☆, Chương 40: Kẻ thù gặp mặt, đặc biệt đỏ mắt
Sắc trời dần lờ mờ, khiến khu rừng càng mang vẻ hoang vu cằn cỗi, Bạch Tư Duệ chọn một nơi có chỗ dựa, trải ga giường, ôm Tiêu Thời ngồi dựa vào vách núi.
Bạch Tư Duệ nhìn ánh hồng tạo ra một vệt nhu hòa phía chân trời, lòng đang lo lắng nháy mắt đột nhiên dị thường yên tĩnh, tuy rằng hắn biết mình chẳng mấy chốc sẽ bị thay thế.
“Gào gừ ~” Tiêu Thời ngồi ở giữa hai chân Bạch Tư Duệ, tẻ nhạt kêu một tiếng, quay đầu lại ôm lấy cổ Bạch Tư Duệ.
Ấy? Con mắt Duệ duệ… lại đỏ, hiện tại, chắc là có tương đi.
“Rống!” Bạch Tư Duệ tức giận gào thét một tiếng. Tại sao hắn lại chạy đến địa phương xa lạ này? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
“Rống!”
Tiêu Thời nghênh hợp rống lên một tiếng, đến gần Bạch Tư Duệ liếm lên con mắt của hắn.
“Ây…” Bạch Tư Duệ sửng sốt một chút.
Chính mình lúc nào thì đối với người khác không phòng bị như thế? Sao có thể dễ dàng thân cận người khác như thế. Tuy rằng bọn họ từng có quan hệ. Cảm nhận được trên mắt truyền đến xúc cảm mềm mại, Bạch Tư Duệ nghĩ thầm nhất định nguyên nhân là do tang thi này không có ác ý đi.
“Không có tương ~” Tiêu Thời thất vọng nói, chưa từ bỏ ý định lại liếm một hồi.
“Hử?” Bạch Tư Duệ nắm vai Tiêu Thời đẩy cậu ra, mới mẻ nói: “Thì ra ngươi cũng biết nói a! Còn tưởng rằng ngươi chỉ có thể gọi ‘Duệ duệ’ chứ.”
“Duệ duệ ~” Tiêu Thời nghiêng đầu liếc Bạch Tư Duệ, vẻ mặt tỉnh tỉnh mê mê, sau đó lại nói: “Yêu thích duệ duệ ~”
Bạch Tư Duệ híp híp mắt, thu hồi vẻ mặt.
“Làm sao ngươi biết tên của ta? Ngươi trước đây quen biết ta? Ngươi từ trước đó đã yêu thích ta, cho nên mới theo ta đi.”
“Rống ~” Tiêu Thời chậm rãi xoay người, nhào vào trong lòng Bạch Tư Duệ, tẻ nhạt cắn cắn cằm Bạch Tư Duệ. Bạch Tư Duệ sợ Tiêu Thời chịu đói, lúc nào cũng chú ý lấp đầy cái bụng của Tiêu Thời. Tiêu Thời ăn no liền bắt đầu mệt rã rời, cùng Bạch Tư Duệ sinh hoạt đã lâu, cũng khiến cậu dưỡng thành thói quen sinh hoạt như con người.
Thời gian buổi tối lúc tang thi hoạt động sinh động nhất, có thể ngủ phỏng chừng cũng chỉ có Tiêu Thời cùng Bạch Tư Duệ nửa người nửa thi mà thôi.
“Ha ha… xem ra, ngươi thật sự rất thích ta.” Bạch Tư Duệ trêu đùa nói, tay bắt đầu ở trên người Tiêu Thời sờ sờ, tìm thấy bàn tay Tiêu Thời đang vòng ra phía sau lưng, đột nhiên ôm cậu chặt trong lòng ngực, nụ hôn điên cuồng liền hạ xuống.
“A!” Tiêu Thời cả kinh, từ trong nụ hôn không giống nhau này, Tiêu Thời rốt cục phát hiện Bạch Tư Duệ lại thay đổi.
Bạch Tư Duệ nặng nề gặm nuốt môi Tiêu Thời, bàn tay lớn ở trên người Tiêu Thời dùng sức mà nhào nặn, một chân đã bỏ vào giữa hai chân Tiêu Thời.
“Rống!” Tiêu Thời bị cắn đau, đột nhiên đẩy Bạch Tư Duệ ra rồi chạy đi. Tuy rằng cậu rất thích ăn chân giò hun khói phủ tương, nhưng Bạch Tư Duệ điên cuồng tối qua vẫn khiến cậu có chút sợ sệt, Tiêu Thời chưa kịp suy nghĩ nhiều, bản năng liền làm như vậy rồi.
Bạch Tư Duệ không nghĩ tới tang thi lại đột nhiên phản kháng, không kịp phản ứng để cậu dễ dàng chạy thoát.
“Rống!” Bạch Tư Duệ đấm một đấm xuống đất, đứng dậy đuổi theo Tiêu Thời.
“Rống rống rống!!!” Tiêu Thời rống lớn hướng về phía chân núi lao nhanh xuống, âm thanh tang thi ở khe núi truyền ra.
Ở một bên khác, Đồng Vũ Đông mang theo mấy đội viên còn sót lại đến vùng núi biên giới. Đội ngũ đã từng náo nhiệt bây giờ tính cả Đồng Vũ Đông cũng chỉ có năm người, Viên Thanh Thanh, La Y, còn có Trịnh Dã cùng Lý Văn Tân.
“Cậu xác định là nơi này? Nơi này không có dấu vết quân đội.” Đồng Vũ Đông cau mày, phóng tầm mắt nhìn đánh giá vùng núi đầy hoang vu này.
“Hẳn là nơi này, nếu như nơi anh muốn tìm là một vùng núi.” Giọng nam sinh có chút nhu nhược vang lên, Lý Văn Tân nhìn Đồng Vũ Đông nhỏ giọng nói.
“Hừ! Đợi khi tìm được bọn chúng, nhất định phải để bọn chúng trả lại cả vốn lẫn lãi. Dám từ trên tay tôi cướp đồ, vậy thì phải làm tốt chuẩn bị gánh hậu quả đi!” Đồng Vũ Đông nắm chặt song quyền, đôi mắt hơi dài nhỏ mang theo ánh mắt sắc bén, một tia âm lệ khiếp người.
Trịnh Dã đi tới bên cạnh Đồng Vũ Đông, nói: “Bọn chúng nhiều người, lại mang theo lượng lớn vật tư, tốc độ hẳn là không nhanh được.”
Trịnh Dã một bộ mặt râu ria rậm rạp, xem ra đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện da dẻ màu đồng cổ của hắn rất căng, dáng vẻ được bảo dưỡng rất tốt.
Trịnh Dã nói tiếp: “Ngay cả sào huyệt của chúng ta đều bị bọn chúng mang đi sạch, những người này quả thật đủ tham lam. Có điều, bọn chúng hơn một trăm người, có thể mang đi nhiều vật tư như vậy sao? Có thể còn có đội ngũ khác hay không?”
“Cũng có thể, có điều như vậy thì thế nào, tôi vẫn ghim nhóm người này.” Đồng Vũ Đông hừ lạnh một tiếng, lại bật cười, “Nơi này là vùng núi, vật che lấp nhiều, đến thời điểm chúng ta chậm rãi cướp lại đồ từ tay bọn chúng, còn phải cảm tạ bọn chúng giúp chúng ta vận chuyển, giúp chúng ta giải quyết phiền toái lớn a.”
“Ha ha…” Trịnh Dã cười ha ha, vỗ vỗ bả vai Đồng Vũ Đông, nói: “Cậu không phải cố ý đi, mệt bọn chúng lúc đó còn thương lượng vận chuyển thế nào, nhưng vì nhân thủ không đủ nên đành phải từ bỏ.”
“Ha ha…” Đồng Vũ Đông cười to không nói, bởi vì cười to mà mắt híp thành một mảnh lạnh lẽo.
“A ha ha…” Lý Văn Tân đứng bên người Trịnh Dã phụ họa cười vài tiếng, hai nữ sinh vẫn nắm tay, bình tĩnh đứng ở phía sau bọn họ.
“Rống rống!!” Tiêu Thời hai chân lao nhanh đi, trong miệng không ngừng gầm rú, ở phía sau cậu truyền đến tiếng gào càng hùng hậu hơn, Tiêu Thời nghe xong cũng không quay đầu lại, hoảng sợ đến đường cũng không chọn đã chạy đi.
Ai ~ tối hôm qua còn nhiệt tình như lửa, hôm nay liền trở mặt không quen biết, tang thi quả nhiên là thiện biến. Có điều dáng vẻ tiểu tang thi chạy nhìn rất khả ái. Bạch Tư Duệ trong lòng vui vẻ, nhưng trên mặt lại không có một tia tâm tình chập chờn, không chút hoang mang theo sát phía sau Tiêu Thời, thỉnh thoảng tăng thêm tốc độ, Tiêu Thời sẽ càng thêm lớn tiếng gầm rú, trong nháy mắt chạy trốn càng nhanh hơn.
“A! Có tang thi!” Lý Văn Tân kêu to, co rúm trốn đến phía sau Trịnh Dã, bất an nhìn chung quanh.
Đồng Vũ Đông cùng Trịnh Dã liếc mắt nhìn nhau, Trịnh Dã gật gật đầu, hướng về thanh nguyên đi đến.
“Trịnh ca!” Lý Văn Tân bất an đi theo một bước, tay kéo góc áo Trịnh Dã.
Trịnh Dã liếc mắt nhìn tay Lý Văn Tân đang nắm góc áo của mình, đáy mắt có chút ấm áp, sau đó mặt không cảm xúc kéo Lý Văn Tân đi lên phía trước kiểm tra.
“Rống!” Tiêu Thời xoay loạn một hồi, trước mặt liền xuất hiện hai người, Tiêu Thời sững sờ, không chút nghĩ ngợi cắn tới, lại bị người đến một cước đạp lên bụng. Tiêu Thời gào lên một tiếng, thân thể như trang giấy bay ra ngoài, ‘bộp’ một tiếng té xuống đất.
“Chờ đã!” Ánh mắt Đồng Vũ Đông sáng lên, còn chưa nói hết, Trịnh Dã đã đá bay Tiêu Thời.
“A, đó là con tang thi của Bạch Tư Duệ a!”
“Tiểu tang thi!” Bạch Tư Duệ thân thể loáng một cái liền chạy đến bên người Tiêu Thời, một tay nhấc cậu lên.
Đoàn người đi ra, Đồng Vũ Đông liếc mắt một cái liền nhận ra Bạch Tư Duệ đang nhấc theo Tiêu Thời.
Trịnh Dã rùng mình một cái, Bạch Tư Duệ, hắn cư nhiên thật sự còn sống, thời gian ngắn ngủi mấy ngày, thương thế của hắn giống như đã hoàn toàn khỏi rồi.
“Rống! Phốc!” Tiêu Thời một bên gầm rú một bên phun bùn đất trong miệng ra, sau đó quay đầu lại hung ác trừng mắt nhìn Trịnh Dã, nhếch miệng lộ ra hai cái răng nanh sắc bén.
“Muốn chết!” Bạch Tư Duệ sắc mặt lạnh xuống, buông Tiêu Thời ra, hét lớn một tiếng hướng Trịnh Dã phóng tới.
“Rống!”
“Rống!” Tiêu Thời cũng rống lớn gọi, theo sau Bạch Tư Duệ phía vọt về phía nhân loại kia.
“Cẩn thận!” Lý Văn Tân hoang mang quay về phía Trịnh Dã hô to, sợ đến hô hấp đều chậm một nhịp.
Con ngươi Trịnh Dã co rụt lại, tốc độ thật nhanh! Trịnh Dã chỉ kịp đẩy Lý Văn Tân bên người ra, liền bị Bạch Tư Duệ một trảo đánh bay, thân thể đập vào trên vách núi, lại nặng nề rơi xuống.
Trịnh Dã nhất thời phun ra một ngụm máu, Lý Văn Tân kêu lên sợ hãi nhào lên thân thể Trịnh Dã, quay đầu lại mặt tái mét nhìn Bạch Tư Duệ.
“Này! Đối thủ của mày là tao, Bạch Tư Duệ!” Đồng Vũ Đông đứng dậy, chen vào giữa Trịnh Dã cùng Bạch Tư Duệ.
Bạch Tư Duệ híp híp mắt, mắt lạnh nhìn Đồng Vũ Đông.
“Làm sao, không nhận ra tao sao?” Đồng Vũ Đông muốn ăn đòn cười cợt, quay về phía hai nữ sinh bên người liếc mắt, ra hiệu các cô trốn đi.
La Y nhìn thấy, kéo tay Viên Thanh Thanh, cẩn thận lui lại mấy bước.
“Rống!” Con mắt Bạch Tư Duệ càng ngày càng đỏ tươi, hét lớn một tiếng hướng Đồng Vũ Đông phát động công kích.
“A! Thật nhanh!” Đồng Vũ Đông vội vã né tránh, xoay người liền chạy, một bên còn không quên bàn giao với đội hữu: “Tôi đi trước, các người đừng giết chết tang thi kia đó! A ~”
Mấy ngày ngắn ngủi, tốc độ của Đồng Vũ Đông đã tăng lên một cấp bậc, thân hình hơi động liền biến mất tại chỗ, trong nháy mắt đã chạy đến mấy chục mét bên ngoài, không hề chậm hơn tang thi như Bạch Tư Duệ.
Bạch Tư Duệ theo sát không nghỉ, đối với kẻ thù giết chết mình, ký ức thân thể của Bạch Tư Duệ rất sâu sắc, khiến hắn trong nháy mắt mất đi lý trí.
“Rống rống rống rống!! Duệ duệ!” Tiêu Thời đang định vọt vào đoàn người bắt đồ ăn, không nghĩ tới Duệ Duệ đột nhiên chạy đi. Tiêu Thời hoảng hốt, vội vã đuổi theo.
Trịnh Dã đỡ Lý Văn Tân lên, nhìn thấy tang thi đi ngang qua trước mặt theo bản năng bước ra một bước, nhớ tới Đồng Vũ Đông dặn không được động thủ với Tiêu Thời.
“Rống rống rống!!…” Tiêu Thời sốt ruột nhìn bóng người càng ngày càng nhỏ, bạch bạch bạch chạy theo, tốc độ của cậu so với bất cứ lúc nào đều nhanh hơn.
Đường núi không giống đường lộ, khắp nơi loang loang lổ lổ, một cây cỏ nhỏ cũng có sức sống cường đại đến mức phát triển rất cao. Tiêu Thời cũng không nhìn đường, phía trước có một khe núi khoảng một hai mét, Tiêu Thời mặt không biến sắc, tốc độ không giảm vọt tới.
‘Oành’ một tiếng, Tiêu Thời rơi vào trong khe núi.
Khe núi chỉ sâu hai mét, gần đây khí trời khô ráo, không có mưa, trong hốc núi không có nước đọng, Tiêu Thời té xuống, đập vào trên tảng đá, thân thể phát ra âm thanh xương cốt vỡ vụn.
“Gào gừ ~” Tiêu Thời nhất thời kêu rên vài tiếng, sau đó nằm trên mặt đất chậm rãi giật giật thân thể.
Tiêu Thời một chân cong vẹo không bình thường, hiển nhiên là đã bị gãy xương. Tiêu Thời muốn bò lên nhưng một chân không bám được, chỉ có thể nằm úp sấp trên đất, kéo lê một chân bò lên vách đá.
“Rống rống!! Duệ duệ!!” Tiêu Thời một bên gọi một bên bò, ngón tay ở trên đất bấu ra từng đường từng đường dấu móng tay. Tiêu Thời lo lắng nhìn phía trên, làm sao bây giờ, Duệ duệ lại chạy đi không thấy.
Trịnh Dã nhìn ngó xung quanh chờ người, sau đó đi tới một bên khe núi, nhìn thấy tình cảnh tang thi bò ở bên trong, khóe miệng không khỏi giật giật. Gặp qua nhiều tang thi, chưa từng thấy con tang thi nào có cá tính như vậy.
“Rống!” Tiêu Thời đối với người phía trên loạn rống lên, tiếp tục hướng về một bên khác của khe suối mà bò.