☆, Chương 70:
Kể từ sau ngày đó, Tiêu Thời đã hoàn toàn tiếp nhận quan hệ của mình cùng Bạch Tư Duệ, đối với tiếp xúc thân thể trở nên khát vọng. Thân thể cậu đang nhanh chóng chuyển biến tốt, sau năm ngày liền có thể tự do cất bước, thân thể khôi phục tính dẻo dai, da dẻ cũng mềm mại sáng bóng, tốt đến mức chính cậu cũng không thể tin được.
Bạch Tư Duệ sớm đã quen, da dẻ Tiêu Thời trước khi bị thương so với hiện tại còn hoàn hảo hơn, qua một thời gian ngắn thì có thể hoàn toàn khôi phục, mỗi lần Tiêu Thời soi gương đờ ra thán phục thì Bạch Tư Duệ liền không nhịn được cười, chờ mong vẻ mặt qua mấy ngày lại soi gương của cậu.
Hiện tại đang là mùa vụ xuân, sau khi trời quang mây tạnh Bạch Tư Duệ lại tiếp tục bận rộn, vội vàng trồng những thứ khác thay cho các hạt giống thất bại ở vụ mùa trước, sau khi trời mưa cỏ cũng nhanh chóng mọc dài, vì duy trì độ màu mỡ cho đất, Bạch Tư Duệ còn phải siêng năng làm cỏ mỗi ngày, một lần bận bịu liền là cả ngày. Tiêu Thời ở một bên nhìn mà đau lòng, dù đi đứng bất tiện cũng giúp Bạch Tư Duệ làm vài bữa cơm.
Bạch Tư Duệ dường như không muốn để Tiêu Thời làm việc, lúc thân thể cậu hoàn toàn khỏe lại thì chuyện ruộng đất cũng đã xong, hai người đồng thời nhàn rỗi. Dù có thêm việc đồng áng cũng không liên tục, thời gian làm việc cũng giãn ra, hai người cùng làm cũng không mệt.
Tháng ngày trôi qua yên bình mà thích ý, nhìn như hài hòa, nhưng mỗi ngày lúc sáng tối giao nhau đều sẽ dâng lên một phen sóng ngầm, nó cứ âm thầm diễn ra vào những lúc Tiêu Thời không để ý.
Mặt trăng cũng không vì mỗi tháng luân phiên tròn khuyết mà khôi phục, tháng thứ hai năng lượng ánh trăng lại yếu đi, lúc này các thủ lĩnh tang thi vẫn luôn yên lặng xem biến đổi đã không thể ngồi yên, tất cả đều điên cuồng tích trữ năng lượng, nuốt chửng tinh thạch là nhanh nhất cũng là phương thức tốt nhất. Đám tang thi đầu tiên là bắt giết dị năng giả, sau khi dị năng giả không đủ để thỏa mãn bọn họ thì liền bắt đầu nội đấu.
Trong một đoạn thời gian, thế giới bên ngoài máu me không ngừng, tay cụt chân cụt ở khắp nơi, tàn tích chất đống như địa ngục trần gian, tình cảnh so với khi vừa bắt đầu tận thế còn khốc liệt hơn.
Bạch Tư Duệ ban đêm cảm nhận được loại biến hóa này, bắt đầu sốt ruột, nhưng hắn ít tiếp xúc với tang thi và con người, nên không biết có thể nuốt tinh thạch để tăng cường năng lượng, chỉ có thể hấp thu ánh trăng máu vào ban đêm, việc thân mật cùng Tiêu Thời cũng giảm thiểu rất nhiều, có điều mỗi lần hắn đều bắn rất nhanh, để Tiêu Thời càng yêu thích hắn. Lần nhanh nhất còn đưa đẩy không tới trăm lần liền bắn, nụ cười ngọt ngào của Tiêu Thời hắn hiện tại vẫn còn nhớ rõ, có điều hắn luôn cảm giác Tiểu Thời cười có chút kỳ quái.
Nhân loại tiến vào núi rất may mắn, có lẽ vì vụ tai nạn này kẻ cầm đầu là nhân loại, động vật cũng không bị thi độc ảnh hưởng. Tang thi không ăn động vật, vùng núi liền rất ít tang thi, con người ẩn nấp trong núi vừa có thể ăn một ít động vật, lại có thể giết chết tang thi lạc đàn, tháng ngày trải qua rất thích ý, ví dụ điển hình nhất chính là đội ngũ của Đồng Vũ Đông, bây giờ đất trồng đã mọc ra hoa màu, so với Bạch Tư Duệ còn tốt hơn. Bạch Tư Duệ cùng từng trộm ghé qua, học từ bọn họ không ít thứ.
Núi nhỏ bên trong đá không gian thích ứng rất khá, đất không những không rã ra, hơn nữa bởi vì thể tích quá lớn, đất ở biên giới sườn núi cũng chầm chậm thu vào giữa, mơ hồ có xu hướng phát triển thành hình cầu, vật tư xung quanh đều chất đống trên sườn núi.
Điều này chứng thực suy đoán của Bạch Tư Duệ, trung tâm của không gian này có lực hút, khi một mảnh đất không nhỏ một mình chiếm cứ trung tâm, núi nhỏ sẽ trọng lực nhất định. Cứ theo diễn biến này, có thể sau đó ngọn núi nhỏ này sẽ biến thành một tinh cầu nhỏ. Hơn nữa dường như trọng lực đang theo năng lực của hắn chậm rãi tăng cường, hiện tại hắn ở trong này cũng có thể chậm rãi rơi xuống đất. Bên trong đất cũng có các loại côn trùng như kiến, có vẻ như chúng không bị ảnh hưởng bởi thế giới biệt lập. Có điều sau ba tháng Bạch Tư Duệ rốt cục phát hiện có điều gì đó không đúng, các loại côn trùng không có thời kỳ động dục, vẫn không có sinh mệnh mới được sinh ra, nhưng mà những côn trùng này cũng không ít đi, hiển nhiên ở đây kéo dài tuổi thọ của chúng nó.
Bạch Tư Duệ hoàn toàn không quan tâm đến những thứ này, cũng không nói cho Tiêu Thời biết.
Tháng ngày vẫn yên bình cho đến khi vào hạ, lúc đầu Bạch Tư Duệ chỉ phát hiện có rất nhiều mùi của nhân loại, một số đi ngang qua chỗ của bọn họ, còn một số mùi lưu lại trong khu vực này. Bạch Tư Duệ đến địa bàn của Đồng Vũ Đông, phát hiện có nhiều người sống hơn. Bạch Tư Duệ cố ý đi chỗ xa hơn nhìn một chút, quả nhiên cũng không thiếu nhân loại.
Nhất định là nhân loại đánh không lại tang thi, ở phế tích sinh sống không nổi đều trốn vào vùng núi, cứ như vậy nhất định sẽ thu hút tang thi, xem ra vùng núi cũng không phải là bến cảng yên bình.
Suy đoán của Bạch Tư Duệ cùng hiện thực không khác là bao, có điều hắn không nghĩ tới bị ảnh hưởng đầu tiên lại là bọn họ.
Hôm đó Bạch Tư Duệ làm ruộng, việc cần làm không nhiều, Tiêu Thời liền không đến, ở nhà phụ trách làm cơm trưa, đứng cửa hô một tiếng rồi đi ra ngoài tìm đồ ăn, sau đó mãi đến khi Bạch Tư Duệ về nhà cũng chưa thấy Tiêu Thời về, Bạch Tư Duệ đi tìm thì phát hiện mùi của một bầy tang thi.
Bạch Tư Duệ một mặt hờ hững, ngẩng đầu nhìn bầu trời. Tang thi đã vào núi rồi sao? Thật nhanh a, là vì mặt trăng biến hóa sao? Mặc kệ thế nào, hiện tại lại sắp thay người lãnh đạo rồi đây, có điều mặc kệ là nhân loại thắng hay là tang thi thắng, đều không có quan hệ gì với hắn, chỉ cần không chọc tới hắn là được.
Mùi của Tiêu Thời bị nhấn chìm trong đám tang thi, sắc mặt Bạch Tư Duệ liền trở nên khó coi. Bạch Tư Duệ ngửi một cái, không có mùi máu, Tiểu Thời hẳn là không nguy hiểm. Hiện tại Tiểu Thời chắc chắn không thích cùng tang thi bẩn thiut cùng nhau chơi đùa, vậy là bầy tang thi này bắt em ấy đi? Tại sao lại như vậy? Vì sao tang thi lại đi bắt một con tang thi xa lạ khác? Hơn nữa năng lực của Tiểu Thời cũng không tính là quá mạnh mẽ. Bởi vì nhân lực không đủ? Hay là vội vã phát triển thế lực?
Bạch Tư Duệ không suy nghĩ nhiều, ngửi mùi tìm tới.
“Hống hống!”
“Hống hống hống!!”
“Hống hống!”
“Thả ra ta!”
Tiếng tang thi gầm rú vang lên không ngừng, trong đó thế nhưng lại có âm thanh của nhân loại, chính là Tiêu Thời mang tạp dề đi tìm rau dại cùng động vật nhỏ.
Bầy tang thi này có gần ngàn con, gào thét ồn ào, nước miếng chảy ròng ròng ở đầu răng nanh, lúc gầm rú nước dãi phun khắp nơi, Tiêu Thời bị vây vào giữa, có chen thế nào cũng chen không ra.
Tiêu Thời cảm thấy tình cảnh này rất quen, suy nghĩ một chút, đột nhiên nhớ lại trước đây mình tiến vào một bầy tang thi, cũng bị chen chúc như thế, có điều bầy tang thi này sạch sẽ hơn nhiều, chí ít không có con nào bị rớt thịt. Bọn họ đa số đều có chút thối rữa, Tiêu Thời nghĩ có lẽ chúng không quá lợi hại, nhưng dùng sức cũng đẩy không ra, hiển nhiên những tang thi trông thối rữa này so với cậu thì lợi hại hơn.
Kỳ quái, trước đây tang thi như vậy rõ ràng đều rất dễ đối phó a? Lẽ nào hiện tại cậu còn không bằng trước đây?
“Hả? Có thể nói.”
Phía sau Tiêu Thời truyền đến một giọng nam thô lệ nhưng không mất trầm ổn, thanh âm không lớn nhưng truyền thẳng vào tai cậu, dọa Tiêu Thời nhảy một cái, gầm rú quay lại.
“Hống!”
Tiêu Thời kêu một tiếng liền ngừng lại. Thì ra kẻ nói chuyện là đầu lĩnh của bầy tang thi này, chính người này sai khiến tang thi vây quanh cậu. Khi đó cậu đứng ở một bên xem náo nhiệt, nhìn nhìn một hồi lại phát hiện mình chặn đường đi của bọn họ, liền muốn rời khỏi, người này rống lên một tiếng cậu liền bị vây quanh, hiện tại đã bị nhốt ở bên trong không rõ phương hướng nửa tiếng rồi.
Huyết Sát lúc này mới phát hiện tang thi mới thu nạp khác với mọi người, mắt nhìn liền mang theo cân nhắc và đánh giá. Quần áo rất sạch sẽ, người cũng đẹp đẽ, ngày hôm nay vận khí không tệ.
Tiêu Thời hơi kinh ngạc, tang thi này lại cũng biết nói, cậu cũng vì khôi phục ký ức mới nói chuyện trôi chảy được, vậy người này nói được chắc là do năng lực vô cùng mạnh đi, giống Duệ Duệ vậy, buổi tối duệ duệ biến thành tang thi cũng biết nói.
“Hống!” Huyết Sát ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, có ý định phóng thích khí thế quanh thân, bầy tang thi lập tức không còn tiếng kêu, cũng run lên ở mức độ khác nhau. Tang thi vây quanh Tiêu Thời nhanh chóng nhường ra một con đường, nối thẳng hướng về phía Tiêu Thời, Huyết Sát nhàn nhã như đi dạo trên đường đi tới.
Thân thể Huyết Sát phi thường hoàn hảo, đôi mắt cũng óng ánh có thần, thân cao tới một mét tám, hắc y bó sát người rất sạch sẽ, chỉ nhìn thân thể thì không nhìn ra y là tang thi.
Tiêu Thời không kịp nhìn kỹ, trong nháy mắt lại đột nhiên bị một luồng áp lực mạnh mẽ đè ép, bản năng cảm thấy sợ hãi, thân thể không ngừng run rẩy, máu trong thân thể đều không khống chế được muốn hướng về người tới thần phục.
Tang thi này thật là đáng sợ.
Theo tang thi lão đại tới gần, Tiêu Thời run rẩy càng thêm kịch liệt, mở to mắt cẩn thận nhìn chằm chằm tang thi lão đại, mắt cũng không dám chớp.
Huyết Sát thấy rõ dáng dấp Tiêu Thời hai mắt nhất thời càng sáng hơn, nhanh chân đi đến trước mặt Tiêu Thời, một tay nâng cằm Tiêu Thời vừa nuôi mập được một chút lên.
Gần như cùng lúc Huyết Sát chạm vào, sợi dây buộc chặt trong lòng Tiêu Thời ‘Tăng’ một tiếng đứt đoạn, chân cũng theo mềm nhũn, thân thể hướng về phía trước nhào tới.
Huyết sát thuận lợi ôm lấy Tiêu Thời, buồn bực nói: “Thân thể hoàn hảo, lại có thể nói chuyện, nhìn ra được đồ ăn sung túc, vì sao năng lực lại yếu như thế?”
Tiêu Thời mềm mại tựa trên người Huyết Sát, có thể ngửi được mùi máu tanh dày đặc, khiến cậu càng thêm e ngại. Tiêu Thời rất nỗ lực khống chế loại tâm tình này, nhưng đây tựa hồ là bản năng của tang thi, trong lòng cậu không sợ, nhưng thân thể lại không nghe sai khiến, ngay cả phản bác đều không nói ra được.
Tiêu Thời chưa bao giờ lĩnh hội qua loại sự tình này, đối với phản ứng của mình rất bất an, dáng dấp như vậy trước mặt người khác lại càng đáng thương.
“Có điều như vậy cũng không tệ, khá là ngoan một điểm.” Huyết Sát cười ha ha, giơ tay nặn nặn mặt Tiêu Thời, không tệ, cảm giác cũng rất tốt.
“Ngươi làm gì vậy?” Tiêu Thời rốt cục cũng nói được một câu, nói xong liền căng thẳng đến mức trái tim đập bịch bịch, sắp nhảy ra khỏi cuống họng, co người lại thẳng tắp nhìn Huyết Sát.
“Sau này hãy ngoan ngoãn đi theo Huyết Sát ta, bảo đảm ngươi không lo người ăn, hống!” Huyết sát nói xong rống lớn một tiếng, tang thi xung quanh cũng theo hống theo, Tiêu Thời nghe hiểu ý của y, là muốn nói cho tang thi khác cậu là người của tang thi cầm đầu này.
“Huyết Sát?” Tiêu Thời nhìn nam nhân nói. Tên này thật là kì quái, có ai tên máu sao?
“Ha ha… Tên do ta tự lấy, thô bạo chứ!” Huyết Sát đắc ý cười to, nói xong liền ôm ngang Tiêu Thời lên, đi mấy bước lại rống lên một tiếng, nói là tìm ăn.
Ngay một khắc thân thể lơ lửng trên không, Tiêu Thời phản xạ có điều kiện đẩy Huyết Sát một cái, bị Huyết Sát uy hiếp trừng một cái liền lập tức thành thật, co người ngửa đầu nhìn chằm chằm cằm Huyết Sát.
Thật chậm, duệ duệ nên bắt đầu tìm cậu rồi chứ, duệ duệ nhất định so với y lợi hại, hắn sẽ cứu cậu về nhà.
Huyết Sát thấy dáng dấp tang thi đẹp đẽ trong lồng ngực thuận theo thì phi thường hài lòng, yêu thích mà cúi đầu đánh giá. Cậu không chỉ lớn lên đẹp, mà càng hấp dẫn tang thi hơn chính là một đôi mắt lưu ly to, phi thường thanh thấu, như hồ nước sạch sẽ, khiến y không kìm lòng được yêu thích.
Huyết Sát quyết định đêm nay cho cậu thức ăn tốt nhất, không thể kém hơn những thứ mà chủ cũ trước của cậu cho được.
Trong mắt Huyết Sát, Tiêu Thời nhất định là được tang thi khác nuôi nhốt. Nhìn dáng vẻ của cậu nhất định trước đây trải qua không tồi, thân thể cùng quần áo đều cực tốt. Loại thể chất này lẽ ra nên bị đào thải từ hai tháng trước rồi, không thể bào bây giờ còn có thể có đầy đủ đồ ăn cùng quần áo, vậy nên cậu nhất định là được tang thi khác nuôi nhốt đi, hơn nữa là gần đây mới biến thành tang thi bị nuôi nhốt. Bởi vì mấy tháng trước tang thi vẫn không có loại ý nghĩ này, là do sau khi mặt trăng bắt đầu biến hóa mới khiến bọn họ có dục vọng, nhưng đồng thời năng lực của bọn họ cũng mơ hồ đạt đến bình cảnh, có khả năng trong một thời gian ngắn hoàn toàn không thể tiến hóa, mà nhân loại thì vẫn từng ngày trở nên mạnh mẽ, sớm muộn cũng có một ngày thiên hạ của bọn họ sẽ bị lật đổ. Vậy nên y phải kịp thời tăng cường năng lực, cướp giật tinh hạch bất kể là của dị năng giả hay biến dị tang thi để tăng cường sức mạnh của chính mình. Bầy tang thi này là thu phục trên đường, y muốn dùng sức mạnh của đông đảo tang thi tìm kiếm cùng hấp dẫn số dị năng giả cùng biến dị tang thi còn lại, sau đó nuốt chửng từng cái một.
Có điều hiện tại càng ngày càng khó tìm, ở phế tích tìm lâu như vậy cũng không tìm được một cái, y lúc này mới lần theo mùi nhân loại chạy đến địa phương quỷ quái không có ánh mặt trăng này, cũng may mà bắt được một tang thi nhìn đẹp như vậy.
Huyết Sát tâm tình vô cùng tốt, cúi đầu hôn lên miệng Tiêu Thời.
“Ba ~” một tiếng, Tiêu Thời chấn động toàn thân, đột nhiên lớn mật giãy dụa.
“Thả ta ra.”
“Hống!” Huyết Sát gầm nhẹ một tiếng, âm thanh bao hàm tức giận, hơn một ngàn tang thi nhất thời yên lặng như tờ, Tiêu Thời cũng run rẩy yên tĩnh lại, lạnh run bất an run rẩy, hàm răng đều đang run lập cập. Hắn tức rồi, thật sự tức giận.
Hỏa khí của Huyết Sát đến nhanh đi cũng nhanh, thấy Tiêu Thời bất động liền thoải mái, nhẹ giọng nói: “Ngươi có tên tuổi sao?”
“Tiêu Thời.” Tiêu Thời hầu như không chút suy nghĩ trả lời, nói xong cũng ngậm chặt miệng lại, mặt nhăn thành một cái bánh bao.
Cậu không phải tự nguyện muốn nói a, miệng không khống chế được phát ra âm thanh, chết tiệt, tang thi này thật là lợi hại, duệ duệ mau tới a.
“Có tên sao? Tiêu Thời, tên nhân loại.” Huyết Sát nhíu nhíu mày nói: “Quên đi, cũng không muốn đặt tên cho ngươi, trước hết cứ dùng danh tự này đi.”
Tiêu Thời tức đến tinh lực dâng lên, suýt chút nữa liền lớn tiếng hơn phản bác. Lúc này Huyết Sát cúi đầu nhìn Tiêu Thời một chút, Tiêu Thời trong nháy mắt yên tĩnh, đàng hoàng nằm trong lòng tang thi.