☆, Chương 48:
Đồng Vũ Đông mang theo một tang thi càng ngày càng thối, hiện tại gã cũng cảm thấy gào thét muốn cắn mình của Tiêu Thời cũng không có chút sức lực. Rõ ràng hắn đã rất cẩn thận nuôi rồi, làm sao còn có thể nuôi thành như vậy? Bạch Tư Duệ đến cùng là nuôi thế nào vậy? Nếu như không phải phát hiện Bạch Tư Duệ đút lương thực cho Tiêu Thời thì chắc gã đã hoài nghi có phải chỉ khi ăn thịt người mới có thể làm cho Tiêu Thời khôi phục bình thường hay không. Nhất định có thứ tang thi phải ăn mà gã không biết, sẽ là gì chứ?
“Hống hống!!” Tiêu Thời ở trên lưng Đồng Vũ Đông liều mạng giãy dụa, bởi vì đầu chúi xuống dưới, trong miệng cậu chảy ra rất nhiều nước dãi, trong lúc đung đưa dính đầy mặt.
Tiêu Thời bị Đồng Vũ Đông vác trên vai, hai tay hai chân bị dây gân bò buộc, nơi bị buộc chặt không bao lâu liền bị hằn ra một đường máu, mặt hướng về bụng Đồng Vũ Đông, ngực bị Đồng Vũ Đông dùng tay đỡ, để Tiêu Thời dù có đưa dài cổ cũng cắn không tới thân thể của gã.
Thời gian dài gào thét Tiêu Thời đã khàn giọng, yết hầu như là bị giấy nhám chà qua một lần vậy.
“Được rồi, để tao thả mày ra.” Đồng Vũ Đông nói xong liền đem Tiêu Thời để xuống, để cậu nằm trên mặt đất, mở gân bò trên tay chân cậu ra.
Trong nháy mắt dây thừng lỏng ra, Đồng Vũ Đông liền gọn gàng tránh thoát, nhảy ra xa mấy mét.
“Hống a! Thịt thịt!” Tiêu Thời vội vã bò lên hướng về phía Đồng Vũ Đông đuổi theo, trong miệng mơ hồ không rõ nói.
“Ai! Đừng bắt tao a, núi này nhiều động vật như vậy bắt tùy tiện bắt a!” Đồng Vũ Đông vừa rút lui vừa hô lớn, không tốn sức chút nào né tránh công kích của Tiêu Thời.
Tiêu Thời tốc độ vốn không nhanh, mấy ngày nay càng chậm hơn bình thường, động tác trì độn như tang thi mới vậy, dù có là người bình thường cũng có thể ung dung chạy trốn.
Tiêu Thời không để ý tới gã, lấy tốc độ nhanh nhất đuổi theo Đồng Vũ Đông. Lúc thân thể đói bụng đến một trình độ nào đó, Tiêu Thời hoàn toàn mất đi lý trí vốn không nhiều của mình, hiện tại ở trong mắt cậu Đồng Vũ Đông chỉ là một tảng thịt lớn di động, mỗi một tế bào trong thân thể đều huyên náo đòi ăn gã.
Đồng Vũ Đông vì muốn thoát khỏi dây dưa của Tiêu Thời không thể làm gì khác hơn là trèo lên một cây đại thụ, nhưng không nghĩ tới tang thi thế mà lại có thể leo cây.
“Hống hống!!” Tiêu Thời dưới tàng cây hướng về phía trên nhảy lên, hai tay hướng lên trên vung vẩy.
“Mày đi tìm thức ăn đi, đi theo tao làm gì.” Đồng Vũ Đông ngồi ở trên cành cây nhìn Tiêu Thời nói. Tang thi này gã đã nuôi lâu như vậy, hôm nay đột nhiên lại điên rồi, khiến Đồng Vũ Đông rất đau lòng. Còn tiết tục thế này chỉ có thể đi tìm Bạch Tư Duệ, nhưng nếu làm vậy thì gã cũng không còn cơ hội cướp tang thi về lại nữa.
“Hống hống! Ùng ục ~” Tiêu Thời nhảy một hồi liền ngừng lại, mở móng vuốt ra bắt đầu leo cây, yết hầu phát ra vài tiếng ùng ục khàn khàn.
“Ế???? Thì ra tang thi cũng có thể leo cây!” Khóe miệng Đồng Vũ Đông giật giật, thế này thì gã làm sao có thể theo sát tang thi ở khoảng cách gần đây, cũng không thể thật sự thả nó chạy loạn được, chạy mất thì làm sao bây giờ.
“A ~~” Tiêu Thời móng tay vừa nhọn lại vừa cứng, tuy rằng đối với con người mà nói rất nguy hiểm, Bạch Tư Duệ vẫn không cam lòng cắt nó đi, hiện tại Tiêu Thời dùng để leo cây cũng rất thuận tiện, tứ chi ôm cây dùng mấy móng vuốt hướng về phía trên sẽ leo được một đoạn dài, tay hơi ngừng lại sẽ trượt xuống một đoạn, sau đó lại trèo lên trên. Móng tay sắc bén ở trên thân cây cào ra mấy đường vỏ cây, lộ ra thân cây màu trắng bên trong.
Thấy Tiêu Thời có thể bò lên, Đồng Vũ Đông cũng trèo lên trên, ngọn cây chỉ cần vòng tay của một người là có thể ôm hết đều bị ép cho nghiêng ngả, vào lúc Đồng Vũ Đông không thể lui được nữa liền trực tiếp nhảy đến một nhánh cây khác.
Tiêu Thời mắt thấy khối thịt nhảy ra xa, buông tay ra hướng bên kia nhào tới.
“Hống!” Tiêu Thời hét lớn một tiếng, thanh âm chưa dứt, Tiêu Thời liền phát hiện thịt cách cậu càng xa hơn, Tiêu Thời ngước cổ nhìn bóng lưng Đồng Vũ Đông, tiếp theo liền rơi xuống đập trên mặt đất.
“Oành’ một tiếng, Tiêu Thời từ trên cây cao gần mười mét rơi xuống, rơi trên đất phát ra âm thanh không nhỏ.
Đồng Vũ Đông còn chưa xoay người, nghe thấy âm thanh này liền cảm thấy không lành, quay đầu nhìn lại quả nhiên Tiêu Thời đã bò ở trên mặt đất, trong miệng nghẹn ngào ra âm thanh rất nhỏ.
“Tiểu Thời! Mày sao rồi?” Đồng Vũ Đông trực tiếp từ trên cây nhảy xuống, nhanh như chớp đi tới bên người Tiêu Thời, vội vã đỡ cậu dậy.
“Gào gừ ~!” Tiêu Thời ngã từ trên cao xuống, phát ra âm thanh cũng càng thêm hàm hồ. Tiêu Thời thấy nhân loại đến gần liền muốn dùng tay bắt lại, giật giật lại phát hiện tay dùng không được, liền trực tiếp dùng đầu đi cắn.
Đồng Vũ Đông một tay túm lấy cái cổ Tiêu Thời, một tay nắm cằm của cậu, hơi dùng lực một chút, liền đem cằm của cậu cố định lại.
“Tay chân làm sao? Sẽ không lại gãy xương đùi đi.” Đồng Vũ Đông kiểm tra một chút, phát hiện chỉ là trật khớp mới thở phào nhẹ nhõm, nắm cánh tay Tiêu Thời kéo một cái, “răng rắc” hai tiếng tay cậu liền vào lại khớp.
“Hống!”
“Đừng rống lên, hôm nay về trước đi, tao để Lý Văn Tân giúp mày xoa một cái.” Đồng Vũ Đông nói xong liền dùng dây thừng gân bò trói chặt hai tay Tiêu Thời.
“Hống! Hống hống hống!!” Tiêu Thời điên cuồng gầm rú lên, thân thể liều mạng giãy dụa. Cậu biết tác dụng của dây thừng này, chỉ cần bị nó trói lại cậu liền không thể chạy.
Cổ họng Tiêu Thời ách đến lợi hại, Đồng Vũ Đông chỉ đành dùng một khối gỗ lớn chặn miệng cậu lại, sau đó dùng dây gân bò trói chặt.
“Ô ô ~~” Trong miệng Tiêu Thời phát ra tiếng nghẹn ngào, cảm giác như là đang khóc, Đồng Vũ Đông nhìn thấy ánh mắt hung thần ác sát của cậu liền biết đây chỉ là ảo giác của gã.
“Ngoan~ đêm nay muốn ăn cái gì? Tao đi bắt cho mày.” Đồng Vũ Đông ôn nhu xoa xoa tóc Tiêu Thời nói.
Động tác này mấy ngày gần đây Đồng Vũ Đông đã làm rất thành thạo, Đồng Vũ Đông rất thích vò đầu cậu như thế, môi mỏng không tự chủ nhếch lên. Gã nghĩ mình đúng là quá cô độc rồi, rất muốn có bạn, người bạn có thể khiến gã hoàn toàn mở rộng trái tim. Chỉ là nhân loại đều có tư tưởng phức tạp, gã đã không dám hoàn toàn tin tưởng, mãi đến tận khi gặp được nhân loại và tang thi ở cùng nhau, Đồng Vũ Đông đột nhiên cảm thấy mình đã có đối tượng để tin tưởng.
Từ đó về sau Đồng Vũ Đông vô tình hay cố ý khi nhìn thấy tang thi đều đánh giá một chút, nghĩ nếu tìm được con tốt liền mang về nuôi, chỉ là những tang thi kia thân thể hủ bại không thể tả, coi như có con nhìn không nát như vậy, nhưng cũng vừa bẩn vừa thối, Đồng Vũ Đông nhìn liền hết hứng thú. Đồng Vũ Đông cũng từng nghĩ muốn cướp tang thi của Bạch Tư Duệ, nhưng thực lực cách hắn quá xa cũng chỉ có thể ngẫm lại, hiện tại rốt cục đợi được, gã cũng xác thực đối với Tiêu Thời thoả mãn, lại không nghĩ rằng nuôi mấy ngày liền thành như vậy, còn tiếp tục nuôi nữa có thể hay không ngay cả tang thi bên ngoài cũng không bằng?
“A a ~~” Tiêu Thời bị chặn miệng phát ra tiếng kêu a a, vào lúc Đồng Vũ Đông thất thần liền ngồi lên đùi gã, khẩn cấp dùng lực ma sát trên đùi gã. Miệng trên ăn không được hay là dùng phía dưới ăn đi, có thể ăn vào bụng là tốt rồi, thật sự thật đói a!
Đồng Vũ Đông bị Tiêu Thời ma xát đến phát ngạnh, bỗng nhiên từ trong thất thần tỉnh táo lại.
“Mày đang làm gì?” Đồng Vũ Đông đột nhiên dùng lục đẩy Tiêu Thời đang ma sát trên người mình ra, không thể tin được nói.
Là mình cả nghĩ quá rồi, hay chỉ là trùng hợp.
“A a chân ~” Tiêu Thời mơ hồ không rõ nói, hai mắt vẩn đục hiếm thấy xuất hiện thần thái hưng phấn.
Đồng Vũ Đông nhớ tới lúc vừa mới bắt đầu cho Tiêu Thời ăn cậu cũng sẽ lộ ra ánh mắt như thế, thế nhưng thời điểm ăn lại không còn.
Nghe thấy Tiêu Thời hàm hồ thân thể Đồng Vũ Đông cứng đờ, từ chân giò hun khói tang thi nói hình như có rất nhiều nghĩa, gã vẫn cho rằng đó là đồ ăn, lẽ nào là…? Đồng Vũ Đông sững sờ mà nhìn Tiêu Thời, quên luôn kiềm chế cậu.
“A ~” Hai mắt vẩn đục của Tiêu Thời đột nhiên sáng ngời, vội vã ngồi lên hạ khố Đồng Vũ Đông, đem hậu huyệt phía sau của mình quay về phía trướng bồng nhô lên của nhân loại dùng sức ma sát, trong miệng phát ra âm thanh khẽ kêu như dã thú. Bị chặn lại rồi, ăn không được, thật đói a.
Tiêu Thời vẻ mặt hưng phấn rất nhanh đã biến thành sốt ruột, càng thêm dùng sức ở trên người Đồng Vũ Đông cọ cọ, cuối cùng còn mô phỏng theo động tác giao hợp trên đỉnh dưới làm.
Hai mắt Đồng Vũ Đông càng trợn càng lớn, lúc Tiêu Thời làm ra loại động tác kia thì trong đầu đã nổ ‘oanh’ một tiếng, mất khống chế đẩy Tiêu Thời ra, hô lớn: “Không!”
“Tiểu Thời!”
Một âm thanh của nam nhân khác đồng thời cùng Đồng Vũ Đông vang lên, Bạch Tư Duệ tròng mắt như muốn nứt ra, đỏ mắt lên hướng về bên này nhảy tới.
Thì ra Bạch Tư Duệ là như thế này uy Tiểu Thời sao? Tại sao có thể như vậy? Nghe thấy âm thanh của Bạch Tư Duệ, Đồng Vũ Đông liền hướng bên kia nhìn lại, vẻ mặt vẫn là không thể tin được.
Thân thể Tiêu Thời hơi ngừng, ngẩng đầu hướng về phía âm thanh kia nhìn lại, lúc này Bạch Tư Duệ đã không còn ở đó nữa, chỉ còn lại một Lâm Linh đầm trắng đứng ở đó.
Ánh mắt Lâm Linh cùng Tiêu Thời va vào nhau, môi khẽ nhếch, nhẹ nhàng phun ra cái tên dưới đáy lòng.
“A Thời…?”
Tiêu Thời chỉ tùy ý liếc nhìn liền nghiêng đầu, thật giống không liên quan gì đến cậu vậy, có điều cậu hình như đã gặp ở đâu đó? Nhưng làm sao đột nhiên cũng không nhớ ra được?
Mặc dù biết biến thành tang thi sẽ quên hết thảy mọi chuyện, nhưng tự mình trải qua Lâm Linh vẫn còn có chút thất lạc, đầm trắng bị gió thổi bay bay, chỉ là không còn trắng thuần nữa, bị dính không ít bùn đất, khiến cô có vẻ hơi cô tịch.
Bạch Tư Duệ nhanh chóng lao đến, tốc độ nhanh đến mức gần như chỉ thấy được tàn ảnh, vừa thoáng qua liền đã đến trước mặt Đồng Vũ Đông cùng Tiêu Thời, công kích hướng về Đồng Vũ Đông quát lớn nói: “Thả em ấy ra!”
Đồng Vũ Đông ôm Tiêu Thời thuận thế lăn một vòng, hiểm hiểm né tránh thế tiến công của Bạch Tư Duệ, rồi mới từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại một chút.
“A!” Mắt Tiêu Thời vốn còn vẩn đục, bị Đồng Vũ Đông kéo lăn một vòng tầm mắt liền mơ hồ thành một mảnh, có điều khứu giác vẫn rất nhạy, miệng Tiêu Thời còn bị chèn mảnh gỗ hướng Đồng Vũ Đông táp tới. Lâm Linh thu hồi tâm tình, mở hai trảo lao vào cuộc chiến. Lại là dị năng giả, mùi vị nhất định rất ngon.
Đồng Vũ Đông bên người có tang thi quấy rối, đối diện lại có địch thủ mạnh mẽ, tình huống ngàn cân treo sợi tóc, Đồng Vũ Đông quả đoán đem Tiêu Thời đẩy về phía Bạch Tư Duệ, xoay người chạy thoát.
“Tiểu Thời!” Bạch Tư Duệ hai tay tiếp được Tiêu Thời, đau lòng đánh giá một chút. Sắc mặt Tiêu Thời trắng bệch, con ngươi vẩn đục, miệng bị chặn miệng phát ra âm thanh ‘Ô ô’.
Lâm Linh thấy dị năng giả trốn đi theo bản năng muốn đuổi theo, nghe thấy âm thanh của Tiêu Thời cuối cùng vẫn nhịn xuống kích động săn bắt, hướng về phía Bạch Tư Duệ cùng Tiêu Thời bên kia đi tới, nhẹ nhàng vỗ vỗ Tiêu Thời.
“A Thời.”
“A!” Thân thể Tiêu Thời giật giật, quay đầu lại hướng về phía Lâm Linh rống một tiếng.
Lâm Linh ngẩn ra, lúc trước, A Thời cũng là như thế đến gần cô, kết quả thế nhưng…?