Tang Thi Yếu Nhất Trong Lịch Sử – Chương 12

Edit: Mưa
Beta: Boss

Chương 12: Tang thi đi mua sắm

Sau một hồi chọn chọn lựa lựa trong một núi đồ đạc, Đào Nhạc bất chợt phát hiện chiếc balo nhỏ mình mang theo hoàn toàn không đủ để chứa! Cũng may là nhìn thấy một chiếc xe đẩy hàng trong núi đồ đạc lộn lộn bên cạnh, chính là loại xe có bánh lăn và tay đẩy thường thấy mà các bà các cô hay dùng khi đi mua sắm ở siêu thị. Nghĩ đến việc chủ sạp dự định bán hàng. Tuy rằng đã là tận thế nhưng trước nay vẫn chưa từng xuất hiện người có dị năng không gian, hoặc là có nhưng lại chẳng có ai phát hiện ra.

Vì thế mà dù đã qua một khoảng thời gian rất lâu, con người vẫn chỉ có thể dùng balo, vali để chứa đồ đạc. Chuyện này khá là bất tiện, ví dụ như quân đội thường ở bên ngoài một khoảng thời gian dài, vật tư vật liệu có thể để ở thùng xe phía sau, nhưng tinh hạch có được khi giết tang thi lại không thể để chung. Dù sao thì tinh hạch có thể thay thế tiền tệ, là thứ có thể nâng cao năng lực, để cướp được không những phải mạo hiểm tính mạng mà còn dùng một viên thì lại ít đi một viên. Tuy rằng trong lúc tận thế con người có thể đoàn kết lại với nhau, nhưng mà có đôi lúc vẫn sẽ có chút tâm tư riêng như trước, khi đối mặt với những vật phẩm như tinh hạch điều này lại càng đặc biệt rõ ràng.  Mà những chiếc vali kéo hay xe đẩy như thế này quả thật là một món đồ rất tốt.  Tinh hạch không những không quá lớn mà trọng lượng cũng không nặng mấy, nếu như có năng lực, một lần ra ngoài thu thập vài chục đến vài trăm viên cũng không phải vấn đề. Mà loại xe đẩy hàng này cũng vừa khéo, có để thêm một trăm viên tinh hạch cũng chẳng có khó khăn gì. Có khoảng thời gian việc trao đổi hàng hóa ở cửa hàng trở thành một trận tranh giành náo nhiệt. Còn chiếc xe đẩy hàng này hẳn là vật phẩm còn dư lại lúc đó, chuyện này lại lời cho Đào Nhạc.

Đào Nhạc chất cả mớ đồ lên xe đẩy hàng, sau đó kéo xe đi về phía trước đến cửa hàng tiếp theo.

Kể ra thì vận khí của Đào Nhạc khá tốt, thu hoạch cả ngày hôm nay tương đối khá, không chỉ tìm thấy vật dụng hàng ngày mà cậu cần càng may mắn hơn nữa là tìm được một cái laptop hiệu Lenovo không mới cũng không cũ. Mặc dù có lúc cậu cũng phỉ nhổ laptop của hãng Lenovo thường hay bị black screen*, nhưng mà bây giờ không phải là lúc chê bai, Đào Nhạc ôm cái laptop bảo bối hận không thể hôn nó một cái: “Đây chính là trụ cột tinh thần cho những ngày tháng sau này của mình nha!”

Đào Nhạc không nỡ để cái laptop này bị đụng trúng, bị va phải, trầy xướt, vì vậy quyết đoán vứt đi con dao phay dùng để phòng thân trong balo của mình, sau đó để cái laptop không dễ gì mới có được này vào trong balo.

Về đến nhà của Lưu Đông, có điều bây giờ có thể xem như là nhà của Đào Nhạc. Đào Nhạc đứng trước cửa, nhìn cửa chống trộm bị lõm vào, đột nhiên phát hiện rằng bản thân cậu căn bản không có chìa khóa nhà… có điều cũng may là bên cạnh có một cái lỗ hổng cao khoảng một người, vừa đủ cho cậu chui vào.

Chui vào trong nhà, quay đầu nhìn hai lần cái lỗ hổng gió lùa vào, dường như đang suy nghĩ xem rốt cuộc thì có nên lấp cái lỗ hổng này lại hay không?

Sau đó làm như không có việc gì để chiếc xe đẩy hàng ở một bên, chạy như bay về phòng đóng kín cửa, mở máy….

Đào Nhạc liền nhận ra hai chuyện bi thương: thứ nhất, dù là có laptop nhưng mà vì quá vui mừng cậu nên cậu chỉ đem laptop về mà lại quên mất đồ sạc pin. Hiện tại pin còn lại của laptop chỉ có thể dùng trong một tiếng đồng đồ; thứ hai, trong cái laptop này, ngoại trừ mấy trò chơi từ khi laptop xuất xưởng đã được cài đặt sẵn như dò mìn, đánh bài, domino, thì không còn trò chơi khác nào cả, một trò cũng không có.

Đào Nhạc nổi giận suýt chút nữa ném vỡ cái laptop cùi bắp này: “Đờ mờ! Như vầy làm sao chơi? Có cho người ta sống không chứ! Không muốn để cho tang thi sống mà!”

Vọt ra ngoài lấy một quyển sổ và một cây bút tìm được hôm nay từ trong xe đẩy hàng ‘roẹt roẹt roẹt” viết lên trên đó, lại còn ghi chú thật rõ ràng: “Tìm sạc pin laptop, tiểu thuyết, máy chơi game!”. Đúng là lời quen thuộc thì dễ nói, ăn uống no say thì bắt đầu rảnh rỗi, bây giờ một là không có gì nguy hiểm đến tính mạng, hai là thức ăn đầy đủ. Thời mạt thế như vầy, trong tình huống không có ai bầu bạn mọi thứ lại đầy đủ sung túc, đương nhiên phải tìm một vài hoạt động tiêu khiển để giải trí rồi. Hơn nữa cậu không có dã tâm và ham muốn quyền lực quá mạnh mẽ, chỉ cần cuộc sống của bản thân trải qua thật tốt, dĩ nhiên là sẽ muốn tìm một vài món đồ mà trạch nam cần phải có, ví dụ như phim chéo*, tiểu thuyết, game gì đó để giết thời gian.

Vài ngày sau đó, Đào Nhạc đã lật tung toàn bộ căn cứ địa. Tìm thấy dây sạc pin, còn lật tung một tiệm sách cũ nát tìm được kha khá tiểu thuyết võ hiệp, đáng tiếc xung quanh căn cứ địa lại không có bất cứ trung tâm điện tử nào cả, vì thế Đào Nhạc cũng không tìm được đĩa cài đặt game nào. Sau mạt thế hệ thống internet bị tê liệt… Đào Nhạc tiếc nuối liếc nhìn chiếc laptop phải hao phí tâm tư không dễ dàng gì mới tìm được, sau đó nhét nó vào đáy vali, dù sao thì một cái laptop không có internet không có nội dung gì chỉ là một cái máy với những cài đặt sơ khai, thật lòng mà nói đối với cậu cũng vô dụng.

Không có trò tiêu khiển thì tự mình sáng tạo ra thôi, đây là điều mà Đào Nhạc tự mình đúc kết được. Khi cuộc sống thiếu thốn đến cùng cực, nhạt nhẽo đến cực điểm, tiềm lực của con người là vô hạn, đương nhiên tang thi cũng vậy.

Mấy ngày đầu Đào Nhạc hãy còn đọc tiểu thuyết, ra ngoài đi dạo. Nhưng cả căn cứ địa chỉ có một mình cậu, cho dù có chuyển đến đâu, thì cũng chỉ là một chỗ nhỏ như vậy, không có bất cứ thay đổi nào, vì vậy Đào Nhạc lại nằm ở nhà trải qua cuộc sống của một trạch nam. Nếu cuộc sống vô vị, vậy thì bắt đầu sáng tạo cuộc sống thôi.

Mỗi ngày đều ăn nến, các loại nến với đủ màu sắc, hình dạng khác nhau, nhưng đối với Đào Nhạc mà nói cũng chỉ là cái này mặn hơn chút, cái kia ngọt hơn chút, nhưng mà khẩu vị cũng không bị giảm đi. Đối với một người Trung Quốc xem mỹ thực như cuộc sống mà nói chính là chưa được ăn thịt heo cũng chưa từng được thấy heo chạy.

Mặc dù Đào Nhạc là một người đụng tới việc gì là hư việc đó, đụng tới vật gì là vỡ vật đó, trước giờ chưa từng làm công việc nhà cũng chưa từng nấu cơm. Nhưng mà mỗi ngày đều phải ăn những cây nến hương vị giống hệt nhau, cho dù có dễ tính qua loa hơn nữa, cũng sẽ không chịu nổi! Nhưng cũng không thể để chính mình bị đói a, vì thế Đào Nhạc bắt đầu tự nghĩ ra cách nấu nướng.

Ai bảo thứ cậu chế biến là nến chứ, có ai từng ăn qua nến chưa? Có ai chế biến qua nến chưa? Đào Nhạc cậu thế mà là người đầu tiên ăn nến, chế biến nến đó.

Trước tiên Đào Nhạc cắt nến thành từng khúc, sau đó ướp một chút gia vị. Tuy nhiên cách chế biến này rất không phù hợp với khẩu vị của tang thi, không những khó nuốt, mà nhìn thấy thôi cũng không có chút cảm giác thèm ăn nào, đương nhiên trong đó có một phần nguyên nhân do kỹ thuật thái cắt đồ ăn của Đào Nhạc quá vụng về.

Hiển nhiên món “nến trộn lạnh” thêm chút gia vị vào nến, cách làm này hoàn toàn không ổn!

Sau đó Đào Nhạc cảm thấy nếu lạnh không được, vậy thêm chút nóng thì sao?

Cắt nến thành từng khúc nhỏ, sau đó bật bếp ga, thêm chút nước, bắt đầu luộc nến… thông qua việc nấu ở nhiệt độ cao, nến tươi mới được luộc trong nước không thêm muối ra lò.

Đào Nhạc nếm thử, ngoại trừ cảm giác mềm mềm ra, hình như cũng không có sự thay đổi nào khác thì phải? Sau đó tiếp tục múc thêm một muỗng canh nữa… mùi vị có hơi nhạt, sau đó nêm thêm một chút muối, đợi cho đến khi toàn bộ hạt muối tan trong nước canh luộc nến, Đào Nhạc một hơi uống cạn nước canh, sau đó còn ợ một cái.

“Mùi vị tạm ổn, có điều lần sau thêm nhiều muối hơn chút có thể hương vị sẽ ngon hơn. Hơn nữa một cái nồi lớn như vậy chỉ dùng có ba cây nến, tiết kiệm nguồn thức ăn, một vốn bốn lời a!”

Đêm đó… Đào Nhạc phải chạy vào nhà vệ sinh ba lần, nửa đêm liền đói bụng.

Đào Nhạc bày tỏ, mặc dù luộc nến ăn rất no, nhưng mà không thể chống đói, chi bằng cứ trực tiếp ăn nến không cho xong.

Sau đó, Đào Nhạc còn thử chiên nến. Vừa đun nóng dầu, thì liền thả từng khúc từng khúc nến vào. Đào Nhạc còn chưa kịp lật sang mặt kia, thì từng khúc từng khúc nến nhỏ chậm rãi tan ra, sau đó toàn bộ đều tan vào trong dầu, điều này hiển nhiên không giống với những gì Đào Nhạc tưởng tượng, Đào Nhạc luống cuống tay chân tắt lửa, sau đó lấy ra một cái dĩa, úp ngược nồi lẩu lên trên dĩa, nến rất nhanh đông lại thành một khối. Đào Nhạc nếm thử nến được chiên với nhiêt độ liu riu, thêm chút dầu đậu phộng, tuy rằng hình thức bên ngoài không được đẹp lắm, nhưng mà mùi vị cũng tạm ổn, chủ yếu là cậu, Đào Nhạc cuối cùng đã được ăn thức ăn nóng!

Đương nhiên Đào Nhạc cũng muốn thử làm nến nướng, nhưng hiển nhiên là loại thực phẩm như nến thì không thể dùng đến phương pháp nướng này được, bởi vì chỉ cần một chút nhiệt, nến sẽ lập tức bị nung chảy.

Nhìn cái tủ lạnh đã bị Đào Nhạc vứt bỏ sang một bên rất lâu, Đào Nhạc nhanh nhẹn suy nghĩ, nóng không được thì mình làm món lạnh!

Trước đây, bởi vì Đào Nhạc không thể ăn thức ăn của con người, chỉ có thể ăn nến, vì vậy vật dụng để cất giữ dự trữ thức ăn như tủ lạnh liền bị Đào Nhạc vứt bỏ không dùng đến. Thiết nghĩ rằng nếu tủ lạnh biết được bản thân nó được Đào Nhạc xem như “phế vật mà lợi dụng” hẳn là cũng cảm thấy rất vui vẻ nha.

Đào Nhạc hào hứng lấy mười mấy cây nến để vào ngăn đông lạnh của tủ lạnh, sau đó xoay người rời khỏi. Một ngày sau, lấy ra một cây nến đã bị đông lạnh đến cứng ngắc.

Trên thân nến ngưng đọng một tầng sương, khói trắng bay lãng đãng, nhìn có vẻ giống như một que kem. Đào Nhạc cắn cắn không khí hai lần, thử một chút răng cửa của bản thân, sau đó há miệng cắn một ngụm.

Nếu là trước kia, răng của Đào Nhạc nhất định sẽ bị lạnh đến đánh bò cạp, nhưng mà từ sau khi biến thành tang thi răng tốt dạ dày tốt, ăn mau uống lẹ! Cho nên chỉ là một cây nến nhỏ bị đóng băng hiển nhiên không thành vấn đề! Chỉ cắn hai ba lần cây nến đóng băng đã chui hết vào bụng, ăn xong còn chưa thỏa mãn mà liếm liếm môi, sau đó mở tủ lạnh, lấy thêm một cây nữa, “lộp rộp lộp rộp” nhai nát ăn sạch không lưu lại chút vết tích.

Nhìn biểu hiện của Đào Nhạc là biết cậu rất hài lòng với món nến ướp lạnh. Đào Nhạc nghĩ xem nên dùng từ nào để miêu tả, nếu như thật sự phải miêu tả một chút về hương vị của món nến ướp đá này thì chính là giống như ngọn lửa ấm giữa mùa đông, chút lạnh giá giữa mùa hè, hơi lạnh của nến vừa ăn khiến cậu có cảm giác muốn ăn thêm nữa, sau đó trong khoảnh khắc hàm răng cắn tiếp một ngụm, không phải là kiểu cảm giác mềm mềm dễ tan như trước đây, mà là cảm giác giòn tan có chút cứng cứng, sau khi nhai xong thì trong miệng còn mang theo hơi lạnh, lúc nuốt xuống ngang qua thực quản, có hơi lạnh nhè nhẹ, làm cho toàn thân tang thi thoải mái một trận.

Tóm lại, chính là “sảng khoái”.

Như lẽ đương nhiên, trong số nhiều phương pháp như vậy, làm cho Đào Nhạc hài lòng nhất chính là phương pháp ướp lạnh nến này. Không biết có phải nguyên nhân là do biến thành tang thi thể chất thay đổi hay không, cậu sợ nóng không sợ lạnh, thích cắn cái gì cứng cứng một chút, không thích những gì quá mềm nhuyễn. Còn mấy cái răng sắc bén cũng khiến cậu buồn rầu, ví dụ như cậu thường muốn kiếm một cái gì đó mài bớt răng đi, hay nghiến răng giống như động vật vậy. Đương nhiên nghiến răng gì đó Đào Nhạc cũng không có cảm giác gì, chỉ là tốn một chút thời gian mà thôi. Mấu chốt là lúc đánh răng, câu thường hay cắn đứt luôn bàn chải, chỉ cần hơi dùng sức một chút, bàn chải đánh răng nhỏ mảnh trong miệng liền biến thành hai mảnh, vì vậy Đào Nhạc đã phải thay hơn hai mươi cái bàn chải đánh răng, mức độ hao phí như vậy so với mức tiêu hao bình quân của con người ở mạt thế mà nói quả thật có thể nói là cực kỳ lớn.

Chú thích:

Black screen: lỗi màn hình máy tính bị đen có thể do lỗi win, các linh kiện bị hư…

Phim chéo: thường dùng để chỉ những phim nhựa chưa trải qua quá trình xử lý, biên tập, những bộ phim điện ảnh, phim truyền hình hoặc video có chứa yếu tố tình dục cũng gọi là phim chéo.

2 bình luận về “Tang Thi Yếu Nhất Trong Lịch Sử – Chương 12”

Bình luận về bài viết này