☆, Chương 77:
Từ đó Tiêu Thời bắt đầu sinh hoạt chân chính của tang thi, cả ngày đi theo Huyết Sát cáo mượn oai hùm, ỷ thế hiếp người, đuổi đồ ăn như đuổi vịt.
Tiêu Thời mơ hồ cảm thấy làm như vậy là không đúng, rất tệ, nên mỗi lần đuổi người đều phải nhìn xung quanh một chút. Những người cậu gặp đều là người xa lạ, có địch ý rất lớn với cậu, đều chủ động công kích cậu, Tiêu Thời rất tức giận, thế là không hiểu sao phản kích lại.
Cứ như vậy qua hai ngày, Tiêu Thời cảm thấy cũng không tệ lắm, chí ít có thể ăn no, nhưng trong lòng cứ trống rỗng, cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, nhưng không nhớ ra được, muốn nghĩ nhiều hơn chút thì sẽ đau đầu, thế là cậu không nghĩ nữa.
Người nơi này không ít, nhưng dù có nhiều thế nào cũng không đủ nuôi cả bầy tang thi, thành ra đám tang thi này đói thảm, bất quá, chúng nó là tang thi có cấp bậc khá cao, nên nhịn đói một hai tháng cũng không chết được.
Bầy tang thi đói bụng đến hai mắt phát sáng, nhưng Huyết Sát chỉ mang mỗi mình Tiêu Thời ra ngoài tìm đồ ăn, tình cờ mới mang về cho bọn chúng một hai người, đám tang thi sẽ nhanh như hổ đói vồ mồi mà nhào lên, đem một người sống sờ sờ chia năm xẻ bảy mà ăn, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng chỉ vang lên được một nửa, một nửa còn lại đã đau đến chết rồi.
Ngày thứ ba, thời gian giữa trưa là lúc tang thi buồn ngủ nhất.
Bầy tang thi mệt mỏi, nằm bơ phờ bất động trên mặt đất, thân thể có chút thối rữa, người không biết nhìn vào còn tưởng đây là một đống người chết.
Tiêu Thời đã quen hoạt động vào ban ngày cùng Bạch Tư Duệ, tinh thần khá tốt, cậu không hiểu sao cảm thấy bầu không khí có chút khác thường, liền nhìn về phía Huyết Sát.
Mỗi lần Tiêu Thời cảm thấy có gì đó không ổn đều là đang bị Huyết Sát quan sát, có lúc cậu hoảng sợ, thân thể không khống chế được muốn thần phục. Có lúc Tiêu Thời lại phát hiện đối phương chỉ hù dọa mà thôi, những lúc như vậy cậu sẽ không sợ, chỉ khiêm tốn lại một chút, ngoan một chút, cảm giác khó chịu sẽ lập tức biến mất.
Lúc này Tiêu Thời vừa cảm thấy không thoải mái là lập tức nhìn về phía Huyết Sát, phát hiện quả nhiên Huyết Sát không ngủ, có điều sự chú ý của y không ở trên người cậu, điều này khiến cậu có chút buồn bực.
Huyết Sát rất hài lòng khi thấy Tiêu Thời nhạy bén như vậy, tán dương nói: “Tiêu Thời giỏi quá, vậy mà có thể cảm giác được phụ cận có nhân loại tới gần, ha ha…”
Huyết Sát cười to, Tiêu Thời cả kinh trong lòng, vội vàng nhìn xung quanh một vòng.
Dường như âm thanh của Huyết Sát đã đánh rắn động cỏ, đột nhiên có ba bóng người lao lên, ánh mắt Tiêu Thời rơi vào một thân ảnh quen thuộc, không khỏi sửng sốt.
Ba người xông lên chính là Bạch Tử Duệ, Đồng Vũ Đông và Lâm Linh.
Bạch Tư Duệ chỉ đơn thuần muốn cứu Tiêu Thời, vừa ra khỏi không gian đã lập tức tìm kiếm tung tích của Huyết Sát, sau vài tiếng ngắn ngủi dung hợp tư tưởng, hắn đã bắt gặp đám người Đồng Vũ Đông.
Đồng Vũ Đông là vì bảo vệ người xung quanh, tuy rằng gã không phải người hiền lành, thậm chí còn có lúc máu lạnh vô tình, nhưng cây nông nghiệp được họ tỉ mỉ vun trồng mấy tháng trong thôn thì tàn, người thì chết, vậy mùa đông năm nay bọn họ phải ăn cái gì? Lại thấy Bạch Tư Duệ đáng thương, cũng muốn thuận tiện cứu Tiêu Thời.
Mà Lâm Linh, cô chỉ đơn giản là muốn bảo mệnh, cô hiểu rõ hướng đi bên ngoài, biết Huyết Sát sẽ không dễ dàng buông tay với tinh thạch. Tuy rằng cô chỉ cần rời xa khu vực này là tạm thời có thể chỉ lo thân mình, nhưng Đồng Vũ Đông lại một lòng muốn bảo vệ đám nhân loại kia, cô thì lại không bảo vệ được Đồng Vũ Đông, đành không thể làm gì khác ngoài liên thủ với Bạch Tư Duệ.
Huyết Sát hơi kinh ngạc, không nghĩ tới chủ nhân trước của Tiêu Thời lại giao hảo với nhân loại, cùng liên thủ lại đối phó y, nhân loại và tang thi nơi này thật sự rất loạn, nhân loại, tang thi, nửa người nửa thi, lại có thể hợp tác thành đoàn đội, thật khiến thi kinh hãi nha.
Có điều, tình huống này đối với y có chút phiền phức, bọn chúng một kẻ tốc độ cực nhanh, một kẻ lực bộc phát mạnh, còn có một kẻ công kích toàn diện, nếu chia bọn chúng thành hai đội thì y không có chút kiêng kỵ nào, nhưng liên thủ lại thì không phải chỉ đơn giản như hai cộng một bằng ba được.
Huyết Sát cẩn thận đề phòng, tang thi xung quanh thấy nhân loại liền hưng phấn gào thét, bầy tang thi như nước bị đun sôi cứ nhao nhao lên, nếu không phải không được đầu lĩnh cho phép, bọn chúng sớm đã nhào lên rồi. Có điều, dù chưa được cho phép, nhưng có nhân loại ở gần như vậy, bầy tang thi cũng theo bản năng kéo một thân thịt thối tiến về phía nhân loại.
Tuy Đồng Vũ Đông tốc độ nhanh nhất, nhưng gã không thể chiến đấu một mình, đành giảm tốc độ duy trì đội hình.
Bạch Tư Duệ lao tới vị trí của Huyết Sát và Tiêu Thời trước tiên, quét mắt nhìn Tiêu Thời một cái, suýt chút đã không nhịn được trực tiếp xông lên ôm lấy Tiêu Thời. Rõ ràng hắn đã cùng bản thể ban đêm hoàn mỹ dung hợp, nhưng hiện tại ban ngày nhìn thấy Tiêu Thời bên trong hắn cũng có cảm giác mới lạ dị thường, giống như là lần đầu tiên vào ban ngày được gặp cậu vậy, hẳn là tâm tình do cái kẻ mang bệnh độc tang thi không biết tên kia tác quái trong đầu hắn rồi.
Vẻ mặt Huyết Sát nghiêm túc, khuôn mặt khôi phục sự khát máu vô tình như lần đầu Tiêu Thời gặp, lúc Bạch Tư Duệ cách bọn họ gần hai mươi mét thì bỗng nhiên chợt quát một tiếng, như con thú bị mắc kẹt xổng chuồng xông lên, cả người hiển lộ ra một loại khí thế ép người. Tiêu Thời ở phía sau cũng không khỏi sợ hãi, hơi co người lại, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Bạch Tư Duệ.
Bạch Tư Duệ không dám phân tâm, sẵn sàng trận địa đón địch chiến đấu cùng Huyết Sát, Lâm Linh ở phía sau cũng gia nhập chiến đấu, Đồng Vũ Đông thừa dịp chiến trường hỗn loạn, lén lút chạy đến bên người Tiêu Thời.
Tang thi xung quanh thấy đầu lĩnh tự mình đối phó kẻ địch, không dặn dò chúng phải làm gì, bọn chúng liền không dám tùy tiện xông lên, đều hưng phấn vây quanh bọn họ gào thét, toàn bộ rừng cây đều là âm thanh tang thi gầm rú.
Tiêu Thời nhìn thấy Bạch Tư Duệ liền sửng sốt, muốn nhìn kĩ mặt hắn một chút, nhưng bọn họ đánh nhau làm cậu hoa cả mắt, Tiêu Thời thấy không rõ lắm, chân bất giác bước về trước một bước. Đồng Vũ Đông ngay lúc này vọt tới bên người Tiêu Thời.
Đường nhìn của Tiêu Thời bị chặn liền lập tức vung một vuốt về phía Đồng Vũ Đông, muốn đẩy gã ra, ló đầu nhìn về phía sau Đồng Vũ Đông, bắt lấy bóng người Bạch Tư Duệ.
Đồng Vũ Đông lại không thấy, cả người che trước mặt Tiêu Thời, còn vô tội nhìn cậu, “Tiểu Thời, là tôi đây.”
Tiêu Thời không nhìn thấy được Bạch Tư Duệ nhất thời buồn bực, nhếch răng trừng Đồng Vũ Đông, giương móng vuốt nhào tới.
Không có đối thủ tốc độc, Huyết Sát ung dung hơn nhiều, rất nhanh đã chiếm ưu thế, lúc này lại phát hiện ý đồ của người kia, muốn lao về phía Tiêu Thời.
Bạch Tư Duệ hơi nhướng mày, không tiếng động cười gằn, ra tay càng ngày càng độc ác, khiến Huyết Sát nhất thời không chống đỡ được, qua mấy chiêu mới ổn định lại ưu thế.
Huyết Sát cũng không dám phân tâm nữa, chỉ muốn tốc chiến tốc thắng.
Đồng Vũ Đông bị Tiêu Thời dọa sợ hết hồn, trong lòng còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã theo bản năng tránh thoát. Đồng Vũ Đông sợ hãi không thôi, nếu không phải gã là dị năng tốc độ, nói không chừng đã bị Tiêu Thời cào bị thương, cuối cùng nhiễm độc rồi biến thành tang thi.
Tiêu Thời thấy người này vẫn chắn đường thì cực kì tức giận, gào thét nhào tới, đem mấy kĩ xảo bắt mồi mấy ngày nay học được hoàn mỹ dùng trên người Đồng Vũ Đông.
Đồng Vũ Đông tự nhiên ung dung tránh thoát, gã cũng coi như có kinh nghiệm khi đối phó với Tiêu Thời, trực tiếp túm hai tay cậu ra phía sau, mình thì vòng ra sau lưng Tiêu Thời cầm tay cậu, tránh được răng nanh sắc bén của Tiêu Thời.
“Hống hống!”
Tiêu Thời liều mạng giãy dụa, tức chết rồi, độc trên răng nanh chảy xuống trên môi, lại dọc theo cằm lướt xuống.
Bạch Tư Duệ liên thủ với Lâm Linh cũng không mạnh bằng Huyết Sát, y vẫn hoàn hảo vô khuyết, nhưng trên người Lâm Linh đã có vết máu loang lổ, quần áo rách nát. Bạch Tư Duệ so với trước đây mạnh hơn gấp đôi, so với Lâm Linh đã mạnh rất nhiều, vết thương trên người không doạ người như Lâm Linh, nhưng cũng dính đầy máu. Đã vậy, đây là trong tình huống bọn họ phối hợp phát huy tốt nhất rồi, nếu có chút sơ sẩy, bọn họ cũng không chỉ bị thương đơn giản như vậy.
Đồng Vũ Đông cõng Tiêu Thời đang giãy dụa ra khỏi bầy tang thi, hét lên với Bạch Tư Duệ và Lâm Linh: “Được rồi, tôi mang Tiêu Thời đi trước…”
Nói xong âm thanh đã dần đi xa, rõ ràng người đã chạy mất rồi.
“Hống!” Huyết sát giận dữ hét lớn, một chiêu hung ác đánh lên người Bạch Tư Duệ.
Ngực Bạch Tư Duệ chấn động, trong miệng cũng nếm được vị máu. Bạch Tư Duệ cố nén ho khan, khóe miệng tràn ra vệt máu đỏ.
Lâm Linh dùng động tác giả lui ra khỏi phạm vị công kích của Huyết Sát, xoay người bỏ chạy.
Tang thi xung quanh đối với huyết nhục của Lâm Linh không có hứng thú, cũng có con thông minh muốn cướp tinh hạch của cô, cảm đường Lâm Linh, sau khi bị cô trực tiếp đánh gãy tay chân thì có rất ít tang thi muốn đi chịu chết, Lâm Linh dễ dàng thoát khỏi vòng vây, đuổi theo hướng Đồng Vũ Đông rời đi.
Bạch Tư Duệ cũng không oán giận Lâm Linh, bọn họ có thể giúp hắn cứu người hắn đã rất cảm kích rồi, còn có ý chặn độc thủ của Huyết Sát để cô chạy trốn.
Huyết Sát trào phúng nở nụ cười, khi nhìn về phía Bạch Tư Duệ lần nữa đã nghiễm nhiên coi hắn là bữa tiệc của mình.
Bạch Tư Duệ đương nhiên hiểu rõ suy nghĩ của Huyết Sát, tự biết mình bây giờ vẫn chưa thể cùng Huyết Sát đơn đả độc đấu, lui về sau một bước, bắt đầu cười ha hả, một chút cũng không giống vẻ khốn quẫn khi lâm vào hiểm cảnh, lộ liễu nói: “Ngươi cho rằng ngươi có thể giết ta sao? Ha ha ha…”
Huyết Sát cũng là tình thế bắt buộc, đối phương chỉ là nhân loại, tránh thoát thế công của hắn đã rất miễn cưỡng, căn bản không thể thoát khỏi vòng vây tang thi xung quanh. Vậy nên khi thấy Bạch Tư Duệ lui ra phía sau một bước cũng không lập tức đuổi theo, nghe Bạch Tư Duệ nói như thế mới bỗng nhiên nhớ tới điểm quỷ dị của người này, vừa thầm nghĩ không ổn, người trước mắt đã hóa thành hư vô, biến mất không còn tăm hơi, nhưng tiếng cười lộ liễu kia lại không dừng lại, mà là vang vọng xa xa, quỷ dị như đến từ địa ngục vậy.
Bầu không khí lập tức trở nên quỷ dị mà lạnh lẽo âm trầm, dù là giữa trưa mùa hạ cũng khiến người lạnh sống lưng.
Nhưng mà xung quanh đều là tang thi, bọn chúng không có cảm giác sợ hãi, chỉ là ngừng gào thét, không hiểu gì nhìn khắp nơi, không hiểu sao nhân loại này đột nhiên lại biến mất.
“Hống!”
Huyết Sát tức giận gầm lên một tiếng, hai tay đánh lung tung tại chỗ, đả thương một đám tang thi cấp thấp.
Đáng chết, lại chạy trốn, còn cướp đi sủng vật của ta, thực sự đáng hận!
Ánh mắt Huyết Sát dần tối tăm, híp mắt âm trầm nhìn chằm chằm nơi Bạch Tư Duệ biến mất. Y thề, phải khiến ba người này trả giá thật lớn.