vi Nhân. Chẳng hiểu sao nàng còn trẻ mà lại đồng ý lấy một nam nhân như thế này, nếu không muốn nói là một ông già đã ngoài năm mươi. Tiền tài phủ tướng gia cũng đâu nhiều bằng những chức quan khác. Bởi vì Vi Nhân là một vị quan chính trực.
“Gọi đại phu đến xem qua chưa?” Vi Nhân đau đầu nói.
“Thiếp muốn đợi lão gia về sẽ gọi.”
“Được rồi.”
“Người đâu? Cho mời đại phu.”
Đại phu sau một hồi chẩn mạch, đứng dậy:
“Chúc mừng tướng gia, phu nhân là đang có hỷ sự.”
“Có hỷ? Thật sao?” Vi Nhân ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, không nghĩ ở tuổi này lại có con. Ông thật luôn mong có một người con trai, dù nữ nhi của ông rất giỏi, xinh đẹp, nhưng nàng rồi cũng phải gã cho người ta.
“Đúng vậy. Đã được bốn tuần.” Đại phu nói, kê một đơn thuốc an thai, sau đó liền rời đi lĩnh bạc cùng gia nhân.
“Nàng đang có mang, có nghe thấy không? Sau này phải hảo hảo dưỡng thai cho tốt.”
“Dạ, lão gia.”
Từ sau khi mang thai, tam thiếp được cưng chiều như ngọc, ở trong phủ không phải làm gì, ngày ngày ăn thức ăn dưỡng thai, nàng ta ngày càng hống hách không xem ai ra gì?
“Ả nô tì kia! Ngươi có mắt như mù, đụng phải ta, lỡ thai nhi trong bụng có việc gì thì làm sao? Người đâu, móc mắt ả ra.” Tam phu nhân đi đứng không cẩn thận, đụng vào một nô tì đang dọn dẹp, liền mắng người.
“Dừng tay!” Giọng nhỏ nhẹ truyền đến, Vi Khúc Dung đang đi dạo bên hồ, chứng kiến mọi việc liền lên tiếng.
“Đại tiểu thư, ngươi muốn xen vào chuyện của di nương?” Tam phu nhân hống hách, thường ngày nàng sợ nàng ta, nhưng hôm nay, nàng là đang mang thai trong bụng, đây là đứa con tinh thần của lão gia, có là nữ nhi yêu quý cũng không dám đụng.
“Người ta chỉ là vô tình đụng phải, hơn nữa còn không có làm sai, di nương hà tất phải chấp nhặt như bọn tiểu nhân.” Vi Khúc Dung mỉa mai, gọi ngươi một tiếng di nương là nể mặt ngươi rồi.
“Ý ngươi nói ta là tiểu nhân đi so đo với một tên nô tài sao? Rõ ràng là nàng đụng ta, sao lại không sai?” Tam phu nhân tức giận. Không ngờ Vi Khúc Dung gan to dám đụng đến nàng, còn gọi nàng là tiểu nhân, hôm nay nhất định phải nhờ lão gia phân sử.
“Ta có nói vậy sao? Nha hoàn này thật sự không có làm sai, là ngươi đi đứng không cẩn thận. Chỉ đụng một cái nhẹ, hà cớ gì lại muốn lấy đi đôi mắt của người ta.” Vi Khúc Dung đanh thép đáp lại, hôm nay nếu nàng ta bỏ qua chuyện này, nàng cũng không chấp mà gây sự, nếu còn cố gượng ép, ỷ thế đang có thai nhi thì đừng trách nàng vạch trần mọi chuyện.
“Ngươi… ta phải nói chuyện này với lão gia.” Nói rồi tức giận quay đi.
“Ngươi đứng lên đi, tiếp tục làm việc, không có chuyện gì, đừng lo.”
Vi Khúc Dung nói rồi cũng cùng Tiểu Hoàn rời đi, hôm nay nếu tam phu nhân kia biết điều một chút còn có thể có cơm no áo ấm, không hiểu chuyện thì gạo cũng không có mà nhai.
“Tiểu thư! Tam phu nhân là đang mang thai con của lão gia?” Tiểu Hoàn e dè nói.
“Không cần lo, thai nhi là giả, nàng ta muốn giả cứ giả, nhưng hôm nay nếu còn ra mặt đòi công đạo, đừng trách ta không nương tình.” Vi Khúc Dung nói, chẳng là lần trước, lúc tam phu nhân đó ức hiếp gia nhân trong phủ, định đánh một cô bé còn là trẻ con, nàng đã ra tay cản lại, tình cờ bắt được mạch tự, ổn định bình thường, không hề có thai. Có lẽ đã sớm mua chuộc lão đại phu kia. Muốn giả vờ cũng nên yên phận một chút.
“Thai giả?” Tiểu Hoàn cả kinh, sao lại có loại nữ nhân lấy tình mẫu tử ra đùa giỡn chứ. Tình mẹ thiêng liêng biết bao nhiêu.
“Đừng kinh động ai cả, ta muốn xem nàng ta diễn đến khi nào.”
*******
Sau một hồi quậy phá không có kết quả, tam phu nhân liền nhẫn nhịn bỏ về phòng.
Ban đêm, tại phòng riêng trong tuyển viện, Vi Khúc Dung đang tập luyện liền nghe được tiếng người phát ra ở cách nàng hai phòng, thính giác của người luyện võ rất nhạy, nàng liền nghe ra là âm thanh của một đôi nam nữ.
Một đôi nam nữ? Tại sao lại ở tuyển viện phủ tướng quân?
Phi thân lên mái nhà, Vi Khúc Dung nhẹ nhàng lấy đi một mảnh gói, bên trong phòng rất yên lặng, chỉ có một ngọn đèn leo lắt, một nam một nữ đang ngồi cạnh nhau, tay ôm ấp. Nữ nhân đó chẳng phải là tam phu nhân, Vi Khúc Dung kinh ngạc, thì ra nàng dám lén lút gian díu cùng đàn ông khác, muốn có con, để đứa bé đó lấy phủ đệ này sao? Nàng còn ở đây, sao có thể.
Chậm rãi quan sát, một lúc sau lại nghe được tiếng nói.
“Lão già khốn kiếp đó, thiếp hầu hạ hắn như vậy, đến lúc mang thai mà hắn cũng vẫn quý đứa con hoang đó hơn, chúng ta phải nhanh chóng sinh một đứa, đến lúc đó, không sợ gia tài này không thuộc về chúng ta.” Tam phu nhân cười âm hiểm, sà vào lòng nam nhân.
Hai người cứ thế mà ân ái, tuyển viện này không có ai, nên có âm thanh gì phát ra cũng không nghe được, nó cách rất xa dãy nhà chính.
Vi Khúc Dung thanh nhã xem, chán rồi liền phi thân đi.
Một lúc sau.
Lúc đôi nam nữ này bước vào ngoài trời còn tối mịt, vậy mà chỉ ân ái có vài lần thì đi ra đã là một bầu trời sáng chói, sáng chói bởi ánh lửa cháy bập bùng quanh những ngọn đuốc, toàn bộ mọi người đứng đó, cái gì nên nghe đã nghe, cái gì không nên cũng đã nghe, thật là đôi cẩu nam nữ mà.
“Lão gia.” Tam phu nhân chấn động tinh thần, chạy vội đến, quỳ gối bên Vi tướng quân.
“Tiện nhân.” Ông tức giận, tát nàng ta một cái.
“Ngươi…”
“Là tiện nhân thì sao? Ta lấy ngươi, có ngày nào được ân ái hoan hỉ chưa, ngày nào ngươi cũng nhớ đến người vợ cũ, ả ta có gì tốt? Nhớ vợ, ngươi lại quay sang chăm sóc và yêu thương hài tử của ngươi nhiều hơn, ta mới là vợ của ngươi cơ mà, ngươi dựa vào đâu cưới ta về lại không quan tâm, dựa vào đâu để con ngươi ức hiếp ta, hôm nay bị ngươi phát hiện, trước sau cũng chết, ta thề có làm quỷ cũng không tha cho ngươi.” Tam phu nhân căm hận nhìn Vi Nhân, nói rồi chạy nhanh đến, đập mạnh đầu vào cột, một tràng máu thi nhau tuôn như suối, một nữ nhân nữ đã ra đi, cuộc sống này thật lạnh lẽo.
“Là ta sai ư? Các người tự mình muốn gả vào phủ tướng quân, tự mình muốn chôn vùi thanh xuân của mình, ta một đời chỉ yêu một nữ nhân là sai sao? Dành tình thương cho tình yêu của chúng ta là sai sao? Nếu không chịu được ấm ức, các ngươi có thể bảo ta đưa hưu thư, như vậy sẽ giải thoát cuộc sống, sao lại chọn những cách như vậy?” Vi Nhân u sầu, ông không hề cưới, chỉ là mai mối mang dâu đến nhà, nếu các nàng không muốn sao không đòi hưu thư, tự các nàng là muốn tiền tài không lo, ăn no mặc ấm mà, giờ lại đổ lỗi cho ông.
“Mang tam nương đi an táng theo lễ nghi, nam nhân đó đánh một trận thả về nhà, mọi chuyện hôm nay xem như chưa xảy ra, người nào lắm lời, lọt vào tai ta, đừng trách ta vô tình.” Vi Khúc Dung dìu cha về phòng, vốn chuyện này nàng không muốn cho ai biết, nhưng chuyện gì đến cũng đến, biết trước có hôm nay sao ngày trước vẫn làm, đáng tiếc rằng không ai chịu nghĩ kết cục, sau khi xảy ra mới đi đến hận thù, oán người làm cho mình ra nông nỗi, mà không biết cuộc sống của mình rơi vào bi kịch là do chính mình.
*********
Chuyện đã qua đi cũng không ai nhắc lại, nhưng Vi tướng quân cứ suy nghĩ rồi buồn bực trong lòng, nhìn ông ngày càng già nua mà trong lòng Vi Khúc Dung thấy khó chịu, ở nơi này, chỉ có cha là thương nàng, nàng phải làm ông vui vẻ lên.
“Phụ thân! Nữ nhi có quà dâng cho người.” Vi Khúc Dung bước vào thư phòng của cha nàng, dâng lên trên tay một khối họa.
Nhìn ra nhi nữ có tâm làm cho mình vui, Vi Nhân liền đón nhận, ông nhanh chóng mở ra.
Trên tấm lụa trắng mỏng manh kia là hình ảnh của một nữ nhân xinh đẹp, như có như không ẩn hiện, nàng đang cười dịu dàng, ánh mắt ôn nhu, thật tao nhã xinh đẹp.
“Nhu nhi!” Vi Nhân bất chợt thốt lên, đã bao năm nay, có lẽ ông cũng đã không còn nhớ rõ bóng dáng nàng, chỉ có trái tim ghi khắc tình yêu đó, nữ tử ông yêu, một nữ nhân nước Ba Tư xinh đẹp, ôn nhu mà hiền hậu, trong một lần chinh chiến ông đã gặp được nàng, nàng từ bỏ quê hương xinh đẹp, gia đình yêu thương đến đây, đến Họa quốc này vì yêu ông. Cũng có lẽ vì thương nhớ quê nhà cùng không khí không hợp, sau khi hạ sinh Vi Khúc Dung liền mất, ông đã lặn lội, mang tro cốt nàng về Ba Tư, để nàng yên nghỉ, từ đó đến nay, không lúc nào là không thôi nhớ nàng.
“Mẫu thân con – Dung Nhu, thật xinh đẹp có phải không?” Ông hỏi, ánh mắt đầy hạnh phúc khi nhìn nụ cười trong tranh kia.
“Thì ra bà tên như vậy.” Vi Khúc Dung nhìn người trong tranh, thật giống nàng. Thảo nào mà cha yêu quý nàng đến thế.
“Con làm sao họa được bức tranh này?” Vi Nhân nhìn nữ nhi, từ khi vừa xinh ra đã không thấy được hình dáng mẫu thân, bây giờ nàng lại có thể họa được bức tranh như vậy, thật là kì tài.
“Là những người làm việc lâu năm trong phủ miêu tả, họ bảo mẫu thân rất tốt, tấm lòng lương thiện, nên họ không thể quên.”
“Con giống hệt mẹ mình.” Vi Nhân nhìn nữ nhân, nàng cũng tài hoa và lương thiện như Nhu nhi của ông vậy. Ánh mắt nhìn đến bức tranh kia lại mang theo vô cùng vô tận ôn nhu, chăm chú như vậy, ngày xưa ông cũng là nhìn đến mẫu thân của nàng mà chăm chú như vậy.
Vi Khúc Dung lui đi ra ngoài, cũng không có nói gì, nhìn thấy được hạnh phúc trên khuôn mặt già nua kia có lẽ nàng đã mãn nguyện. Nàng giống mẫu thân, có lẽ ngày xưa thì đúng như thế, giờ đây, mọi chuyện đã qua, cứ cho qua hết đi.
Chương 4: Sự Việc
“Rầm…”
“Hạ Tử Diệm cái tiện nhân, ngươi lăn ra đây cho ta. Ngươi…” Cửa phòng bị đá văng, một nữ nhân hùng hổ xông vào, kia không phải là nhị công chúa sao, nàng ta chắc cũng nghe chuyện rồi, mới chạy đến đây gây sự a, phía sau còn có nhiều người theo như thế, lại muốn đánh nàng hay sao vậy.
“Tam muội? Sao… sao muội lại ở chỗ này?” Vừa đá cửa xông vào, Dung Mỵ còn chưa kịp mắng chửi cái gì, liền nhìn thấy bóng dáng xa lạ mà thân thuộc kia đứng ở trong phòng, hốt hoảng hỏi.
Có trời mới biết, nàng thực sự là tỷ tỷ nhưng lại rất sợ cái muội muội này, nàng ta thực sự giống như ác quỷ, mỗi lần giáo huấn nàng, đều mang kinh thư hay cái sách giáo gì đó ra nói, nói đến khi nàng đầu óc quay như chong chóng mới chịu dừng, thực sự hôm nay làm sao mà gặp ở đây.
“Chúng nô tỳ tham kiến Tam công chúa, công chúa an khang.”
Đám nô tỳ chạy theo sau Dung Mỵ nhanh chóng hành lễ, bọn họ thế nhưng cũng rất e sợ cái tam công chúa này.
Một màn kia rơi vào trong mắt Hạ Tử Diệm lại có rất nhiều ý tứ, quả thực nàng đoán không sai, sau này cuộc sống của nàng sẽ rất thú vị đây. Nàng cũng không có lên tiếng, chỉ ngồi đó xem một chút.
“Tỷ, tỷ đến đây làm cái gì?” Dung Mỹ không nhanh không chậm nói, nàng nhìn thấy nữ nhân đạp cửa xông vào đã có chút ngạc nhiên, cư nhiên nhìn lại, lại là tỷ tỷ của mình.
Nàng ấy không phải cũng nghe chuyện, nên tức giận chạy đến đây muốn tìm người xử lý chứ.
Nhìn theo đám người đi cùng với Dung Mỵ, Dung Mỹ tất nhiên biết mình đoán đúng rồi, nhưng là, nữ nhân này, các nàng sau này không động được rồi, lần nói chuyện khi nãy, nàng cũng đã mơ hồ nhận ra, vì sao trưởng ca lại chọn người này rồi.
“Còn các ngươi, nơi này không chỉ có một mình ta là công chúa, đã làm nô bộc, cũng nên tự mình biết thân phận một chút.” Dung Mỹ liếc mắt nhìn đám hạ nhân lạnh nhạt nói, nàng hiện tại thực sự không thể nào không nói, tỷ tỷ mình quản người quá không nghiêm ngặt rồi, lại dám xem thường người khác như vậy, dù có thể nào, Hạ Tử Diệm này cũng là thân phận công chúa.
“Hạ công chúa an khang, chúng nô tỳ có mắt như mù, xin công chúa giáng tội.” Đám nô tỳ vừa nghe đến Dung Mỹ quát một tiếng, liền lập tức quỳ xuống, hướng Hạ Tử Diệm hành lễ, rút cuộc cũng là không cam tâm nhưng vẫn phải quỳ bái.
Nữ nhân không nghĩ tam công chúa kia lại nói giúp cho nàng, liền không nhanh không chậm khẽ vẫy tay ý bảo bọn họ đứng dậy.
Chuyện quỳ gối bái lạy này với nàng mà nói cũng quá gượng gạo đi a, nàng cũng không có để ý lắm.
“Sau này còn như vậy đừng trách ta phạt nặng các ngươi, nên chú ý một chút thân phận của mình, không nên ỷ thế làm càn. Còn tỷ? Cớ sao lại đến nơi này?” Dung Mỹ cảnh cáo nói, lại nhìn sang nữ nhân, coi như cho nàng mặt mũi, khẽ giọng hỏi.
“Ta, ta nơi này là, ta muốn… đến xem một chút…” Dung Mỵ không biết nên nói như thế nào cho phải, thực sự thì ở trước mặt muội muội này nàng không nói dối được, chỉ cần là nói dối, lập tức bị phát hiện, lần nào cũng như vậy, nên là, nàng thực sự rất ám ảnh.
“Xem một chút, xem cái gì?” Nữ nhân không nhanh không chậm hỏi lại, nàng hơn ai hết biết rõ bản chất của tỷ tỷ mình, tuy nàng ấy không phải là kẻ xấu, nhưng lại rất thường xuyên ỷ thế hiếp người, nên là chắc chắn đến nơi này sẽ làm ra chuyện gì đó.
“Ta muốn đến xem nàng.” Bàn tay trắng noãn chỉ về phía Hạ Tử Diệm nói. Nữ nhân ngồi nơi án kia khẽ thở dài một tiếng, nàng thực sự chỉ muốn xem diễn chứ không muốn bị kéo vào nha.
“Xem ta? Không phải lúc trước ngày nào công chúa cũng gặp qua ta sao, hôm nay đến không phải là…”
“Làm cái gì a… để ta nói…” Hạ Tử Diệm vừa mở miệng, còn chưa kịp nói hết câu, đã bị Dung Mỵ nhảy chồm đến, dùng tay bịch miệng nàng, nhanh chóng cười hề hề hướng Dung Mỹ nói:
“Ha ha, ta là muốn đến xem đại tẩu tương lai, không có việc gì, không có việc gì a.”
“Ngươi im lặng, nếu không sau này ta sẽ xử lý ngươi…”
Nói rồi quay sang thì thầm vào tai Hạ Tử Diệm, thật sự, nữ nhân xem chuyện này thực giống trẻ con, nàng ta không nhớ rõ, lần trước là ai xử lý ai hay sao, nhưng mà mặc kệ, nàng cũng không có hứng thú tiếp tục nói chuyện.
Hất bỏ tay của Dung Mỵ trên người ra, nhẹ nhàng đứng lên, ánh mắt không nhanh không chậm trầm xuống, lạnh nhạt nói:
“Tỷ muội các ngươi cần ôn chuyện thì quay về từ từ nói đi, ta hôm nay mệt rồi.”
“Ngươi…”
“Tỷ, chúng ta quay về, sau này có gì nói tiếp, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai nhớ đúng hẹn.”
Dung Mỵ vừa định tức giận mở miệng, đã bị Dung Mỹ cắt ngang, hai người sau đó mang người rời đi.
“Haizz…, ta không nghĩ hôm nay cư nhiên có nhiều người ghé thăm nơi hẻo lánh này như vậy đó, Dung vương là có sở thích nghe lén chuyện của người khác sao?” Hạ Tử Diệm thở dài một chút, hôm nay thực sự có nhiều người ghé đến nơi này của nàng nhỉ, còn có cả cái nam nhân này.
Một thân hắc y đi ra, nhìn nữ nhân đang đưa lưng về phía mình nhẹ cười một cái, nhanh như chớp ôm lấy thân hình mảnh mai kia xuống án, phủ lên môi nàng.
Lại hôn…
Hạ Tử Diệm nghĩ trong đầu, cũng không có phản kháng, dù gì với nàng, cái thân xác này chính là một công cụ thôi, với những người nàng có thể lợi dụng, nàng đều muốn tận dụng cơ hội.
“Như thế nào lại vẫn không phản kháng? Ngươi ngoan ngoãn như thế ư? Thật không thú vị.” Dung Nhất Hạ sau một nụ hôn sâu tách ra, kéo theo một sợi chỉ bạc từ khóe miệng hai người, luyến tiếc liếm liếm môi nữ nhân, khẽ buông nàng ra nhẹ giọng nói, hắn không hiểu làm sao nàng lại không có chút phản kháng khi bị người khác hôn như vậy, không lẽ với ai nàng cũng dễ dãi như thế.
“Dung vương a, ngươi nên biết là, một khi đàn ông động dục vọng, không nên phản kháng, nếu không sẽ càng làm hắn kích thích mà ăn tươi nuốt sống chính mình, hơn nữa…” Nữ nhân nói một nửa, lại im lặng không tiếp tục.
“Còn gì nữa…” Dung Nhất Dạ đè lại người nằm bên dưới mình hỏi, giọng nhỏ nhẹ mê hoặc, lại liếm nhẹ bờ môi ngọt ngào kia một cái.
“Ngươi đoán xem? Không phải Dung vương rất thông minh sao?” Hạ Tử Diệm có chút nhíu mi, nam nhân này thực sự muốn phát dục sao, tìm người khác là được rồi, nàng nơi này cũng không có ý định cho hắn, vả lại, muốn cho e rằng nam nhân này cũng không muốn hưởng đâu…
Liếm cái gì, thực giống chó con.
“Gọi là Dạ, không cần Dung vương xa lạ như vậy.” Dụ hoặc như vậy, hắn là đang muốn dụ dỗ nàng hay sao.
Gọi tên hắn, mới không thân quen như vậy, nàng và hắn, lần gặp này nữa cũng chỉ mới có hai lần thôi đó.
“Như thế nào? Không muốn gọi, ngoan, kêu một tiếng, Dạ.” Áp sát vào tai nữ nhân, hơi thở nóng rực thổi nhẹ, khẽ cắn vành tai nàng một cái làm người bên dưới có chút rùng mình.
“Ta với ngươi mới không thân quen như vậy, mau mau thu lại hỏa dục của ngươi, nơi này của ta cũng không có kẻ cho ngươi ăn.” Thiên a, tên này thực sự muốn ăn nàng à, bây giờ là ban ngày, ban ngày đó, hắn còn muốn lập tức làm, nên tìm người khác.
Hạ Tử Diệm tránh thoát người trên thân, nhanh chóng cách xa hắn một chút nói, nàng thực sự không nghĩ tên Dung vương lạnh nhạt này cư nhiên có một thân hỏa dục lớn như vậy nha.
“Không cần tránh, ta sẽ không ăn nàng, chỉ cần ngoan ngoãn gọi một tiếng thì tốt rồi, nào, có thể không?” Uy hiếp, chính là trắng trợn uy hiếp, nếu nàng không gọi thì không chắc hắn có ăn nàng hay không.
Gọi mới là càng nguy hiểm hơn. Con mẹ nó, phải nhanh chạy khỏi cái tình huống thế này.
Hạ Tử Diệm nghĩ nghĩ, lại mắng thầm trong bụng, nhưng là, bên ngoài mặt lại là cái cười cợt như cũ.
“Dung vương thực sự không có đủ kiên nhẫn gì cả, như thế nào chưa thành hôn lại có thể kêu tên ngươi. Nếu ngươi đã có hứng thú với nơi này của ta như vậy, hãy ở lại mà tận hưởng đi, ta đi ra ngoài một lát.”
Nữ nhân nói, nhanh chóng chuồn ra ngoài, thân thủ nàng rất nhanh, hơn nữa còn cách khá xa nam nhân, nên hắn không có ngăn nàng, một mình còn lại trong căn phòng, thực sự là rất ý tứ a.
****
Ban đêm.
Hạ Tử Diệm sau một ngày trốn tránh liền trở về biệt cung, nhưng là, nàng vừa mở cửa, lại rơi vào ôm ấp của nam nhân nào đó, lại bị đè xuống trên giường, mặt đối mặt nhìn nhau.
“Tiểu bảo bối, ngươi cũng giỏi lắm, cư nhiên thực sự bỏ rơi ta ở nơi này cả ngày hôm nay, nói ra nghe một chút, ngươi đã đi đâu.” Âm thanh dụ hoặc lại mang theo vài phần hờn giận nũng nịu được nói ra với khuôn mặt vô cùng yêu nghiệt có thể mê hoặc bất kì ai.
Hạ Tử Diệm khóe môi co giật kịch liệt, nếu nàng không phải là từng nhìn thấy nam nhân lạnh lùng này trước đó, nàng đã có thể nhất nhất khẳng định, tên này, chắc chắn là một sắc lang a, sắc lang muốn mỹ nữ, đáng tiếc cho hắn, nàng không phải…
Còn có, tiểu bảo bối là cái gì? Cư nhiên kêu nàng như vậy? Nàng mới không cần là tiểu bảo bối. Nàng hiện tại đường đường là một cái… mà thôi, sau này đợi hắn phát hiện rồi mới tính đi.
“Ta nói này Dung vương, ngươi thực sự là một cái sắc lang, cư nhiên sao còn chưa đi, ngươi đợi ta làm cái gì?”
“Tiểu bảo bối, nàng thực sự vô tâm a, ta đến tất nhiên để tìm hiểu một chút vương phi tương lai của mình, để chúng ta hiểu nhau hơn rồi.” Dung Nhất Dạ cười đến thập phần vui vẻ, mặc dù nàng không kêu tên hắn, nhưng là, hắn đã thấy được những phản ứng khác đáng yêu của nàng rồi.
“Haizz… ta đói rồi.” Hạ Tử Diệm nói, nàng thực sự không muốn cùng cái nam nhân này cùng ở nơi này nói về chuyện yêu đương.
Nàng còn đang nghĩ, có phải hay không nàng tìm nhầm người để chống lưng rồi, nàng muốn hắn chú ý mình, nhưng là, chỉ cần chú ý một chút theo quan hệ hợp tác là được, không muốn kiểu như này.
“Đói? Vậy chúng ta dùng bữa.” Nam nhân kéo nữ nhân dậy khỏi giường, mang nàng đến một gian phòng khác, nơi đó đã chuẩn bị một bàn ăn rất thịnh soạn, hắn nhưng là biết nơi này của nàng không có nhiều thứ, nên đặc biệt sai người làm chuẩn bị.
“Nhiều đồ ăn như vậy, ngươi chuẩn bị sao?” Hạ Tử Diệm nhìn Dung Nhất Dạ hỏi, không nghĩ đến, cư nhiên hắn còn quan tâm nàng vấn đề ăn uống, còn chuẩn bị trước.
“Tất nhiên, nàng sẽ không thể biết, Dung vương gia như thế nào phải lòng mình đâu. Nhanh nào, đến ăn thử một chút.” Nam nhân cười cười nói, nhưng lời của hắn lại làm cho nữ nhân ngạc nhiên một chút.
Ý tứ kia, phải lòng? Nàng sao?
Hai người đang dùng cơm, thì bên ngoài có người xuất hiện, nam nhân nhìn tờ giấy được mang đến, hơi nhíu mi một chút, nhanh chóng dặn dò nàng mấy câu, rồi rời đi.
Hạ Tử Diệm cuối cùng cũng thoải mái một chút, nhưng là, nghĩ đến chuyện kia, nàng thực sự không nghĩ bản thân lại được hắn yêu thích đâu, dù thế nào, vẫn nên nhất nhất cẩn thận một chút. Có khi đó chỉ là cảm nhận hay là hứng thú nhất thời của hắn mà thôi.
Không khéo sau này phát hiện ra sự thật còn muốn chém nàng ra thành trăm mảnh ấy chứ.
****
Trong thư phòng quân vương Dung vương triều.
Hai cái nam nhân đang đứng cùng một người đang ngồi trên án thư, khuôn mặt ba người đều nghiêm trọng vô cùng, ánh mắt lại như mong chờ điều gì đó, có vẻ như có chuyện gì lớn sắp xảy ra.
Cạch một tiếng, cánh cửa mở ra, ba người quay lại, hướng ánh mắt nhìn đến nam nhân vừa đi vào, trong lòng có chút nhẹ nhõm thở ra một cái, như trút được chút gánh nặng.
Người đến không ai khác là Dung Nhất Dạ, hắn vừa vào phòng, nhìn thấy ba người kia, ánh mắt lại như lạnh đi vài phần.
“Chuyện là như thế nào? Các ngươi không tự mình giải quyết được?” Cản trở hắn cùng nữ nhân dùng cơm, tất nhiên là giận.
“Hoàng huynh, thực sự chuyện này là do phía Hoằng Hà vương triều ra yêu sách, thế nên, chúng ta muốn thông qua ý huynh một chút.” Không còn lạnh nhạt hay cao ngạo của một vị vua, Dung Đạm chỉ nhẹ nhàng nói, nơi này không có người ngoài thế nên, đối với huynh trưởng của mình, hắn vẫn thể hiện sự kính trọng từ sâu trong lòng.
“Hoằng Hà? Chuyện làm sao lại liên quan đến Hoằng Hà vương triều?” Dung Nhất Dạ lãnh đạm nói, cái vương triều kia, không phải là quê nhà của bảo bối hắn sao, như thế nào lại có mối liên hệ với chuyện lần này đây.
“Đúng vậy, vương gia, người xem.” Dung Triệt ở một bên khẳng định nói, lại mang đến mật thư cho nam nhân nhìn xem.
Dung Triệt người này là tướng quân nắm giữ binh quyền trẻ tuổi nhất của Dung vương triều thời điểm hiện tại, hắn là một người kiệt xuất, tuy tướng mạo bình thường, nhưng lại mang khí chất hơn người, là một viên quan cùng họ với hoàng thất rất được trọng dụng.
“Hử, cư nhiên lại là vì cái hôn lễ lần này.” Dung Nhất Dạ bình tĩnh nói, nhưng là, những ai bên cạnh hắn lâu nay đều rất rõ ràng, nam nhân này đang vô cùng tức giận, bởi vì, chuyện lần này Hoằng Hà vương triều kia thực sự quá đáng, lại còn rất tham lam.
Sau khi nghe được tin tức kết hôn của Hạ Tử Diệm cùng Dung Nhất Dạ, Hoằng Hà vương triều kia liền nhanh chóng gửi mật thư cho hai vương triều còn lại, muốn cùng bọn họ liên kết, ở phía sau đâm quốc gia này một nhát đao chí mạng.
Đã như vậy, ngay sau đó lại gửi một yêu sách đến cho Dung vương triều, yêu cầu của hồi môn cho tam công chúa của mình.
Nhắc đi cũng phải nhắc lại, vương triều Hoằng Hà này thực là không biết xấu hổ đi, mang nữ nhi đi làm con chốt thí trên bàn cờ chính trị không nói, lâu nay bỏ mặc sống chết không nói, hôm nay cư nhiên nghe tin nàng kết hôn, lại muốn có sính lễ, đã vậy, sính lễ còn đòi hỏi vô cùng nhiều, muốn đất đai và lãnh thổ cùng với mấy bản hiệp nghị của Dung vương triều về một số mặt hàng đánh thuế nhập khẩu, lần này thực sự rất quá đáng.
Lại nói thêm, họ hình như đánh giá quá cao tam công chúa nhà mình rồi thì phải, mặc dù nàng lọt vào mắt xanh của nam nhân vỹ đại nhất Dung vương triều, nhưng mà cái đãi ngộ kia cũng là do quân vương của Dung vương triều quyết định, làm như thế nào lại mang cái điều kiện ngu ngốc kia ra mà trao đổi cơ chứ.
Thế nhưng chuyện đó cũng chưa là cái gì, bọn họ một bên muốn sính lễ, một bên muốn liên kết với hai vương triều còn lại, lợi dụng ngày thành hôn, cả Dung vương triều vui vẻ, mời nhiều quan khách, sứ giả của những nước lân bang, lại canh phòng không cẩn mật mà cho binh tấn công, muốn diệt gọn nơi này.
Tất nhiên, đây là thông tin mật mà tình báo của bọn họ thu thập được.
Theo như bình thường thì chuyện cũng rất dễ giải quyết rồi, trực tiếp thị uy vương triều Hoằng Hà một chút, xem đến ai dám mở miệng nói cái gì, nhưng là, tình hình của bọn họ lại khác, vì là người của Dung vương hắn đây, nên bọn họ mới phải nghiêm túc suy xét.
“Bây giờ người muốn giải quyết chuyện này như thế nào?” Dung Học ở một bên hỏi, bình thường hắn là người điềm đạm ít nói, lại không quan tâm đến những chuyện dễ dàng nắm bắt được, có thể nhanh chóng giải quyết, nhưng là hôm nay đây, tình huống này ở trên người Dung Nhất Dạ, hắn vẫn không dám tự mình ra quyết định.
Dung Học là đại học sỹ lừng danh của Dung vương triều, hắn tất nhiên là một cái nam nhân anh tuấn tiêu sái, tay trói gà không chặt, học thức uyên thâm, đó chắc chắn chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi, thân phận thực sự của kẻ này, e là chỉ có bốn người có mặt nơi này biết.
“Dễ dàng, ta thấy, có người sẽ giúp chúng ta giải quyết chuyện này êm thấm.”
Dung Nhất Dạ cầm lấy mật thư kia, chuẩn bị rời đi, trong mắt là một tia tinh quang khó thấy, nhắc đến nữ nhân kia, hắn tự nhiên lại muốn gặp.
“Chuyện này cũng không có gì to tát, các ngươi không cần lo, ta sẽ xử lý.”
Nói xong liền rời đi, để lại ba nam nhân với biểu cảm khó hiểu. Họ thực sự chưa từng thấy nam nhân kia như vậy.
Ai cũng mong Kasan sớm tỉnh lại phải không?
diễn biến như thế nào thì đọc chap này các nàng nhé.
Ở chap trc, Kasan bị bắn, liệu tình hình như thế nào???
chúng ta cùng theo dõi diễn biến ở chap này để tìm câu trả lời nhé!!!
Kịch tính a~~~
Ai tò mò muốn biết lý do vì sao kasan bị bắt thì xem chap này nha~