Kế Hoạch – Chương 80

☆, Chương 80:

Đêm trên núi vô cùng mát mẻ, từng đợt gió phả vào mặt thật sảng khoái. Hôm đó Bạch Tư Duệ mang Tiêu Thời đi xung quanh cho quen thuộc, phát hiện cậu đều có chút ấn tượng, một số thứ cậu không nhớ rõ chỉ cần kể cho cậu nghe vài lần thì từ từ cậu cũng kể ra được, như vậy chứng tỏ vết thương không nghiêm trọng, Bạch Tư Duệ thoáng yên tâm, thỏa mãn ôm Tiêu Thời lên núi hóng gió.

Đêm nay trên núi có sương mù, ánh trăng mông lung. Bạch Tư Duệ nắm tay Tiêu Thời lười biếng tựa vào tảng đá, tảng đá sau lưng ngày ngày bị hai người dựa đến trơn bóng.

Bầu trời đầy sao, nhiều không đếm xuể, có thể rõ ràng thấy được dải ánh sáng bạc vắt ngang chân trời. Bầu trời đã bao nhiêu năm không đẹp được như thế? Bây giờ chỉ cần trời trong là có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao, tựa như thảm họa này chỉ là trái đất đang tự chữa trị, chỉ cần dấu vết của nhân loại biến mất, tinh cầu này sẽ được chữa trị.

Bạch Tư Duệ nhìn bầu trời nở nụ cười, dù là thế giới tận thế tang thi, thì thế nào? Hành tinh trẻ này sẽ luôn tồn tại, hắn và Tiểu Thời cũng sẽ mạnh mẽ sống sót.

Tiêu Thời yên lặng ôm Bạch Tư Duệ, lát sau lại liếc mắt nhìn Bạch Tư Duệ, ánh mắt mang theo nghi vấn.

Bạch Tư Duệ nhìn về phía Tiêu Thời, đôi mắt đen láy sáng rực trong đêm, “Tiểu Thời sao vậy?”

Tiêu Thời do dự một chút, nghiêng người qua liếm mí mắt Bạch Tư Duệ, buồn bực nói: “Không có tương.”

Tiêu Thời liếm một cái liền lui lại, cách Bạch Tư Duệ chưa đến 5cm, đang muốn ngồi dậy, lại bị Bạch Tư Duệ ấn vào lòng, nụ hôn kịch liệt rơi xuống.

Khác với vẻ ôn nhu ban ngày, Bạch Tư Duệ bây giờ càng thêm gấp gáp và kích động, trực tiếp hôn Tiêu Thời đến mức thở hổn hển, mới lưu luyến rời đi.

“Anh muốn em.” Âm thanh Bạch Tư Duệ ám ách, tay đã tiến vào quần áo Tiêu Thời, ở trên eo cậu ái muội xoa xoa.

“Gào a ~ vết thương của anh…” Tiêu Thời còn nhớ trên bụng Bạch Tư Duệ có một vết thương dài, khi đó cậu còn đang mê man, không biết kiêng kị, hiện tại đầu óc đã tỉnh táo một chút, sợ làm nhiều không tốt, nên đẩy Bạch Tư Duệ ra: “Không làm, anh đau.”

Bạch Tư Duệ quen thuộc với ngôn ngữ của Tiêu Thời như lòng bàn tay, lập tức lý giải ý của cậu, gặm môi Tiêu Thời một hơi, nói: “Em nghĩ anh là em sao, năng lực hồi phục kém như vậy.”

Bạch Tư Duệ nói xong liền cởi áo, miệng vết thương trên bụng đã biến mất, chỉ dư lại một dấu vết nhạt màu.

Tiêu Thời yên tâm rồi, vội vội vàng vàng cởi luôn quần của Bạch Tư Duệ, “Ăn chân giò hun khói…”

Thời gian hạnh phúc qua nhanh, đảo mắt đã qua hai ngày.

Cơ thể Bạch Tư Duệ cơ bản đã dung hợp, lúc đầu còn vì mặt trăng mặt trời luân phiên mà khó chịu, hiện tại đã thích ứng hoàn toàn. Mà năng lượng trong cơ thể quả nhiên nhiều hơn gấp đôi, hiện tại, ký ức và năng lượng của hắn cùng tang thi đã hoàn toàn dung hợp.

Dung hợp một ký ức mới đối với Bạch Tư Duệ dù sao cũng hơi ảnh hưởng, ví như lúc ân ái với Tiêu Thời. Lúc làm tình, dù rất muốn nhưng hắn sẽ kiềm chế, chỉ sợ làm Tiêu Thời đau và bị thương, lại có một tư tưởng khác muốn mạnh mẽ bắt nạt cậu; Lúc làm cơm, hắn sẽ theo thói quen xử lý nguyên liệu nấu ăn, nhưng nhiều lúc lại đột nhiên có xúc động muốn trực tiếp ăn luôn.

Bạch Tư Duệ đang cố gắng hòa hợp hai loại tư duy quen thuộc, việc này cũng không quá khó.

Bạch Tư Duệ cùng Đồng Vũ Đông đã thương lượng xong kế hoạch tác chiến, Bạch Tư Duệ thế mới biết Đồng Vũ Đông sinh ra trong thế gia quân sự, hiểu biết rất rõ về súng ống đạn dược. Mà trước đó hắn cũng gom không ít hàng lậu. Mà Trịnh Dã cũng là quân nhân, sau khi cạo hết râu, khí chất âm trầm dĩ vãng đều bị quét sạch, cả người hoàn toàn thay đổi, nếu không phải Bạch Tư Duệ khứu giác nhạy cảm thì thật sự không nhận ra.

Bọn họ bố trí kế hoạch mai phục, để Đồng Vũ Đông nhữ Huyết Sát vào bẫy, đầu tiên phải khiến kẻ địch trọng thương. Bạch Tư Duệ thấy làm như vậy rất đê tiện, nhưng Đồng Vũ Đông và những người khác thì nửa điểm hổ thẹn cũng không có… Có điều, hắn thích, làm đồng đội của hắn, không nên câu nệ tiểu tiết.

Ai ngờ, một đêm trước khi tiến hành kế hoạch, đám người Đồng Vũ Đông lại bị Huyết Sát tìm thấy trước một bước.

Đồng Vũ Đông đã bố trí rất nhiều địa lôi trên ngọn núi bọn họ đang ở, giẫm trúng một cái thì không có gì, nhưng nếu giẫm trúng năm cái hoặc nhiều hơn thì sẽ dẫn đến một vụ nổ liên hoàn.

Huyết Sát dẫn theo một đám tang thi cấp thấp bị tiếng nổ mạnh dọa sợ, có mấy con bị nổ tan xác, mấy con chưa bị nổ thì chạy loạn khắp nơi, cả mảnh đất nơi này nổ tung, nhưng dưới áp bách của Huyết Sát, bọn chúng không dám lùi lại, đều như phát điên mà chạy về phía trước, càng vang lên nhiều tiếng nổ mạnh.

Âm thanh nổ mạnh liên tiếp vang lên, dù cách xa ngàn mét cũng đều bị ảnh hưởng đến nỗi màng tai ong ong, Tiêu Thời lập tức từ trên giường ngồi dậy, nhìn Bạch Tư Duệ đang đứng bên cửa sổ: “Duệ duệ.”

Bạch Tư Duệ đang nhìn về phía xa, chỉ thấy trên núi khói đặc cuồn cuộn bốc lên. Nghe Tiêu Thời gọi thì quay đầu lại, thấp giọng nói: “Không sao đâu.”

Tiêu Thời còn muốn nói gì đó, nhưng Bạch Tư Duệ lại không lãng phí thời gian nữa, lập tức kéo Tiêu Thời ở trên giường lên, mặc quần áo xong thì đưa cậu vào không gian, hắn thì nhanh chóng chạy về hướng phát ra tiếng nổ.

Tiêu Thời ôm chăn nhìn bầu trời trong không gian, chú ý thấy Duệ Duệ không trải giường chiếu cho mình, nhưng cũng biết có đại sự, nên không oán giận, ngoan ngoãn ngồi dưới đất chờ.

Lúc Bạch Tư Duệ chạy tới chân núi, liền ngửi được mùi xác thối cùng mùi thuốc súng.

Đây không phải bẫy của bọn họ, chỉ là bố trí một ít boom để tự vệ thôi, so với bẫy của bọn họ thì kém xa, nhưng hỏa lực cũng đủ mạnh, phạm vi rộng, đối phó với một bầy tang thi cấp thấp cũng dễ như ăn cháo, nhưng đối với đầu lĩnh biến dị tang thi thì khó nói.

Trong động chỉ có năm người một thi, trừ Đồng Vũ Đông và Lâm Linh có năng lực tự vệ, những người khác đừng nói đối đầu với Huyết Sát, ngay cả bảo vệ tính mạng còn khó khăn, trong đó hình như có một cô gái có thể ẩn thân, hy vọng dị năng này có thể cứu được mọi người.

Bạch Tư Duệ rất hổ thẹn, là vì hắn kéo dài thời gian, nếu như hành động sớm một chút, đám người Đồng Vũ Đông cũng không đến nổi sẽ gặp nguy hiểm như vậy.

Tuy rằng có thể đã chậm, nhưng Bạch Tư Duệ vẫn dứt khoát lao vào.

Khắp nơi trên núi là tứ chi đẫm máu, mùi xác thối càng thêm nồng phủ khắp nửa ngọn núi. Một vài con tang thi còn lại nửa người, vẫn kiên trì bò lên. Đường núi dốc, ngay cả người bình thường nếu không có công cụ cũng khó mà đi, huống chi là những tang thi bị nổ nát như búp bê này, thân thể vốn đã thê thảm càng bị bọn chúng làm cho nát đến không đành lòng nhìn thẳng.

Tang thi xung quanh đều bị thuốc nổ tiêu diệt, Huyết Sát lại không chút sứt mẻ, vẻ mặt còn khá thong dong.

Trên khoảng trống giữa núi, Huyết Sát đang giao thủ cùng Đồng Vũ Đông và Lâm Linh, trên người Lâm Linh đã đầy máu, phản ứng và tốc độ của Đồng Vũ Đông rất nhanh, không bị ngoại thương, nhưng cũng vì bảo vệ Lâm Linh mà bị Huyết Sát đá bay, đánh vào vách đá, khóe miệng tràn ra một tia máu.

Huyết Sát liếc mắt sang, thấy Bạch Tư Duệ thì cười xì một tiếng.

Bạch Tư Duệ liếc nhìn Lâm Linh và Đồng Vũ Đông, khẽ thở phào, “Còn sống là tốt rồi.” Nói xong, liền tấn công về phía Huyết Sát.

Từ khi Bạch Tư Duệ lên núi, Tiêu Thời liền thấy rất bất an, lo lắng nhìn lên phía trên không gian. Qua một lúc lâu, mặt đất đột nhiên rung động dữ dội, Tiêu Thời cũng bị lăn ra khỏi núi, lơ lửng trên không, mấy đồ vật linh tinh trút xuống như mưa.

“Duệ duệ!”

Tiêu Thời vung tay tóm lấy đồ vật rơi xuống, sốt ruột gọi lớn, tay nắm lấy dây leo trên sườn núi từ từ bò lên. Mới vừa bò lên, lại bị một trận chấn động quăng xuống.

“Hống!” Tiêu Thời gào lên, vừa bò lên núi đã chạy về phía đỉnh, gào to: “Duệ duệ, em muốn ra ngoài!”

Không ai đáp lại, Tiêu Thời càng ngày càng sốt ruột, duệ duệ nhất định đang gặp nguy hiểm, nếu không không gian sẽ không hỗn loạn thế này.

Không gian to lớn cứ như một thế giới nhỏ, vật tư lúc trước được sắp xếp chỉnh tề nay cứ bồng bềnh khắp nơi, Tiêu Thời ở trong này chạy loạn đôi lúc sẽ đụng trúng đồ vật.

Huyết Sát bên ngoài đang lộ ra nụ cười đắc ý, nói với Bạch Tư Duệ: “Không tồi, mới mấy ngày đã mạnh lên gấp đôi rồi.” Quả nhiên không hổ là dị năng không thuộc tính, giống y. Nếu kẻ này có dã tâm, e là lúc này mình cũng không nhất định có thể thắng được.

Rất rõ ràng Bạch Tư Duệ đang ở thế hạ phong, chật vật tránh né, phong độ trên mặt vẫn không giảm, một bên tránh né một bên ung dung trả lời: “Cũng không thể bị một con tang thi đạo chích đánh bại được!”

Tuy quần áo Bạch Tư Duệ có chút xộc xệch nhưng vẻ mặt vẫn ung dung, nghe thấy âm thanh hốt hoảng của Tiêu Thời lại bị phân tâm, bị bàn tay ngưng tụ dao bằng của Huyết Sát đâm vào bụng. Lâm Linh Đồng Vũ Đông lập tức trái phải tấn công Huyết Sát, chặn lại giúp Bạch Tư Duệ.

Bạch Tư Duệ rên lên một tiếng, dùng tay chém đứt dao băng, lùi nhanh về sau, trên bụng cắm nửa đoạn dao băng lạnh đến tận xương tủy, vết thương cũng tràn ra mấy tia khí lạnh nhàn nhạt, khiến tốc độ của hắn chậm lại. Nhưng đây cũng không phải băng hàn đơn thuần, mà mang theo kịch độc tang thi, càng dọa người hơn là nó còn có thuộc tính ăn mòn nghiêm trọng, bị tang thi bình thường làm bị thương còn có thể biến thành tang thi, nhưng bị Huyết Sát làm bị thương thì e là ngay cả tang thi cũng không làm được, không trở thành đồ ăn thì cũng là hóa thành một bãi máu.

Mấy ngày trước Bạch Tư Duệ vì thi độc của Huyết Sát mà suýt chút nữa mất mạng, vậy nên mới vội vã dung hợp cùng bản thể tang thi, hiện tại trong người hắn vẫn có độc tang thi, cũng không đến nỗi quá chật vật.

Dao băng trên tay Huyết Sát bị chặt đứt liền cấp tốc ngưng tụ ra cái mới, lại phủ thêm một tầng kim loại, nhìn cứng rắn không thể phá vỡ. Nhân loại luôn ở trước mặt hắn nói bắt giặc phải bắt vua trước, tuy rằng Bạch Tư Duệ không phải là kẻ đứng đầu trong số họ, nhưng thực lực lại mạnh nhất, nên Huyết Sát mới đuổi theo Bạch Tư Duệ, y vung hai trảo cản hai kẻ đang tấn công mình, vọt đến trước mặt Bạch Tư Duệ.

Thân thể Bạch Tư Duệ bất ổn, một bên lùi về sau một bên rút dao băng trên bụng ra, ngay cả công kích bình thường nhất của Huyết Sát cũng không chống đỡ được. Lâm Linh so với Bạch Tư Duệ cũng không tốt hơn bao nhiêu, chiếc áo T-shirt màu xanh nhạt đã bị máu nhuộm đỏ, gương mặt xinh đẹp cũng bị dao băng làm bị thương, vẽ ra một đường máu đỏ tươi, không khiến người ta cảm thấy chật vật, trái lại còn có chút xinh đẹp đến quỷ dị.

Trái lại là Huyết Sát, tuy quần áo có chút tổn hại, dính không ít máu, nhưng so với Lâm Linh và Bạch Tư Duệ, y quả thực nắm chắc phần thắng.

Lâm Linh nhíu mày, liếc mắt ra hiệu cho Đồng Vũ Đông, vung móng vuốt chụp cổ Huyết Sát. Huyết Sát không thể không xoay người đối phó với Lâm Linh, Đồng Vũ Đông lập tức vọt tới bên người Bạch Tư Duệ, kéo hắn chạy xa mấy chục mét.

Cùng lúc đó, Tiêu Thời lại bất ngờ từ trên không trung rơi xuống, rơi vào vị trí ban nãy của Bạch Tư Duệ.

Hóa ra là sườn núi trong không gian rung chuyển bất an, Tiêu Thời khó khăn trèo lên trên, muốn từ phía trên đi ra ngoài, có một cái tủ lớn trước mặt cậu, Tiêu Thời buồn bực muốn đánh bay nó, tay còn chưa nhúc nhích, chỉ là hơi suy nghĩ, cái tủ đã bị một luồng khí lưu đánh bay, ‘Ầm’ một tiếng va trên đất, một đống đồ dùng sinh hoạt rơi ra ngoài.

Tiêu Thời sững sờ, đột nhiên nhớ tới không gian này là của mình và Duệ Duệ, duệ duệ có thể khống chế, cậu cũng có thể sao? Trong lúc bất ngờ, Tiêu Thời đột nhiên nhớ tới, đá không gian cũng dựa vào cậu và Duệ Duệ mới được kích hoạt.

Nghĩ đến đây, Tiêu Thời tập trung tinh thần, chuyên chú nghĩ: ta muốn ra ngoài, ta muốn ra ngoài.

Quả nhiên, nghĩ như thế, ánh sáng trước mắt Tiêu Thời đột nhiên trở nên mạnh mẽ, sáng đến mức cậu không mở mắt nổi, thân thể không cảm nhận được trọng lực, Tiêu Thời theo bản năng ôm lấy thân thể, chờ đợi va chạm khi rơi xuống.

Cho nên mới có một màn Tiêu Thời từ trên không rơi xuống.

“Tiểu Thời!”

Tiêu Thời chưa rơi xuống mặt đất đã nghe thấy thanh âm hốt hoảng của Bạch Tư Duệ, còn chưa kịp nhìn, đã bị một bàn tay túm lấy.

“Tiêu Thời, ngươi rốt cục đi ra.” Huyết sát mừng rỡ nói, cương quyết kẹp chặt Tiêu Thời bên hông.

Tiêu Thời nhất thời cứng ngắc.

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

%d người thích bài này: