☆, Chương 82:
Bạch Tư Duệ đã không chống đỡ được nữa, sau khi tiến vào không gian cũng mềm nhũn quỳ trên mặt đất, từ bụng trở xuống đều bị màu thấm ướt, quanh thân tràn đầy mùi máu tanh.
“Duệ duệ!” Tiêu Thời vội vã nhào tới, lo lắng lắc lắc tay Bạch Tư Duệ, “Duệ duệ…”
Bạch Tư Duệ thở hổn hển mấy hơi, nâng bàn tay dính máu lên sờ mặt Tiêu Thời, ngắm khuôn mặt hồng hào tuấn tú của cậu.
Bạch Tư Duệ tham lam nhìn kỹ Tiêu Thời, cười nói: “Anh không sao, đừng lo lắng.”
“Ồ.” Tiêu Thời nghe vậy thì yên tâm, dùng tay che vết thương đã bắt đầu khép lại trên bụng Bạch Tư Duệ, nói: “Đừng chết.”
Lòng Bạch Tư Duệ nhất thời mềm nhũn, muốn xoa mái tóc mềm mại của Tiêu Thời, nhưng thấy mặt cậu đã dính dấu tay đầy máu của mình, bàn tay giơ lên rồi ngừng lại.
Tiêu Thời lập tức nghiêng đầu vào lòng bàn tay Bạch Tư Duệ, nhẹ nhàng dụi dụi, “Thích duệ duệ, anh đừng để máu chảy nữa.” Còn chảy nữa thì cậu sẽ không có tương ăn mất.
“Được.” Bạch Tư Duệ không khỏi nở nụ cười, dùng sức xoa tóc Tiêu Thời.
Tầm mắt Đồng Vũ Đông bắt đầu mơ hồ, nhìn thấy không gian thì sững sờ một chút, tò mò nhìn khắp nơi, hai mắt sáng lên khi thấy đống đồ vật bồng bềnh xung quanh, thật nhiều vật tư a, có thể dùng rất lâu. Nghĩ một hồi lại không hiểu sao có chút quen thuộc, có phải hắn từng nhìn thấy những thứ này rồi không? Phải rồi, đây toàn là đồ trong trung tâm thương mại mà.
So với Bạch Tư Duệ Lâm Linh còn chật vật hơn, chỉ đứng thôi cũng có chút lao lực, cô nắm cánh tay Đồng Vũ Đông để đứng vũng, nhìn Bạch Tư Duệ hỏi: “Tiếp theo phải làm sao?”
Bạch Tư Duệ thu lại nụ cười, trầm giọng nói: “Ở đây chữa thương đi, ngày mai lại ra ngoài.”
Lâm Linh gật đầu, không có dị nghị. Cô kéo Đồng Vũ Đông, muốn đến chỗ của hai người Bạch Tư Duệ ngồi, lại phát hiện Đồng Vũ Đông có chút cứng ngắc.
Lâm Linh biết Đồng Vũ Đông bị nội thương, lập tức lo lắng hỏi: “Cậu làm sao vậy? Thương thế có nặng không?”
“A, ân.” Đồng Vũ Đông không được tự nhiên đáp một tiếng.
Lâm Linh nghe xong thì càng lo lắng, Đồng Vũ Đông lại nói: “So với thương thế của hai người thì tôi không tính là gì, để Lý Văn Tân giúp tôi trị liệu một chút là được.”
“Đúng rồi!” Đồng Vũ Đông bây giờ mới nhớ đến Lý Văn Tân, Viên Thanh Thanh và những người khác, nói với Bạch Tư Duệ: “Trong hang còn 4 người nữa, vì La Y có dị năng ẩn thân, nên mới không bị Huyết Sát phát hiện.”
“Ồ?” Bạch Tư Duệ nhướng mày, có chút bất ngờ khi trong đội bọn họ còn có dị năng này, thành thật nói: “Huyết Sát đang muốn phá hủy ngọn núi này, chắc là sợ tôi đột nhiên xuất hiện tập kích sau lưng y.”
Đồng Vũ Đông rùng mình, vội vàng nói: “Vậy bọn họ làm sao bây giờ? Bọn họ sẽ bị chôn sống mất!”
Bạch Tư Duệ trầm mặc trong nháy mắt, bất đắc dĩ nói: “Tôi cũng không có cách nào.” Dừng một chút, Bạch Tư Duệ lại bổ sung: “Hiện đang không có, ít nhất phải chờ hai tiếng nữa tôi mới có thể hồi phục.”
Đồng Vũ Đông im lặng.
Tiêu Thời không để ý người khác đang nói gì, thấy bụng Bạch Tư Duệ ngừng chảy máu, liền xé áo anh ra, muốn nhìn kỹ một chút.
‘Tê ~’ một tiếng hít khí, phá vỡ không gian yên tĩnh.
Bạch Tư Duệ lúng túng bắt lấy tay Tiêu Thời, hơi giận nói: “Đừng nghịch.”
Tiêu Thời xẹp miệng, “Không nghịch.”
Lâm Linh yên lặng nắm tay Đồng Vũ Đông, cô cũng không để ý đến đám người kia, nếu không phải có Tiểu Đông, những người kia đã bị cô ăn từ sớm rồi. Bàn tay luôn ấm áp hiện tại lại vô cùng lạnh lẽo, Lâm Linh hơi nhíu mày.
Đồng Vũ Đông trầm mặc chốc lát, hít sâu một hơi, sau đó yên lặng nhìn Bạch Tư Duệ, hỏi: “Nếu có năng lực, anh sẽ lập tức ra ngoài giết Huyết Sát phải không?”
“Ừm.” Bạch Tư Duệ đáp, không hiểu ý của Đồng Vũ Đông, giương mắt nhìn hắn.
Đồng Vũ Đông thở hắt một cái, nói: “Lấy tinh thạch của tôi đi…”
Lâm Linh trừng lớn hai mắt, Đồng Vũ Đông còn chưa dứt lời đã bị cô hét lên cắt ngang, “Cậu nói cái gì?”
Bạch Tư Duệ cũng sững sờ, sau đó dựa vào Tiêu Thời, dù bận vẫn ung dung nhìn hai người bọn họ.
Đồng Vũ Đông nhìn Lâm Linh, ánh mắt có chút tan rã, mọi thứ trước mắt đã mơ hồ thành một mảnh. Đồng Vũ Đông yếu ớt nói: “Chị Linh Linh, tôi…”
Đồng Vũ Đông cảm nhận được sự phẫn nộ và hoảng sợ của Lâm Linh, cổ họng nghẹn lại, giơ cánh tay bị thương lên.
Khuôn mặt vừa có chút chút huyết sắc của Lâm Linh trong nháy mắt đã trắng bệch.
Trên cánh tay Đồng Vũ Đông có một vết thương nhạt, xung quanh hình thành một lớp sương trắng, cả cánh tay trắng bệch như xác chết. Cơ thể Lâm Linh hơi run rẩy, chẳng trách, chẳng trách tay Tiểu Đông lại lạnh lẽo như vậy…
Đồng Vũ Đông trở tay nắm chặt tay Lâm Linh, vừa mỉm cười an ủi cô, vừa nhìn về phía Bạch Tư Duệ: “Lấy năng lực của anh, cùng tốc độ của tôi, anh nhất định có thể giết chết y! Hơn nữa tôi nghe chị Linh Linh nói, sau khi nuốt tinh thạch sẽ thu được năng lực cực mạnh có thể giúp người ta nhanh chóng chữa trị cơ thể.”
Bạch Tư Duệ nhướng mày, cười giễu một tiếng, “Sao cậu lại cho tôi? Không giữ cho Lâm Linh?”
Lâm Linh chỉ trầm mặc.
Đồng Vũ Đông đang muốn trả lời, vừa há miệng, đầu răng không khống chế được mà chảy nước miếng. Đồng Vũ Đông lúng túng hút vào, nói: “Tôi không còn nhiều thời gian, đợi lát nữa ‘Tôi’ không nhất định có thể dâng không cho anh.”
Bạch Tư Duệ nói: “Cậu muốn tôi dẫn đầu, để Lâm Linh an toàn ở trong không gian chờ, nếu tôi giết được Huyết Sát, cứu đồng đội của cậu, vậy thì mọi người đều vui. Còn nếu tôi thua, Huyết Sát ắt hẳn cũng không tốt hơn được bao nhiêu, vậy thì Lâm Linh sẽ dễ dàng chiếm được món hời có sẵn, phải không?”
Đồng Vũ Đông không phủ nhận, cơ bắp căng chặt, tận lực khắc chế thân thể sắp mất khống chế.
Lâm Linh ngẩn ra, vô thức nhìn về phía Đồng Vũ Đông, lại ý vị không rõ nhìn về phía Bạch Tư Duệ. Bạch Tư Duệ đang giải thích cho mình? Anh ta tốt bụng vậy sao?
Lúc đầu cô còn đang vì việc Đồng Vũ Đông bị thương mà chưa kịp phản ứng, không cảm thấy việc hắn đưa tinh thạch cho Bạch Tư Duệ có vấn đề gì, sau khi phản ứng lại thì nói không bận tâm là giả.
Chính cô là người nói cho Đồng Vũ Đông bí mật của tinh thạch, thuộc tính của cô và Đồng Vũ Đông cũng không bài xích nhau, mà Bạch Tư Duệ lại là loại dị năng tổng hợp như Huyết Sát, tinh thạch thuộc tính nào cũng đều hấp thu được. Nói cách khác, hai người bọn họ đều có thể nuốt chửng tinh thạch của Tiểu Đông. Lâm Linh không nghĩ đến Tiểu Đông lại vì mình mà suy nghĩ nhiều như vậy.
Đồng Vũ Đông quả thật không thể trì hoãn nữa, Bạch Tư Duệ nói xong cũng đứng lên. Lâm Linh cũng không ngăn cản, rũ mắt ôm lấy Đồng Vũ Đông.
Bạch Tư Duệ vừa muốn động thủ, Lâm Linh lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm, động tác của Bạch Tư Duệ dừng một chút, nhìn Lâm Linh dò hỏi.
Lâm Linh nói: “Cẩn thận một chút, đừng giết hắn.”
“Mạng của tang thi vẫn rất lớn.” Bạch Tư Duệ nói, ngón tay gọn gàng nhanh chóng đâm vào phía sau đầu Đồng Vũ Đông.
Thân thể Lâm Linh căng thẳng, ngón tay ghim vào da thịt trên cánh tay Đồng Vũ Đông.
Đôi mắt hoa đào hơi nhếch của Đồng Vũ Đông bỗng nhiên trừng lớn, giây tiếp theo Bạch Tư Duệ rút tay ra, mí mắt liền uể oải sụp xuống, thân thể cũng mềm oặt ngã trên người Lâm Linh.
Vì năng lực của tinh thạch quá mạnh, Bạch Tư Duệ đã chuẩn xác phán đoán được vị trí của nó.
Bạch Tư Duệ nhìn tinh thạch màu lam bị nhiễm máu tươi trong tay, gọn gàng nhanh chóng nuốt vào bụng.
Tiêu Thời ở một bên nhìn Bạch Tư Duệ, cũng nuốt theo một ngụm nước miếng.
Bạch Tư Duệ chỉ cảm thấy khi tinh thạch vào bụng, trong cơ thể tràn ra một dòng nước ấm mãnh liệt. Bạch Tư Duệ lập tức ngồi xếp bằng xuống.
Tiêu Thời rập khuôn làm theo Bạch Tư Duệ ngồi trên mặt đất, nhặt mấy bông hoa nhỏ trên đất chơi đùa.
Lâm Linh ôm lấy Đồng Vũ Đông vô lực quỳ ngồi trên mặt đất, nước mắt rơi trên khuôn mặt trắng bệch của Đồng Vũ Đông.
Lâm Linh ôm Đồng Vũ Đông, cảm nhận hắn thi hóa từng chút một, cô cũng dần yên tĩnh lại.
Bạch Tư Duệ dùng tốc độ nhanh nhất tiêu hóa năng lượng mạnh mẽ của tinh thạch, thân thể cũng lấy tốc độ mà mắt thường cũng nhìn thấy được nhanh chóng phục hồi như cũ.
Có lẽ là Đồng Vũ Đông sốt ruột muốn anh cứu người, sau khi biến thành tang thi thì như chó dữ chụp ruồi nhào về phía anh, Bạch Tư Duệ bất đắc dĩ chỉ có thể chuẩn bị ra ngoài chiến đấu.
Đồng Vũ Đông vừa biến thành tang thi nên khát vọng với nhân loại cực kì mạnh mẽ, nơi này cũng chỉ có mỗi Bạch Tư Duệ là nhân loại có thể ăn, khi hắn vừa tỉnh lại liền đẩy Lâm Linh ra, gào thét vồ về phía Bạch Tư Duệ.
Lâm Linh lặng lẽ lau nước mắt trên mặt, tiến lên ngăn cản Đồng Vũ Đông, lạnh mặt liếc nhìn Bạch Tư Duệ.
Bạch Tư Duệ tất nhiên hiểu ý của cô, không trì hoãn nữa, cũng không thèm kiêng dè Lâm Linh còn ở đây, thản nhiên cởi chiếc áo bị Tiêu Thời xé xuống lau người. Máu được lau sạch, lồng ngực rắn chắc đã không còn vết tích bị thương nào.
Bạch Tư Duệ tiện tay kéo một bộ quần áo sạch tới mặc vào, cả người không nhìn ra chút chật vật nào nữa.
Trước khi đi, Bạch Tư Duệ không yên tâm dặn dò Tiêu Thời, “Anh đi ra ngoài một lát, em ngoan ngoãn ở lại đây nhé.”
Tiêu Thời lập tức túm lấy cánh tay Bạch Tư Duệ, sốt ruột nói: “Duệ duệ.”
“Anh sẽ sớm quay lại.” Bạch Tư Duệ cười cười sờ đầu Tiêu Thời, lại hôn trán cậu một cái, sau đó chuyển mình từ không gian sang rừng núi tràn ngập máu tanh.
“Hống!” Tiêu Thời kinh hoảng gào lên một tiếng, nhào về phía trước, lại chỉ bắt được cái bóng mờ của Bạch Tư Duệ.
“Duệ duệ!”