Kế Hoạch – Chương 75

☆, Chương 75:

Trong mắt Huyết Sát hiện ra hưng phấn, tới nơi này vốn chỉ là thử vận may, không ngờ lại liên tiếp gặp được hai dị năng giả. Phải biết là, bên ngoài cũng còn rất ít dị năng giả tồn tại. Vì đều đã bị những cười giả hàng đầu nuốt chửng.

“Hống!” Huyết Sát một tiếng rống to, bầy tang thi ngừng tìm kiếm, chậm rãi hơp lại.

Tiêu Thời chú ý đến Huyết Sát, thấy y nhìn mình thân thể liền run lên.

“Ha ha ha, lại đây, ta ôm ngươi.” Huyết Sát nói xong cũng không chờ Tiêu Thời trả lời, nhanh chân đi tới ôm lấy Tiêu Thời.

Trên đất còn lưu lại mùi nhân loại rất nồng, đây là dấu vết không thể che giấu giúp Huyết Sát lần theo, nào ngờ còn chưa tìm được nhân loại, trước đó đã đụng phải một biến dị tang thi.

Tang thi này ăn mặc đơn giản nhẹ nhàng, áo phông trắng phối với quần short, diện mạo thanh tú, một đôi mắt hạnh nhìn chằm chằm Huyết Sát, nhìn thấy Tiêu Thời trong ngực y thì trong mắt thoáng qua chút kinh ngạc.

“Lâm Linh?” Tiêu Thời kinh ngạc, nhưng nghĩ đến việc bây giờ cô ở cùng Đồng Vũ Đông thì cũng hiểu rõ, chỉ là vẫn còn có chút bất ngờ, Lâm Linh lạnh lùng như vậy, nhưng lại vì bảo vệ đội của Đồng Vũ Đông mà chiến đấu. Có điều, lương thực dự trữ của cậu cuối cùng cũng xem như được an toàn.~\\(≧▽≦)/~

“Ngươi biết tang thì này?” Huyết Sát nhìn nữ thi trước mắt, nhưng lời là nói với Tiêu Thời. Lẽ nào là đến cứu Tiêu Thời? Người yêu cũ của cậu? Trông cũng đẹp, có điều đáng tiếc lại là nữ nhân.

Huyết Sát không quen ăn nữ nhân, bởi vì bộ ngực nhìn tươi mới ngon miệng nhưng thật ra rất khó ăn, vừa béo lại mềm, mùi vị buồn nôn không thể tả, thậm chí điều đó còn ảnh hưởng đến sở thích chọn bạn tình của y.

Thi quần sẽ không chủ động công kích tang thi, huống chi tang thi này rõ ràng đẳng cấp cao hơn bọn chúng nhiều, nhìn thấy Lâm Linh bọn chúng cũng không nhúc nhích.

“Hống!” Lâm Linh hét lên một tiếng, hé miệng lộ ra răng nanh sắc bén, nhào về phía Huyết Sát.

Huyết Sát ôm Tiêu Thời không nhanh không chậm xoay người né tránh, thấy thân thủ nữ thi không tệ hưng phấn trong mắt lại càng nhiều thêm, đôi mắt đen láy sền sệt như mực.

Tiêu Thời bị Huyết Sát ôm trong lòng vòng tới vòng lui sắp hôn mê tới nơi, nhưng cậu cũng cảm giác được rõ ràng Lâm Linh đấu không thắng nổi.

Đột nhiên, Huyết Sát dừng lại, Tiêu Thời nhất thời cảm thấy không lành, vội ngẩng đầu, chỉ thấy Lâm Linh máu me đầy người bay ra ngoài, đập vào trên một thân cây.

Tiêu Thời rùng mình một cái, không nghĩ đến Lâm Linh nhanh như vậy đã thua, lần trước cô ấy còn đánh thắng Duệ Duệ, mà Duệ Duệ còn có thể đánh mấy chiêu với tang thi này.

Duệ Duệ gần đây mạnh lên rồi.

Tiêu Thời chưa kịp nghĩ nhiều đã hô to: “Chạy mau, y sẽ đào tinh hạch trong đầu em đấy.”

Lời còn chưa dứt, Tiêu Thời đã cảm nhận được một luồng uy áp mãnh liệt, thân thể nhất thời cứng đờ, chậm chạp quay đầu nhìn Huyết Sát, thấy y đang lạnh lùng nhìn mình, tuy rằng vẫn khuôn mặt đó, nhưng lúc này cậu hoàn toàn không cảm giác được y đang nghĩ gì, trời ơi đáng sợ quá.

Huyết Sát liếc nhìn Tiêu Thời, không định cùng cậu tính toán, thu hồi tâm tình khó chịu bước nhanh về phía nữ tang thi.

Lâm Linh vừa rơi xuống đất đã nhanh chóng bò lên, lần này cô không xông lên, mà là phòng bị nhìn chằm chằm Huyết Sát, duy trì khoảng cách không xa không gần.

Huyết Sát thả Tiêu Thời xuống, cảnh cáo: “Đừng chạy trốn, bằng không ta đánh nát đầu ngươi.”

“Ừ ân.” Tiêu Thời gật đầu như chim gõ kiến.

Lâm Linh thuộc dạng dị biến sức mạnh, tốc độ hơi chậm, có lực công phá và độ nhanh nhẹn cao. Trong lòng biết mình không đánh lại đối thủ nên không có ý định hạ sát chiêu, ngay cả Tiêu Thời phản ứng trì độn cũng cảm giác được điều đó.

Lâm Linh đang trì hoãn thời gian sao?

Tiêu Thời thấy trên người Lâm Linh càng ngày càng nhiều thương tích thì không khỏi oán trách Đồng Vũ Đông, tại sao lại để một mình cô đến đối phó với cường địch, rõ ràng gã cũng rất lợi lại mà, chạy trốn so với bất kì ai đều nhanh hơn, gã không sợ Lâm Linh bị giết sao?

Quần áo Lâm Linh ngày càng nhiều màu đỏ, tốc độ so với lúc đầu chậm hơn nhiều. Tiêu Thời không khỏi đổ mồ hôi lạnh, còn tiếp tục như vậy cô ấy sẽ chết chắc.

Đột nhiên, Tiêu Thời hoảng hốt nhìn thấy một cái bóng, chớp mắt đã không thấy tăm hơi, nhìn về hướng Huyết Sát và Lâm Linh, chỉ còn lại một mình Huyết Sát.

Huyết Sát hiển nhiên cũng sững sờ, con ngươi chuyển động một vòng, rồi nhìn về phía Tiêu Thời.

Đồng Vũ Đông nhanh như chớp mang Lâm Linh đi, dừng ở chỗ trống, nhìn thấy vết máu trên người Lâm Linh thì nhíu mày nói: “Em không sao chứ, không phải bảo em chớ xía vào sao? Chúng ta mau trở về để Tiểu Lý kiểm tra cho em xem.”

“Khụ!” Lâm Linh che ngực, nhìn Tiêu Thời một cái. Đồng Vũ Đông theo ánh nhìn của Lâm Linh, lúc này mới phát hiện ra Tiêu Thời.

Cũng không thể trách Đồng Vũ Đông không nhận ra Tiêu Thời, Tiêu Thời bị bầy tang thi chen chúc làm cho trên người đầy vết bẩn, quần áo đều không nhìn ra màu sắc ban đầu, còn đeo một cái tạp dề, vì cậu không muốn làm bẩn quần áo, tạp dề tốt xấu gì cũng ngăn được vết bẩn đằng trước quần áo, cùng hình tượng trước đây cách biệt quá nhiều.

Huyết Sát liếm máu trên ngón tay, lông mày nhăn chặt, sau đó lại thả lỏng, ngữ khí sung sướng nói: “Ngươi là nhân loại đi.”

Trong mắt Huyết Sát mang theo hưng phấn, gắt gao khóa chặt Đồng Vũ Đông. Là dị năng giả, thật sự quá tốt rồi. Có điều tên này tốc độ cmn nhanh, muốn tóm gã cũng không dễ.

Nhưng việc càng khó, càng nhàm chán, càng có thể khơi dậy ý muốn chinh phục của cường giả, hai mắt Huyết Sát vì phát hiện thứ tốt mà càng thêm sáng ngời.

Lâm Linh biết Huyết Sát, cô không muốn phá hoạt làng của Đồng Vũ Đông, nên cách mấy ngày lại ra ngoài tìm đồ ăn. Đối với những thủ lĩnh mạnh nhất hiện tại đương nhiên cũng biết rõ một hai.

Hiện tại tố chất thân thể của nhân loại và tang thi quá mạnh, châu Á rộng lớn đã không còn ngăn được bước chân cường giả, khắp những mảnh đất được hải dương bao quanh đều toàn tranh đấu, đều là vì cướp giật tinh thạch ẩn chứa năng lượng to lớn.

Nếu như không có Đồng Vũ Đông, cô cũng sẽ giai nhập cuộc chiến này. Nhân loại cho rằng, trên mảnh đất này, cơ bản đã xác nhận được năm kẻ mạnh, cô cũng nằm trong số đó, dưới chót. Bốn kẻ khác hai kẻ là con người, hai kẻ là tang thi, Huyết Sát chính là tang thi được nhiều người sợ hãi nhất.

Đương nhiên, những cường giả này đều là người hoặc thi hoạt động ở bên ngoài, như Đồng Vũ Đông và Bạch Tư Duệ không được mọi người biết rõ, tất nhiên sẽ không có thứ hạng.

Lâm Linh đã sớm nghe đồn về Huyết Sát, vốn nghĩ có thể trì hoãn được bao lâu thì hay bấy lâu, thấy Đồng Vũ Đông đã đến, cô không thể bảo vệ được gã, liền quyết đoán nói: “Chúng ta đi!”

Đồng Vũ Đông do dự nhìn Tiêu Thời, đi về phía Tiêu Thời mấy bước. “Nhưng Tiêu Thời…” Đồng Vũ Đông thấy sắc mặt Lâm Linh không tốt lắm, rất lo lắng cho thân thể của cô, khó khăn nói: “Cậu ấy vẫn còn ở đây.”

Đôi mày thanh tú của Lâm Linh khẽ cau lại, lạnh lùng nói: “Không cần phải để ý đến anh ta, anh ta cũng không phải biến dị tang thi, đối với Huyết Sát không hề có tác dụng.”

Huyết Sát thấy hai người muốn chạy trốn còn có ý định bắt người của hắn thì lập tức xông đến, quát to: “Các ngươi đừng hòng chạy!”

Đồng Vũ Đông nghe Lâm Linh nói Tiêu Thời không nguy hiểm thì yên lòng, khuôn mặt có chút non nớt nở nụ cười, hai mắt hơi cong lên, liếc mắt nhìn Huyết Sát cười nói: “Ngươi nói không tính, chúng ta đi thôi, Lâm lão đại.”

Đồng Vũ Đông nói xong thân thể vẫn không nhúc nhích, một vuốt Huyết Sát vung tới, bóng người Đồng Vũ Đông lóe lên, nháy mắt biến mất không còn tăm hơi, chỉ để lại một chuỗi tàn ảnh.

“Tạm biệt Tiểu Thời ~… A! Lâm lão đại, đau a…”

Âm thanh Đồng Vũ Đông truyền tới từ xa xa, giống như bị cái gì tập kích, kêu thảm một tiếng, sau đó âm thanh ngày càng nhỏ, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Huyết Sát thấy con mồi chạy trốn nhưng hưng phấn trong mắt lại không giảm, là dị năng tốc độ đỉnh cấp, dị năng giả lần trước bị y cắn nuốt còn tự xưng là dị năng tốc độ đệ nhất thiên hạ trong đám nhân loại, nhưng so với người vừa nãy chậm hơn nhiều. Nếu như có thể cắn nuốt gã, tốc độ của y nhất định sẽ càng tăng một bậc.

Huyết Sát móc ra một cái khăn trong túi, chậm rãi lau máu trên vết thương.

Tiêu Thời lặng lẽ lui về phía sau, muốn thoát khỏi vòng vây, Huyết Sát đột nhiên lạnh mặt nhìn qua, Tiêu Thời lập tức dừng bước, kinh hồn bạt vía mỉm cười đi đến.

Tiêu Thời rất muốn nói mấy câu lấy lòng, lại bị Huyết Sát gây áp lực, ngay cả việc cố gắng khiến chân không run cũng là chuyện khó khăn.

Huyết Sát thấy Tiêu Thời đi tới, sắc mặt mới hòa hoãn đôi chút, ngửa đầu nhìn trời, mới nói: “Trời tối rồi, đi thôi, mọi người đến khu đất trống phía trước nghỉ ngơi.”

Thi quần lập tức tiến lên, hướng về phía khu đất trống, khu vực đó có thể được ánh trăng bao phủ.

Tiêu Thời muốn đi cùng bầy tang thi, đáng tiếc Huyết Sát không buông tha cậu.

“Tiêu Thời, ngươi đến đây cùng ta đuổi theo nhân loại.” Huyết Sát rộng lượng nói: “Ta bắt cho ngươi đồ ăn ngon, dị năng có được không?”

“A?” Tiêu Thời lui về sau một bước, trong lòng biết rõ, quyết định của Huyết Sát cậu không phản kháng được, liền ngoan ngoãn đi về phía y: “Được.”

Huyết Sát mang Tiêu Thời lần theo mũi nhân loại, Tiêu Thời cứ từ từ bị tuột lại phía sau, Huyết Sát không có cách nào, chỉ có thể ‘cố hết sức’ dắt tay Tiêu Thời, rốt cuộc cũng khiến cậu thành thật hơn.

Huyết Sát rất nhanh đã tìm thấy đám nhân loại, nhìn qua một chút, không có dị năng giả và biến dị tang thi kia.

Tiêu Thời âm thầm thở dài, Đồng Vũ Đông và Lâm Linh liều mạng kéo dài thời gian, nhưng những người này vẫn bị phát hiện, may mà bác sĩ cùng cái tên chim lớn kia không có ở đây.

Một đoạn đường này Huyết Sát đối với Tiêu Thời rất hiền lành, Tiêu Thời chậm rãi quen thuộc sự tồn tại của y, chỉ cần y không cố ý tạo áp lực, Tiêu Thời vẫn sẽ bình thường.

Huyết Sát và Tiêu Thời nấp trong bóng tối, tùy ý quan sát nhân loại, cúi đầu mặt không cảm xúc hỏi Tiêu Thời: “Muốn ăn người không? Tự mình bắt hay là ta giúp ngươi?”

Tiêu Thời lắc đầu liên tục, đừng đùa, những người này rất có thể là người trong đội của Đồng Vũ Đông, nếu cậu bắt người đi, cậu cùng Duệ Duệ còn có thể vui vẻ sinh sống ở phụ cận để lén lút đi trộm máu à.

“Không cần, ta không muốn ăn người.” Tiêu Thời nhỏ giọng nói, chỉ sợ quấy nhiễu khiến nhân loại gần đó sợ hãi.

Huyết Sát hơi nhướng mày, “Ngươi ăn ít như vậy không thể duy trì thân thể hoàn hảo được, thật sự không đói bụng sao?”

Bụng Tiêu Thời ục ục kêu hai tiếng, cậu nuốt nước miếng, ngẩng đầu nhìn về phía mặt trăng trên trời nói: “Không đói bụng, ta ăn mặt trăng là được rồi.”

“Phụt.” Huyết sát không nhịn được phụt một tiếng, buồn cười nói: “Mặt trăng?”

Tiêu Thời nhận ra mình nói sai, mặt hơi nóng, giật nhẹ góc áo Huyết Sát nói: “Chúng ta đi thôi.”

“Chờ đã.” Huyết Sát thuận thế nắm chặt tay Tiêu Thời, mắt mang ý cười nhìn Tiêu Thời nói: “Có thức ăn thì không thể tay không mà về, mang hai người trở về đi, khi nào ngươi đói thì có thể ăn.”

Tiêu Thời cả kinh, Huyết Sát kéo Tiêu Thời muốn xông ra. Tiêu Thời biết quyết định của Huyết Sát mình ngăn không được, vội ôm lấy đại thụ bên cạnh, hạ giọng nói: “Ta không đi.”

Huyết Sát đâu chịu để Tiêu Thời một mình ở lại chỗ này, tang thi này nhất định sẽ thừa cơ chạy trốn, dùng sức lôi kéo, kéo Tiêu Thời ra ngoài, cả hai đồng thời bại lộ trước mắt mọi người.

“Có tang thi! Mọi người cẩn thận!”

Một người hét lên, lại có một người chỉ vào Tiêu Thời hô lớn: “Mọi người nhìn xem tang thi kia có phải con ở ngoài thôn không?”

“Đúng, chính là nó, hình như gọi là tiêu cái gì cơm đó.”

Một cô gái nhỏ tuổi ăn mặc giản dị nói: “Ngu ngốc, là Tiêu Thời, may mà cái tên lợi hại kia không có ở đây, Tiêu Thời này không khó đối phó. Nhưng tang thi bên cạnh là ai? Xem ra rất lợi hại, mọi người cẩn thận a.”

Tiêu Thời chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào, cậu cảm thấy tương của mình sắp bay đi rồi.

Không, là ruộng tương bay mất.

Huyết Sát nghe những người kia nói thì liếc nhìn Tiêu Thời, thầm nghĩ, những kẻ này có lẽ là người quen của chủ nhân trước của Tiêu Thời, tên kia cũng không tính là tang thi, ngay cả răng nanh cũng không có, lẫn vào trong nhân loại cũng là điều đơn giản, bất cứ khi nào cũng có thể bắt nhân loại để nuôi sủng vật, Tiêu Thời cũng nhờ vậy mới có đủ đồ ăn, chắc là vì thường ẩn nấp bên trong nhân loại, nên theo thói quen muốn lẫn trốn trước mặt đám người này đi.

Đám người giơ các loại vũ khí xông lên, Huyết Sát cười khẩy, dùng hai tay tóm lấy một người.

Những người khác muốn công kích Huyết Sát để cứu đồng bạn, cách đó không xa Tiêu Thời bị đánh chạy khắp nơi, trên người rất nhanh đã trúng một gậy. Có người hô to ‘Đánh nát đầu nó!’

Ánh mắt Huyết Sát lạnh lẽo, trong nháy mắt bẻ gãy cái cổ trong tay, nhanh chóng vọt đến bên cạnh Tiêu Thời, chụp được cái xẻng đang đánh xuống, tay hơi dùng sức siết chặt cây gỗ gắn trên xẻng.

Tiêu Thời lúc này mới hậu tri hậu giác trốn ra phía sau Huyết Sát, ông chú to con nâng xẻng đối diện đã sợ đến khuôn mặt trắng bệch, tay giơ xẻng đều phát run. Huyết Sát nhìn ông ta như nhìn người chết, từng bước một đi tới, xung quanh không ai dám xông lên.

Tiêu Thời kéo cánh tay Huyết Sát giúp kẻ kia xin tha: “Ta không có chuyện gì, chúng ta đi thôi.”

Huyết Sát không nhìn Tiêu Thời lấy một cái, chỉ nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia. Ông chú kia đã run cầm cập như cái sàng, đũng quần cũng nhanh chóng ướt nước, trong không khí bốc lên mùi khai của nước tiểu.

Huyết Sát khịt mũi coi thường, sau khi khiến đối phương cảm nhận đầy đủ tư vị sợ hãi khi sinh mệnh bị uy hiếp mới dùng xẻng đập nát đầu ông ta, tiện tay bắt một tên trẻ tuổi khác rồi mới rời đi.

Bình luận về bài viết này