☆, Chương 81:
Tiêu Thời trợn mắt, lập tức tức giận giãy dụa, thuận miệng cắn vào cánh tay Huyết Sát, hàm răng sắc nhọn cắm vào sâu bên trong da thịt.
Dù Huyết Sát có sức mạnh lớn hơn nữa cũng không thể hoàn toàn hạn chế cậu, y nhất thời lạnh mặt, không vui nói: “Buông ra.”
Âm thanh Huyết Sát lộ ra tức giận và nồng đậm uy hiếp, nếu là lúc trước, Tiêu Thời sớm đã sợ đến không thể động đậy rồi.
Huyết Sát chờ Tiêu Thời chịu thua, nhưng Tiêu Thời lại như không cần mạng mà giãy dụa, cắn càng lúc càng tàn nhẫn.
Đôi mắt ác liệt của Huyết Sát nguy hiểm nheo lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm gáy Tiêu Thời. Tang thi xinh đẹp này do y tự tay chăm sóc mấy ngày, nói thật y cũng không nỡ giết.
Lúc này Bạch Tư Duệ đã vọt tới, ngón tay cong thành vuốt, móng tay sắc bén sau khi dung hợp với năng lực tang thi mọc ra, mạnh mẽ vung về phía Huyết Sát, tức giận nói: “Thả em ấy ra!”
Huyết Sát hừ lạnh một tiếng, tiện tay hất văng Tiêu Thời, Tiêu Thời bị hất lăn xuống sườn núi.
Bên dưới là mặt đất lộn xộn, đầy đá nhọn và bụi gai, Tiêu Thời vừa lăn vừa gầm lên, lăn vài vòng mới miễn cưỡng dừng lại được.
Tiêu Thời ổn định thân thể, nhìn xuống dưới, phía dưới là vách đá dựng đứng, khiến cậu thấy choáng váng, sợ đến nỗi vội vàng trèo lên trên, cơn giận với Huyết Sát cũng càng lúc càng cao.
Bạch Tư Duệ thấy Tiêu Thời không có chuyện gì thì thở phào nhẹ nhõm, thân thể cứng ngắc của hắn rõ ràng đã không thể chống đỡ được nữa, trên người ngày càng nhiều vết thương, động tác cũng trở nên chậm chạp.
Khi ngực Bạch Tư Duệ lần nữa bị dao băng kim loại cắt qua, con ngươi Tiêu Thời co rút, gào lên: “Duệ duệ!”
Tiêu Thời dường như có thể nghe được âm thanh da thịt bị cắt đứt, rít gào như không muốn sống mà xông lên, cắn chặt cánh tay Huyết Sát.
Rút cuộc Huyết Sát vẫn mềm lòng với Tiêu Thời, không lập tức hạ sát thủ, nhưng nhìn thấy cậu vì Bạch Tư Duệ bị thương lộ ra sự căm thù nồng đậm với mình, cơn giận của Huyết Sát đã lên đến đỉnh điểm.
Huyết Sát vung tay muốn hất văng Tiêu Thời, khuôn mặt cương nghị dần vặn vẹo, âm thanh trầm thấp như từ khe hở địa ngục bỏ ra, mang theo tử khí khiến người ta phát lạnh, “Ngươi cố chấp với người này như vậy?”
Huyết Sát nhìn đôi mắt tràn ngập địch ý của Tiêu Thời, gằn từng chữ từ trong cổ họng: “Ta không chiếm được, người khác cũng mơ tưởng!”
Bạch Tư Duệ thấy Huyết Sát lộ ra sát khí với Tiêu Thời, trong lòng nhất thời lo lắng, lớn tiếng nói: “Tiểu Thời, cẩn thận!”
Tiêu Thời ngẩng đầu lên nhìn về phía Huyết Sát, nhất thời bị ánh mắt của y đóng đinh tại chỗ, trong nháy mắt không thể động đậy, lúc này trong lòng mới thấy hoảng sợ.
Máu chảy đến đầu ngón tay Huyết Sát, y xoay người đối mặt với Tiêu Thời, mũi nhọn trong suốt trên đầu ngón tay lóe lên tia sáng khát máu dưới ánh trăng.
Tiêu Thời khó khăn lui về phía sau, mặt đất gồ ghề khiến bước chân cậu lảo đảo, bên cạnh chính là vách núi dựng đứng.
Huyết Sát đẩy lùi Lâm Linh và Bạch Tư Duệ, sải bước về phía Tiêu Thời.
Bạch Tư Duệ chỉ lo Tiêu Thời xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hét lớn một tiếng xông lên phía trước.
Huyết Sát đưa lưng về phía kẻ địch, nếu thật sự muốn giết Tiêu Thời, y sẽ không cho hai kẻ địch kia cơ hội. Sơ hở rõ ràng như thế làm sao lại không khiến người hoài nghi, nhưng Bạch Tư Duệ vẫn không chút do dự xông lên. Lấy Tiểu Thời ra đặt cược, hắn mạo hiểm không nổi.
Trước một giây tay Huyết Sát sắp đâm vào đầu Tiêu Thời đột nhiên xoay người, cánh tay gọn gàng nhanh chóng xoay về đằng sau, chỉ nghe ‘bụp’ một tiếng, âm thanh lưỡi dao đâm sâu vào da thịt vang lên.
Ban đầu Huyết Sát đúng là đã quyết tâm tự tay tàn nhẫn giết Tiêu Thời, nhưng nhân loại phía sau rõ ràng đã bị thương nặng vẫn theo sát không buông, còn uy hiếp tính mạng y. Huyết Sát đương nhiên sẽ không chút do dự xoay người tung ra một kích thật nặng, quả nhiên nhân loại này chỉ đang kéo dài hơi tàn, ngay cả công kích đơn giản mà cũng không tránh được.
“A!” Tiêu Thời hét lên một tiếng, âm thanh sắc bén khiến màng tai đau nhói. Tiêu Thời nhìn thấy duệ duệ bị đâm, nháy mắt không suy nghĩ được gì cả, trực tiếp nhào tới, rất có khí thế muốn cùng Huyết Sát đồng quy vu tận.
Bạch Tư Duệ cũng đã sớm có chuẩn bị tâm lý, hắn không quan tâm đến đau đớn trên bụng, khi tiếng thét chói tai của Tiêu Thời còn chưa vang lên, hắn đã cắm một tay vào ngực Huyết Sát rồi, hầu như là ra tay cùng lúc Huyết Sát đâm hắn bị thương.
Sau nhiều lần bị thương Bạch Tư Duệ đã ngộ ra, chỉ trong nháy mắt khi bị thương hắn mới có cơ hội tiếp xúc với Huyết Sát ở cự ly gần.
Huyết Sát rên lên một tiếng, hai mắt trợn to lóe lên biểu tình khó tin, nặng nề đánh bay Bạch Tư Duệ.
Trong thời gian ngắn Bạch Tư Duệ cũng không có cơ hội phản kháng, thân thể như diều đứt dây bay ra ngoài, nhưng tay hắn lại siết chặt trái tim Huyết Sát, thân thể bay ra ngoài cũng móc luôn trái tim của Huyết Sát, nó vẫn đang còn đập, nhuộm đỏ toàn bộ cánh tay Bạch Tư Duệ.
Lâm Linh đỡ ngực, cơ thể nhỏ gầy kiên cường đứng thẳng, thấy động tác của Tiêu Thời thầm nghĩ không tốt.
Hai mắt Huyết Sát hiện ra màu đỏ quỷ khí âm trầm, cả người nhuốm máu càng khiến y giống sát quỷ đến từ địa ngục.
Huyết Sát cúi đầu nhìn cái động đẫm máu trước ngực, nhếch miệng nở một nụ cười cứng ngắc. Bên này Tiêu Thời còn không sợ chết nhào về phía y, Huyết Sát phát hiện mình không còn tim, đối với Tiêu Thời hình như càng thêm máu lạnh. Nếu không thích mình, vậy thì không cần hạ thủ lưu tình.
Huyết Sát không do dự nữa, lòng bàn tay nhanh chóng ngưng tụ dao băng kim loại, sát cũng lại không do dự chút nào, lòng bàn tay cấp tốc ngưng tụ ra kim loại dao băng, ‘Xẹt’ một tiếng, lao về phía Tiêu Thời.
Chân Bạch Tư Duệ theo bản năng bước ra một bước, bất ngờ bóp nát trái tim Huyết Sát. Hắn không cử động nữa, ngưng thần tĩnh tâm khống chế không gian. Không gian to lớn hư huyễn bao phủ cả rừng núi.
Bình thường khống chế rất dễ, nhưng làm đến trình độ này khiến trán Bạch Tư Duệ đổ đầy mồ hôi, sắc mặt cũng ngày càng trắng bệch.
Bước chân Tiêu Thời thậm chí không ngừng lại, vẫn chạy về phía Huyết Sát, trong mắt phản chiếu ánh dao băng sắc bén, đồng tử lập tức giãn ra.
Trong nháy mắt thời gian như chậm lại mấy lần, Tiêu Thời chỉ có thể trơ mắt nhìn dao băng đâm về phía mình, lại không cách nào tránh né.
Hiện tại, ngoại trừ Tiêu Thời, Đồng Vũ Đông có tốc độ nhanh nhất, sức chiến đấu thấp nhất, hơn nữa gã là thuần nhân loại, một ít thi độc cũng không thể chạm vào, cho nên gã cũng không chủ động công kích Huyết Sát, vẫn luôn đánh phía ngoài, thấy đồng bạn không ổn thì giúp đỡ.
Lâm Linh chỉ cách Tiêu Thời mấy mét, nhưng cô không nắm chắc có thể toàn thân trở ra, cân nhắc đến việc mấy đạo băng nhận kia sẽ không gây tổn thương đến đầu Tiêu Thời, nên cô không chuẩn bị cứu cậu. Nhưng bóng người Đồng Vũ Đông lại lóe lên, trước khi băng nhận đâm đến vọt đến trước mặt Tiêu Thời.
Đồng Vũ Đông kéo Tiêu Thời chạy, đằng sau là mấy đạo băng nhận mang theo thi độc. Trái tim Lâm Linh như thắt lại, thất thanh nói: “Tiểu Đông!”
Chưa kịp suy nghĩ, cơ thể Lâm Linh đã phản ứng trước một bước mà vọt tới.
Lâm Linh thấy mấy đạo băng nhận kia sắp đâm trúng Đồng Vũ Đông, liền đánh bay một cái, đổi hướng hai băng nhận sắp đâm vào Đồng Vũ Đông, nhưng ngay lúc này, cô lại bị mấy đạo băng nhận đâm xuyên người, máu đen văng tung tóe.
“Phụt!” Lâm Linh phun máu, dựa vào trực giác nhạy cảm lăn một vòng ra sau, nguy hiểm tránh thoát đòn công kích càng trí mạng của Huyết Sát.
Đồng Vũ Đông ôm Tiêu Thời dừng ở một nơi an toàn rồi mới quay người nhìn lại, trong nháy mắt cổ họng như bị thứ gì chặn lại, âm thanh nghèn nghẹn rất nhỏ: “Chị Linh Linh…”
Đồng Vũ Đông hốt hoảng chạy chỗ Lâm Linh, cũng không dám đụng vào, ánh mắt tràn đầy kinh hoảng.
Lâm Linh suy nhược cười cười, “Cậu không có chuyện gì là tốt rồi, a!”
Viền mắt Đồng Vũ Đông nhất thời ướt át, tầm mắt dần mơ hồ, không dám để Lâm Linh nhìn thấy vết thương gần 2cm của mình.
Ngoài sưng tấy và đau đớn mấy giây đầu, vết thương bây giờ đã tê liệt đến mức mất cảm giác, dần dần sẽ lan ra toàn cánh tay, Đồng Vũ Đông biết mình tránh không khỏi kết cục bị biến thành tang thi, nhưng hắn không hối hận, về sau hắn ở cùng Lâm Linh sẽ không còn gì kiêng dè, hắn chỉ sợ sau này mình không nhận ra chị Linh Linh.
“Ha ha ha!” Huyết Sát quét mắt nhìn con mồi thoi thóp trên đất, không vội hưởng dụng thành quả thắng lợi, chỉ điên cuồng cười, tiếng cười vang vọng trong núi rừng yên tĩnh.
Huyết Sát lại quay đầu nhìn về phía Tiêu Thời, lạnh lùng nói: “Ngươi còn không mau đến? Đây là cơ hội cuối cùng ta cho ngươi.” Âm thanh Huyết Sát đã không còn bao nhiêu kiên nhẫn.
Tiêu Thời giận dữ trừng Huyết Sát, cả giận nói: “Ngươi muốn giết duệ duệ, ta chán ghét ngươi! Ta muốn giết ngươi!”
Nụ cười trên mặt Huyết Sát bất biến, ánh mắt lại càng thêm lạnh lẽo, y cười nói: “Thật sao?” Nói xong, liền từng bước một đi về phía Tiêu Thời.
Cách đó không xa, Bạch Tư Duệ lảo đảo đứng lên, cũng bắt đầu cười lớn, nhưng tiếng cười lại bao hàm trào phúng, “Ha ha ha… Huyết Sát, ngươi cho rằng mình thắng chắc rồi sao?”
Huyết Sát nhìn sang, tràn đầy tự tin nói: “Không phải sao?” Y vẫn nhớ Bạch Tư Duệ còn có năng lực đột nhiên biến mất, muốn giải quyết Bạch Tư Duệ trước, nhưng không đi về phía hắn, mà lại từng bước đi về phía Tiêu Thời và Lâm Linh. Chỉ cần bắt được Tiêu Thời, thì không sợ Bạch Tư Duệ giở trò lừa bịp.
“Ngươi quá tự tin rồi.”
Ánh mắt Bạch Tư Duệ lạnh lẽo, cũng không sốt ruột đi cứu người, mà là dù bận vẫn ung dung nhìn Huyết Sát, không gian đã khớp với hiện thực, hắn muốn đưa Tiêu Thời vào không gian chỉ cần một ý nghĩ.
Trong lòng Huyết Sát có chút dự cảm không tốt, phất tay một cái, một đám lớn băng nhận bay về phía Bạch Tư Duệ. Bạch Tư Duệ bất động, lúc đao băng bay đến trước mặt, bóng dáng anh chợt lóe lên, dao băng như đâm xuyên bóng mờ bay vụt qua bóng anh, không dính được một giọt máu, đánh nát tảng đá lớn phía sau Bạch Tư Duệ, tảng đá ầm ầm nổ mạnh vỡ tan tành.
Huyết Sát cực kỳ giận dữ, lại phóng một đạo băng nhận về phía Tiêu Thời. Hừ, Bạch Tư Duệ có thể tự cứu, nhưng cũng không thể đến bên Tiêu Thời trong nháy mắt để cứu cậu đi.
Sự thật chứng minh Huyết Sát sai rồi, Bạch Tư Duệ chỉ đứng tại chỗ, Tiêu Thời Đồng Vũ Đông và Lâm Linh đều đồng thời biến mất tại chỗ, chỉ để lại một vũng máu tanh hôi.
Băng nhận đâm phập vào thân cây, mấy cây đại thụ ầm ầm ngã xuống đất.
“Hống!” Huyết Sát thét lên một tiếng, điên cuồng đánh lung tung một trận trong không khí, xác định không có ai, bỗng nhiên xoay người, nhìn chòng chọc Bạch Tư Duệ, sát khí trong mắt dường như hóa thành thực chất.
Máu trên người Bạch Tư Duệ còn đang chảy, khiến sắc mặt anh càng thêm tái nhợt. Nhưng Bạch Tư Duệ lại không có vẻ yếu thế, trên mặt vẫn treo nụ cười thong dong.
“Ngươi cho rằng ta không có cách nào giết được ngươi sao? Ngươi sai rồi, nếu ta muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể giết ngươi, có điều ta muốn thử thực lực của mình một lần thôi, bây giờ, có vẻ như không cần thiết nữa, ngươi xác thực rất mạnh.”
Nói xong, bóng người Bạch Tư Duệ đã biến mất.
“Chết tiệt! Cút ra!” Huyết Sát phẫn nộ gào lên, nhanh chóng lao đến vung một vuốt, nhưng không đánh được gì.
Trong mắt Huyết Sát đã không còn lý trí, con ngươi màu mực ban đầu dưới ánh trăng lại lóng lánh ánh sáng màu đỏ thẫm, bắt đầu công kích phạm vi lớn.
“Đi ra!”
Trong núi rừng vang vọng âm thanh Huyết Sát phẫn nộ gào thét, nhưng đáp lại y cũng chỉ có âm thanh vật nặng sụp đổ.