☆, Chương 74:
Thời gian quay về hai ngày trước.
Trong đầu Tiêu Thời toàn là hình ảnh một cánh tay Huyết Sát xuyên vào ngực Bạch Tư Duệ, sắc mặt tái nhợt qua thật lâu cũng không khá hơn được chút nào, ngay cả áp lực mà tang thi đang ôm cậu mang đến cũng bị cậu bỏ ra sau đầu.
Duệ duệ thế nào rồi? Lúc nãy một vuốt của Huyết Sát làm trái tim anh ấy bị thương, sẽ không có chuyện gì chứ? Không, nhất định không có chuyện gì, mỗi lần Duệ Duệ bị cậu cắn một hai qua hôm sau cũng không sao, Duệ Duệ dù sao cũng là tang thi, dù không có trái tim vẫn có thể sống được đúng không.
Nhưng… cơ thể chết rồi liệu Duệ Duệ có hoàn toàn trở thành tang thi không? Sau này sẽ chỉ có kí ức ban đêm? Chắc là không đâu, có thể sẽ giống cậu, hai loại ký ức hoàn toàn dung hợp.
Mặc kệ thế nào, còn sống là tốt rồi. Cũng không biết Duệ Duệ biến mất thế nào, thậm chí còn không nói cho cậu biết kĩ năng này.
Đầu óc Tiêu Thời không được tốt lắm, chuyện đặc biệt cũng chỉ có thể nhớ được đá không gian. Việc Duệ Duệ biến mất có liên quan đến đá không gian sao? Nghĩ lại thì, trong ký ức của tang thi Tiêu Thời, lần đó khi cậu và Duệ Duệ vừa mới làm xong, Duệ Duệ lại đột nhiên biến mất, cậu bị dọa sợ, còn đi tìm khắp nơi, a! Hơn nữa còn trần truồng chạy cả một ngày đó! May mà sau đó bị bầy tang thi chen chúc đến bẩn thỉu, nên không thấy rõ mặt.
Chuyện cũ không đành lòng nhìn thẳng, Tiêu Thời yên lặng che mặt. Đúng vậy, lúc tiến vào không gian, ở bên ngoài nhìn vào thì như là đột nhiên biến mất, vậy vừa nãy người kéo cậu chắc cũng là Duệ Duệ. Ôi, tiếc thật, thiếu chút nữa cậu đã có thể đi vào không gian rồi.
Huyết Sát bén nhạy phát hiện Tiêu Thời thở dài, cúi đầu liếc nhìn Tiêu Thời, cất cao giọng nói: “Thế nào? Rốt cục đã biết ta so với chủ nhân cũ của ngươi tốt hơn rồi? Đang thở dài vì mất chủ nhân cũ sao?”
“Không phải!” Tiêu Thời lập tức phản bác, còn chưa nói xong đã cảm giác ánh mắt Huyết Sát trở nên nguy hiểm, tuy rằng vẻ mặt của y không có chút biến hoá nào. Tiêu Thời thức thời nuốt lấy lời phía sau, tận lực co người lại.
Tâm tình Huyết Sát đang rất tệ, lâu lắm rồi mới tồi tệ như vậy, nhưng y biết tình huống hiện tại so với hôm qua đã tốt hơn nhiều rồi, ít nhất có thể đuổi bắt con mồi, mặc dù cứ như vậy để đối phương chạy mất thực sự rất đáng tiếc, không biết lúc nào hắn mới chữa khỏi vết thương rồi xuất hiện đây.
Tiêu Thời rất muốn bảo Huyết Sát thả mình xuống, cậu do dự hồi lâu, liên tục hít sâu, nhưng mỗi lần liếc mắt nhìn mặt Huyết Sát xong đều ngậm miệng. Càng nhìn nhiều, Tiêu Thời càng phát hiện tang thi này cũng khá đẹp, cằm kiên nghị, khuôn mặt cứng rắn, không biết là cứng do cơ bắp hay là do thân thể, tổng thể mà nói vẫn được xem là một anh chàng đẹp trai cứng cỏi, chỉ là mạnh mẽ đến độ khiến người khác không dám nhìn thẳng, cho dù thấy mặt y cũng không cảm nhận được y thế nào, dù lớn lên có đẹp cũng không có em gái nào thưởng thức.
Huyết Sát mang người đi về phía trước nửa ngày, lúc đầu còn có thể ngửi thấy nhàn nhạt mùi nhân loại sinh hoạt lưu lại, nhưng càng đi vào sâu thì mùi vị càng nhạt, đến cuối cùng khó mà ngửi ra mùi của nhân loại nữa.
Vừa không tìm được đồ ăn lại lo lắng con mồi kia chạy mất, Huyết Sát quyết đoán quay đầu, đổi đường đi trở về.
Trời dần tối, Huyết Sát ngửi một cái, khuôn mặt lạnh lẽo cuối cùng cũng hòa hoãn một chút, có mùi nhân loại, còn có không gian trống trãi, buổi tối có thể hấp thu ánh trăng.
Tiêu Thời cảm thấy cảnh sắc này có chút quen thuộc, giống như đã từng đến, nhìn kĩ một chút, đây không phải địa bàn của Đồng Vũ Đông sao? Nếu như không sai, phía trước chính là ruộng đất của bọn họ, cậu đã từng cùng Duệ Duệ đến nơi này đánh lén người làm ruộng, trộm đi một chén máu lớn.
Nguy rồi, nếu người ở nơi này bị ăn sạch, vậy sau này cậu ăn cái gì? Uống máu của Duệ Duệ cậu nhất định là không đủ.
Tiêu Thời lo lắng, vặn vẹo thân thể nhìn xung quanh, hi vọng Huyết Sát chỉ là đi ngang qua, mong bọn họ mới ăn nhiều người như vậy, nhất thời chưa đói.
Nhưng mà, chuyện này ngay cả bản thân Tiêu Thời cũng không tin, dù không đói, nhìn thấy người mà không ăn cũng là lãng phí đó. Nếu là cậu, không có Duệ Duệ, coi như là để chống đỡ cũng phải ăn, ăn nhiều một chút cơ thể mới không thối rữa.
Huyết Sát nhìn người trong ngực, mặt không cảm xúc hỏi: “Muốn xuống sao? Cho ngươi hoạt động một chút, đừng nghĩ đến việc chạy trốn.”
Tiêu Thời vui vẻ, gật đầu liên tục.
Huyết Sát mặt không đổi sắc, nhẹ nhàng thả Tiêu Thời xuống. Tuy vẻ mặt vẫn lạnh lùng trước sau như một, nhưng động tác của y lại mềm nhẹ trước nay chưa từng có. Đồ vật ôm lâu như vậy, cho dù là một khúc gỗ thì vẫn có tình cảm, huống chi là một tang thi xinh đẹp, lúc Huyết Sát thả xuống thậm chí có chút không nỡ.
Tiêu Thời mặc dù đã được quyền tự do cất bước, nhưng cũng không dám cách Huyết Sát quá năm mét, bởi vì cậu chỉ cách hơi xa một chút sẽ ngay lập tức bị một luồng áp lực kinh khủng bọc lại, Huyết Sát thời thời khắc khắc đều chú ý đến cậu. Tiêu Thời không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn đi theo phía sau Huyết Sát, nỗ lực duy trì khoảng cách xa nhất với Huyết Sát lại không làm đối phương tức giận.
Có lẽ vì trời sắp tối, trong ruộng không có ai làm việc, Tiêu Thời thở phào nhẹ nhõm. Có điều, càng đi về phía trước thì càng đến gần địa bàn của Đồng Vũ Đông, lúc đến nơi sẽ không tận diệt chứ!
Nghĩ như thế, Tiêu Thời càng thêm sốt ruột, nhìn tấm lưng Huyết Sát một chút, như đang lấy dũng khí, muốn Huyết Sát thay đổi phương hướng, Huyết Sát nhạy cảm phát hiện ánh mắt Tiêu Thời, quay đầu liếc nhìn Tiêu Thời, nói: “Còn không nhanh lên, tang thi như ngươi ngày nào cũng phải ăn thịt mới bảo trì được thân thể hoàn hảo phải không, phía trước có người, đợi lát nữa sẽ cho ngươi ăn no.”
Tiêu Thời vội vàng đuổi theo, theo sau cách Huyết Sát một bước, thấp giọng rầm rì: “Ta không đói bụng, ngươi không ngủ sao?” Ngủ là có thể kéo dài thời gian, chỉ cần cậu rống to vài tiếng, Đồng Vũ Đông phát hiện ra sẽ ngay lập tức dẫn người chạy trốn.
Huyết Sát không phát hiện ra dị tâm của Tiêu Thời, chỉ nghĩ cậu buồn ngủ, lắc đầu nói: “Ngươi buồn ngủ sao? Thật là một tang thi lười biếng, mọi người đi cả ngày cũng đều không buồn ngủ kìa, muốn ta ôm ngươi ngủ à, lại đây.”
Tiêu Thời liên tục xua tay, nói: “Ta không buồn ngủ! Tự ta đi.”
Huyết Sát có chút thất vọng, nhưng không hề nói gì, thả tay xuống mắt nhìn thẳng đi về phía trước.
Huyết Sát thầm nghĩ phải kiềm chế, hiện tại không thể tỏ ra hiếm lạ với Tiêu Thời, phải từ từ dạy dỗ, để cậu biết quý trọng những điều tốt đẹp thi thoảng y dành cho cậu, đây mới là cách tốt nhất.
Vậy nên hiện tại, ôi chao! Vẫn nên kiềm chế yêu thích đối với cậu đi.
Lúc Tiêu Thời nới chuyện với Huyết Sát thần kinh đều căng chặt, đến khi Huyết Sát không lên tiếng nữa Tiêu Thời mới thở phào nhẹ nhõm, ủ rũ nhìn y, không dám nói lời nào nữa.
Cách nhà gỗ càng ngày càng gần, ngay cả Tiêu Thời cũng rõ ràng ngửi thấy mùi vị nhân loại. Liếc nhìn tang thi xung quanh, quả nhiên mỗi một con đều mang bộ dạng chảy nước miếng, ánh mắt lộ ra khát máu, hết nhìn đông lại nhìn tây, chỉ chờ đầu lĩnh lên tiếng là sẽ xông lên hướng có mùi vị nồng nhất.
Cuối cùng Tiêu Thời vẫn khắc phục được bản năng sợ hãi, ngước cổ thét lên.
“Hống a! Hống a!”
Trong bầy tang thi rất yên tĩnh, chúng nó ngậm miệng không phát ra âm thanh, tiếng gào này của Tiêu Thời liền có vẻ đặc biệt rõ ràng, thậm chí là có chút đột ngột.
Tiêu Thời mới chỉ gào hai tiếng đã cảm giác mọi người đều nhìn về phía mình, càng kinh khủng hơn là Huyết Sát cũng đang tập trung nhìn cậu, dù vậy cũng không ai thể hiện địch ý với cậu, khiến cậu có chút bất ngờ, nhưng vì chột dạ nên thân thể Tiêu Thời vẫn không khống chế được mà run lên cầm cập, cẩn thận từng chút nhìn về phía Huyết Sát.
Huyết Sát kéo Tiêu Thời đến bên cạnh, híp mắt nói: “Gào cái gì? Đói bụng?”
“Ừ!” Tiêu Thời gật đầu liên tục.
“Thật là ngu ngốc!” Huyết Sát bất đắc dĩ nói, ra hiệu cho bầy tang thi xông lên, sau đó lại ôm lấy Tiêu Thời lên.
Tiêu Thời nào dám phản kháng, nấp ở trong ngực Huyết Sát một chút cũng không dám động, ngay cả việc khẩn cầu nhiều nhân loại chạy trốn một chút cũng đều quên.
Dù Huyết Sát có tài giỏi thông minh thế nào đi nữa, cũng không nghĩ ra được một tang thi như Tiêu Thời sẽ cùng nhân loại giao hảo, dù là chủ nhân trước của Tiêu Thời, trên người cũng có mùi tang thi. Huyết Sát cũng không tức giận vì hành vi không thích hợp của Tiêu Thời, trái lại cảm thấy phản ứng không có kinh nghiệm gì của cậu rất đáng yêu.
Thật ra Tiêu Thời không biết, bầy tang thi Huyết Sát dẫn dắt đã giảm số lượng khá nhiều, bởi vì cậu luôn ở trong trung tâm, không nhìn thấy tình huống bên ngoài, còn tưởng tất cả tang thi đều ở đây.
Huyết Sát chỉ nháy mắt một cái, bầy tang thi liền đâu vào đấy chia thành ba đội ngũ, nhân số ít đi theo bên người Huyết Sát, hai đội còn lại chia làm hai đường, từ mặt bên vây quanh căn cứ nhân loại, âm thanh của Tiêu Thời chỉ khiến vòng vây lớn hơn một chút mà thôi.
Lúc này, tang thi nhận được chỉ thị của Huyết Sát nhất thời bạo phát, mỗi một con đều gương nanh múa vuốt nhào về phía trước, tiếng gầm rú nối liền không dứt vang lên, rất nhanh, hai đội kia cũng truyền đến tiếng tang thi gào đinh tai nhức óc, vang vọng ở thôn trang mới xây yên tĩnh này.
Tiêu Thời kinh hãi, mấy tang thi này qua đó lúc nào vậy?
Nhưng bất ngờ phát sinh khiến bầy tang thi xung quanh và cả Tiêu Thời đều cảm thấy khó mà tin nổi, bọn họ gầm rú vọt vào, nhưng lại không nghe thấy âm thanh của bất kì nhân loại nào.
Huyết sát cũng rất bất ngờ, nhún mũi nhẹ nhàng ngửi một cái, liếc mắt nhìn xung quanh.
Phòng ốc ở trước mắt, một con tang thi xông cửa vào, rất nhanh đã tay không chạy đến. Tiếp theo những con khác xông vào trong nhà, đều là tay không mà ra.
Tiêu Thời: “…” Chạy trốn thật nhanh!
Gương mặt cương nghị của Huyết Sát xuất hiện một tia nghi hoặc ngắn ngủi, lúc này hai đội tang thi vay công từ hai bên cũng tập trung lại, dẫn tang thi tụ họp với Huyết Sát, có điều trong vòng vây cũng không có một người sống, thôn trang rộng rãi phủ đầy mùi vị nhân loại này là một thôn trang trống.
Huyết Sát cẩn thận ngửi một cái, xác định hôm nay bên trong nơi này vẫn có nhân loại hoạt động. Lẽ nào là sớm nghe tiếng gió, lặng lẽ chạy? Nhưng bọn họ rõ ràng chưa từng tới nơi này, y quay lại cũng là quyết định lâm thời a, nhân loại bình thường có khả năng nhạy cảm như thế sao?
Dường như nghĩ đến điều gì, hai mắt Huyết Sát sáng ngời, nhất định là có dị năng giả! Hơn nữa dị năng giả này bản lĩnh cũng không thấp.
“Ha ha ha…” Huyết Sát hưng phấn cười to, tới nơi này quả nhiên là đúng.
Tuy Huyết Sát nghĩ đến rất nhiều thứ, nhưng vẻ mặt vẫn không nhìn ra đầu mối gì, không rõ là vui mừng hay tức giận, mỗi thay đổi đều diễn ra trong nháy mắt, khiến Tiêu Thời bị dọa đến run rẩy trong lòng.
Tiêu Thời thấy tâm tình Huyết Sát tốt liền đánh bạo nhìn mặt y, tang thi này thật kì quái, hoàn toàn không thể hiểu được, đồ ăn chạy mất còn vui vẻ như vậy.