Kế Hoạch – Chương 78

☆, Chương 78:

Đồng Vũ Đông bắt Tiêu Thời trở về nhà trúc của Bạch Tư Duệ, Tiêu Thời vẫn còn giãy dụa gào thét, Đồng Vũ Đông vì đề phòng cậu cào bị thương nên dùng sức đẩy cậu lên người Bạch Tư Duệ.

“Hống!” Tiêu Thời vừa được tự do liền há mồm cắn người, nhưng vừa quay đầu lại đã bất ngờ không kịp đề phòng nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, liền ngừng ngay tại chỗ.

“Tiểu Thời…” Bạch Tư Duệ cứ như nằm mơ, nhanh chân tiến lên phía trước, dùng sức ôm lấy Tiêu Thời.

Thân thể Tiêu Thời theo bản năng tránh né, nhưng không hung dữ nữa, ngây ngốc mặc người ôm.

Trên người Lâm Linh là vết máu loang lổ, bộ dạng vô cùng chật vật, trên mặt lại không biểu hiện gì, thấy Bạch Tư Duệ trở về liền dắt tay Đồng Vũ Đông, mặt không cảm xúc nói: “Đi thôi.”

“Ồ.” Đồng Vũ Đông ngoan ngoãn nghe lời, trước khi đi còn hướng Tiêu Thời Bạch Tư Duệ phất tay: “Chúng tôi đi đây, hai người nghỉ ngơi chút đi, ngày mai chúng tôi lại đến.”

Bạch Tư Duệ không đáp lại, ôm chặt Tiêu Thời, Tiêu Thời cũng không để ý đến Đồng Vũ Đông.

Đồng Vũ Đông cùng Lâm Linh tay trong tay rời đi, chỉ có âm thanh đau lòng thăm hỏi là còn vọng lại.

“Em chảy thật nhiều máu, có đau không?”

“…”

“Dù em là tang thi không cảm giác được đau đớn cũng không thể không yêu quý mình như thế, anh nhìn còn thấy đau.”

“…”

Đồng Vũ Đông vây quanh Lâm Linh cả người đầy máu lải nhải, Lâm Linh giơ tay xoa đầu Đồng Vũ Đông, nhẹ giọng nói: “Không sao, ngày mai sẽ ổn thôi.”

“Lâm Linh…” Âm thanh càng ngày càng nhỏ, trở nên mơ hồ không rõ, cuối cùng biến mất không còn tăm hơi.

Bạch Tư Duệ dùng sức ôm Tiêu Thời như muốn khảm cậu vào trong cơ thể mình, tay xoa xoa trên lưng Tiêu Thời, nghiêng đầu nhìn mặt cậu, nhất thời kinh hãi: “Đầu em làm sao vậy?”

Tiêu Thời mắt mở to nhìn Bạch Tư Duệ, khi phản ứng lại với lời của hắn thì ngay lập tức cảnh giác, như con mèo xù lông, đột nhiên đẩy Bạch Tư Duệ ra, lùi về sau vài bước, phòng bị nhìn hắn.

Bạch Tư Duệ ngẩn ra, sắc mặt nhất thời trắng bệch, lo lắng nói: “Tiểu Thời? Em làm sao vậy?”

Tiêu Thời lùi tới vị trí an toàn, khẩn trương nhìn chằm chằm Bạch Tư Duệ, lại nhìn chung quanh một chút, thấy không có tảng đá nào thì yên tâm không ít.

Bạch Tư Duệ đã đoán ra đáp án, lúc đến gần Tiêu Thời thì cẩn thận từng li từng tí, “Tiểu Thời, em còn nhớ anh không?”

Tiêu Thời thấy Bạch Tư Duệ đi tới lại lập tức lui về sau một bước, thấy trong tay hắn không có gì thì không lùi nữa, cau mày cố gắng nhớ lại, không quá chắc chắn nói: “Duệ… Duệ Duệ?”

“Đúng, là anh, anh là Bạch Tư Duệ.” Bạch Tư Duệ thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt hơi hòa hoãn, vô thức bước một bước dài đến trước mặt Tiêu Thời.

Tiêu Thời muốn lùi cũng đã không kịp, thấy hắn đứng trước mặt mình cũng không đánh mình liền không tấn công.

Bạch Tư Duệ chậm rãi đưa tay ra, nhẹ nhàng đụng vào vét thương trên đầu Tiêu Thời, đau lòng đến không kềm chế được, trái tim như bị ai đó siết chặt lấy, đau đớn từ từ trào lên.

“Xảy ra chuyện gì? Huyết Sát làm?” Bạch Tư Duệ nhắc đến tên Huyết Sát liền lạnh giọng, tay vẫn ôn nhu như cũ kiểm tra vết thương của Tiêu Thời.

Đầu Tiêu Thời bẩn thỉu, điểm đen loang loang lổ lổ trên da, mới nhìn thì giống như bùn, nhưng Bạch Tư Duệ biết đây là vết máu sau khi khô lưu lại. Bạch Tư Duệ chỉ nghĩ đó là vết máu khi Tiêu Thời ăn đồ ăn lưu lại, không ngờ lại là máu của chính Tiêu Thời, từ vết thương lõm vỡ ở xương sọ của cậu liền có thể nhìn ra.

Động tác kiểm tra của Bạch Tư Duệ rất nhẹ nhàng cẩn thận, giống như ngay cả sợi tóc của Tiêu Thời cũng sợ bị làm đau, nhẹ nhàng đẩy ra kiểm tra.

Tiêu Thời cảm nhận được người này đối với mình không có ác ý, lúc này mới hoàn toàn yên tâm, dựa vào lòng Bạch Tư Duệ nhỏ giọng nói ra hai chữ: “Nhân loại.”

Âm thanh Tiêu Thời buồn buồn, mang theo nồng đậm oan ức.

Bạch Tư Duệ lấy từ không gian ra một thùng nước cùng một cái cái khăn đã dùng hai lần, nghe vậy thì dừng tay một chút, nhàn nhạt đáp một tiếng: “Về sau anh bảo vệ em.”

“Ừm.” Tiêu Thời đáp một tiếng, bị nhân loại bắt nạt làm cậu giận thật lâu, chỉ có thể liều mạng xông lên cắn đứt cổ bọn họ mới tránh khỏi việc bị đánh, cáo trạng với người này xong trong lòng liền thoải mái hẳn.

Tóc Tiêu Thời đều bị máu khô dính bết, Bạch Tư Duệ nhẹ nhàng xoa xoa, hỏi: “Có đau không? Nếu không đau anh sẽ rửa vết thương bằng nước.”

Tiêu Thời mờ mịt nhìn Bạch Tư Duệ, thấy hắn hỏi dò nhìn mình liền gật gật đầu.

Cảm giác đau của tang thi từ trước đến nay luôn rất quỷ dị, bình thường chúng sẽ cảm giác được đau đớn khi bị vết thương đe dọa đến tính mạng.

Thời điểm Tiêu Thời bị đánh vào đầu thì vô cùng đau, nhưng hiện tại không nguy hiểm đến tính mạng, cậu cũng không cảm giác được đau đớn, mấy thứ trên đầu cũng khiến cậu cảm thấy không thoải mái, lúc buồn chán sẽ theo thói quen gỡ đi vết máu khô trên da.

Tắm trong thùng rất bất tiện, Bạch Tư Duệ thấy cả người Tiêu Thời toàn là máu và tro bụi, liền ôm ngang Tiêu Thời lên, nhanh chân đi đến bên bờ sông.

Tiêu Thời cũng không giãy dụa, nghiêng đầu nghe nhịp tim mạnh mẽ của Bạch Tư Duệ, ngước mắt nhìn mặt hắn.

Bạch Tư Duệ cúi đầu là có thể đối diện với ánh mắt của Tiêu Thời, trong lòng trở nên ấm áp, cúi đầu hôn trán Tiêu Thời một cái, dỗ: “Ngoan, chúng ta đi tắm rửa, tắm sạch là cơ thể sẽ thoải mái.”

“Ừm.” Tiêu Thời gật gù, hai tay ôm cổ Bạch Tư Duệ.

Chỗ ở của bọn họ bình thường không ai dám đến, hiện tại mọi người đều rời đi, càng không thể có người. Bạch Tư Duệ trực tiếp lột sạch quần áo Tiêu Thời, phát hiện cậu vẫn mặc cái tạp dề làm cơm khi rời nhà, tạp dề hồng nhạt đã trở nên đen đúa bẩn thỉu, không nhìn ra màu sắc ban đầu. Sau khi cởi tạp dề thì lộ ra áo kaki và quần cộc xám nhạt, vậy mà rất sạch sẽ, nhưng chỉ sạch sẽ mặt trước, mặt vải phía sau lưng Tiêu Thời lại cùng một màu với bùn đất, cùng mặt vải phía trước hình thành sự chênh lệch rõ ràng.

Tuy rất đau lòng, nhưng Bạch Tư Duệ cũng không kìm được cười ra tiếng, vứt quần áo qua một bên, hắn cũng cởi quần áo, sau đó ôm Tiêu Thời xuống nước.

Tiêu Thời có chút sợ nước, cứ như sợ chết nước mà ôm chặt cổ Bạch Tư Duệ.

Bạch Tư Duệ biết lần trước Tiêu Thời rơi xuống nước đã lưu lại bóng ma trong lòng, sự ỷ lại của Tiêu Thời khi ở trong nước vẫn làm hắn rất thích. Tuy là bây giờ rất muốn ôm cậu tắm, nhưng Tiêu Thời thực sự quá bẩn, ôm thì tắm không sạch, Bạch Tư Duệ chỉ có thể lấy từ không gian ra một cái phao, để cậu ôm lấy, hắn thì tắm cho cậu.

Bây giờ là hai, ba giờ chiều, là thời điểm nóng nhất trong ngày, không khí khô khốc, cạnh bờ sông là rừng trúc, một cơn gió thổi qua, hương trúc cũng theo đó mà đến.

Nước sông chậm rãi chảy, bị hai người giữa sông chia cắt, tạo nên gợn nước nhu hòa.

Tiêu Thời ôm phao bơi, bị nắng chiếu đến uể oải, thân thể dập dềnh theo từng gợn sóng, trợn mắt để Bạch Tư Duệ gội đầu, không quan tâm đến bọt xà phòng đã chảy đến gần mắt, dính vào mắt cũng mặc kệ, chỉ nhìn chằm chằm Bạch Tư Duệ.

Bạch Tư Duệ thấy mắt Tiêu Thời bị xà phòng chảy vào thì dùng khăn lau cho cậu, sau đó nhẹ nhàng gội đầu cho Tiêu Thời, phát hiện trên đầu cậu có rất nhiều chỗ lồi lõm, rõ ràng là bị vật cứng đập vào.

Bạch Tư Duệ siết chặt khăn mặt trong tay, vẻ mặt không có thay đổi gì, âm thanh lạnh nhạt nhưng mơ hồ lộ ra sát ý, “Là kẻ nào đánh em?”

Chân Tiêu Thời bên trong làn nước vòng lấy eo Bạch Tư Duệ, ổn định lại một chút, “Ăn rồi.”

“Vẫn còn người nhiều người đánh.” Tiêu Thời nói xong liền giơ cánh tay lên cho Bạch Tư Duệ xem, lại xoay người để Bạch Tư Duệ xem phía sau lưng, trên cánh tay không có vết thương, nhưng sau lưng lại hằn đỏ mấy vết đánh của đòn gánh, bên dưới mấy vết hằn có thể nhìn thấy một loạt xương sườn, may mà xương vẫn lành lặn, không bị gãy.

Trên mặt Tiêu Thời hiện ra lệ khí, tàn bạo nói: “Muốn ăn hết!”

Lòng Bạch Tư Duệ truyền đến cơn đau khó nhịn, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Tiêu Thời lại bị chọc cười, cưng chiều xoa mặt Tiêu Thời, chỉ cảm thấy mặt Tiêu Thời lại thiếu thịt rồi.

“Được, nhưng mà không thể ăn hết, chỉ ăn mấy kẻ em ghét thôi, được không?”

Tiêu Thời lập tức nói: “Đều chán ghét.”

Bạch Tư Duệ không nói lời nào, hắn biết mấy ngày nay Tiêu Thời nhất định chịu không ít khổ, bị con người bắt nạt không nhẹ, nên mới căm ghét nhân loại như vậy. Chờ đầu cậu lành lại, nhất định sẽ không còn bài xích nhân loại đến vậy nữa.

Tiêu Thời không được đáp lại thì không bỏ qua, túm lấy cánh tay Bạch Tư Duệ nói: “Muốn ăn hết.”

Bạch Tư Duệ không thể làm gì khác hơn hùa theo: “Được, trước tiên phải tắm đã nhé?”

“Ừm.” Tiêu Thời ngoan ngoãn đáp một tiếng, quăng phao bơi đi ôm Bạch Tư Duệ.

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

%d người thích bài này: