☆, Chương 58:
Edit: Yan
Beta: Yan
Đồng Vũ Đông bên này lại là một đám người đối phó người, gã chưa kịp đem Lý Văn Tân giao cho Trịnh Dã thì đã bị hai dị năng giả vây quanh, Tiêu Thời cũng chạy theo vào vòng vây của bọn họ.
Một người trong đó dị năng công kích phụ trợ đứng cách khá xa, đối diện Đồng Vũ Đông, không ngừng hướng về gã ném dao băng, một người khác có năng lực đặc biệt cùng tang thi lão đại chặn đường trốn của Đồng Vũ Đông.
Một công kích dao băng trong suốt dài hơn một mét hướng về phía trước Đồng Vũ Đông bay tới, Đồng Vũ Đông né tránh, thuận tiện lướt qua hai người này, mà ở phía sau gã Tiêu Thời không biết né tránh, còn trực tiếp chạy về phía trước, có điều vận may vô cùng tốt, không lần nào bị dao băng cắt trúng.
Lâm Linh nhìn ra biến hoác của Bạch Tư Duệ liền có ý thu tay, thế nhưng Bạch Tư Duệ vào lúc này tức giận đến chỉ muốn giết cô, ra tay càng ngày càng tàn nhẫn.
Bạch Tư Duệ bảo vệ Tiêu Thời phía sau, lúc này trong lúc vô tình lại nhìn thấy bóng dáng Tiêu Thời.
“Hống!” Một người một thi chặn đường Đồng Vũ Đông những cũng không ngăn được gã, tang thi kia nhanh tay lẹ mắt vung ra một móng vuốt chưa bắt được Đồng Vũ Đông, nhưng vừa vặn chộp vào trên người Tiêu Thời.
Tiêu Thời nổi giận gầm lên một tiếng, lập tức hướng nó nhào tới.
Dị năng giả hệ băng nhìn thấy tình cảnh này liền thuận tay phóng một dao băng dài một mét về phía Tiêu Thời, người kia lúc tấn công Tiêu Thời rất nắm chắc, còn thật hăng hái giở trò, đem dao băng xoay tròn trên không, dao băng trong suốt sắc bén dưới ánh hoàng hôn rất chói mắt.
Con ngươi Bạch Tư Duệ co rụt lại, sốt ruột hô to: “Thời! Mau tránh ra!”
“Hống.” Tiêu Thời đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn Bạch Tư Duệ.
Tiêu Thời không biết nguy hiểm phía sau, nhìn thấy dáng vẻ hoang mang của Bạch Tư Duệ thì rất đau lòng, mà cậu ở bên ngoài lại bị tang thi khác bắt nạt nên trong lòng rất oan ức. Tiêu Thời đang muốn trở lại bên người Bạch Tư Duệ, phía sau hình như có gì đó nhẹ nhàng va chạm một cái, sau đó bụng liền đau đớn, Tiêu Thời nghe thấy Bạch Tư Duệ gào càng thêm sốt ruột.
Dao băng từ phía sau Tiêu Thời xoay tròn bay đến, toàn bộ dao băng cắt ngang bụng cậu, từ phía trước bay ra, bắn lên chút máu đỏ tươi. Thân thể Tiêu Thời dừng một chút, nhìn thấy bên trong cơ thể bay ra một vật rất lớn, lại không phát hiện mình có cái gì không đúng.
“Hống!” Bạch Tư Duệ cật lực gào thét một tiếng, lập tức hướng về Tiêu Thời chạy qua.
Lâm Linh cũng dừng lại, lúc này phòng ngự của Bạch Tư Duệ rõ ràng có sơ hở những vẫn không công kích hắn, ngơ ngác mà nhìn Tiêu Thời.
“Duệ duệ.” Tiêu Thời hướng Bạch Tư Duệ duỗi ra hai tay, muốn chạy về phía hắn, nhưng giật giật chân mà vẫn không thể chuyển động thân thể.
Tang thi đã từng là lão đại kia gào thét một tiếng, vung trảo hướng về phía Tiêu Thời. Tiêu Thời nâng cánh tay chặn lại công kích của đối phương, thân thể lại không thể khống chế ngã ra sau, té trên mặt đất, nửa người dưới của cậu lại ngã về hướng ngược lại.
“Hống.” Tiêu Thời nổi giận gầm lên một tiếng, muốn bò lên cắn tang thi kia, hai tay chống đỡ bò hồi lâu cũng không bò lên được. Tiêu Thời không rõ vì sao cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện thân thể của mình đứt đoạn rồi.
Tiêu Thời miệng nhếch nhếch, lộ ra dáng vẻ hung ác nhất, gào thét dùng hai tay chống đỡ muốn bò về hướng tang thi kia, cũng muốn chém đứt nó.
Ruột trong bụng đều bị kéo ra ngoài, mùi tanh hôi bên trong bay ra.
Bạch Tư Duệ thân thể chỉ còn lại một cái bóng mờ, vòng qua rất nhiều nhân loại rất nhanh sẽ chạy đến bên Tiêu Thời. Nhìn thấy Tiêu Thời trên đất nhất thời không dám động vào cậu, lạnh lùng liếc nhìn nhân loại phóng dao băng về hướng Tiêu Thời.
Bạch Tư Duệ tiện tay trảo một cái liền bắt được tang thi trước mặt Tiêu Thời, vặn gãy cổ của nó.
Tang thi kia đầu rơi trên mặt đất, vẫn chưa chết, Tiêu Thời bò tới, bắt lấy đầu hắn một trận đánh đập, trong miệng phát ra gầm rú phẫn nộ.
Tang thi kia lúc đầu còn nghiêng miệng muốn cắn Tiêu Thời, không tới mấy lần liền bị đập nát đầu, không còn động tĩnh.
Bạch Tư Duệ thấy tinh thần và dáng vẻ Tiêu Thời liền an lòng một chút, yên lặng ôm nửa người dưới của Tiêu Thời trở về, đem ruột trong bụng cậu đều nhét trở lại, sau đó cởi áo khoác của mình quấn hai nửa thân của Tiêu Thời lại với nhau.
“Hống hống hống!!!” Tiêu Thời giống như đóng cọc mà đập đầu tang thi kia, xương sọ bị đập nát cũng không dừng tay. Đáng ghét, đập nát nó, cậu như vậy làm sao ăn chân giò hun khói?
Bạch Tư Duệ làm xong tất cả cũng không ngăn cản Tiêu Thời, nhào vào trên người Tiêu Thời ôm cậu thật chặt. Yết hầu của hắn giống như bị cái gì chặn lại, há miệng lại không phát ra âm thanh.
Tiêu Thời đem đầu tang thi nện thành một bãi thịt nát vẫn không có ý tứ ngừng tay, mãi đến khi nắm đấm đập vào đồ vật cứng rắn, Tiêu Thời đập mấy lần cũng không thể đập nát, ngược lại tay đập vào còn thấy đau.
Tiêu Thời như nhớ tới cái gì, động tác dừng một chút, sau đó ánh mắt sáng lên, dùng tay mò trong đống thịt nát tìm kiếm.
Rất nhanh Tiêu Thời liền sờ được một hạt tròn to bằng móng tay, là tinh thạch trước đây cậu từng ăn qua.
Tiêu Thời dùng tay xoa xoa, tinh thạch liền lộ ra lục quang nhàn nhạt, cùng cái Tiêu Thời ăn lần trước không giống nhau, màu sắc cùng kết cấu cũng khác nhau.
Đây không phải tinh thạch của tang thi, mà là tinh thạch của dị năng giả.
Bạch Tư Duệ ánh mắt có chút trống rỗng, gò má đặt ở trên eo Tiêu Thời, ngơ ngác nhìn một vòng máu trên eo cậu, mãi đến khi không còn nghe được âm thanh Tiêu Thời nện đánh mới phục hồi tinh thần lại, từ trong cổ họng khó khăn phát ra thanh âm khàn khàn.
“Tiểu Thời, chúng ta về nhà.”
Tiêu Thời nắm tinh thạch quay đầu lại, duỗi ra một tay dính đầy máu ôm cổ Bạch Tư Duệ, nhỏ giọng nói: “Duệ duệ.”
Bạch Tư Duệ thấy Tiêu Thời lộn xộn vội vã đỡ lấy cậu, âm thanh mềm nhẹ trước nay chưa từng có: “Đừng nhúc nhích, ngoan, ta mang em trở lại, em sẽ không có chuyện gì.”
“Gào gừ.” Tiêu Thời có tinh thạch cũng không muốn ăn người, nhưng tinh thạch chỉ có một, phải cho duệ duệ ăn sao?
Tiêu Thời đã từng vẫn luôn muốn tìm cho Bạch Tư Duệ tảng đá để ăn, nhưng kể từ khi biết hắn cũng có viên đá về sau liền từ bỏ ý niệm này, hơn nữa duệ duệ cũng không cho cậu ăn, ăn vào rồi vẫn bị hắn móc ra.
Trong lòng Tiêu Thời đột nhiên rất không thoải mái, khoát tay liền đem tinh thạch nhét vào trong miệng.
Bạch Tư Duệ cả kinh, vội vã bắt được tay Tiêu Thời, gấp gáp nói: “Em mới ăn cái gì? Nhanh phun ra.”
Tinh thạch không giống đá không gian, vào yết hầu liền hòa tan, mùi thơm ngát nhàn nhạt ở trong miệng tản ra, ngay cả mùi vị khác cái Tiêu Thời ăn lần trước.
“Ha.” Tiêu Thời buồn buồn hừ một tiếng, cậu cũng không cho duệ duệ ăn.
Tinh thạch hầu như là loại tồn tại tất cả mọi người đều biết, nhưng Bạch Tư Duệ ở tận thế vì Tiêu Thời nên rất ít cùng con người tiếp xúc, mãi đến tận bây giờ vẫn không biết tinh thạch tồn tại, chỉ nhìn thấy Tiêu Thời lấy cánh tay máu nhét đồ vào trong miệng, cũng không biết cậu ăn cái gì.
“A.” Tiêu Thời nuốt nước miếng, đem tinh thạch càng nuốt xuống bụng.
Không có dây thừng Duệ Duệ làm sao lôi ra a, Tiêu Thời có chút đắc ý.
Bạch Tư Duệ mở miệng Tiêu Thời ra, không phát hiện đồ vật, không thể làm gì khác hơn là từ bỏ, đều là tang thi, cũng không có vấn đề đi.
Bạch Tư Duệ đau lòng lau vết máu tanh nơi khóe miệng Tiêu Thời, thầm nghĩ Tiểu Thời chắc là rất tức giận đây, vì lẽ đó nên mới ăn tang thi kia giải hận.
Đáng thương Tiểu Thời ngay cả ai chém mình bị thương cũng không biết, hung thủ thật sự còn ở một bên nhảy nhót kìa, Bạch Tư Duệ nghĩ quay đầu nhìn sang.
Một bên nhảy nhót hung phạm đã bị Đồng Vũ Đông phản kích, hiện tại đang trốn phía sau đội hữu mình đồng da sắt, tìm cơ hội đánh lén Đồng Vũ Đông.
Mọi người như chim vỡ tổ, phân tán chạy ra bốn phương tám hướng, đứng tại chỗ không còn mấy người, Lân Linh cũng không tiếp tục giúp Đồng Vũ Đông, còn đứng ngốc tại chỗ, trong mắt mơ hồ ngấn lệ.
Bạch Tư Duệ cúi đầu liếm hôn đi vết máu bên mép Tiêu Thời, nhẹ giọng nói: “Tiểu Thời bé ngoan ở chỗ này chờ ta một lúc, ta đi một lát sẽ trở lại.”
Bạch Tư Duệ nói xong nhẹ nhàng thả Tiêu Thời xuống, đứng dậy rời đi.
“Gào gừ, duệ duệ.” Tiêu Thời đang muốn chạy theo, trong bụng lại dâng lên một luồng nóng rực mãnh liệt. Tảng đá kia so với cái lần trước cậu ăn còn bá đạo hơn, nhiệt lưu giống như một trụ dung nham phun trong người, cấp tốc khuếch tán mỗi một nơi trong thân thể, ngay cả đầu cũng bị xung kích, đau đến sắp nổ tung.
Tiêu Thời đau đến không thể đứng lên, phát hiện Bạch Tư Duệ rời đi đột nhiên hoang mang. Duệ duệ là tức giận cậu không cho hắn ăn tảng đá sao?
Bạch Tư Duệ trong nháy mắt liền không còn bóng người, Tiêu Thời giật giật miệng, không phát ra thanh âm nào, không tiếng động mà nói: “Duệ duệ đừng đi…”
Tiêu Thời nằm trên đất, so với vừa rồi bị người chém thành hai nửa còn đáng thương hơn, đau đến ôm chặt thân thể, thân thể được quấn lại cũng một lần nữa tách ra, trong đầu thế nhưng vẫn còn chấp nhất hướng về phía Bạch Tư Duệ rời đi, tuy rằng cậu đã không còn nhìn thấy rõ thứ gì nữa.
Lâm Linh ngửa đầu, bức nước mắt vào trong, đi tới bên người Tiêu Thời, ôn nhu nói: “Đừng lo lắng, hắn sẽ trở về.”