Kế Hoạch – Đại kết cục

, Đại Kết Cục:

Bầu trời đêm trở nên u ám, từng đám mây đen che đi ánh trăng màu máu, trên trời lóe lên ánh sáng, mơ hồ còn có tiếng sấm cuồn cuộn, nhưng không đánh xuống.

Trong núi rừng bóng tối dày đặc, không ngừng vang lên âm thanh đánh phá. Một tảng đá lớn bay lên, đập rầm vào vách đá.

Khuôn mặt cương nghị của Huyết Sát vặn vẹo đến đáng sợ, sau một hồi hung bạo y đã bình tĩnh lại, đôi mắt lóe hồng quang quét qua khắp nơi, chầm chậm xoay người, chỉ sợ Bạch Tư Duệ đột nhiên từ phía sau nhảy ra đánh lén mình.

Chợt nghe được một tiếng cười nhạo, Huyết Sát lập tức quay đầu lại, nhìn thấy dáng đứng sừng sững của một người trên cao, chính là Bạch Tư Duệ.

Vừa rồi khắp người Bạch Tư Duệ đều là máu me, hiện tại lại ăn mặc sạch sẽ, không chút chật vật nào, vết thương trước đó trên người cứ như không hề tồn tại, dù là Huyết Sát, cũng không thể khôi phục trọng thương trong thời gian ngắn như thế. Huyết Sát thực sự kinh ngạc.

Bạch Tư Duệ liếc nhìn cửa động đã bị bịt kín, hơi thở phào nhẹ nhõm, hang động này chắc là sẽ không sụp xuống đâu.

Huyết Sát nghĩ đến nhân loại có dị năng đặc biệt và biến dị tang thi biến mất cùng Bạch Tư Duệ, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh dị, y thu liễn lại rất nhanh, trong lòng ổn định lại, chắc hắn đã nuốt tinh thạch của người khác, mới có thể khôi phục thân thể nhanh như vậy.

Biết được nguyên do, Huyết Sát an lòng, cười rộ lên, “Lại muốn tìm chết, vậy ta sẽ tác thành cho ngươi! Sau khi ngươi chết, những kẻ bị ngươi giấu đi cũng sẽ bại lộ!”

Dứt lời, Huyết Sát thế như sét đánh vọt về phía Bạch Tư Duệ, một mảnh băng nhận đã đến trước, cùng lúc đó bầu trời đột nhiên sáng ngời, tiếp theo trên không trung sấm nổ vang trời, một tia sét lớn chói mắt từ trên trời bổ xuống, đánh xuống phía trước nơi Bạch Tư Duệ đang đứng.

Nhưng mà tốc độ của Bạch Tư Duệ đã không còn như xưa, anh cười tà một cái, trước khi dao băng bay đến đã biến mất tại chỗ, bóng người quỷ mị hiện ra sau lưng Huyết Sát, tốc độ so với Đồng Vũ Đông còn nhanh hơn.

Huyết Sát vốn đang nắm chắc phần thắng, lại kinh hãi phát hiện trước mắt không còn bóng dáng Bạch Tư Duệ nữa, y theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm, đột nhiên xoay người lấy công làm thủ, tay vung lên chém ra một đạo băng nhận. Huyết Sát ngơ ngác nhìn Bạch Tư Duệ thực sự ở phía sau mình, không khỏi chảy mồ hồi lạnh.

Huyết Sát nói: “Ngươi ăn tinh thạch của dị năng tốc độ kia!”

Bạch Tư Duệ co rút khóe miệng, xem như trả lời. Anh vừa thử sức một chút, bây giờ sẽ không hạ thủ lưu tình nữa, chỉ muốn tốc chiến tốc thắng.

Huyết Sát kinh ngạc trong lòng, không còn chút khinh thường nào, lấy ra tất cả bản lĩnh để đối phó Bạch Tư Duệ.

Lúc đầu hai người đánh bất phân cao thấp, Huyết Sát từng cắn nuốt nhiều loại năng lực, dốc hết toàn lực nên khả năng biến hóa vô tận. Sau mấy phen giao đấu, Bạch Tư Duệ đã nắm rõ những năng lực khác nhau của Huyết Sát, đối phó càng thêm dễ dàng, bắt đầu ở thế thượng phong.

Gió giật bất ngờ, sấm chớp liên hồi, tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc, bóng đêm đen như mực, thỉnh thoảng có tia chớp lóe qua, bên trong núi rừng mới hắt lên một chút ánh sáng ngắn ngủi. Mãi đến khi âm thanh đột ngột dừng lại, mây đen trên bầu trời tản đi, mặt trăng đỏ như máu đã chìm vào chân trời.

Bạch Tư Duệ mặt không cảm xúc lấy đi tinh hạch trong đầu Huyết Sát, tiện tay ném nửa người trong tay ra ngoài.

‘Ầm’ một tiếng, thân thể Huyết Sát rơi xuống đất, đôi mắt vẫn rất sắc bén, như lúc y còn sống.

Bạch Tư Duệ đánh giá tinh hạch trong tay, tang thi khát máu vô tình như vậy nhưng tinh hạch lại trong suốt không màu, như một giọt nước mưa không hề có tạp chất. Bạch Tư Duệ suy nghĩ chốc lát, nuốt tinh hạch vào bụng.

Nếu vì trong đầu có tinh hạch sẽ khiến bọn họ gặp tai ương tử vong, vậy chỉ cần anh trở nên mạnh mẽ là có thể giải quyết được. Huyết Sát cũng coi như là cao thủ số một số hai ở thế giới này, hiện tại sẽ không còn ai có thể dễ dàng đánh bại anh nữa.

Nếu có dị năng giả lánh đời như bọn họ, chắc hẳn cũng là người không có dã tâm gì, sẽ không vô cớ đến cướp tinh hạch của bọn họ. Bạch Tư Duệ không chỉ nuốt tinh hạch của Huyết Sát, mà còn nắm giữ không gian vô hình như một tool hack, dù thật sự có người cường đại tìm đến cũng chưa chắc có thể đánh bại anh, càng không thể bắt anh.

Bạch Tư Duệ mất nửa tiếng để tiêu hóa tinh hạch của Huyết Sát cùng năng lượng vẫn chưa hoàn toàn hấp thu hết trong tinh hạch của Đồng Vũ Đông, anh mở mắt ra nhìn, cơ thể quả nhiên không có một vết thương, cả người tràn ngập năng lượng, Bạch Tư Duệ lần đầu tiên cảm nhận được năng lực của dị năng giả.

Tâm niệm vừa động, đầu ngón tay đã xuất hiện một đạo băng nhận lấp lánh. Trong không khí còn có năng lượng kim loại mà anh chưa từng phát hiện, trong mỗi cơn gió đều có quỹ đạo của chúng… Anh có thể bắt lấy, thậm chí có thể khống chế.

Bầu trời dần sáng, núi rừng cũng dần rõ ràng. Bạch Tư Duệ dời đống đá vụn mở ra cửa hàng, hỏi: “Còn sống không?”

Yên tĩnh mấy giây, bên trong truyền ra một giọng nữ mang theo vui mừng: “Chúng ta đều sống sót… Không sao rồi sao?” Thanh âm khàn khàn khẽ run, khiến người nghe không khỏi thương xót.

Hiếm khi Bạch Tư Duệ lại nói chuyện nhu hòa với người ngoài: “Huyết Sát đã chết, nên tôi cứu các người ra.”

Bốn người trong sơn động đều vô cùng chật vật, hoặc nặng hoặc nhẹ đều bị thương, may mà có Lý Văn Tân ở đó, quần áo còn dính máu, nhưng thân thể không có gì đáng ngại.

Bạch Tư Duệ thả người trong không gian ra, Lâm Linh ưng dung kiềm chế Đồng Vũ Đông đang phát điên, thân thể đột nhiên đổi nơi đứng cũng không hoảng loạn, tùy ý liếc mắt nhìn, liền kéo Đồng Vũ Đông xuống núi.

Lập tức có người gọi bọn họ lại, “Hai người đi đâu vậy? Đồng lão đại, hai người không đi cùng chúng tôi nữa sao?”

Lâm Linh cũng không thèm nhìn bọn họ lấy một cái, lôi Đồng Vũ Đông xuống núi, đáp lại bọn họ là tiếng tang thi gào rú của Đồng Vũ Đông. Mọi người kinh hãi, không ai lên tiếng nữa.

Tiêu Thời nhào về phía Bạch Tư Duệ, vui vẻ nói: “Duệ Duệ!”

“Thật ngoan.” Bạch Tư Duệ theo thói quen muốn xoa đầu Tiêu Thời, tay nâng lên liền thấy trên đó dính đầy máu đen, dừng lại một chút, thấy cả người Tiêu Thời đều bẩn, không kiêng kỵ nữa mà xoa nhẹ lên.

Sắc mặt Tiêu Thời khác thường trong nháy mắt, mím mím môi, hơi cúi đầu nói: “Em biết điều, không quấy rối.”

Bạch Tư Duệ nắm tay Tiêu Thời xuống núi, đột nhiên ánh mắt lóe lên, quay đầu nhìn về phía Tiêu Thời, “Em khỏe rồi?”

Tiêu Thời nắm chặt tay Bạch Tư Duệ, gật gù, “Vừa nãy lo lắng cho anh, quá sốt ruột, đầu óc lung ta lung tung, rồi nhớ lại.”

Bạch Tư Duệ đột nhiên ôm Tiêu Thời vào lòng, mặt dán vào mặt Tiêu Thời nhẹ nhàng cọ cọ, khàn giọng nói: “Quá tốt rồi.”

Tiêu Thời ôm lấy Bạch Tư Duệ, hai người cứ như thế lẳng lặng ôm nhau.

Thật lâu sau, Tiêu Thời giật giật thân thể, nhẹ giọng nói: “Mệt không, chúng ta về nhà đi.”

“Hừm, anh hơi mệt một chút, muốn ôm em ngủ…”

Hai người cùng nhau xuống núi, phía trước là ánh bình minh vàng rực, phía sau họ kéo ra cái bóng thật dài.

Vài ngày sau, trong một căn nhà hoang tàn đổ nát, một cô gái xinh đẹp kéo một người còn sống, con mồi mới bắt được của cô, vui vẻ đến trước cửa nhà, gào một tiếng, “Ăn cơm thôi, Tiểu Đông mau ra đây!”

“Hống!”

Ngay lập tức có một tiếng gào hùng hậu nam tính từ trong nhà truyền ra đáp lại, sau đó một nam hài dáng dấp mười bảy mười tám đáng yêu chạy ra, tuy khuôn mặt non nớt thanh tú, nhưng dáng người lại vô cùng cao lớn, so với cô gái kia thì cao hơn nửa cái đầu.

Trong đầu Đồng Vũ Đông không còn toan tính, lại được thi độc cải tạo, nhìn qua so với lúc đầu còn trẻ hơn nhiều.

Đồng Vũ Đông mới nếm thử máu tanh, yêu thích không thôi, mỗi ngày đều muốn ăn đến no căng bụng mới thoả mãn. Nếu không có Lâm Linh quản lý, nhiều lần hắn đã ăn muốn nứt bụng luôn rồi.

“Chậm một chút, không tang thi nào cùng em cướp đâu.” Lâm Linh vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười nói.

Lúc đầu, Lâm Linh thấy Đồng Vũ Đông dù không còn dị năng, nhưng thân thủ vẫn rất tốt, nên thả hắn một mình ra ngoài rèn luyện năng lực săn mồi, không ngờ hắn còn tốn thời gian tranh vỡ đầu chảy máu với tang thi khác. Sợ đến mức cô lập tức chạy tới ném mấy tang thi khác đi, khi giúp Đồng Vũ Đông xử lý vết thương mới phát hiện máu đều là của người khác, cô nói mà sao tiểu Đông của cô có thể kém cỏi vậy được. Có điều về sau Lâm Linh cũng không để Đồng Vũ Đông đơn độc săn mồi nữa.

Thôn dân lại trở về sống trong núi, tiếp tục quản lý đất ruộng trước kia. Về phần tang thi ở đây, bọn họ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ. Bọn họ đã không còn nơi nào để đi, lương thực đều đã trồng vào ruộng, số hạt giống còn lại đều là loại có chất lượng kém. Nhớ tới tang thi trong nhà trúc trước đây không tấn công làng, bọn họ bèn lặng lẽ trở về, thấp thỏm sống qua mấy ngày, nửa tháng sau mới yên tâm.

Trên cánh đồng, Tiêu Thời đầu đội mũ rơm, ngồi xổm trên đất nhổ cỏ. Bọn họ không có phân bón, cũng chỉ có thể cố gắng loại bỏ cỏ dại để duy trì thổ nhưỡng màu mỡ.

“Tiểu Thời!”

Âm thanh Bạch Tư Duệ từ xa xa truyền đến.

Tiêu Thời đầu cũng không ngẩng, trả lời: “Đừng gọi em, em không đi, làm việc xong chúng ta cùng nhau về nhà làm cơm.”

“Trời nóng, uống ngụm nước đi.” Âm thanh Bạch Tư Duệ đã gần như ở bên tai, dùng khăn mặt nhẹ nhàng lau khuôn mặt bị nóng đến đỏ bừng, nhưng không đổ một giọt mồ hôi của Tiêu Thời.

Tiêu Thời lúc này mới nhìn về phía Bạch Tư Duệ, cười hì hì nói: “Cảm ơn.”

Dứt lời, Tiêu Thời nắm lấy tay Bạch Tư Duệ trực tiếp cúi đầu uống nước sông trong chén. Bạch Tư Duệ chậm rãi đút cho Tiêu Thời uống, chờ cậu ngẩng đầu, Bạch Tư Duệ cất chén đi, cúi người hôn lên đôi môi mọng nước của Tiêu Thời.

Mắt Tiêu Thời trợn to, bị mặt trời chiếu nên hơi híp lại, vòng tay ôm Bạch Tư Duệ, bàn tay dính đầy bùn đất in hai dấu tay rõ ràng trên quần áo sạch sẽ của Bạch Tư Duệ.

Hôn xong, Bạch Tư Duệ liếm đi vệt nước trên khóe môi Tiêu Thời, hơi thở bọn họ giao hòa, “Trở về đi, không sao đâu, mặt trời nắng gắt, em phơi nắng nhiều dễ bị lột da.”

Tiêu Thời sờ sờ cánh tay, cảm thấy da dẻ khô ráp, liền không từ chối nữa, “Hôm nay ăn gì? Em muốn ăn rau trộn, anh thì sao?”

“Đúng lúc, vườn dưa phía sau có hai trái đã lớn, vẫn còn chồi hoa, rất tươi, làm rau trộn đi.” Bạch Tư Duệ cười đáp, dắt Tiêu Thời trở về.

“Tuyệt vời!” Tiêu Thời vui vẻ tung tăng nhảy nhót, bị Bạch Tư Duệ kéo thì không vui, tránh khỏi tay Bạch Tư Duệ, nhảy nhảy nhót nhót chạy về, “Em đi xem xem, đã lâu chưa ăn dưa chuột anh trồng! Ha ha…”

Bạch Tư Duệ không khỏi nở nụ cười, nhanh chân đi theo.

… … Toàn văn hoàn… …

———-oOo———-

LỜI CỦA CHỦ NHÀ:

GIẢI THÍCH MỘT CHÚT VỀ VẤN ĐỀ SỐ CHƯƠNG:

Ban đầu bộ truyện này có raw ghi 84 + Đại kết cục, tuy nhiên, trong quá trình edit, tui phát hiện tác giả viết bị trùng chương 13 và 14, cùng với chương 45 của bộ này bị khóa VIP, sau khi lên TG xem thì thấy nội dung chương 45 được tác giả post nội dung một bộ truyện khác.

Tuy là vậy nhưng tính logic từ chương 44 nhảy đến chương 46 cũng không có vấn đề gì nên tui mạn phép chỉnh lại toàn văn thành 83 chương luôn!!

Xin lỗi vì đã ngâm hàng quá lâu dù đã edit xong từ đời não đời nao. Mọi người đọc truyện vui nhé!!

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

%d người thích bài này: