Kế Hoạch – Chương 79

☆, Chương 79:

Sau khi tắm xong, Bạch Tư Duệ ôm Tiêu Thời đến hang động nơi Đồng Vũ Đông ẩn thân, để Lý Văn Tân giúp Tiêu Thời trị liệu.

Lý Văn Tân bị Lâm Linh dọa mấy lần gan lớn hơn một chút, nhìn thấy Tiêu Thời liền xem như thấy mấy tên nhóc đánh nhau, cũng không sợ đến vậy nữa, dù sao cũng có Trịnh ca ở đây.

Tiêu Thời ngửi được mùi nhân loại thì lập tức trở nên sốt sắng, thấy nhân loại trong động phòng bị nhìn bọn họ, thân thể liền nhích về phía Bạch Tư Duệ.

Bạch Tư Duệ động viên vỗ vỗ tay Tiêu Thời, nói: “Không cần sợ, bọn họ đều biết em, sẽ không tổn thương em.”

Tiêu Thời cũng không dám thả lỏng, yên lặng theo sau Bạch Tư Duệ, thấy Lý Văn Tân nhích lại gần mình thì thân thể căng chặt, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn để đối phương đụng vào đầu.

Tiêu Thời đã chuẩn bị tốt tùy thời tránh né, nào biết khi đối phương đụng vào cậu liền thoải mái đến không muốn nhúc nhích, lập tức hiểu đối phương đang chữa trị cho mình, liền thả lỏng thân thể.

Mấy tháng nay Lý Văn Tân tiến bộ không ít, chỉ trị một lần đã giúp đầu Tiêu Thời trở lại như cũ, nhưng trước đó cậu ta đã trị liệu cho Lâm Linh quá nhiều, tiêu hao không ít tinh lực, hiện tại không thể giúp Tiêu Thời trị liệu các vết thương khác trên thân thể.

Bạch Tư Duệ cảm kích nói: “Cảm ơn tiểu huynh đệ, tạm biệt.”

Tiêu Thời lập tức theo sát Bạch Tư Duệ, quay đầu liếc nhìn người gầy yếu kia, trong lòng có chút không nỡ, nếu có thể bắt đi thì tốt rồi.

Đồng Vũ Đông cuống lên, vội vàng nói: “Lúc nào mới giết Huyết Sát đây? Bỏ mặc tang thi kia nhởn nhơ bên ngoài tôi thực sự ăn ngủ không yên a!”

Bạch Tư Duệ cau mày, bây giờ hắn phải dành thời gian dung hợp và thích ứng năng lượng tăng vọt trong cơ thể, tốt nhất là có thể kéo dài thời gian một chút, ước chừng phải mất hai, ba ngày mới hoàn toàn dung hợp, nghe vậy liền nói: “Nếu không có gì bất ngờ thì hai ngày nữa đi, hai ngày này các người đừng để bị giết đấy.”

“Ha.” Đồng Vũ Đông lườm một cái, khinh thường nói: “Anh quản tốt tang thi của anh đi, đừng có làm mất nữa.”

Bạch Tư Duệ lạnh lùng liếc nhìn Đồng Vũ Đông, nắm tay Tiêu Thời đi ra ngoài.

Bạch Tư Duệ và Tiêu Thời vừa đi, Đồng Vũ Đông lập tức chạy vào sâu trong hang động, âm thanh vui vẻ làm thế nào cũng không che giấu được, “Linh tỷ, tên kia nói hai ngày sau, chúng ta ngày mai đi xem mặt trời mọc đi.”

Sau khi được Lý Văn Tân trị liệu đầu óc Tiêu Thời rõ ràng hơn nhiều, nhưng có lẽ vì vẫn đang còn là tang thi nên vẫn chưa khôi phục ký ức. Một ngày cậu không ăn cũng không đói, vì đêm nào cũng ăn nhiều thịt, một ngày ăn một bữa là đủ. Bạch Tư Duệ đau lòng Tiêu Thời, làm cho cậu một bàn thịt người phong phú, Tiêu Thời cũng không cự tuyệt mà ăn sạch, ăn xong chép miệng còn dư vị.

Hai ngày nay, Bạch Tư Duệ hầu như không chợp mắt, cơ thể vô cùng mệt mỏi, vì để bảo an toàn hắn đã mang Tiêu Thời vào không gian, ở trên đỉnh núi trong không gian trải chiếu ra, ôm Tiêu Thời đi ngủ.

Tiêu Thời lẳng lặng nhìn Bạch Tư Duệ, nhìn nhìn, đột nhiên thấy trên làn da màu vàng nhạt của hắn hiện ra những đường màu đỏ như máu, dọa Tiêu Thời nhảy dựng, cậu nhìn kỹ lại, mấy đường máu đỏ kia đã biến mất không còn tăm hơi.

Tiêu Thời sững sờ dùng ngón tay chọt chọt,trên đó không có gì, lại cúi đầu liếm liếm, sau đó thất vọng phát hiện không có mùi vị gì cả.

Ngồi một lúc lâu, Tiêu Thời đã bắt đầu uể oải, mí mắt rũ xuống, nằm ngủ bên người Bạch Tư Duệ, hai tay còn ôm Bạch Tư Duệ không buông.

Sau khi Tiêu Thời ngủ, Bạch Tư Duệ hơi mở mắt ra, sau đó nhắm mắt lại, ánh sáng dìu dịu trong không gian đã biến thành màu đen.

Bạch Tư Duệ ngủ thẳng đến hôm sau, vì chủ nhân ngủ, nên ánh sáng trong không gian cũng mơ mơ hồ hồ.

Bạch Tư Duệ vừa mở mắt đã giật mình, lập tức nhìn xung quanh, thấy bóng dáng Tiêu Thời dưới cây hoa quế cách đó không xa mới thở phào nhẹ nhõm.

Mỗi ngày cây hoa quế này đều sẽ rụng đầy hoa vàng trên đất, từng lớp từng lớp phủ lên những đóa hoa đã rụng hôm trước, nhưng hoa trên cây vẫn không thấy ít đi, hương vị trong veo, cách xa mấy trăm mét cũng thoang thoảng hương thơm, mùi hương khi đến gần cũng không khiến người ta chán ghét.

Tiêu Thời đang nhặt hoa quế trên đất, Bạch Tư Duệ dường như cũng cảm nhận được mùi ngọt của hoa quế vương trên chóp mũi, hắn cúi đầu, mới phát hiện rất nhiều hoa quế nhỏ màu vàng trên người mình, ngực cũng dính vài cái.

Nghĩ một chút liền biết là Tiểu Thời nhặt hoa quế đặt trên người mình. Bạch Tư Duệ không nhịn được cười, hoảng hốt cứ như thời gian quay trở về mấy tháng trước, Tiểu Thời khi buồn chán sẽ nhặt hoa rơi trên đất, nhưng xưa nay lại không đành lòng ngắt trên cây.

Bạch Tư Duệ nhặt hoa trên người, nhanh chân đi về phía Tiêu Thời.

“Tiểu Thời.”

Tiêu Thời ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng nõn đẹp đẽ cười rộ lên, “Duệ duệ ~ “

Tiêu Thời nói xong liền đứng dậy nhào vào người Bạch Tư Duệ, Bạch Tư Duệ vốn tưởng Tiêu Thời đã khỏe lại, nhưng nhìn thấy động tác này của cậu thì lại không chắc chắn, hắn nhìn mặt Tiêu Thời lần nữa, quả nhiên thấy cậu không giống dáng vẻ bình thường, Bạch Tư Duệ thất vọng trong lòng.

Tiêu Thời nổi lên yêu thích với Bạch Tư Duệ, thấy hắn tỉnh lại tất nhiên sẽ rất vui vẻ.

Tiêu Thời đột nhiên nhào tới trước mặt Bạch Tư Duệ rồi ôm lấy hắn, mặt dán vào ngực Bạch Tư Duệ thích ý cọ cọ, như mèo con làm nũng.

Bạch Tư Duệ cười nâng bàn tay đầy hoa quế tới trước mặt Tiêu Thời, “Lượm được nhiều hoa như vậy, Tiểu Thời thật là lợi hại.”

Tiêu Thời lập tức đắc ý nở nụ cười.

Bạch Tư Duệ ôm đầu Tiêu Thời, hôn lên mặt cậu một cái, “Muốn đi ra ngoài chơi sao?”

Tiêu Thời lắc đầu một cái, mềm mại kêu: “Duệ duệ ~”

Bụng dưới Bạch Tư Duệ nóng lên, hô hấp cũng trở nên nặng nề, “Muốn sao?”

Tiêu Thời ngẩng đầu vô tội nhìn Bạch Tư Duệ, hiển nhiên là không hiểu ý hắn.

Bạch Tư Duệ càng ngày càng động tình, nâng đầu Tiêu Thời hôn sâu.

“A ~” Tiêu Thời sửng sốt một chút, cảm thấy rất quen thuộc, cũng không phản kháng, mở to mắt nhìn Bạch Tư Duệ.

Bạch Tư Duệ vô tình nhìn thấy ánh mắt đơn thuần của Tiêu Thời, trong lòng dâng lên cảm giác tội lỗi vì đã dụ dỗ Tiêu Thời, hắn tạm thời lui ra, âm thanh trầm thấp nói: “Nhắm mắt.”

Tiêu Thời trừng mắt, vẫn nhìn Bạch Tư Duệ.

Được rồi, em không nhắm thì anh nhắm. Cứ như vậy, Bạch Tư Duệ làm đà điểu nhắm mắt lại, tay ôm Tiêu Thời vào lòng, hôn Tiêu Thời thật sâu.

Hai người chậm rãi lăn tới trên bãi cỏ, sau một phen triền miên vân vũ, hai người trần truồng ôm cùng nhau.

Hai mắt Tiêu Thời chậm rãi khôi phục tiêu cự, trong mắt mang theo vẻ mới lạ, ánh mắt vô thức nhìn đến địa phương tiến vào thân thể mình, duỗi tay tới chọc chọc.

Bạch Tư Duệ rít lên một tiếng, lập tức nắm lấy bàn tay đang quấy rối của Tiêu Thời.

Tiêu Thời yên lặng há miệng, trong đầu dần hiện ra gì đó, cả kinh nói: “Chân giò hun khói…” Nói xong lại không xác định được.

Bạch Tư Duệ buồn cười miết nhẹ môi Tiêu Thời, đặt tay cậu lên ngực mình, âm thanh còn có chút khàn, “Nhớ ra?”

Tiêu Thời nghe Bạch Tư Duệ nói vậy mới khẳng định hồi ức của mình, cậu cảm giác nếu cậu nhớ lại Duệ Duệ nhất định sẽ rất cao hứng, liền gật đầu.

Bạch Tư Duệ quả nhiên rất vui vẻ, chỉ muốn mang Tiêu Thời đi xem địa phương bọn họ sinh hoạt trước đây một chút, rồi lại muốn đè Tiêu Thời tàn nhẫn mà làm cậu.

Cuối cùng, vào lúc Tiêu Thời chủ động ôm lấy hắn nói “Muốn chân giò hun khói”, Bạch Tư Duệ rốt cục cũng không nhìn được đè Tiêu Thời lại làm một lần, sau đó mới ôm cậu ra khỏi không gian tắm rửa sạch sẽ.

Bạch Tư Duệ mang Tiêu Thời vào nhà trúc, dẫn cậu đi xem nhà bếp, phòng ngủ, mỗi một món gia cụ, không nơi nào không lưu lại dấu ấn hồi ức của bọn họ. Tiêu Thời mặc dù không có cảm giác gì, nhưng cậu rất quen thuộc với căn nhà, leo cầu thang cũng rất thành thạo, có thể thấy rõ điều đó khi so sánh với lúc trước khi nhà mới làm xong cầu thang, cậu toàn trực tiếp lăn xuống.

Bạch Tư Duệ còn mang Tiêu Thời đến mảnh ruộng của bọn họ, ba ngày không coi sóc, trên cánh đồng ngô đã mọc không ít cỏ.

Bây giờ bọn họ không thể lưu lại dấu vết ở bên ngoài, nhưng bọn họ có không gian, dù bị phát hiện cũng có thể toàn thân trở ra, Bạch Tư Duệ suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng quyết định đi nhổ cỏ.

Tiêu Thời rập khuôn từng bước theo sát Bạch Tư Duệ, Bạch Tư Duệ đi đến chỗ nào Tiêu Thời cũng theo đến chỗ đó, hai mắt nhìn theo bàn tay hắn nhổ cỏ.

Một lát sau, Tiêu Thời cúi người xuống, dùng sức nhổ một cây bắp ngô cao bằng nửa người lên, nhanh chân chạy đến bên người Bạch Tư Duệ, lấy lòng nói: “Ta giúp ngươi.”

Bạch Tư Duệ nhìn cây bắp bị Tiêu Thời nhổ lên cảm thấy yêu thương không dứt, nhìn Tiêu Thời đang muốn giúp mình lại vui vẻ không thôi, hắn cúi người hôn lên mặt Tiêu Thời một cái, cười nói: “Cảm ơn Tiểu Thời.”

Tiêu Thời càng thêm ra sức, ném cây bắp trong tay, quay người lại muốn nhổ cái cây cao nhất, Bạch Tư Duệ vội vàng cản cậu lại.

“Tiểu Thời, mấy cây lớn này anh muốn giữ lại, chúng ta cùng nhau nhổ những cây thấp bé có được không?” Bạch Tư Duệ ôn nhu dỗ dành.

Tiêu Thời nhăn mặt, cảm thấy nhổ cỏ nhỏ không có cảm giác, nhưng rồi vẫn ngồi xổm xuống, nghiêm túc nhổ cỏ.

Bên trong mảnh ruộng này cũng không có nhiều cỏ, Bạch Tư Duệ chỉ muốn gợi lên ký ức cho Tiêu Thời nên mới đi nhổ cỏ, tùy tiện nhổ một chút đã kéo cậu dậy.

Bây giờ đã vào giữa trưa, khí trời nóng bức, Bạch Tư Duệ ra một thân mồ hôi, sau khi dạo quanh đồng ngô thì thấy khó chịu, liền cùng Tiêu Thời xuống sông tắm giặt.

Đến chạng vạng, lúc mặt trời vừa lặn, Tiêu Thời lại nhìn thấy hoa văn đỏ hiện ra trên da Bạch Tư Duệ, lần này cậu không chỉ nhìn thấy trên mặt Bạch Tư Duệ, mà ngay cả cánh tay và cổ rõ ràng cũng có hoa văn.

Bạch Tư Duệ thấy Tiêu Thời nhìn mình, rũ mắt liếc nhìn cánh tay một cái, cười nói: “Không sao, sẽ hết nhanh thôi, sau này cũng không xuất hiện nữa.”

Tiêu Thời nâng cánh tay Bạch Tư Duệ lên liếm liếm, mặt mày đáng tiếc nhìn hắn nói: “Không phải tương.”

Bạch Tư Duệ: “…”

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

%d người thích bài này: