Kế Hoạch Bồi Dưỡng Tang Thi Cấp Thấp – Chương 43

“Oa!” Đồng Vũ Đông kêu to thu tay về, lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Mày cắn gì chứ, tao đến cho mày ăn đó.”

“Rống rống rống!!” Tiêu Thời một hơi cắn vào không khí, bụng trong nháy mắt càng đói, sau khi gầm rú vài tiếng liền cắn hàm răng đến keng két.

“Ai, mày đừng tiếp tục cắn nữa, nếu không tao liền không cho ăn.” Đồng Vũ Đông giả vờ tức giận nói, lần này cẩn thận từng li từng tí một duỗi cái muôi ra.

Hai mắt Tiêu Thời thẳng tắp nhìn chằm chằm tay Đồng Vũ Đông, cái cổ vẫn đưa về phía trước, chậm rãi há to miệng.

“Gào gừ!”

Lúc cái muỗng đến bên mép, Tiêu Thời đột nhiên lại hướng về tay Đồng Vũ Đông một hơi cắn xuống.

‘Cụp’ một tiếng hàm răng va chạm, Tiêu Thời lại cắn vào khoảng không.

“Hừ!” Đồng Vũ Đông hừ lạnh một tiếng, cầm chén nặng nề thả trên mặt đất, lần này là thật sự có chút tức giận.

“Mày không ăn thì thôi, cháo tao đặt ở đây, chờ tao ăn xong lại uy mày, đến lúc đó mày còn không ăn thì bữa này có thể không cần ăn nữa.”

Đồng Vũ Đông nói xong xoay người rời đi, thuận tiện móc khăn tay ra lau cháo bị dính vào tay.

“Lão đại nó làm sao bây giờ? Nếu không thì ném đi.” Lý Văn Tân tận dụng mọi thứ, thấy Đồng Vũ Đông tức giận liền hưng phấn nói.

“Ném không được, sau này giao cho cậu cho nó anh, muốn không?” Đồng Vũ Đông nói đùa, sau đó bưng cháo đội hữu múc cho mình từ trước đó lên. Cháo đã có chút nguội, Đồng Vũ Đông muỗng lớn bắt đầu ăn.

“Không không không, tôi nghĩ vẫn nên nuôi nó, sau này vẫn là lão đại ngài đi cho nó ăn đi, tôi phụ trách dọn dẹp là được rồi.” Lý Văn Tân sợ đến thả xuống bát liên tục xua tay, mặc dù biết lão đại có khả năng chỉ là đùa giỡn, nhưng gã vẫn sợ đến tâm thình thịch nhảy lên. Cho tang thi ăn, nghĩ thôi cũng đã thấy sợ rồi.

“Rống rống rống!!” Tiêu Thời trợn to mắt nhìn bóng người Đồng Vũ Đông, hồi lâu mới phản ứng được, quay về Đồng Vũ Đông phía bónglưng điên cuồng hét lên lên, thân thể bị trói trụ lung tung vặn vẹo.

Dây thừng dùng để trói chặt Tiêu Thời là chất gân bò, bị dùng sức kéo vẫn còn có thể có chút đàn hồi, cho dù là thân là tang thi Tiêu Thời cũng kéo không ra. Càng giãy giụa gân bò bên trong vải áo càng sát vào da thịt Tiêu Thời, Tiêu Thời giống như không cảm giác được đau, vẫn dùng sức giãy dụa.

Đông Đông thật sự không cho mình ăn sao? Nhưng là cái bụng thật đói a, đều sắp đói đến nát rồi. Tiêu Thời cuống lên, nhớ tới đã từng đói bụng đến con mắt không thấy rõ đồ vật, còn gặp phải rất nhiều thân thể tang thi mục nát, trong lòng có chút sợ sệt, liền càng thêm liều mạng mà vặn vẹo.

Đồng Vũ Đông liếc nhìn Tiêu Thời, không được ăn nên hoảng rồi. Chờ một lúc sẽ ngoan lại đi, thật chờ mong a. Bạch Tư Duệ, con tang thi này quy phục tao, tao sẽ hảo hảo nuôi nấng.

Đồng Vũ Đông đang uống cháo nhịn không được cười lên, sau đó hồng hộc ăn xong cháo trong chén, không thể chờ đợi được nữa lại muốn đi uy Tiêu Thời.

Mấy đội hữu khẽ liếc mắt nhìn nhau, mới phát hiện trong mắt nhau đều là bất đắc dĩ, chỉ có Lý Văn Tân trong mắt tràn đầy khổ bức.

“Rống rống rống!!” Tiêu Thời nhìn thấy Đồng Vũ Đông đi tới hai mắt sáng ngời, vù vù thở hổn hển, khóe miệng chảy ra hai dòng nước dãi. Tiêu Thời đem miệng mở ra, nỗ lực lộ ra càng nhiều răng, nỗ lực doạ đến người đối diện.

Nhanh lên một chút cho ta ăn, còn muốn thêm tương.

Đồng Vũ Đông ở dưới ánh mắt tang thi đói bụng ung dung thong thả địa múc một muỗng cháo, nhẹ nhàng thổi thổi, nói: “Đã lạnh rồi, tiểu tang thi, kêu một tiếng chủ nhân nghe xem, kêu mới có ăn nha.”

“Rống rống!” Tiêu Thời mạnh miệng gầm rú, miệng mở lớn hướng phía trước táp tới, lúc sắp cắn được nhân loại lại ác liệt dời cái muỗng đi.

“Gọi chủ nhân!” Đồng Vũ Đông gằn từng chữ một.

“A?” Tiêu Thời đột nhiên yên tĩnh lại, chăm chú nhận biết nhân loại, sau đó liếm liếm môi, nhỏ giọng nói: “Đông Đông ~ “

Cậu nhớ tới lần thứ nhất nhìn thấy người này thì hắn liền nói mình tên gì đông, sau đó lại nghe Duệ Duệ kêu thêm mấy lần, mãi đến tận vừa nãy người này tự mình nói đông đông, Tiêu Thời mới khẳng định kêu lên như thế.

Tiêu Thời gọi xong, lập tức mắt chằm chằm nhìn Đồng Vũ Đông. Nhanh lên một chút thêm tương.

Đồng Vũ Đông da đầu căng chặt, nắm chặt cái muôi thanh âm trầm xuống nói: “Ai cho phép ngươi gọi như vậy, gọi chủ nhân!”

Tiêu Thời oan ức giật giật môi dưới, cái bụng vào lúc này lại khò khè một tiếng, Tiêu Thời nhẹ giọng nói: “Trư nhân ~ “

‘Đùng’

Cái muôi gốm sứ trong tay Đồng Vũ Đông khốc liệt hi sinh.

Đồng Vũ Đông dùng sức vứt cái muôi trong tay, đặt mạnh cái bát một cái, Tiêu Thời ánh mắt cũng theo động tác của Đồng Vũ Đông mà chuyển động, mãi đến khi bát bị thả ở trên mặt đất, Tiêu Thời ánh mắt dừng lại ở đó.

“Quên đi, mày vẫn là gọi Đông đi, cũng rất thân mật.” Nếu như Tiêu Thời gọi hơi hơi êm tai một chút, Đồng Vũ Đông cũng sẽ tiếp tục dạy cậu kêu chủ nhân, nhưng trư nhân… Hay là thôi đi, gã cũng không tiếp tục muốn nghe lần thứ hai.

“Hống! Đông Đông!” Tiêu Thời ngẩng đầu lên, nghiêm túc kêu lên, vẻ mặt nhìn rất vô hại, nhưng trong lòng lại nghĩ làm sao đem gã ăn đi, nên bắt đầu ngoạm từ nơi nào. Hai mắt Tiêu Thời ở trên người Đồng Vũ Đông quét một vòng, không tự chủ liền nhìn về phía hạ thân gã. Nơi này có chân giò hun khói không? Nơi này ăn ngon nhất, nhưng ăn nơi này dáng vẻ rất thân mật, tại sao cậu lại có chút không muốn ăn người khác ngoại trừ Duệ Duệ chứ?

Đồng Vũ Đông không biết suy nghĩ trong lòng Tiêu Thời, chỉ cảm thấy bị tang thi nhìn có chút không thoải mái.

“Gọi Đông! Mày là thật khờ hay là giả ngốc, tại sao luôn có thể khiến tao tức giận?” Đồng Vũ Đông hướng về Tiêu Thời gầm hét lên, gã vẫn là lần đầu tiên gặp phải người khó bảo như thế, không, là thi.

“Hống hống hống!!!” Tiêu Thời thấy nhân loại gầm rú cũng rống theo, âm thanh so với gã rống còn lớn hơn, hai cái răng nanh lóe hàn quang, nếu như không phải thân thể được trói chặt, bên trong Tiêu Thời cũng là một tang thi, cắn lên người tuyệt đối không phải nói chơi.

Đồng Vũ Đông chẳng muốn cho cậu ăn nữa, liền dùng gân bò đem eo Tiêu Thời quấn vào trên cây, sau đó mở dây thừng khiến cậu bị thương ra, khó chịu nói: “Mày muốn ăn thì ăn đi, không ăn thì thôi, tao không đút. Tao không thể kiên trì như Bạch Tư Duệ, mày tốt nhất hãy ngoan một chút, tao vẫn sẽ thương mày.”

“Hống hống!”

Tiêu Thời vừa được giải phóng liền hướng Đồng Vũ Đông nhào tới, Đồng Vũ Đông sớm có phòng bị, dễ dàng tránh ra, sau đó ngồi ở trên tảng đá cách Tiêu Thời không xa nhìn Tiêu Thời.

“Hống a ~” Tiêu Thời giương cánh tay, sau khi phát hiện không bắt được Đồng Vũ Đông rất nhanh liền từ bỏ.

“Chúc ~” Tiêu Thời liếm liếm môi, bưng lên một bên bát. Bên trong hồng hồng lục lục, rất giống tương, thế nhưng Tiêu Thời vẫn là ngửi ra bên trong một điểm tương đều không có. Tiêu Thời đói gần chết, cũng không kén ăn, há to mồm giơ bát làm mặt đập xuống, một bát cháo trực tiếp đập ở trên mặt.

Đồng Vũ Đông: “…”

“Gào gừ ~” Tiêu Thời nhai cháo trong miệng khẽ nhíu mày, không có tương, một điểm mùi vị đều không có.

Đồng Vũ Đông ngốc nhìn một hồi, nhìn tang thi một ngực dính nhơm nhớp cháo không khỏi sờ sờ ngực chính mình, một mặt ghét bỏ.

Bạch Tư Duệ đến cùng là làm sao cho nó ăn vậy? Mỗi bữa đều tự tay lo? Không thể nào! Xuyên cái ống rót vào đi. Sau này nên cho nó ăn đồ cứng đi, như cơm nắm cũng được.

“Gào gừ ~” Tiêu Thời ăn xong đồ trong miệng, thuận tiện vét cháo dính trên ngực cho vào miệng, ăn được đầy mặt đều là cháo hoa, còn dính không ít thịt bò cùng rau dại. Số cháo còn lại đều dính ở ngực, bụng cùng giữa hai chân trên đất, Tiêu Thời ăn xong trên người liền bắt đầu nhặt trên đất, nắm cháo lên còn mang theo rất nhiều bùn đất, Tiêu Thời mặt không đổi sắc nhét vào trong miệng.

“Đừng ăn, tao lại cho mày trang một bát. Thanh Thanh, còn cháo không?” Đồng Vũ Đông cau mày nói, nhưng bởi vì trên người Tiêu Thời đều là cháo nên gã cũng không ngăn cậu, mặc cậu ăn đồ vật trên đất.

“Vẫn còn một ít.” Viên Thanh Thanh vội vã mang cháo đi tới, đưa cho Đồng Vũ Đông.

“Hống!” Tiêu Thời lập tức ngẩng đầu lên, gào thét nhìn bát trong tay Đồng Vũ Đông, duỗi dài tay dính đầy bùn đất hướng về phía Đồng Vũ Đông bắt.

“Cho mày.” Đồng Vũ Đông cẩn thận cầm chén để dưới đất, sau đó nhanh chân rời đi, tránh thoát Tiêu Thời tập kích.

Chén cháo thứ hai Tiêu Thời cũng có kinh nghiệm, không trực tiếp đổ ào lên mặt, đổi thành dùng tay ở trong bát đào, mãi đến tận đem cháo trong chén ăn đến sạch sành sanh, Tiêu Thời lại cắn cái bát một hơi.

“Đệt! Mày không muốn sống nữa à!” Đồng Vũ Đông nhanh tay lẹ mắt đoạt được cái bát, mở miệng Tiêu Thời ra lấy mảnh bát vỡ, miệng Tiêu Thời đã chảy ra không ít máu.

“Ô ô!!” Tiêu Thời ra sức giãy dụa. Đồng Vũ Đông đem mảnh bát vỡ trong miệng Tiêu Thời đều lấy hết liền thả Tiêu Thời ra, vội vã móc ra khăn tay lau tay.

“Lão đại, bẩn như thế, chúng ta ném nó đi.” Lý Văn Tân lại ló đầu ra, một mặt chân thành mà nhìn Đồng Vũ Đông.

“Là rất bẩn, cậu mang nó đi tắm đi.” Đồng Vũ Đông lạnh mặt nói.

“A! Không muốn a!” Lý Văn Tân một mặt sợ hãi, gào khóc nói: “Tôi sẽ bị nó ăn mất.”

“Không muốn cái gì? Không muốn ném nó đi đúng không, yên tâm, tôi sẽ không.” Đồng Vũ Đông nói xong ngáp một cái, sau đó tốt bụng nói: “Tiểu Lý không cần quá gấp, ngủ một giấc lại tắm cũng được, một ngày một đêm đi lại mọi người đều mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi trước đi. Nó là tang thi, không khó dưỡng như vậy.”

Đồng Vũ Đông nói xong cũng đi tới bờ sông rửa tay, một bên Lý Văn Tân một mặt táo bón, khổ bức liếc nhìn tang thi bộ mặt hung ác, trong lòng không ngừng kêu khổ.

“Đừng lo lắng, chờ một lát tôi đi cùng cậu.” Trịnh Dã chẳng biết lúc nào đi tới bên người Lý Văn Tân, vỗ vỗ bờ vai của hắn cười nói.

“Hừm, vẫn là Trịnh ca tốt nhất.” Lý Văn Tân oan ức nói.

Một bình luận về “Kế Hoạch Bồi Dưỡng Tang Thi Cấp Thấp – Chương 43”

Bình luận về bài viết này