☆, Chương 47:
Đến thời gian ăn cơm, Tiêu Thời còn đang ngủ, Đồng Vũ Đông nhìn hiếm có yêu thích, nhanh chóng ăn cơm xong liền mang cho Tiêu Thời một bát cơm đầy, gắp chút thịt thỏ rừng đi tới bên người Tiêu Thời.
Mùi cơm nóng hổi bay vào mũi Tiêu Thời, mũi Tiêu Thời trong lúc ngủ mê giật giật, nhẹ nhàng phát ra âm thanh nghẹn ngào.
“A ~ duệ duệ, ăn chân giò hun khói~” Cái miệng của Tiêu Thời giật nhẹ đến mức không thể nhìn thấy, phát ra âm thanh mơ hồ không rõ.
“Phụt! Xem ra mày đúng là rất thích ăn chân giò hun khói, ai, chờ đám người kia đến đi, tao sẽ chuẩn bị cho mày.” Đồng Vũ Đông buồn cười nói, vỗ vỗ mặt Tiêu Thời, cầm chén mang đến trước mặt cậu nói: “Dậy nào, có cơm ăn nha.”
“Hống!” Tiêu Thời đang ngủ cả kinh, thân thể giảy một hồi, sau đó mơ mơ màng màng mở mắt ra.
“Đột nhiên phát hiện mày thật đáng yêu a, khó trách Bạch Tư Duệ yêu thích mày đến như vậy, tao cũng càng ngày càng yêu thích mày đây.” Đồng Vũ Đông nhìn Tiêu Thời cười nói, ngồi ở trên tảng đá bên người Tiêu Thời.
“Gào gừ ~” Tiêu Thời mệt mỏi chịu đựng khó chịu bên hông, lần này hoàn toàn tỉnh táo. Mới nhìn thấy nhân loại, Tiêu Thời đã nước dãi tràn lan, nhìn kỹ lại là Đồng Vũ Đông, còn có đồ ăn trong tay gã, Tiêu Thời liếm liếm khóe miệng nhẫn nhịn không công kích, mắt nhìn chằm chằm Đồng Vũ Đông.
Đồng Vũ Đông hơi nghi hoặc một chút, hôm nay tang thi hình như không có tinh thần lắm a, lần trước thấy mình liền cắn cơ mà, đây là quá đói bụng sao?
“Tương ~ Đông Đông~” Tiêu Thời tùy ý liếc nhìn trong bát đồ ăn, không có màu tương, cũng không có mùi tương, nghiêm túc nhìn ông chủ Đồng.
“Mày muốn tương gì? Trong này có thịt, đến ăn thịt đi.” Đồng Vũ Đông gắp thịt nhanh chóng uy đến bên mép Tiêu Thời, bởi vì trước đó đã có một lần kinh nghiệm, Đồng Vũ Đông lần này cùng Tiêu Thời duy trì một khoảng cách an toàn.
“Hống!” Tiêu Thời ngửi một cái, hét lớn một tiếng hướng Đồng Vũ Đông nhào tới, chỉ là thân thể bị trói ở trên cây, Tiêu Thời dài cổ cũng táp không tới người Đồng Vũ Đông.
Đồng Vũ Đông thu tay về, bất đắc dĩ nói: “Mày rốt cuộc muốn tương gì? Tao đi chuẩn bị cho mày còn không được sao?”
“Ân~” Tiêu Thời thức thời vụ thu hồi công kích, liếm liếm miệng gật đầu liên tục, như bàn giao mà nói: “Muốn tương nhiều~”
“Còn là một tang thi kén ăn nữa.” Đồng Vũ Đông đứng dậy đi tìm tương ớt, tìm một lượt các bình tương, lại lấy chút sốt cà chua, màu này chắc đúng ý tang thi rồi đi.
“Grào grừ?” Tiêu Thời vươn dài cổ đến xem Đồng Vũ Đông.
Miệng Tiêu Thời không tự chủ được khẽ nhếch, nước bọt tràn lan từ khóe miệng chảy ra, dưới ánh mặt trời có vẻ đặc biệt óng ánh.
“Như vậy có thể rồi, nếm thử đi.” Đồng Vũ Đông cười nói đem thịt thỏ rừng dính tương ớt uy đến bên mép Tiêu Thời.
“Hống!”
Tiêu Thời ngửi một cái, hướng về Đồng Vũ Đông rống to. Không phải tương!
“Muốn tương!” Tiêu Thời đàng hoàng trịnh trọng đạo.
“Sốt cà chua được không?” Đồng Vũ Đông ăn miếng thịt thỏ dính tương ớt, lại gắp một miếng thịt dính chút sốt cà chua lên.
“Gào gừ!” Tiêu Thời thấy Đồng Vũ Đông ăn thịt của mình thì có chút cuống lên, nghe gã nói còn có sốt cà chua, liền gật đầu liên tục nói: “Muốn!”
Duệ duệ hình như cũng gọi sốt cà chua, đông đông lần này hẳn phải biết đi. Có điều, làm sao vẫn không giống mùi tương a. Tiêu Thời ngờ vực, cẩn thận ngửi một cái.
“Thì ra mày thích ăn sốt cà chua à, nhanh ăn đi.”
Lại là một miếng thịt không có tương đưa đến bên miệng Tiêu Thời.
“Hống hống hống!” Tiêu Thời tức giận gầm rú lên, khuôn mặt cũng biến thành chữ tranh [狑]. Nhân loại đáng ghét, mỗi lần đều lừa người, ta muốn chính là tương a!
Đồng Vũ Đông cách Tiêu Thời xa một chút, thịt vẫn đặt ở đằng trước, dụ dỗ: “Nhanh ăn đi, tao biết mày có thể ăn cơm, ăn thịt dù sao cũng ngon hơn ăn cháo như bữa sáng đi.”
“Gào gừ ~” Tiêu Thời bẹp bẹp miệng, bực mình nghẹn ngào một tiếng, rốt cục cũng há to miệng. Quên đi, ăn tùy tiện cái gì cũng được, không ăn nữa cậu thật sự đói bụng muốn chết rồi. Chờ duệ duệ đến, cậu muốn miệng trên miệng dưới cùng nhau ăn.
Đồng Vũ Đông thấy tang thi rốt cục đã chịu há miệng, vội đem thịt đút cho cậu.
“Gào gừ!” Tiêu Thời cắn một hơi, một bên nghiền ngẫm nhai một bên ý dâm hai cái ‘Miệng’ của mình đồng thời ăn chân giò hun khói, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười khúc khích.
“Ăn từ từ, đều cho mày hết.” Đồng Vũ Đông thấy tang thi ăn đến mặt mày thỏa mãn hài lòng như một đứa bé, bản thân cũng giống như mới lên chức ông, vui vẻ tiếp tục cho Tiêu Thời ăn.
“Gào gừ ~” Tiêu Thời từng ngụm từng ngụm ăn, một bát cơm rất nhanh đã thấy đáy, nhưng bụng cậu vẫn không có cảm giác no, trái lại cảm giác càng khát khao hơn.
Rất muốn uống tương, thật đói!
Tiêu Thời ăn xong một ngụm cơm cuối cùng, miệng còn chóp chép chưa đã thèm, Đồng Vũ Đông liền đi lấy thêm một bát cơm đầy nữa, đem một ít thịt cuối cùng của đồng đội đều bỏ vào trong bát đút cho Tiêu Thời ăn, bất quá lần này không xịt sốt cà chua nữa, Tiêu Thời cũng không nháo, ăn xong liền yên tĩnh lại ở một bên.
Thấy tang thi yên tĩnh, Đồng Vũ Đông kiểm tra chân cậu một chút, cái chân hôm qua còn gãy quả nhiên đã tốt lên rồi, một chút vết tích cũng đều không có, chỉ là tang thi giãy dụa cũng không chú ý chân mình, có lẽ xương vẫn chưa hoàn toàn lành lại đi. Đồng Vũ Đông lại xốc áo Tiêu Thời lên, mở băng vải trên eo cậu ra, quả nhiên vết thương Trịnh Dã nói cũng biến mất rồi. Xem ra Lý Văn Tân quả thật có dị năng.
Cơm nước xong đoàn người gói gém quần áo dọn nhà, Tiêu Thời bị Đồng Vũ Đông vác lên, cậu giãy dụa một hồi cắn không tới liền an phận lại, cúi đầu ngủ gật.
Nơi ở mới ở giữa sườn núi, mấy người đi chừng nửa giờ liền đến nơi, lúc này sắc trời đã gần tối.
Đây là một hang đá thiên nhiên, hang đá rộng, sâu mười mấy mét, bởi vì là hoàng hôn, tận cùng bên trong hang động tối om om một màu, một chút tia sáng đều không nhìn thấy. Có điều, hang động khô ráo thông gió, có chút tán loạn, dọn dẹp một lúc rồi ở cũng thật thoải mái.
“Lão đại, tang thi này hình như có gì đó không đúng.” Trịnh Dã liếc nhìn tang thi buồn bã ỉu xìu bị trói ở trước cửa động nói.
“Làm sao? So với lúc vừa bắt đầu ngoan hơn nhiều a.” Đồng Vũ Đông hài lòng nói, qua một thời gian ngắn nữa, Tiêu Thời sẽ nhận mình làm chủ đi, ha ha ha, ngẫm lại liền khiến người ta hưng phấn.
Trịnh Dã nói: “Cậu không cảm thấy, khí sắc của nó rất kém à.”
“Thật sao?” Đồng Vũ Đông nghiêm túc đánh giá Tiêu Thời, sau đó nói: “Hình như có chút, lẽ nào vấn đề ở chỗ đồ ăn, nhưng mà từ phản ứng của nó liền biết trước đây Bạch Tư Duệ cũng có cho nó ăn những thức ăn này a. Thôi, ngày mai tôi tìm chút cho nó động vật còn sống để ăn vậy, Tiểu Thời chắc là sẽ thích ăn đi.”
“Hống!” Tiêu Thời nghe thấy có người kêu tên mình liền mở to mắt nhìn, tùy ý liếc nhìn một cái liền nhắm hai mắt lại.
Ngày thứ hai Đồng Vũ Đông ra ngoài mang về vài con thỏ và gà rừng còn sống, cho Tiêu Thời một con thỏ, Tiêu Thời liền ăn tươi nuốt sống. Đồng Vũ Đông cảm thấy Tiêu Thời yêu thích ăn động vật sống hơn, thành ra mỗi bữa đều mang động vật sống cho cậu ăn.
Nhưng Tiêu Thời vẫn càng ngày càng không có tinh thần, cả ngày đều ngủ gật, lúc ngủ gật thường thường sẽ có mùi thối mà mọi người không ai xa lạ gì phảng phất khắp nơi, làm hỏng hết mấy bộ quần áo, cuối cùng Lý Văn Tân vẻ mặt khó ở như muốn tạo phản, Đồng Vũ Đông mới nhắm mắt ôm Tiêu Thời đi, lúc này Tiêu Thời vẻ mặt hốt hoảng, phản kháng cũng không lớn bao nhiêu. Đồng Vũ Đông qua mấy lần liền có chút tâm đắc, càng hầu hạ Tiêu Thời kĩ lưỡng hơn.
Có lẽ là do Tiêu Thời càng ngày càng không có tinh thần, khiến cậu rất ít phản kháng, nhìn như bé ngoan, thành ra Đồng Vũ Đông càng ngày càng yêu thích cậu, mỗi ngày ngoại trừ ngủ cùng tuần tra, hầu như hết thời gian đều đặt ở trên người Tiêu Thời.
Có điều, không biết có phải là ảo giác của gã hay không, Đồng Vũ Đông chậm rãi cảm giác được trên người Tiêu Thời có chút mùi vị không bình thường, cậu trước đây một chút mùi hôi đều không có a.
Đồng Vũ Đông nghi hoặc rất nhanh thành sự thật, ngày thứ bảy thân thể Tiêu Thời đã có mùi thối rõ ràng, mà Tiêu Thời đói bụng cực kỳ bắt đầu phát điên, gặp người liền điên cuồng hét lên, đặc biệt là Trịnh Dã, còn hướng về hắn kêu chân giò hun khói, làm cho toàn bộ mọi người không hiểu ra sao.
Hôm nay bọn họ ở trên núi bị làm ầm ĩ cả một ngày, bị tang thi hống đến lỗ tai đều sắp mọc kén.
“Hống hống!! Tương!” Tiêu Thời như phát điên giãy dụa, gân bò trói chặt trên bụng đã hằn lên da thịt của cậu, trên y phục tràn ra một dòng máu đỏ đen, tỏa ra mùi tanh hôi đặc hữu của tang thi.
Tiêu Thời da dẻ trắng bạch, có vài đốm nhỏ thi ban, hai mắt vẩn đục, chỉ có thể nhìn thấy từng cái từng cái bóng người, có thể phân biệt ra được không có mùi vị duệ duệ ở đây.
Đồng Vũ Đông nhìn Tiêu Thời phát điên mà không thể làm gì, rất là lo lắng, Trịnh Dã và mấy người khác ở một bên cũng không biết làm sao, hoàn toàn bó tay đứng nhìn.
Trịnh Dã suy nghĩ một chút, trầm giọng nói: “Nó hiện tại đã không khác gì tang thi bình thường, còn tiếp tục như thế nữa có thể sẽ càng hỏng, Đồng lão đại, cậu suy nghĩ một chút thả nó đi đi, nói không chừng nó tự mình sẽ khỏe lên, đến lục đó cậu lại bắt về cũng được.”
“Đúng đấy!” Hai mắt đầy phiền não của Đồng Vũ Đông sáng lên, vỗ tay nói: “Quyết định như vậy đi.”
“Thật sao? Cậu thật sự muốn ném tang thi đi sao? Quá tốt rồi!” Lý Văn Tân vô cùng phấn khởi nói, khuôn mặt thanh tú bởi vì hưng phấn đỏ ửng, Trịnh Dã nhìn trong mắt cũng có chút ý cười.
“Không, tôi là muốn nuôi thả, ban ngày thả nó ra, tôi liền đi theo phía sau nó, buổi tối lại dẫn nó trở về, tin tưởng ban ngày cho nó chạy thì buổi tối trở về sẽ không giãy dụa loạn nữa. Thuận tiện cũng có thể nhìn tập tính cuộc sống của nó, sau đó dựa theo cuộc sống của nó mà có phương pháp nuôi dưỡng.” Đồng Vũ Đông một hơi nói xong, sau đó xin lỗi liếc nhìn Lý Văn Tân, hình như lại khiến hắn thất vọng rồi.
“A?” Lý Văn Tân nhất thời yên tĩnh.
Đồng Vũ Đông nói tiếp: “Trước tiên cứ thử xem, nếu ổn rồi sau này tôi sẽ cho nó đi thông khí, dẫn nó xuống núi, trong khoảng thời gian đó mọi người cứ ở trên núi, ngọn núi này đường đi khó, nó chắc là sẽ không quay lại được đâu.”
“Nếu cậu đã kiên trì, tôi và Văn Tân không thành vấn đề.” Trịnh Dã nói.
“Chúng tôi cũng không thành vấn đề.” La Y nói.
“Hống hống!!” Âm thanh Tiêu Thời lẫn vào, tựa hồ cũng đang nói mình không thành vấn đề.
Quyết định này cứ như thế vui vẻ định ra, Đồng Vũ Đông trói hai tay Tiêu Thời lại mang xuống núi, Bạch Tư Duệ cùng Lâm Linh ở một bên khác rốt cuộc cũng tìm đến được đỉnh núi này.
Bởi vì mưa gió sương sớm đều sẽ khiến mùi tan đi, có nhiều chỗ mùi hương vốn không nổi bật, lúc này vừa tiêu tán liền hoàn toàn không còn mùi vị. Trên núi không có đường, hoặc là bình địa hoặc là núi nhỏ, mỗi lần mất dấu Lâm Linh chỉ có thể xác nhận hết các phương hướng có khả năng, có lúc đi một đường lớn cũng không tìm được, sau đó lại trở về đường cũ tiếp tục tìm.
Vào ngày thứ bảy hai người mới tìm được chỗ đoàn người Đồng Vũ Đông đã từng đặt chân, mà nơi này, đã cách hang động bọn Đồng Vũ Đông ở không xa.