Kế Hoạch – Chương 59

☆, Chương 59:

Edit: Yan
Beta: Yan

Nửa đêm, Tiêu Thời nằm ở lầu hai nhà trúc, ngực chậm rãi phập phồng, an ổn sau khi khôi phục. Bạch Tư Duệ trầm mặc ngồi ở bên người Tiêu Thời, một tay nắm tay Tiêu Thời lẳng lặng nhìn cậu.

“Anh ấy sẽ không có chuyện gì.”

Lâm Linh chẳng biết từ khi nào đi tới phía sau Bạch Tư Duệ nhẹ giọng nói. Cô đã bình tĩnh trở lại, mặt không cảm xúc nhìn mặt Tiêu Thời, người đàn ông này đã trở thành quá khứ của cô, cô sẽ không tiếp tục vì anh mà bỏ ra quá nhiều tình cảm nữa.

Bạch Tư Duệ nghe vậy cũng không quay đầu lại, buông mi mắt che kín yếu đuối trong mắt, thấp giọng hỏi: “Người kia trở lại rồi?”

“Ừm.” Lâm linh vẫn đứng như thế, khẽ nói: “Có Lý Văn Tân ở đây, thân thể A Thời sẽ tốt lên thôi, tôi đi đây.”

Bạch Tư Duệ không lên tiếng nữa, hai mắt nâu thẫm, hiện tại chiếm cứ thân thể chính là tư tưởng nhân loại.

Tang thi Bạch Tư Duệ sau khi giết chết nhân loại chặt đứt thân thể Tiêu Thời, trở về lại phát hiện Tiêu Thời đau đến lăn lộn đầy đất, không ngừng phát ra tiếng gào thét, trong bụng chảy ra rất nhiều máu, lúc đó liền bối rối, lảo đảo vài bước suýt chút nữa té ngã.

Hắn không nghĩ tới sau khi mình rời đi Tiêu Thời sẽ biến thành như vậy, ôm Tiêu Thời hồi lâu cậu mới yên tĩnh lại, nhưng mà ngay cả hô hấp cũng đều không có, cứ như thể thật sự chết rồi vậy. Trước mắt Bạch Tư Duệ biến thành màu đen, hỗn loạn nghĩ không phải tang thi phải bị đánh nát đầu mới chết sao? Thời bây giờ chắc là đang ngủ đi.


Tư tưởng nhân loại của Bạch Tư Duệ khi tỉnh lại thì bọn họ đã trở lại nhà trúc, trong nhà có thêm rất nhiều nhân loại, hắn cùng Đồng Vũ Đông cũng một đám người vây quanh Tiêu Thời, nhân loại Tiêu Thời chỉ định lúc trước đang giúp cậu xử lý vết thương, mà biến hóa của hắn không có bất kỳ người nào phát hiện, ngoại trừ tang thi Lâm Linh.

Nhà trúc này chỉ sử dụng vào ban ngày, đây là lần đầu tiên Bạch Tư Duệ tỉnh lại ở nhà trúc, bởi vì cái tư tưởng kia mỗi lần đều sẽ chạy đến đỉnh núi để ngủ.

Khi hắn nhìn thấy Tiêu Thời bị cắt thành hai đoạn nhưng dáng vẻ lại không biết gì cả liền mất khống chế muốn giết chết hết thảy người ở chỗ này, may là khi đó người được gọi là Lý Văn Tân kia nối lại được thân thể cho Tiêu Thời, Bạch Tư Duệ mới tỉnh táo lại, yên lặng đem Tiêu Thời ôm trở về lầu hai.

Lâm Linh đi không bao lâu sau, ngón tay Tiêu Thời giật giật, nhíu nhíu mày mở mắt ra. Bạch Tư Duệ vẫn luôn nhìn chằm chằm Tiêu Thời nhất thời tinh thần chấn động, sốt ruột hỏi: “Tiểu Thời, em tỉnh rồi, bụng có đau không? Có muốn uống máu không?”

Tiêu Thời trong nháy mắt sững sờ, ngẩng đầu nhìn Bạch Tư Duệ, yên tĩnh dị thường, như là đang quan sát một người xa lạ.

“Tiểu Thời.” Bạch Tư Duệ không phát hiện Tiêu Thời dị thường, cúi người đưa mặt kề sát mặt Tiêu Thời dụi dụi, nghẹn ngào nói: “Em tỉnh lại là tốt rồi, vừa nãy thật sự doạ chết anh rồi.”

Tiêu Thời lúc này mới hoàn hồn, không như thường ngày đáp lại Bạch Tư Duệ thân mật, chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng: “Ừm.”

“Tiểu Thời?” Bạch Tư Duệ cảm giác Tiêu Thời không đúng, trong lòng hoảng hốt, vội vã ngẩng đầu lên quan tâm mà nhìn Tiêu Thời, lại phát hiện đáy mắt của cậu một mảnh thanh minh, cả người cảm giác cùng trước đây khác xa một trời một vực.

“Tiểu Thời em tỉnh rồi sao?” Bạch Tư Duệ nắm chặt tay Tiêu Thời, vui mừng nói.

Tiêu Thời buông mi không nhìn Bạch Tư Duệ nữa, nhẹ giọng đáp: “Ừm.”

Vui sướng của Bạch Tư Duệ bị Tiêu Thời lạnh nhạt hòa tan, nhất thời sốt sắng lên, nắm thật chặt tay Tiêu Thời không dám buông ra, sợ vừa buông lỏng liền không còn cơ hội nắm lại, thấp thỏm bất an hỏi: “Vậy em còn nhớ chuyện trong khoảng thời gian này không?”

Tiêu Thời hít thở một hơi, không lập tức trả lời Bạch Tư Duệ. Bạch Tư Duệ cũng không vội, nắm tay Tiêu Thời nhẹ nhàng ma sát, bại lộ bất an dưới vẻ ngoài bình tĩnh của hắn.

“Nhớ rõ.” Tiêu Thời suy nghĩ một chút, nhìn về phía Bạch Tư Duệ hỏi: “Hắn đâu?”

“Ai?” Bạch Tư Duệ lời còn chưa dứt liền phản ứng lại Tiêu Thời đang hỏi ai, trên mặt không khỏi mang chút tức giận.

“Hắn rất sa sút, thế nên anh hiện tại mới chiếm cứ bộ thân thể này.” Bạch Tư Duệ nói, không nhịn được sờ lên mặt Tiêu Thời, mừng rỡ nói: “Em quả nhiên tỉnh rồi, quá tốt rồi.”

Bạch Tư Duệ muốn hỏi nhất chính là tình cảm của Tiêu Thời đối với mình, nhưng hắn không dám hỏi, nói hắn nhu nhược cũng được, hắn chỉ muốn hiện tại cứ như vậy là được, hắn không hỏi có thể Tiêu Thời sẽ không nói, nói ra rồi có thể sẽ là kết quả hắn không thể tiếp thu được.

“Tôi không trách hắn, mọi việc là do tôi.” Tiêu Thời vờ chải tóc né tránh Bạch Tư Duệ xoa xoa, chống tay muốn ngồi dậy.

“Em đừng nhúc nhích, vết thương vẫn chưa khỏi hoàn toàn.” Bạch Tư Duệ vội vã đè Tiêu Thời lại, động tác hung hăng ngữ khí lại ôn nhu khó nói.

Tiêu Thời giương mắt nhìn Bạch Tư Duệ một chút, thấp giọng nói: “Tôi chỉ muốn nhìn xem bụng như thế nào thôi, ngứa.”

Bạch Tư Duệ cười cười, động viên: “Đừng lo lắng, em lành rất nhanh, trong đám người kia có một dị năng trị liệu, chính là người hôm qua em muốn bắt, cậu ta đã giúp em nối lại thân thể.”

Tiêu Thời xốc quần áo lên nhìn, thân thể quả nhiên đã được nối lại, trên eo có một vòng vết thương đang kết vảy. Cậu có kinh nghiệm, nên không cần ba ngày liền có thể tự do hoạt động.

Tiêu Thời nhìn dáng vẻ căng thẳng của Bạch Tư Duệ thì không khỏi bật cười, gật gật đầu nói: “Tôi biết.”

“Em biết?” Bạch Tư Duệ kinh ngạc hỏi.

Tiêu Thời cười giải thích: “Vì lẽ đó tôi mới bảo anh bắt cậu ta a, bắt về nuôi.” Bởi vì cậu luôn cắn duệ duệ, không, là, là hắn, vì lẽ đó cậu muốn đem người này về để chuyên môn trị thương cho hắn.

Bạch Tư Duệ thở phào một cái, đần độn mà nở nụ cười, còn nói: “Anh còn tưởng rằng em yêu thích cậu ta đó.”

Tiêu Thời liếc Bạch Tư Duệ, thuận miệng nói: “Tôi lại không thích nam nhân.”

Lời vừa nói ra vẻ mặt Bạch Tư Duệ liền cứng đờ, Tiêu Thời cũng im bặt, yên lặng nhìn Bạch Tư Duệ.

Hai người lúc trước chuẩn bị về nhà ăn cơm lại đuổi theo nhân loại, hiện tại đều là bụng đói cồn cào.

Bạch Tư Duệ trầm mặc nửa ngày, cuối cùng nói sang chuyện khác, cười hỏi: “Em đói không? Có muốn uống chút máu không?.”

Tiêu Thời do dự một lúc, nhẹ nhàng gật đầu đáp một tiếng: “Ừm.”

Bạch Tư Duệ vén tay áo lên đưa cổ tay đến bên miệng Tiêu Thời, cười nói: “Uống đi, em hiện tại không thích hợp ăn đồ ăn dạng rắn, hai ngày nay chắc là đói lắm rồi.”

“Ừm.” Tiêu Thời gật gù, ngửi được dị hương từ cổ tay Bạch Tư Duệ truyền đến, nhất thời càng đói bụng, nhưng cậu không cắn xuống, nuốt nước miếng một cái nhìn về phía mặt Bạch Tư Duệ.

“Cắn đi, không quen sao?” Bạch Tư Duệ không nhịn được xoa xoa tóc Tiêu Thời cười nói, thấy Tiêu Thời ngầm thừa nhận liền thu tay về.

Ánh mắt Tiêu Thời theo cổ tay di chuyển mà nhìn theo, đầu hướng lên trên, liếm môi một cái nhìn tay Bạch Tư Duệ. Lúc này Bạch Tư Duệ vừa vặn nhìn về phía Tiêu Thời, Tiêu Thời lập tức nằm im.

“Đừng nóng vội, anh giúp em.” Bạch Tư Duệ nói, thuận tiện lấy ra một con dao cắt vào tay của mình, sau đó nhanh chóng đưa đến bên miệng Tiêu Thời, nói: “Uống nhanh, đừng để rơi trên giường.”

Bạch Tư Duệ lời còn chưa dứt Tiêu Thời liền một hơi ngậm tay Bạch Tư Duệ, hút máu như đỉa, dòng máu nóng hổi nhất thời tràn đầy khoang miệng Tiêu Thời, cậu thỏa mãn híp mắt.

Bạch Tư Duệ nghiêng người tựa ở đầu giường, cười nhìn Tiêu Thời uống đến say sưa. Nhìn như vậy có vẻ một vài việc nhỏ vẫn không thay đổi, thật tốt.

Tiêu Thời ngửa đầu nhìn Bạch Tư Duệ một chút, sau đó lại cúi đầu tiếp tục uống máu.

Tiêu Thời không dám uống quá nhiều, rất nhanh đã lưu luyến buông tay Bạch Tư Duệ ra, chép chép miệng, liếm dòng máu còn sót lại ở khóe miệng.

“Ngày mai anh sẽ đi tìm đồ ăn cho em.” Bạch Tư Duệ nhanh nhẹn băng bó vết thương, cũng không quay đầu lại nói.

“Không cần, tôi còn có thể chống đỡ mấy ngày.” Tiêu Thời nhẹ giọng nói.

Bạch Tư Duệ liếc mắt nhìn Tiêu Thời, buồn cười nói: “Em nghĩ đi đâu rồi, anh biết em hiện tại không thích ứng, anh không phải đi bắt người cho em, tìm đám Đồng Vũ Đông để họ mỗi người lấy một ít máu là được.”

Bạch Tư Duệ vừa nói vừa lấy ra một cái bánh bao, gỡ bỏ đóng gói miệng lớn cắn xuống.

“Ồ.” Tiêu Thời yên lòng, nhẹ nhàng đáp một tiếng.

Hai người lại nhìn nhau không nói chuyện, Bạch Tư Duệ ăn xong bánh bao lại từ không gian lấy ra bình nước, mở ra nắp bình đưa tới bên mép Tiêu Thời.

“Uống chút nước đi.”

“Cảm tạ.” Tiêu Thời thuận theo há miệng, hớp một hớp nhỏ, uống xong nằm một chỗ lại có chút không dễ chịu, không có chuyện gì làm liền tìm việc kéo cao chăn.

Bạch Tư Duệ rất tùy ý uống bình nước Tiêu Thời đã uống qua kia, sau đó từ không gian lấy thùng nước rót vào chậu nước bên cạnh để Tiêu Thời rửa mắt lau người. Tiêu Thời cũng không phản đối, mặc Bạch Tư Duệ dằn vặt chính mình.

Bạch Tư Duệ tựa hồ không có ý dừng lại, lau cho Tiêu Thời cùng mình xong lại múc nước quét tước vệ sinh, giống như là đang sợ cái gì đó vậy.

Tiêu Thời mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, tùy ý nói: “Muộn rồi, chúng ta ngủ đi.”

“A?” Bạch Tư Duệ mới nghe còn không phản ứng lại, sau đó động tác đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Thời, bước nhanh đi tới bên giường nắm tay cậu, gấp gáp nói: “Em nói cái gì? Em vẫn đồng ý cùng với anh sao?”

Tiêu Thời không được tự nhiên nghiên đầu sang hướng khác, nhắm mắt lại nói: “Tôi rất buồn ngủ, ngủ đi.”

“Được.” Bạch Tư Duệ cúi đầu hôn gò má Tiêu Thời một cái, nhanh chóng cởi quần áo, cười như một kẻ ngốc.

Tiêu Thời đem mặt vùi vào gối, lén lút cong khóe miệng. Trên gối có mùi vị của hai người bọn họ, ngửi rất thoải mái.

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

%d người thích bài này: