Kế Hoạch – Chương 49

☆, Chương 49:

“A!” Tiêu Thời ngửi được mùi người sống nhất thời cái bụng càng đói, nhân loại này cũng không đẩy cậu ra, Tiêu Thời rất hưng phấn, mặt ở trên cổ Bạch Tư Duệ cọ cọ, khóe miệng đã chảy ra lượng lớn nước dãi, nhưng miệng vẫn còn bị chặn cắn không được.

Mùi thối trên thân thể Tiêu Thời rất rõ ràng, Bạch Tư Duệ ngửi được cũng chỉ có đau lòng.

“Tiểu Thời, đừng nóng vội, anh sẽ thả em ra ngay.” Bạch Tư Duệ nói xong liền cắt đứt dây thừng gân bò trên cổ tay Tiêu Thời, sau đó kéo mảnh gỗ chặn miệng Tiêu Thời xuống.

“Gào gừ!” Trong nháy mắt khi miệng được tự do, Tiêu Thời một hơi liền cắn tới trên vai hắn, hàm răng sắc bén dễ dàng đâm thủng tầng quần áo dày.

“Hừ!” Bạch Tư Duệ rên lên một tiếng, cũng không đẩy Tiêu Thời ra, trái lại một tay sờ đầu Tiêu Thời, ôn nhu nói: “Đói bụng hỏng rồi đi, xin lỗi, anh tới chậm.”

Tóc Tiêu Thời đã có chút dài ra, có điều sờ lên rất sạch sẽ, chắc là Đồng Vũ Đông gội cho em ấy? Bạch Tư Duệ có chút không tin, gã đều đã khiến Tiêu Thời thành như vậy rồi, sẽ đối xử tốt với em ấy sao?

“Ngươi…” Động tác muốn cướp người của Lâm Linh đình chỉ, đôi mắt linh lung xinh đẹp trợn lớn, đầy mắt không thể tin được, sau đó như nhớ tới cái gì, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: “Ngươi chính là bị A Thời cắn có đúng không, cho nên buổi tối mới biến thành tang thi.”

Bạch Tư Duệ nghe vậy nhìn về phía Lâm Linh, đang muốn truy hỏi liền bị đau nhức trên vai đánh gãy.

“Gào gừ!” Tiêu Thời hơi dùng sức, cắn xuống một mảnh thịt mang theo vải vóc.

Tiêu Thời đang muốn nuốt vào, mùi vị quen thuộc trong miệng khiến cậu đột nhiên dừng lại. Mùi vị thật quen thuộc, thật giống… Tiêu Thời thân thể vừa dừng lại, ngẩng đầu lên, hai mắt vẩn đục nhìn về phía mặt Bạch Tư Duệ.

“A!” Bắp thịt trên vai Bạch Tư Duệ một trận co giật, trên trán cũng có gân xanh nhô ra.

Tiêu Thời không gặm nữa, chỉ từ từ nhai, nghiền ngẫm thịt trong miệng, một bên nhún mũi ở trên người Bạch Tư Duệ gửi gửi. Bạch Tư Duệ lúc này cũng đã bớt đau chút ít, đau lòng sờ sờ đầu Tiêu Thời nói: “Tiểu Thời, rất đói sao? Muốn ăn thì ăn đi, có điều em không thể ăn quá nhiều, ăn anh rồi sẽ không có ai bảo vệ em, anh còn có rất nhiều chân giò hun khói và hotdog, một lát nữa lấy ra cho em ăn.”

Lâm Linh một bên đã ngây người như phỗng, ngốc ngốc đứng ở bên cạnh nhìn bọn họ.

Hai mắt Tiêu Thời sáng ngời, đột nhiên liền nghĩ tới Bạch Tư Duệ, chớp mắt sau đó lại oan ức đến không chịu được, trong mắt bốc lên thủy quang.

“Duệ duệ ~~ hống!” Tiêu Thời há miệng gào thét, trong miệng còn vài miếng vải cùng một ít huyết nhục.

“Là anh, hiện tại mới nhận ra sao? Mắt sao lại không tốt như vậy?” Bạch Tư Duệ nhân cơ hội lấy miếng vải trong miệng Tiêu Thời ra, thuận lợi lau đi ngụm nước ở khóe miệng Tiêu Thời.

“Hống hống!” Tiêu Thời càng oan ức hơn, khàn giọng mà hống lên, sau đó lại cắn vai Bạch Tư Duệ, bất quá lần này cậu không nỡ lòng gặm xuống, chỉ liếm máu ở trên vết thương.

Bạch Tư Duệ nhìn về phía Lâm Linh, trên mặt thu hồi ôn nhu, lạnh lùng nói: “Không sai, ta là bị Tiểu Thời cắn, cho nên mới biến thành tang thi. Ta ban đêm từng nói với ngươi cái gì? Ngươi lại nói với ta cái gì?”

Bạch Tư Duệ cũng là vào lúc này mới xác định mình vào ban đêm quả thật là tang thi, Lâm Linh ở cùng hắn ngoại trừ ngày thứ nhất khi hắn tỉnh lại vẻ mặt có chút khác thường, nói một câu đáng đời, sau đó cũng không cảm thấy kinh ngạc nữa, mỗi lần Bạch Tư Duệ tỉnh lại đều sẽ hỏi một câu như thế, Lâm Linh cái gì cũng không nói, chỉ là trên mặt có chút cười trên sự đau khổ của người khác. Không biết chính mình ban đêm đối với Tiêu Thời đến cùng là thái độ gì, lần này thật vất vả tìm được Tiêu Thời về, không thể bị hắn làm mất được.

Lâm Linh vừa mới lấy lại tinh thần, mắt lạnh nhìn Bạch Tư Duệ nói: “Ta tại sao phải nói cho ngươi biết?”

Ngữ khí của Lâm Linh không phải nghi vấn, mà là khẳng định, đáy lòng cô đã chắc chắc sự thực này, đối với Bạch Tư Duệ lại có chút oán hận.

Từ khi biến thành tang thi Lâm Linh có rất ít tâm tình, lần đầu tiên gặp lại Bạch Tư Duệ cũng không phải muốn báo thù, chỉ là muốn ăn một bữa, thuận tiện cũng giải hận trước đây, vì thế trong hai nhân loại Lâm Linh liền lựa chọn Bạch Tư Duệ để công kích.

“Không sai, ta yêu em ấy, mà em ấy hiện tại yêu cũng là ta, em ấy đã không nhận ra ngươi nữa rồi. Cảm tạ sự hỗ trợ của ngươi, có cần ta bắt mấy người đến báo đáp ngươi không?” Bạch Tư Duệ sờ sờ Tiêu Thời đang uống máu trên bả vai mình, đã nhận ra Lâm Linh không dự định nói gì cho hắn biết, Bạch Tư Duệ liền không muốn nhìn thấy Lâm Linh thêm chút nào nữa.

“Không cần, A Thời yêu chính là ta, hơn nữa chúng ta đều là tang thi, ngươi đem anh ấy trả lại cho ta!” Lâm Linh duỗi móng vuốt trên bàn tay, hướng về Bạch Tư Duệ chạy tới.

“Vậy thì tạm biệt, tiểu Thời đang còn chờ ta uy đây, tạm biệt!” Bạch Tư Duệ phất phất tay, trước khi Lâm Linh bắt được hắn liền gọn gàng lắc mình, nhảy mấy cái biến mất ở mảnh đất trống này.

“Đáng ghét! Dị năng quỷ quái gì, quả thực chính là dị năng tổng hợp.” Lâm Linh phẫn hận thu hồi móng vuốt, cô cũng đã ăn qua vài dị năng giả, mùi vị vô cùng tốt, cũng no lâu, nghĩ tới đây, cái bụng của Lâm Linh lại không phối hợp mà réo lên. Thật đói a, vẫn là đi bắt người ăn trước đã, người vừa rồi ở cùng A Thời xem ra ăn rất ngon, cũng là dị năng giả, liền đi bắt hắn đi.

Lâm Linh liếm liếm khóe miệng, cái mũi duyên dáng ngửi ngửi một chút, dọc theo mùi vị Đồng Vũ Đông lưu lại trên đường đi theo.

Đồng Vũ Đông ngồi đờ ra ở bờ sông đột nhiên hắt hơi một cái, dĩ nhiên liền bị cái hắt hơi này kéo thần trí tỉnh táo lại.

“Lạnh quá, lại sắp thay người lãnh đạo rồi sao?”

Ai! Tiểu Thời vẫn bị cướp đi rồi, có điều hiện tại cũng vô sự một thân không gánh nặng, dưỡng tang thi thật không phải việc mình có thể làm a. Đồng Vũ Đông đứng lên, lại cảm thấy đáy lòng vắng vẻ, suy nghĩ một chút nói: “Nếu không, lại đi ra ngoài trói một con về? Chỉ cần thân thể không mục nát tắm một chút nên liền không thối đi. Nhưng mà…”

Đồng Vũ Đông lại nghĩ tới hình ảnh 囧 mình bị Tiêu Thời ma xát đến phát ngạnh, đột nhiên muốn đau đầu.

“Không được, chuyện này làm sao có thể?”

Đồng Vũ Đông đáy lòng rít gào, Tiểu Thời là đàn ông a! Có điều, mình có thể dưỡng nữ tang thi a, tang thi thời điểm bị làm cũng là lạnh như băng đi, lại khó coi, mình có thể cứng sao?

Bất tri bất giác, Đồng Vũ Đông đột nhiên nghĩ tới nữ tang thi đã truy sát Bạch Tư Duệ, còn rất đẹp, da dẻ lại rất được, dù ở trong nhân loại cũng là dung mạo thượng hạng, ở trong bầy tang thi thì càng là tuyệt sắc. Có điều, thực lực quá cường hãn, nhìn thấy vẫn là trốn đi thôi.

Đồng Vũ Đông vỗ vỗ bụi bặm trên mông hướng về phía trong núi mà đi, mấy ngày nay vì Tiểu Thời ngay cả đám người kia đều buông tha, bất quá bọn chúng nhiều người, đi không xa được, chờ một lát liền đến chỗ bọn chúng lấy một ít quần áo dày, thuận tiện lấy chút đồ ăn, cải thiện bữa ăn.

Bạch Tư Duệ ôm Tiêu Thời hướng về vùng núi trung tâm chạy hơn một giờ mới dừng lại ở bờ sông, Tiêu Thời đã ngừng uống máu từ lâu, đem đầu tựa ở trên hõm vai Bạch Tư Duệ nghỉ ngơi, mắt một cái cũng không nháy mà nhìn mặt hắn, tuy rằng hiện tại tầm mắt cậu hoàn toàn mơ hồ, ở trong mắt cậu duệ duệ chỉ là một quả cầu thịt, quả cầu thịt rất thơm ăn thật ngon.

Bạch Tư Duệ ôm Tiêu Thời đi tới bờ sông, đột nhiên tốc độ chậm lại quấy nhiễu đến Tiêu Thời đang đờ ra nghỉ ngơi, Bạch Tư Duệ dừng lại Tiêu Thời liền hướng về hắn gào thét.

“Hống hống!!”

“Tiểu Thời ngoan, đến tắm, đổi cho em bộ quần áo sạch, trên người em đều là mùi vị của tên kia.” Bạch Tư Duệ ôn nhu nói.

Bạch Tư Duệ khứu giác nhạy bén, có thể ung dung phân biệt ra được mùi vị của nhiều người khác nhau, ngửi được trên người Tiêu Thời có mùi của người đàn ông khác đã muốn phát điên, đặc biệt là mùi vị của tên Đồng Vũ Đông kia lại còn nhiều nhất, bộ y phục này cũng hình như là của gã. May là không có mùi vị tình dục, bằng không hắn nhất định sẽ tại chỗ giết chết gã, cũng may là hắn đến sớm, khi đó bọn họ đang chuẩn bị làm đi.

“Gào gừ ~” Tiêu Thời nhận không ra Bạch Tư Duệ, chỉ có thể cảm giác được ngữ khí của hắn ôn nhu, Tiêu Thời nghe xong trong lòng càng oan ức, vô cùng đáng thương nghẹn ngào một tiếng.

“Không sao rồi, sau này buổi tối anh mang em giấu đi, chờ hừng đông lại đến đón em, nhưng em phải ngoan, đừng có chạy lung tung.” Bạch Tư Duệ một bên giúp Tiêu Thời cởi đồ một bên ôn nhu nói.

Trước khi tìm thấy Tiêu Thời Bạch Tư Duệ đã nghĩ rồi, mình ban đêm hiển nhiên không để ý đến tiểu Thời, coi như xảy ra quan hệ với cậu rồi thì vẫn bỏ cậu lại, hắn hiện tại chỉ có thể tìm một nơi thích hợp nhốt Tiêu Thời lại, đợi hừng đông liền đón cậu trở về.

Bạch Tư Duệ động thủ cởi quần áo Tiêu Thời, Tiêu Thời tinh thần chấn động, hô lớn: “Chân giò hun khói! Muốn chân giò hun khói!”

Mùi xác thối trong miệng Tiêu Thời hun Bạch Tư Duệ đến choáng váng đầu, từ trong thân thể phát ra mùi thối nồng nặc, có thể so với vũ khí sinh hóa, có thể thấy nội tạng đã bắt đầu mục nát.

Bạch Tư Duệ một tay chế trụ miệng Tiêu Thời, buồn cười nói: “Em hiện tại liền muốn sao? Khát khao như thế?”

“Chân giò hun khói!” Tiêu Thời đột nhiên ngồi lên đùi Bạch Tư Duệ, tìm đúng vị trí bắt đầu ở khố bộ Bạch Tư Duệ dùng sức làm phiền.

Bạch Tư Duệ mặt tối sầm, cầm chặt tay Tiêu Thời hỏi: “Em cũng là như thế này ngồi trên người Đồng Vũ Đông?”

“Hống!” Tiêu Thời cảm giác được Bạch Tư Duệ ngữ khí không tốt liền hướng về hắn hét lớn một tiếng, lại là một hơi thi khí.

Hai người mặt đối mặt, Bạch Tư Duệ không cẩn thận hít vào, vẻ mặt nhất thời có chút vặn vẹo.

Bạch Tư Duệ ngừng hô hấp một chút, dùng sức phun khí thể trong phổi ra, hít sâu mấy lần mới quay đầu lại, nhìn Tiêu Thời nói: “Nếu em đã muốn như thế, làm nam nhân của em anh làm sao có thể không thỏa mãn em.”

“Hống hống!” Tiêu Thời hưng phấn gầm rú, vẫn là duệ duệ tốt, rốt cục có thể ăn chân giò hun khói rồi.

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

%d người thích bài này: