Kế Hoạch Bồi Dưỡng Tang Thi Cấp Thấp – Chương 41

☆, Chương 41:

“Lão đại nói chúng ta chớ làm tổn thương nó, tuy nhiên không bảo chúng ta cứu nó a!”

“Đừng nói nhảm, không phát hiện lão đại đối với nó rất có hứng thú sao? Nhanh lên một chút, nó khí lực thật lớn a! Tôi sắp đè không được rồi.” Trịnh Dã mất công sức trói chặt hai tay Tiêu Thời, Viên Thanh Thanh ấn một chân không bị thương của Tiêu Thời lại, La Y lại ấn trên bắp đùi cái chân bị thương của Tiêu Thời, Lý Văn Tân thì giúp Tiêu Thời cởi quần… kiểm tra chân.

“A ~ ừ! Nhưng mà tôi sợ.” Lý Văn Tân nơm nớp lo sợ nói, nhìn chằm chằm chân Tiêu Thời, chính là một lúc lâu cũng không dám đụng vào, thật giống trên người cậu có bệnh độc gì khủng bố lắm vậy.

“Rống!” Tiêu Thời kịch liệt giãy dụa, giãy giụa đến mức hai tay bị trói làm một góc độ khó mà tin nổi, nhưng Tiêu Thời lại giống như không có cảm giác đau, liều mạng mà phản kháng.

“Nhanh! Còn không làm nữa cánh tay của nó sẽ trật khớp mất.” Trịnh Dã trầm giọng nói, một bên trở tay nắm lấy tay Tiêu Thời, một bên còn phải chú ý miệng cậu.

“Ừ!” Lý Văn Tân khóc lên, nghe thấy Trịnh Dã nói như vậy thì khẽ cắn răng, hít sâu một hơi đem quần Tiêu Thời cởi tới cổ chân.

Lý Văn Tân nhìn chân tang thi, giữa hai chân trắng xám có chỗ đã gãy lìa, nơi bị gãy còn có xương chọc vào da, nhô ra một khối không trơn nhẵn, thậm chí có một nơi xương bị gãy chọc thủng da, lộ ra một đoạn xương ngắn trắng như tuyết, máu đỏ tươi từ miệng vết thương chảy ra, nhuộm đỏ nửa cái chân nhỏ của Tiêu Thời.

Thân thể Lý Văn Tân run lên, ngã ngồi trên mặt đất, tay đều run lên, một chút khí lực đều không có. Viên Thanh Thanh cũng rất nhanh đã khóc lên, chỉ để ý liều mạng đè cái chân trong tay. La Y vẫn coi như bình tĩnh, ấn bắp đùi Tiêu Thời lại mặt không đỏ tim không đập, nhìn thấy Viên Thanh Thanh sợ sệt còn cho cô một ánh mắt động viên.

“Có thể, nhưng làm sao làm a? Ta không dám, nó có thể bị đau hay không?” Lý Văn Tân run rẩy thanh âm nói.

“Rống! Rống rống rống!! Duệ duệ!” Tiêu Thời càng thêm lớn tiếng gầm rú lên, chưa từng bị đối xử qua như thế, Tiêu Thời cũng bị dọa sợ. Lẽ nào bọn họ muốn ăn cậu sao? Nhưng cậu thật sự ăn không ngon a!

Lý Văn Tân phản xạ có điều kiện thả tay ra, nghẹn ngào gào lên: “A!”

Trịnh Dã bất đắc dĩ thở ra một hơi, bất đắc dĩ quát lớn nói: “Câm miệng!”

“Ừm.” Lý Văn Tân lập tức ngoan ngoãn đứng nghiêm một bên, khẩn cấp ngậm miệng lại.

“Cậu không cần lo lắng nó có đau hay không, trực tiếp nắn xương lại đúng vị trí cho nó là được rồi. Nếu như cậu sợ, tôi sẽ giúp nó làm, cậu đến nắm lấy cánh tay của nó đi.” Trịnh Dã bất đắc dĩ nói, không sợ đối thủ như sói, chỉ sợ đồng đội ngu như heo, đối mặt với Bạch Tư Duệ cùng tang thi gã đều chưa từng bất lực như vậy có được hay không.

“Không không không, tôi làm, Trịnh ca anh tuyệt đối đừng buông tay.” Lý Văn Tân liên tục xua tay, ngồi xổm ở bên một chân của Tiêu Thời tay run rẩy duỗi ra.

“Gào gừ ~” Tiêu Thời lập tức lớn tiếng gào thét, bị Lý Văn Tân nắm lấy chân liền kịch liệt giãy ra, La Y suýt chút nữa đã không giữ được.

“Đắc tội rồi, mày sau này nếu có thể tuyệt đối đừng ăn tao.” Lý Văn Tân vẻ mặt đưa đám nói, dưới tay dùng sức, ‘rắc’ một tiếng, xương sai khớp đã về lại vị trí ban đầu.

“Rống!” Tiêu Thời phát ra tiếng gào thét thê lương, thân thể kịch liệt giãy giụa. Tỉnh táo lại, Tiêu Thời nghiêng đầu liếc nhìn Lý Văn Tân. Hắn không phải muốn ăn mình sao? Tiêu Thời cúi đầu nhìn về phía cái chân bị Lý Văn Tân nắm lấy. Chân cậu thẳng ra rồi.

“Gào gừ ~” Tiêu Thời khẽ giãy giụa, trong miệng phát ra tiếng nghẹn ngào, như là dã thú bị thương.

Lý Văn Tân run cầm cập đem chân tang thi nắn lại, cái chân trong tay phát ra âm thanh ‘cọt kẹt ~ cọt kẹt ~’, y có thể cảm giác được đó là âm thanh xương ma sát phát ra, nghe thấy khiến y tê cả da đầu.

“Dùng mấy cây côn gỗ cố định lại đi.” Trịnh Dã trầm giọng nói, khóe miệng còn lưu lại một tia huyết dịch, bị chòm râu dày đặc che khuất. Thời gian dài dùng sức khiến sắc mặt Trịnh Dã có chút tái nhợt, cái trán nổi lên vài giọt mồ hôi lớn.

“Ừm! Tôi biết rồi.” Lý Văn Tân thấy tang thi không giãy giụa như vậy nữa, nhặt bảy, tám cành cây thẳng bên trong khe núi, sau đó giúp Tiêu Thời mặc quần vào, cách ống quần đem cành cây quấn vào trên đùi Tiêu Thời.

“Được rồi!” Làm xong hết thảy, Lý Văn Tân liền thoát lực co quắp ngồi trên mặt đất, sắc mặt không đẹp hơn Trịnh Dã là bao.

Ở bên này, Đồng Vũ Đông so với đội hữu của gã còn khổ bức hơn, bị Bạch Tư Duệ truy đuổi như con chó chết.

“Đệt! Mày muốn đuổi theo tao đến chân trời góc biển sao?” Đồng Vũ Đông ở đằng trước lao nhanh, thỉnh thoảng quay đầu lại liếc mắt nhìn bóng đen phía sau.

Bóng đêm mông lung, chân núi còn có tầng sương mù, nhìn cái gì đều cách một tầng ám sắc mông lung, nhưng mỗi lần Bạch Tư Duệ bị Đồng Vũ Đông dẫn dắt chạy đến nhiều chỗ có chướng ngại vật còn có thể chuẩn xác tìm tới gã, ngược lại khiến Đồng Vũ Đông ngậm bồ hòn, nếu không là Đồng Vũ Đông nhanh trí, thì nhiều lần đã bị bắt được rồi.

Thật mẹ nó ưu thương, ai nói ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách? Khẩu khí lớn như vậy, còn phải xem có trốn thoát được hay không rồi nói. Gã đánh lại đánh không lại, hỗn đản ngay cả chạy trốn cũng trốn không thoát, chỉ có thể không không xa không gần kéo Bạch Tư Duệ, bảo trì thể lực, tìm cơ hội một lần thoát thân.

Sau mấy lần ăn thiệt thòi, Đồng Vũ Đông rốt cục phát hiện thị lực Bạch Tư Duệ có vấn đề, cũng không tiếp tục lung ta lung tung chạy trốn nữa, tìm đường có điều kiện tốt một chút mà lao nhanh đi, rốt cục cũng không còn mạo hiểm như vậy nữa.

Đuổi không kịp kẻ địch, con ngươi màu đỏ lòm của Bạch Tư Duệ càng ngày càng khát máu.

Ngươi chạy ta đuổi một hồi lâu, Đồng Vũ Đông mang theo cái đuôi phía sau chạy lên một con đường cao tốc. Đường ở chỗ cao, một bên là sông, một bên là đất hoang, đi xuống một chút sẽ thấy một mảnh đen thui, Đồng Vũ Đông cũng không dám nhảy xuống, trực tiếp dọc theo đường cao tốc mà chạy. Ai, cứ chạy thế này, gã làm sao còn có thể cùng đội ngũ gặp lại a.

“Rống!”

Nửa đêm ánh trăng đại thịnh, chiếu sáng con đường ám sắc, cũng làm nổi bật con ngươi càng ngày càng đỏ tươi của Bạch Tư Duệ, lập loè hàn quang khát máu. Bạch Tư Duệ tốc độ đột nhiên trở nên càng nhanh hơn, vào lúc Đồng Vũ Đông không phát hiện thì cùng gã rút ngắn khoảng cách.

“A! Thao, hắn theo tới từ lúc nào?” Đồng Vũ Đông cả kinh, cũng không dám bảo trì thực lực nữa, nhảy mấy cái hướng về mấy chục mét phía trước lao đi, sau đó toàn lực chạy trốn.

Đường lộ bị sáng của ánh trăng bao phủ, sương mù phản chiếu giống như hồng quang, càng gần càng dần dần thấy rõ một cái bóng màu trắng, theo tốc độ của Đồng Vũ Đông tới gần càng ngày càng rõ ràng. Là một bóng người.

“Ai? Ma nữ?” Đồng Vũ Đông tò mò nói.

Một trận gió đêm man mát mơn trớn, làm rõ hình dáng một người phụ nữ mặc áo đầm trắng phiêu dật. Khí trời chỉ mới đầu tháng tư, mọi người còn mặc áo bông dày cộm, cô gái này thế mà chỉ mặc áo đầm thắt eo vừa nhìn đã thấy đơn bạc, lộ ra cánh tay trắng nõn tinh tế cùng chân nhỏ thon dài thẳng tắp, dưới chân đi một đôi giày xăng-̣đan đỏ tươi, nhẹ nhàng khoan khoái giống như đêm hè vậy.

Đồng Vũ Đông khó hiểu mà rùng mình một cái, xuất phát từ hảo ý, Đồng Vũ Đông vẫn quay về phía cô hô lớn: “Này! Người phía trước mau tránh ra, có tang thi a!”

Tuy rằng không thấy răng nanh của Bạch Tư Duệ, nhưng Đồng Vũ Đông nghe âm thanh hắn hống liền biết hắn là tang thi không sai.

Cô gái kia bước bước nhỏ tùy ý đi tới, từng trận gió lạnh thổi mái tóc dài cô tùy ý thả phía sau, tóc đen dính trên mặt, mặt mũi cô mơ hồ, nhưng có thể thấy được da dẻ của cô phi thường trắng nõn, trắng đến không có một tia huyết sắc, quả thật giống như ma nữ vậy, quỷ dị đến mức giống như nhân vật đi ra từ bên trong Liêu trai chí dị vậy.

Bạch y nữ nhân cúi thấp đầu, vẻ mặt nhàn nhạt, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, chuyển động con ngươi đen bóng liếc nhìn Đồng Vũ Đông, cổ họng trắng nõn nhúc nhích một chút, trong miệng phát ra âm thanh ùng ục như có như không.

Đồng Vũ Đông lông mày căng chặt, thu hồi lời chuẩn bị nói ra. Mặc dù cách nhau có chút xa, gã không thấy rõ tướng mạo người phụ nữ kia, nhưng xét về mặt khí thế, Đồng Vũ Đông liền biết cô không phải người bình thường, hơn nữa, trên người cô làm cho gã có loại cảm giác xấu, vẫn là quản tốt cái mạng nhỏ của mình đi.

Đồng Vũ Đông quay đầu lại liếc nhìn, thân thể nhất thời nhảy lên cao, Bạch Tư Duệ lại đuổi theo, chỉ còn cách gã hai mươi mét thôi.

“Mẹ kiếp, mày đây là ăn thuốc kích thích sao? Chạy nhanh như vậy.” Đồng Vũ Đông hú lên quái dị, chạy trốn càng nhanh hơn, rất nhanh sẽ đối diện với cô gái kia. Đồng Vũ Đông cảm thấy, mình hiện tại chính là đang chạy marathon, còn là loại marathon không có điểm cuối.

Nhìn nhân loại cách mình càng ngày càng gần, hai tay xuôi bên người cô gái vươn thành trảo, trên ngón tay tinh tế mọc ra móng tay dài mà nhọn. Nữ nhân đang định đột nhiên tập kích, vào lúc này lại đột nhiên dừng lại động tác.

“Rống!” Bạch Tư Duệ theo sát không nghỉ, trong miệng phát ra một tiếng gầm rú phẫn nộ đến cực điểm.

Thân thể Đồng Vũ Đông mang theo một đạo gió lạnh, thổi bay tóc dài của cô gái, nhanh như gió từ bên người cô gái bạch y đi ngang qua.

Thân thể cô gái đột nhiên chấn động một trận, rốt cục cũng ngẩng đầu lên, mắt hạnh đen thui thẳng tắp nhìn Bạch Tư Duệ, sau đó con mắt híp híp, một tia sát ý thoáng hiện, lúc đối xử với con mồi cũng chưa từng có sát ý như vậy.

“Rống!” Lại một tiếng thi rống, âm thanh có chút mềm mại, nhưng khí thế không thua gì nam thi gầm rú. Nữ nhân quay về phía Bạch Tư Duệ nhếch ra răng nanh trắng như tuyết, mở ra móng vuốt trảo tới.

“Rống!” Bạch Tư Duệ nghiêng người né tránh, thuận thế vung xuống một trảo, liếc nhìn Đồng Vũ Đông đã chạy xa.

“Ai? Mỹ nữ là tang thi?” Đồng Vũ Đông một bên chạy, một bên tò mò quay đầu lại nhìn, ngạc nhiên nói. Phát hiện Bạch Tư Duệ bị nữ tang thi giữ chân, Đồng Vũ Đông thở phào ngừng lại.

Ba người đều đứng trên đường dưới hồng quang phản xạ, cô gái kia nhìn chằm chằm Bạch Tư Duệ, Bạch Tư Duệ liếc mắt nhìn Đồng Vũ Đông phía trước, lại nhìn thẳng về phía nữ tang thi váy trắng, Đồng Vũ Đông thì lại như chó chết nằm nhoài trên lan can đường cao tốc, một bên nghỉ ngơi một bên xem trò vui.

U, người yêu tang thi của Bạch Tư Duệ tìm đến. Là tang thi trước đây Bạch Tư Duệ dưỡng qua sao? Thực sự là kỳ quái mà. Con tang thi này là hắn dưỡng thất bại đi, giờ bị phản phệ. Sách ~ thực sự là đáng đời.

Đồng Vũ Đông nằm nhoài trên lan can dùng tay chống cằm, nở nụ cười trên sự đau khổ của người khác.

Trong mắt cô gái đột nhiên thoáng hiện tia sáng cừu hận, linh lung trong đôi mắt đẹp hoàn toàn lạnh lẽo, không mang theo chút cảm tình nào, có chút tái nhợt nhưng không mất vẻ đẹp, môi khẽ đóng mở, chầm chậm phát ra âm thanh: “Bạch Tư Duệ!… Ta muốn ăn ngươi!”

“Ngươi biết ta?” Bạch Tư Duệ trên dưới đánh giá một chút nữ tang thi, xác định mình chưa từng thấy qua, lạnh giọng hỏi. Bạch Tư Duệ lời còn chưa dứt, nữ tang thi liền không chút lưu tình đánh tới.

“Rống!”

“Rống!” Bạch Tư Duệ đánh trả, một trảo vung xuống, nữ nhân nhạy bén né tránh, mở ra móng vuốt so với Bạch Tư Duệ càng sắc bén, thuận thế đập xuống.

“Thật là lợi hại!” Đồng Vũ Đông làm ra vẻ mặt khâm phục, sau đó nhảy xuống xa lộ, thân thể biến mất không còn tăm hơi, đồng thời, một giọng nam còn có chút non nớt từ phía dưới vang lên: “Bạch Tư Duệ, mày tự lo lấy, tao đi trước ha… Còn có, tiểu tang thi kia mày không muốn sao? Dù có muốn tao cũng thu rồi! Ha ha ha…”

Âm thanh Đồng Vũ Đông từ phía trước Bạch Tư Duệ truyền tới, lời còn chưa dứt, âm thanh liền dần dần nghe không rõ.

Bạch Tư Duệ ngẩn ra. Nguy rồi, làm mất tiểu tang thi rồi. Bạch Tư Duệ lo lắng, muốn thoát thân đi tìm Tiêu Thời, liền thất thần một chút, suýt chút nữa bị nữ tang thi tập kích vào điểm sơ hở.

Nữ nhân này nơi nào đến? Thực sự là phiền phức.

“Ta nói, tiểu thư ngươi có nhầm lẫn gì không, chúng ta thật giống không quen biết đi.” Bạch Tư Duệ tức giận nói.

“Rống! Ta muốn ăn ngươi!” Người phụ nữ càng cố gắng nộ, mỗi một móng vuốt đều rất dùng sức, chỉ muốn đem đối phương ăn tươi nuốt sống.

Bạch Tư Duệ vung ra một chiêu lợi hại, vào lúc nữ tang thi tránh né liền lắc người một cái, nhảy ra xa mười mấy mét.

“Không rảnh cùng ngươi so chiêu, sau này không gặp lại!” Bạch Tư Duệ nói xong xoay người chạy trở về.

“Rống!” Nữ nhân vội vã đuổi theo. Chỉ là tốc độ theo không kịp đối phương, chỉ qua mấy hơi thở mục tiêu đã biến thành một điểm đen.

“Rống rống rống!!”

Âm thanh của nữ tang thi từng tiếng từng tiếng truyền đến, Bạch Tư Duệ không có thời gian để ý, nhanh chóng chạy trở về. Tiểu tang thi, ngươi tuyệt đối đừng chạy loạn, ta ngay lập tức sẽ trở lại.

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

%d người thích bài này: