☆, Chương 39
Bạch Tư Duệ lo lắng hô to, hốt hoảng tìm khắp xung quanh, ánh mặt trời vàng chiếu lên người Bạch Tư Duệ khiến hắn như được dát lên một tầng sắc màu ấm áp, nhưng cũng không làm tiêu tan được mờ mịt trong lòng hắn.
“Tiểu Thời!”
“Rống ~”
Bạch Tư Duệ lòng như lửa đốt, đang định nhảy xuống tìm kiếm, phía dưới đột nhiên truyền đến một tiếng tang thi rống, âm thanh tang thi rất miễn cưỡng, một chút khí thế của tang thi cũng đều không có, bình thản giống như đang chào hỏi vậy.
Bạch Tư Duệ sững sờ, nhanh như chớp biến mất ở tại chỗ.
Tiêu Thời ngồi xổm dưới đất, buồn buồn ăn thịt, nghe thấy Bạch Tư Duệ gọi cậu cũng lười đáp, nghe được Bạch Tư Duệ tựa hồ rất lo lắng mới có chút không đành lòng, hữu khí vô lực đáp lại một tiếng.
Tiêu Thời liếc nhìn vị trí phía trên Bạch Tư Duệ, còn chưa quay đầu lại, ánh mắt hoa lên Bạch Tư Duệ liền xuất hiện ở trước mắt cậu.
“Rống ~” Tiêu Thời lên tiếng chào hỏi, quay đầu lại tiếp tục ăn thịt, thi thể không có hai tay trên đất đã bị cậu gặm đến loang loang lổ lổ, hoàn toàn thay đổi, máu chảy đến đọng lại một chỗ, bởi vì nơi này quá cao nên không có tang thi đến cướp.
“Tiểu Thời!” Trong lòng Bạch Tư Duệ nhất thời dâng lên một trận mừng như điên, đột nhiên nâng Tiêu Thời từ mặt đất lên, chặt chẽ ôm vào trong ngực.
“Rống rống!” Tiêu Thời không rõ vì sao, hướng về phía Bạch Tư Duệ rống lớn một tiếng, nhe răng nỗ lực uy hiếp Bạch Tư Duệ.
“Tiểu Thời!” Bạch Tư Duệ ôm chặt Tiêu Thời, như trẻ con đem đầu chôn ở hõm vai Tiêu Thời, hai tay siết chặt đến mức tựa hồ muốn hòa Tiêu Thời vào trong thân thể.
“Duệ duệ ~” Tiêu Thời rốt cục cũng thả thịt trong tay xuống, ôm ngược lấy eo Bạch Tư Duệ, nghiêng đầu ở trên mặt Bạch Tư Duệ liếm liếm.
Nhân loại thực sự là phức tạp, cứ thích đổi tới đổi lui. Có điều vẫn yêu thích mình, hắn dù có bắt nạt mình cũng sẽ không ném mình đi.
Bạch Tư Duệ ôm hồi lâu mới buông Tiêu Thời ra, lúc này mới nhìn thấy dấu vết xanh xanh tím tím trên người Tiêu Thời.
Bạch Tư Duệ không khỏi nắm chặt hai tay, nhất thời nổi nóng. Tuy rằng những dấu vết này đều là hắn tự mình làm ra, nhưng hắn một chút ấn tượng cũng không có, giống như bản thân buổi tối không phải là mình, điều này làm cho hắn có loại ảo giác đã đẩy hướng Tiêu Thời vào ôm ấp của người khác, còn là trong tình huống Tiêu Thời không đồng ý.
“Duệ duệ ~” Tiêu Thời bị Bạch Tư Duệ nhìn đến có chút khó chịu, nhẹ giọng kêu lên.
Bạch Tư Duệ đau lòng hỏi: “Tiểu Thời, tối qua anh làm đau em sao?”
Bạch Tư Duệ dù có khó chịu, nhưng đối với Tiêu Thời vẫn là ôn nhu trước sau như một, vừa nói vừa nhẹ nhàng sờ vết thương bị cắn đến chảy máu của Tiêu Thời, một chút sức cũng không dám dùng, giống như sợ làm đau Tiêu Thời vậy.
“Gào gừ?” Tiêu Thời không khỏi nhìn vào mắt Bạch Tư Duệ, chăm chú đến mức như muốn từ trong mắt hắn nhìn ra thế giới nội tâm của hắn vậy, sau đó khe khẽ lắc đầu, đứt quãng nói: “Duệ duệ ~ duệ duệ cho chân giò hun khói… tương ~”
Toàn thân Bạch Tư Duệ khựng lại, trong lòng nhất thời bốc lên ngọn lửa vô danh, thế lửa trong nháy mắt lan tràn khắp toàn thân bách hài, thiêu đến đầu óc hắn nóng lên, miệng không chút nghĩ ngợi nói ra.
“Em thích anh của ban đêm sao?” Thanh âm Bạch Tư Duệ trầm xuống, ngữ khí chua xót, vì che lấp thái độ của mình, Bạch Tư Duệ tiện tay nhặt nửa cục gạch trên đất nhàm chán khoa tay.
“Ân ~” Tiêu Thời không chút suy nghĩ gật đầu, tối hôm qua duệ duệ bắt đồ ăn cho cậu, còn chuẩn bị tốt cho cậu ăn.
‘Bụp’ Bạch Tư Duệ đột nhiên nắm chặt tay, gạch trong tay theo tiếng vang mà tan vỡ.
Tiêu Thời không khỏi nhìn về phía tay Bạch Tư Duệ.
“Khụ.” Bạch Tư Duệ ném gạch trong tay đi, tiếp tục hỏi: “Cái kia, tiểu Thời là thích duệ duệ bạn ngày, hay là duệ duệ buổi tối?”
“Gào gừ?” Tiêu Thời nghiêng đầu, nghi hoặc mà nhìn Bạch Tư Duệ. Tiêu Thời đột nhiên nhớ tới một từ yêu thích, cuối cùng vươn ngón tay chỉ vào Bạch Tư Duệ đôi mắt màu nâu sẫm, nói: “Yêu thích.”
Thấy Tiêu Thời chỉ mình, Bạch Tư Duệ đương nhiên rất là vui vẻ. Hắn biết tiểu Thời yêu thích hắn, mình vừa rồi thực sự là ấu trĩ, vậy mà lại hoài nghi tiểu Thời thích ‘người khác’.
Tiêu Thời chỉ vào mắt Bạch Tư Duệ, chậm rãi kề sát vào một chút, lại nói: “Yêu thích!”
Giống như là khẳng định, Tiêu Thời vừa nói vừa nặng nề gật gật đầu, nghiêm túc nhìn đôi mắt màu nâu của Bạch Tư Duệ.
“Mắt anh dính gì sao?” Bạch Tư Duệ sờ sờ đôi mắt, khóe miệng lại không thể kìm được mà nhếch lên.
“Tương ~ không có.” Tiêu Thời nói xong lại càng kề sát vào đôi mắt của Bạch Tư Duệ, nhẹ nhàng liếm liếm. Buổi tối cậu vốn đã muốn làm như vậy rồi, chỉ là sợ Bạch Tư Duệ tức giận, hiện tại cậu có trực giác duệ duệ sẽ không tức giận, rốt cục cũng liếm lên.
“Tương?” Bạch Tư Duệ đang muốn hỏi Tiêu Thời, khuôn mặt người yêu trước mắt không ngừng phóng to, liếm lên mắt của hắn.
“Híc, tiểu Thời…” Tâm Bạch Tư Duệ trong nháy mắt mềm nhũn đến rối tinh rối mù, nhắm mắt lại chăm chú ôm lấy thân thể Tiêu Thời.
Tiêu Thời ở trên mắt Bạch Tư Duệ liếm qua liếm lại mấy lần. Quả nhiên không mùi vị gì, lẽ nào phải đợi biến đỏ mới có mùi vị sao?
“Cái gì tương?” Chờ Tiêu Thời không tiếp tục liếm hắn nữa, Bạch Tư Duệ mới hỏi.
“Tương!” Tiêu Thời ở khoảng cách gần chỉ vào mắt Bạch Tư Duệ, nghiêm túc nói.
Bạch Tư Duệ lúc này mới phát hiện không đúng, thu hồi vẻ mặt tuyệt vời, nghiêm mặt nói: “Cái gì tương? Lẽ nào buổi tối mắt của anh là màu đỏ?”
“Ừ.” Tiêu Thời thấy Bạch Tư Duệ nghiêm túc như vậy, vẻ mặt vô tội gật đầu. Mắt của Duệ duệ không có quan hệ gì với hắn cả, cậu cũng không cắn a, duệ duệ sẽ không lại trở nên không thích cậu đi.
“Như vậy a…” Bạch Tư Duệ đăm chiêu, cụp mắt.
“Duệ duệ ~” Tiêu Thời bất an hô một tiếng.
“Hả?” Bạch Tư Duệ nghe vậy liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tiêu Thời còn để trần thân thể vội vàng nói: “A, được rồi, nên mặc quần áo, ‘Ta’ cũng thật đúng là, ngay cả quần áo đều không giúp em mặc, đáng đời tiểu Thời không thích ngươi.”
Bạch Tư Duệ tự động loại bỏ cái gì mà thích nhất đến không thích, ôm Tiêu Thời vào không gian, đổ một bồn nước nhỏ tỉ mỉ giúp Tiêu Thời thanh lý thân thể.
“Hống hống!!” Tiêu Thời vui vẻ quát, tựa hồ cũng đồng ý với quan điểm của Bạch Tư Duệ, ý cười của Bạch Tư Duệ không khỏi rộng hơn, đầy mặt vui sướng cùng đắc ý.
Bạch Tư Duệ trước tiên chà xát thân thể cho Tiêu Thời, những dấu vết xanh xanh tím tím kia có vết cắn, có dấu hôn, thậm chí còn có một số chỗ nhìn giống bị cào mà ra. Bạch Tư Duệ đối với bản thân lúc biến thành tang thi càng lúc càng không thể chịu đựng, thề nhất định phải giải quyết cái đại phiền toái này.
Đúng rồi, không gian không bị hắn phát hiện đi ~ nếu như hắn dùng đồ vật trong không gian lung tung thì sẽ không tốt. Đợi lên được vùng núi liền giấu đi đi, khoảng thời gian này chỉ có thể dựa vào vận may, hi vọng hắn đừng phát hiện nhanh như vậy.
Tiêu Thời mềm mại tựa trong lòng Bạch Tư Duệ, no đến mức giơ cao cái bụng, hoàn toàn bại lộ cái bụng căng tròn, hiển nhiên ăn rất no.
“Ha ha…” Bạch Tư Duệ không nhịn được cười, cẩn thận trở Tiêu Thời lại, giúp cậu tẩy mông.
“Thao!” Bạch Tư Duệ rửa đến thân dưới của Tiêu Thời, dùng tay đẩy mông Tiêu Thời ra, nhịn không được mắng ra tiếng.
Màu sắc tái nhợt, cúc hoa ướt át sưng đỏ không thể tả, mỗi nếp nhăn đều sưng lên, sưng to hơn bình thường không ít. Hắn trước giờ chưa từng đối với Tiêu Thời đòi hỏi đến như vậy, một tên tinh phân từ đâu chui ra lại dám làm càn như vậy, quá phận quá đáng.
Bạch Tư Duệ phẫn hận không thôi, nhưng động tác dưới tay càng ngày càng ôn nhu, dính ướt nước nhẹ nhàng lau chùi huyệt khẩu, sau đó đem một góc khăn mặt nhét vào thanh tẩy.
“Rống rống!!” Tiêu Thời đột nhiên phấn khởi, xoay người một phen đem tay Bạch Tư Duệ ngồi ở dưới mông.
“Ư ~” Giống như cảm giác được Tiêu Thời đau, Bạch Tư Duệ cũng không nhịn được hít vào một hơi, ôn nhu vỗ vỗ cái mông Tiêu Thời nhẹ giọng nói: “Đau không?”
“Gào gừ ~” Tiêu Thời kêu một tiếng, thấy Bạch Tư Duệ sẽ không làm thương tổn mình, Tiêu Thời rất nhanh đã mềm nhũn thân thể, tựa trong lòng Bạch Tư Duệ nhẹ nhàng rầm rì, miệng huyệt đã thả lỏng nay căng thẳng co rút lại.
Tiêu Thời há hốc mồm, lồng ngực theo hô hấp mà lên xuống chập chùng.
Tang thi phân làm hoạt thi cùng tử thi, hai loại này bình thường nhìn không ra khác biệt, chỉ là hoạt thi cùng người thường tương tự, có hệ thống hô hấp cùng hệ thống tuần hoàn máu, không có tác dụng thực tế, chỉ là bản năng phản ứng của thân thể.
Bề ngoài hoạt thi cùng tử thi không có gì khác biệt, chỉ có thân thể ở cấp bậc cao mới nhìn ra sai biệt rõ ràng. Hoạt thi ở điều kiện đầy đủ dưới bắp thịt sẽ có co dãn, tử tang thi thì lại chỉ có thể duy trì thân thể không mục nát, dù có cao cấp đến đâu thân thể vẫn cứng ngắc như cũ.
Có thể phân biệt hoạt tử tang thi như thế này, hoạt tang thi thân thể hoàn chỉnh, phần cứng chưa từng chịu qua tổn thương quá lớn. Tử tang thi thân thể lại quá mức tàn tạ, tỷ như lúc bùng nổ biến dị tang thi thân thể bị ăn mất quá nhiều, nội tạng bị đào ra không còn… mà hoạt tang thi nếu như bị thương quá mức nghiêm trọng, cũng sẽ biến thành tử tang thi.
Tiêu Thời cùng Lâm Linh đều thuộc loại hoạt tang thi, còn có một loại tồn tại cao cấp nữa, chính là dị năng tang thi, trong đầu có tinh thạch chính là đặc trưng cụ thể nhất. Tinh thạch có thể giúp tang thi chữa trị thân thể, cho dù có chịu thương tổn lớn hơn chăng nữa, chỉ cần tinh thạch còn tồn tại, liền có thể không ngừng chữa trị, cho dù đầu lâu bị đánh nát cũng thế. Nếu muốn triệt để tiêu diệt dị năng tang thi, nhất định phải lấy tinh thạch của nó ra.
“Gào gừ ~” Tiêu Thời oa trong ngực Bạch Tư Duệ miễn cưỡng kêu một tiếng, thích ý như mèo lười tắm nắng vậy.
Bạch Tư Duệ động tác càng ngày càng mềm nhẹ, nâng mông Tiêu Thời lên lôi khăn mặt ra, bên trên dính một ít tia máu. Bạch Tư Duệ dừng một chút, sau đó mặt không đổi sắc tiếp tục thanh lý thân thể Tiêu Thời.
Bạch Tư Duệ tắm sạch sẽ cho Tiêu Thời, chính mình cũng đánh răng rửa mặt, tùy tiện ăn một ít bánh mì liền ôm Tiêu Thời đi ra ngoài.
“Rống rống!” Tiêu Thời giẫy giụa muốn xuống tự mình đi.
“Đừng nghịch, hôm nay cứ để anh ôm em đi đi, ngoan ~”
“Gào gừ ~ “
Tiêu Thời nhẹ giọng kêu một tiếng, hiếm thấy Bạch Tư Duệ đối với cậu ôn nhu như vậy, Tiêu Thời không nỡ phá hủy, ngoan ngoãn tựa trong lòng Bạch Tư Duệ.
Tang thi Bạch Tư Duệ tối qua không chạy trở về, Bạch Tư Duệ thở phào nhẹ nhõm, ôm Tiêu Thời nhanh chóng theo phương hướng vùng núi chạy đi. Bạch Tư Duệ một đường cấp tốc chạy trốn, đói thì ăn một ít bánh mì, nghỉ ngơi nửa giờ liền tiếp tục lên đường, rốt cục trước khi mặt trời xuống núi thì đến được dưới chân một ngọn núi.
Đây là vùng núi biên giới, xung quanh còn có rất nhiều kiến trúc. Càng đi về phía trước kiến trúc càng ít đi rất nhiều, đường tuy rằng càng ngày càng hẹp, nhưng không còn kiến trúc sụp đổ ngăn cản đúng là dễ đi hơn nhiều. Bạch Tư Duệ nhìn trời một chút, tung người nhảy xuống bên dưới con đường, vọt vào trong rừng cây. Vẫn nên tìm cho Tiểu Thời một chỗ nghỉ ngơi thoải mái một chút, mình buổi tối không thể nhờ cậy được.