Kế Hoạch Bồi Dưỡng Tang Thi Cấp Thấp – Chương 46

☆, Chương 46:

Bên này Tiêu Thời đói bụng đến phải kêu loạn, một bên khác cách cậu khoảng hai ngọn núi Bạch Tư Duệ đều sắp tìm đến điên rồi, mặt trời ngã về tây, hắn thấy thời gian không còn nhiều, lúc này lại đụng phải người quen cũ, không, là lão thục thi.

“Hống!” Tang thi gầm lên giận dữ, hướng về Bạch Tư Duệ đập tới. Tốc độ của cô tuy rằng so với Bạch Tư Duệ chậm hơn không ít, nhưng động tác nhanh nhẹn, sức mạnh to lớn, thời điểm Bạch Tư Duệ đang là tang thi có chút không chống đỡ được, hiện tại càng liên tục lùi lại.

Bên này tranh đấu phát ra tiếng vang không nhỏ, Đồng Vũ Đông đang đi tuần tra rất nhanh đã phát hiện ra bọn họ, trốn ở phía sau cây nhìn lén.

Biến Dị Tang Thi cảm quan nhạy cảm đến đáng sợ, nữ tang thi đang cùng Bạch Tư Duệ đang đánh nhau quay đầu liếc nhìn cây đại thụ kia, Đồng Vũ Đông cả người phát lạnh, quả đoán chạy trốn. Tuy rằng rất muốn nhìn một chút dáng vẻ Bạch Tư Duệ bị đánh, nhưng vì cái mạng nhỏ của mình vẫn là tẩu vi thượng sách đi, con tang thi kia trông có vẻ rất khó nhằn.

Tang thi phân tâm để Bạch Tư Duệ có cơ hội thở dốc, Bạch Tư Duệ lắc người một cái, sau đó nhảy lên tảng đá trên đỉnh ngọn núi.

“Hống hống!!” Tang thi tức giận ngẩng đầu nhìn đi tới, lộ ra một khuôn mặt trắng nõn. Môi tang thi hình trái tim mang theo màu phấn nhạt, bởi vì đánh nhau mà hai gò má có chút ửng hồng, sắc mặt càng giống người sống hơn, so với Tiêu Thời còn giống hơn.

“Đã lâu không gặp, Lâm Linh!” Bạch Tư Duệ từ trên cao nhìn xuống tang thi đang chuẩn bị bò lên, trên mặt mang theo nụ cười rất lịch sự, tùy ý nói: “Lâu rồi không gặp ngươi đã đẹp lên không ít, có điều, ngươi thật giống như rất hận ta.”

“Hừ! Ngươi đã làm gì, còn muốn giả ngu sao? Ngươi tại sao lại muốn hại chúng ta?” Lâm Linh nhếch khóe miệng, hai cái răng nanh sắc bén dưới ánh mặt trời lóng lánh hàn quang.

“Ngươi biết suy nghĩ?” Bạch Tư Duệ có chút mừng rỡ, Lâm Linh có thể nhớ tới chuyện cũ, vậy có phải đại biểu tiểu Thời cũng có thể không?

“Không sai.” Lâm Linh đột nhiên nhớ tới hình ảnh bản thân cắn Tiêu Thời, hai tay không khỏi nắm chặt, ánh mắt nhìn Bạch Tư Duệ cũng càng tàn nhẫn.

“Ngươi vẫn luôn chia rẽ ta cùng a Thời, ta sớm đã hoài nghi, sau đó ta đi tới con đường kia, nơi đó cũng có vết máu của ngươi, là ngươi dẫn tang thi đến có đúng không? Vì hại chúng ta ngay cả bản thân mình cũng có thể thương tổn, a Thời cùng ngươi có thù oán gì?”

“Chậc~ còn nghĩ được tới đó. Không sai, ta là cố ý. Còn thù hận thì, đại khái là do em ấy có bạn gái xinh đẹp đi!” Bạch Tư Duệ nhìn vào mắt Lâm Linh một lời hai ý nghĩa nói.

“Hống!” Lâm linh tức giận gầm rú, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Tư Duệ. Núi khá cao, Lâm Linh khó mà bò lên, chỉ có thể ở phía dưới cùng Bạch Tư Duệ đối mặt.

Bạch Tư Duệ vuốt cằm đánh giá Lâm Linh, đột nhiên nói: “Khứu giác của ngươi rất tốt.”

“Ngươi đang có ý đồ gì?” Lâm Linh đề phòng nói.

“Ngươi còn yêu Tiêu Thời?” Bạch Tư Duệ không đáp mà hỏi ngược lại.

“Mắc mớ gì đến ngươi!” Lâm Linh hung ác nói, hận không thể nhào tới đem Bạch Tư Duệ băm thành tám mảnh, sau đó ăn từng miếng, hắn là dị năng giả, ăn thịt hắn đối với cô cũng rất có lợi.

“Nếu như ta có tin tức của Tiêu Thời thì sao?” Bạch Tư Duệ trầm tư mấy giây, cuối cùng không thèm đến xỉa nói.

Khứu giác của hắn chỉ có thể ngửi ra địa phương Tiêu Thời từng tiếp xúc qua, nhưng nơi này toàn là mùi vị của hắn, mà Lâm Linh này tựa hồ là Biến Dị Tang Thi, năng lực càng thêm thuần túy, ngay cả tung tích của hắn đều có thể tìm ra, tìm tới tiểu Thời cũng càng có khả năng đi.

Lâm Linh ngẩn ra, liền vội vàng hỏi: “Anh ấy ở đâu?”

“Đại khái là ở ngay trong ngọn núi này, tối hôm qua ta còn gặp cậu ấy, không tin ta có thể dẫn ngươi đi nơi có mùi vị của cậu ấy, ngươi ngửi một chút liền biết.” Bạch Tư Duệ tùy ý nhún nhún vai, dáng dấp toàn bộ đều theo ý cô.

“Được.”

Lâm Linh không suy nghĩ nhiều, đáp ứng một tiếng. Ở tận thế trải qua nhiều chuyện như vậy, từ lâu đã thay đổi cô, đối với Tiêu Thời vẫn còn yêu, nhưng càng nhiều là lẫn lộn cảm tình phức tạp hơn, khiến cô đối với Tiêu Thời khó có thể thuần túy như trước tận thế nữa. Tỷ như bởi vì Tiêu Thời mà cô bị Bạch Tư Duệ hãm hại, cô có chút căm giận Tiêu Thời. Lại tỷ như Tiêu Thời giết tang thi duy nhất đối tốt với cô trong đám tang thi, cô lại đối với Tiêu Thời có chút oán hận. Còn việc Tiêu Thời bị cô cắn thành tang thi, lại khiến cô đối với Tiêu Thời có thêm một phần hổ thẹn.

Lâm Linh cũng không hiểu rõ tâm tư của chính mình, chỉ muốn tìm được Tiêu Thời trước đã. Không biết cậu hiện tại là hình dáng gì, biến thành tang thi, nên có chút bẩn đi, bình thường tang thi chính là như vậy, không giống loại đã thức tỉnh như cô.

“Đi theo ta.” Bạch Tư Duệ vui vẻ, trực tiếp từ chỗ cao nhảy xuống, đi phía trước dẫn đường, thấy Lâm Linh theo tới, Bạch Tư Duệ tăng nhanh tốc độ hơn một chút, duy trì khoảng cách an toàn.

“Hống!” Lâm Linh rập khuôn từng bước theo sát, thân thể nho nhỏ ở trên con đường đầy bụi gai vẫn hành động như thường.

Bạch Tư Duệ mang Lâm Linh tới chỗ chân núi đã cùng Tiêu Thời trải giường chiếu, hoài niệm sờ sờ vách đá, sau đó nhìn Lâm Linh nói: “Chính là chỗ này, đây là nơi ta thấy hắn lần cuối.”

Lâm Linh ngửi một cái, sau đó lại nằm nhoài một bên vách đá, gửi tới gửi lui một hồi.

“Ta còn phát hiện vết máu của hắn ở rãnh núi phía trước, sau đó thì gửi không ra nữa.” Cũng chính vũng máu này khiến Bạch Tư Duệ hoảng hồn, lựa chọn hợp tác cùng Lâm Linh tìm kiếm.

“Đúng là mùi vị a Thời, ngươi cũng đang tìm anh ấy?” Lâm Linh liếc nhìn Bạch Tư Duệ, người này không phải chán ghét A Thời sao? Sao lại còn quan tâm anh ấy như thế? Trước đây bắt để anh ấy tăng ca, lại thiết kế bẫy khiến cho cô cùng A Thời mâu thuẫn, nếu như không phải hắn là nam, Lâm Linh đã hoài nghi người này có phải cũng yêu thích A Thời hay không, chỉ có như vậy mới nói rõ được lý do Bạch Tư Duệ đối với A Thời làm những chuyện như vậy.

Nghĩ tới đây, thân thể Lâm Linh cũng dừng lại, trên dưới đánh giá Bạch Tư Duệ, sau đó lắc đầu đem ý nghĩ này quên sạch sành sanh.

Bạch Tư Duệ ý vị không rõ cười cợt, nhìn Lâm Linh hàm hồ không rõ nói: “Ngươi cho là thế nào?”

“Hừ! Đợi khi tìm được Tiêu Thời, chính là giờ chết của ngươi.” Lâm Linh chán ghét dáng vẻ nhìn không thấu của người này, ngửi mùi vị đi về phía trước.

Lâm linh rất nhanh đã tìm tới rãnh nước, từ nơi này  mùi vị của Tiêu Thời liền không xác định được nữa, có quá nhiều mùi vị nhân loại, mà mùi vị của Tiêu Thời thật giống như đột nhiên từ nơi này gián đoạn. Bạch Tư Duệ cũng chính là ở đây mất dấu mùi vị của Tiêu Thời, bắt đầu tìm lung tung trong núi, bị ẩn núp Lâm Linh trong bóng tối đánh lén, suýt chút nữa trúng chiêu.

Trong số mùi vị của những nhân loại này chỉ có một mùi có thể xác định, vậy chắc chắn là Đồng Vũ Đông. Cái khác có chút quen thuộc, trong đó có một mùi khá giống ngạnh hán râu ria rậm rạp ở phế tích siêu thị, chắc là bọn họ đi, Đồng Vũ Đông đã từng cười cợt đến tìm hắn mượn Tiêu Thời chơi.

“Rất nhiều mùi vị nhân loại.” Lâm Linh liếm liếm đôi môi có chút khô khốc, có chút không muốn địa trạm lên.

“Ừm.” Bạch Tư Duệ thấp giọng đáp.

Khứu giác của Lâm Linh xác thực so với Bạch Tư Duệ tốt hơn rất nhiều, trên đất cách mấy mét có dấu vết máu, Lâm Linh dọc theo mùi máu mà lần, sau đó vết máu chênh lệch càng ngày càng xa, tốc độ lần theo cũng chậm lại. May mà thực vật nơi này bắt đầu mọc rất nhanh, Lâm Linh có thể dựa vào một ít dấu vết trên cây ngửi được mùi vị của Tiêu Thời, chỉ là tốc độ đi tới rất chậm, nhưng dù sao cũng còn hơn Bạch Tư Duệ như ruồi không đầu tìm lung tung khắp nơi tốn nhiều thời gian.

Bạch Tư Duệ thầm nghĩ có hi vọng, trong lòng nhất thời kích động hẳn lên. Tiểu Thời chắc là đói bụng đến hỏng rồi đi, chờ anh, anh rất nhanh sẽ đến.

Đồng Vũ Đông nhanh chóng chạy về nơi đặt chân, tiện tay cởi áo khoác. Bạch Tư Duệ đối với con tang thi này thật chấp nhất, xem ra bọn họ phải tìm một địa phương bí ẩn, vừa có thể chặn đám cường đạo kia lại không bị Bạch Tư Duệ phát hiện.

Trịnh Dã rửa rau dại, hai nữ sinh ở nấu cơm, chỉ có Lý Văn Tân ngồi dưới đất nghỉ ngơi, khuôn mặt y như bị táo bón vậy. Đồng Vũ Đông liếc nhìn Tiêu Thời bị trói trên cây, tâm trạng vui vẻ hơn không ít.

Tiêu Thời đã được tắm rửa sạch sẽ, mặc trên người y phục của gã, vóc người khá nhỏ mặc y phục của gã có chút rộng, nhìn đặc biệt nhu nhược, khi ngủ thì như bé ngoan trắng trắng sạch sạch, Đồng Vũ Đông rất hài lòng.

La Y thấy gã trở về  liền chào hỏi: “Lão đại, anh trở về rồi, bọn tôi đã tìm được chỗ ở mới, chờ anh trở về sẽ chuyển tới.”

“Hừm, chúng ta ăn xong liền chuyển đi, Bạch Tư Duệ đang ngoài rìa biên giới cùng tang thi đánh nhau, trong thời gian ngắn sẽ không thoát thân được, ha ha ha.”

Đồng Vũ Đông đi tới bên người Lý Văn Tân, vỗ vỗ bờ vai của cậu ta nói: “Cực khổ rồi tiểu Lý.”

“A! Không, không khổ cực!” Lý Văn Tân cả kinh nói, sợ đến liên tục xua tay.

“Cậu làm sao vậy? Tang thi tắm rửa rất tốt a, bị nó dọa sợ rồi?” Đồng Vũ Đông nghi hoặc nhìn Lý Văn Tân, không phải chỉ là biểu dương một chút à, làm gì lại bày ra bộ dạng gian tình bị phát hiện như vậy.

“A? Anh nói chính là tang thi à.” Lý Văn Tân thở phào nhẹ nhõm, tim còn đập bình bịch. Mới vừa cùng râu ria rậm rạp lăn bãi cỏ xong, râu ria rậm rạp liền ôm cậu ta nói cực khổ rồi, nghe vậy mặt cậu ta liền nóng sốt, hiện tại nghe Đồng Vũ Đông nói như vậy còn tưởng rằng gã đã phát hiện chuyện của bọn họ rồi.

“Chứ không thì sao? Phản ứng lớn như vậy, có phải là lén tôi làm cái gì việc không thể lộ ra ngoài không?” Đồng Vũ Đông cố ý sầm mặt hỏi.

“Không có!” Lý Văn Tân hoảng loạn lắc đầu.

Đồng Vũ Đông híp híp mắt, nắm cằm Lý Văn Tân nói: “Nói, cậu rút cuộc ở sau lưng tôi làm gì rồi?”

“Văn Tân chắc là bị cái gì đó dọa sợ đi. Đồng lão đại, có thể ăn cơm rồi, Văn Tân mau đứng lên rửa tay ăn cơm.” Trịnh Dã chẳng biết từ lúc nào đi tới bên cạnh hai người, vừa nói một bên vừa kéo Lý Văn Tân, Đồng Vũ Đông cũng chỉ có thể buông ra cằm của cậu ta ra.

Mặc dù biết Đồng Vũ Đông đối với Văn Tân không có ý gì, nhưng nhìn thấy gã làm động tác này vẫn khiến hắn phi thường khó chịu.

“Cái gì? Văn Tân khác thường? Xác định chưa? Là dị năng gì?” Đồng Vũ Đông kinh ngạc đến cằm đều muốn rớt xuống, hoảng hốt một hồi lâu mới nặn nặn cánh tay nhỏ tinh tế của Lý Văn Tân nói.

“Là dị năng trị liệu, vết thương của tôi cùng chân của tang thi có thể chứng minh.” Trịnh Dã trầm giọng nói, Lý Văn Tân ngồi bên cạnh hắn gật đầu liên tục.

“Vậy thực sự là quá tốt rồi, dùng như thế nào?” Đồng Vũ Đông kéo Lý Văn Tân bên người Trịnh Dã qua, giống như bảo bảo hiếu kỳ hỏi.

Trịnh Dã đen mặt.

“Hình như là xoa xoa, a, chắc là chạm vào là được.” Mặt Lý Văn Tân đỏ hồng, không xác định nói.

Đồng Vũ Đông cũng có chút lúng túng, có điều gã da mặt dày, thoải mái ôm lấy Lý Văn Tân cười nói: “Tiếp xúc là được à, vậy chờ tôi bị thương chỉ cần ôm cậu một cái là được ha.”

“Đồng lão đại!” Trịnh Dã đen mặt, thô bạo lôi Lý Văn Tân từ trong lòng Đồng Vũ Đông ra, trầm giọng nói: “Nên ăn cơm.”

Trịnh Dã nói xong lôi kéo Lý Văn Tân rời đi, lưu lại Đồng Vũ Đông đầy mặt không hiểu ra sao.

“Này râu ria rậm rạp là làm sao vậy? Hỏa khí lớn như thế, còn có, anh ta đối với Lý Văn Tân cũng quá tốt rồi đi.”

4 bình luận về “Kế Hoạch Bồi Dưỡng Tang Thi Cấp Thấp – Chương 46”

Bình luận về bài viết này