Chương 10: Tìm một tang thi để tán gẫu
Một thời gian dài không có ai trò chuyện, Đào Nhạc quả thật muốn tìm một người để tâm sự đôi điều. Nhưng mà với tình trạng hiện tại của cậu, thiết nghĩ chỉ cần là người thì khi nhìn thấy cậu, nếu không ngay lập tức xoay người bỏ chạy, thì cũng dùng vũ khí nhắm ngay đầu Đào Nhạc mà đánh. Hơn nữa hiện tại cả một căn cứ địa rộng lớn như thế, trừ tang thi ra thì cũng vẫn là tang thi, ngay cả một người sống cũng không có.
Đào Nhạc tựa lưng vào cửa chống trộm, ngả đầu tựa gáy trên cánh cửa: “Hây, người anh em tang thi bên ngoài, tôi nói này cậu rốt cuộc vì sao lại cố chấp muốn đi vào trong như vậy chứ?”
Đáp lại cậu là thanh âm càng chói tai bén nhọn hơn…
“Được rồi, đúng thật là tôi đang muốn tìm một người nói chuyện. Ít nhất trước đây còn có thể lảm nhảm trên Weibo, QQ, bây giờ thế này… hơn phân nửa cũng chỉ có mình cậu tình nguyện nghe tôi nói thôi đúng không? Chúng ta tán gẫu nha? Cậu không cần nói, nghe tôi nói là được rồi!”
Đáp lại Đào Nhạc vẫn là tiếng móng tay cào cửa như cũ…
“Vị ngoài cửa kia, cho dù cậu có muốn đi vào, tôi cũng sẽ không mở cửa đâu. Tuy rằng chúng ta là đồng loại, nhưng mà tôi có ám ảnh với tang thi, vì thế chúng ta vẫn nên cách một cánh cửa mà trò chuyện như vầy là được rồi.” Sau đó đứng dậy kéo tủ chứa đồ, rút một cây nến từ trong túi, cắn một ngụm, rồi giải thích, “Trước tiên để tôi ăn chút gì cái đã, miệng không nhai nhai cái gì thì luôn cảm thấy không thoải mái.”
Tang thi ở ngay cửa vẫn đang cào cửa…
Đào Nhạc nuốt xuống bụng khúc nến nhai đi nhai lại trong miệng, sau đó liếm môi rồi bình luận: “Trước đây lúc còn là con người, không biết trân trọng, chỉ vì một thoáng lười biếng mà chỉ biết ăn mì ăn liền. Sau này bị tang thi hù chết, biến thành quỷ, mặc dù là không có thực thể, nhưng mà cũng có thể cảm thấy đói… Tôi ở trong phòng ngủ cũng từng thử qua những món khác, kết quả đến chạm cũng không chạm được. Sau đó bởi vì hương vị của nến dụ dỗ nên tôi mới muốn cắn thử một miếng. Bây giờ nghĩ lại… khúc nến đầu tiên bị tôi ăn vào miệng kia, âm ấm nè thơm thơm nè… quả thật là mỹ vị nhân gian nha! Không ngờ rằng sau khi biến thành tang thi, cây nến vốn ăn rất ngon này cũng trở nên nhạt nhẽo vô vị. Người anh em ngoài cửa, cậu có muốn nếm thử chút hay không? Nến cũng xem như không tệ rồi! Ít nhất có thể làm đầy bao tử! ! Nếu như cậu xem xét thử việc cùng tôi ăn nến mà không phải ăn con người, chúng ta liền có thế vui vẻ mà chơi đùa, thấy thế nào?”
Trả lời Đào Nhạc là tiếng cào cửa nhỏ dần…
“Tôi nói này cậu làm sao mà lại cố chấp thế chứ? Trong nhà là một đồng loại của cậu, cậu vào đây làm gì? Lẽ nào cậu cũng cô đơn, muốn tán gẫu với tôi sao?” Sau đó suy nghĩ lại, nghiên cứu chọn lọc từ ngữ rồi nói tiếp: “Chuyện này thì… tuy rằng thân là chủ nhà đúng ra thì nên mời cậu vào nhà ngồi một lúc, nhưng mà tôi vẫn có chút sợ hãi. Chúng ta cứ nói chuyện như vầy đi, huynh đệ hãy thương xót cho một con đường sống đi mà!”
Đào Nhạc ngưng nói, đợi một chút, phát hiện không có hồi âm từ bên ngoài, “Lẽ nào phải nói bằng tiếng tang thi ư? Tang thi nghe không hiểu tiếng người sao?”
Vừa mới hỏi xong, tang thi bên ngoài liền ngừng lại động tác, sau đó gầm nhẹ một tiếng.
“Đây là đồng ý rồi sao? Người anh em tôi biết là cậu vẫn rất thấu tình đạt lý mà. Đúng rồi người anh em, cậu nhớ nhà không? Mạt thế cũng lâu vậy rồi, nhưng ngược lại tôi vẫn rất nhớ cha mẹ tôi đó. Trước mạt thế một tháng, họ ngồi máy bay xảy ra tai nạn… bây giờ nghĩ lại, thật ra cũng rất tốt, ít nhất họ không cần phải đối mặt với việc đã đến ngày tận thế, cũng không cần gặp phải tang thi kinh khủng, càng không cần phải đối mặt với quá trình tôi từ người biến thành quỷ rồi trở lại thành người sau cùng thì biến thành tang thi.”
Sau đó dường như trút giận mà cắn một ngụm to cây nến mình đang cầm trong tay, “Có điều, người anh em cậu cảm thấy tôi như thế này rốt cuộc là xem như xui xẻo hay là may mắn đây? Không trực tiếp ngay thời điểm tận thế mà biến thành tang thi… nhưng mà ngay lúc đó cũng chết mất rồi. Thật không dễ dàng mới quen được với việc làm quỷ, thì lại biến thành tang thi…”
Tiếng cào cửa vốn đã ngưng lại một lần nữa vang lên.
Dù sao thì tiếng cào cửa ngoài cổng làm thế nào cũng không thể ngăn cản được, Đào Nhạc cũng đã quen rồi, liền dứt khoát không để ý đến âm thanh này nữa, tiếp tục bắt đầu nói về chủ đề bản thân yêu thích: “Đến được nơi này, sau khi biến thành quỷ, tôi chỉ nói chuyện với Tiểu Lục, đáng tiếc đến đây tôi lại không mang theo Tiểu Lục… có điều cậu là người thứ hai, người anh em cậu đúng là một người tốt mà.”
Lúc này tang thi luôn kiên trì bền bỉ đối kháng với cánh cửa phòng ở ngoài cửa, hoàn toàn không biết rằng bản thân mình đã được Đào Nhạc phát thẻ người tốt. Chỉ là đi tới đi lui, sau đó lại tiếp tục cúi đầu, lấy móng tay cào cửa sắt. Động tác của tang thi này so với tang thi bình thường thì vừa thành thạo vừa nhanh hơn, hơn nữa có phải vừa dùng móng tay cào lên một móng tay khác quẹt ra một nhúm lửa nhỏ hay không. Hiển nhiên là một tang thi đã trải qua tiến hóa.
Trong đầu của tang thi này đã có những suy nghĩ mơ hồ. Theo như hiện tại mà nói, tang thi bình thường sẽ dùng móng tay cào vài lần lên cửa chống trộm, sau đó lấy cơ thể tông vào cửa, phát hiện không có tiến triển gì, đoán chừng cũng sẽ từ bỏ. Nhưng mà tang thi này lại vẫn kiên trì bền bỉ như cũ muốn mở cửa. Nếu như nói nó có cách nghĩ thế nào, thì thật ra cũng rất đơn giản, nó chỉ cảm thấy từ bên trong cửa truyền đến một mùi vị rất thơm, nó biết rằng chỉ cần nó có thể làm hư cái cửa sắt trước mắt này, thì đồ vật ở bên trong kia chính là của nó rồi… cũng chính vì cách nghĩ này khiến cho nó kiên trì đến giờ.
Tang thi kia nghiêng đầu, nghĩ ngợi, sau đó móng tay bùng lên ngọn lửa bắt đầu mãnh liệt đốt cháy cái lỗ nhỏ mà nó đã cào ra.
Đào Nhạc đợi cả buổi, phát hiện không có tiếng động ngoài cửa, vội vàng xoay người áp tai vào cửa tỉ mỉ lắng nghe âm thanh bên ngoài, không ngờ nhiệt độ cánh cửa mà lỗ tai đang áp vào càng ngày càng cao, nóng đến nỗi cậu trực tiếp nhảy dựng lên, “Kia… cái gì kia! Vị bên ngoài kia, cậu… cậu đang làm gì vậy hả? Sao mà cửa lại nóng thế chứ?” …không có tiếng động.
“Vị tiên sinh tang thi… bên ngoài, chúng ta có thể bàn bạc được không, cậu đừng như vậy được không? Có chuyện gì chúng ta… từ từ thương lượng, cậu đừng phóng hỏa được ko? Phóng hỏa như này rất không tốt đó đúng không nào, nhỡ mà cháy lên, có thể sẽ dẫn đến hỏa hoạn… hơn nữa, đây… đây đã là mạt thế rồi, không có nhân viên cứu hỏa đâu, chúng ta như vầy rất nguy hiểm đó, vì một nhân vật nhỏ bé như tôi mà cả hai chúng ta đồng vu quy tận thì thật không đáng mà… có phải không?” Đào Nhạc vừa nói vừa lùi về phía sau.
Tang thi ở ngoài cửa nướng cửa hết cả buổi, nhận thấy cửa vẫn không sứt mẻ gì, tức giận mà gào lên.
Đào Nhạc nghe thấy tiếng gào ngoài cửa, tưởng rằng tang thi ngoài kia tức giận liền vội vàng giải thích: “Sao thế, sao thế! Chúng ta từ từ nói, từ từ nói, cậu đừng tức giận được không?”
“Grừ!”
“Cậu như vầy là muốn làm gì?”
Trả lời cậu là tiếng tang thi tức giận phá cửa.
“Hơ… Cậu nhàm chán quá nên muốn rèn luyện lực cánh tay đấy à?”
Đáp lại cậu là tiếng phá cửa “rầm rầm” của tang thi ngoài kia, và cánh cửa đang dần dần thay đổi hình dáng. Hiển nhiên lúc này cánh cửa đã bị tang thi bên ngoài giày vò nãy giờ, đã bắt đầu không chịu đựng nổi nữa.
Đào Nhạc nhìn trái rồi lại nhìn phải, sau đó chạy đến ban công định nhảy lầu chạy trốn. Một chân đã bước lên bục cửa sổ, mới chợt nhớ ra bản thân mình hiện tại đã không phải là một hồn ma nữa rồi, mà là một tang thi… mặc dù thể chất của tang thi cường tráng hơn người bình thường, năng lực tự chữa lành cũng mạnh mẽ hơn người bình thường, nhưng mà nhảy xuống từ lầu sáu cao như thế… không ngã chết thì ít nhất cũng tàn tật một nửa không phải sao? Tuy là biết rằng tang thi không ăn tang thi… nhưng mà chết kiểu này, cũng bi thương quá rồi nhỉ?
Đào Nhạc sợ hãi e dè mà thu về nửa cái chân đã bước lên bục cửa sổ, sau đó lại chạy về cửa chính. Có những lúc càng sợ hãi thì càng phải nhìn… nhưng mà hiển nhiên là cửa chống trộm đã không thể giữ vững được bao lâu nữa. Đào Nhạc nhất định phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp chạy thoát thân.
“Làm sao đây làm sao đây? Một lát nữa tang thi vào được mình sẽ bị ăn mất!”
“Phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp, nhanh! nhanh! nhanh! Nhanh nghĩ ra biện pháp nào!”
Ngay lúc Đào Nhạc đang suy nghĩ biện pháp, tang thi đột nhiên dừng hành động phá cửa lại.
“Lẽ nào nó bỏ cuộc rồi sao?”
Đột nhiên! Bức tường cạnh cửa xuất hiện một khe nứt, sau đó khe nứt dần dần rộng ra…
Trên vách tường xuất hiện lỗ hổng, trong lỗ hổng là nắm đấm của một người. Trên đất đầy đá xanh, mảnh vỡ…
Đào Nhạc lúc này chỉ muốn nói: “Lọt hố rồi! Công trình củ chuối hại chết người mà! Thiệt tình luôn chứ, cửa phòng không bị đập hư, ngược lại vách tường lại bị đập hư! Chất lượng của công trình này cũng nát quá mức rồi, lương tâm của những người kinh doanh bất động sản đều bị chó ăn hết rồi! Trước đây thì thôi đi, bây giờ thì hại chết mình rồi!”
Sau đó xoay người chạy vọt vào phòng ngủ, khóa cửa kỹ càng.
Vốn dĩ tang thi ngây người ngoài cửa chẳng qua là muốn thăm dò thử mà đánh vài cái vào tường, thật không ngờ một quyền của nó lại đấm xuyên qua tường, trực tiếp đấm vỡ tường tạo thành một lỗ hổng.
Tang thi vặn vẹo xoay xoay cánh tay, rút cánh tay đang bị mắc kẹt trong lỗ hổng ra, sau đó lại đấm thêm một quyền vào bên cạnh “lỗ hổng khai thông” này.
Trong chốc lát vách tường đã bị đập thành mười mấy cái lỗ hổng, ngay sau đó bức tường vốn đã mỏng manh không kiên cố, bị tang thi đạp một cái sập luôn, tạo thành một lối đi cao vừa đúng một người.
Mùi hương trong phòng ngửi vào có vẻ nồng hơn rất nhiều so với bên ngoài, tang thi hít mũi một cái, sau đó trực tiếp đi về phía căn phòng mà Đào Nhạc đang trốn kia.
Đào Nhạc ngồi xổm trong góc, đột nhiên nhớ ra bản thân mình là một tang thi! Hơn nữa mùi vị cũng cực kỳ tệ… dù sao thì cậu cũng từng tự cắn mình, mùi vị cực kỳ không ngon! Vậy thì, nếu đã như vậy, cậu sợ cái gì chứ? Vả lại bản thân cậu cũng là tang thi… người khác cắn cậu vậy cậu cắn lại không phải là được rồi sao? Dù sao thì cũng không cần sợ virus tang thi!
Nghĩ đến đây Đào Nhạc ưỡn ngực, đột nhiên cảm thấy vừa rồi thật là phá hỏng hình tượng tang thi của Đào Nhạc cậu mà! Vì thế liền đứng dậy, xoay xoay cánh tay, rất có phong phạm đại gia dự định đi mở cửa.
Kết quả chỉ nhìn thấy cánh cửa gỗ yếu ớt, lại trực tiếp bị tang thi bên ngoài đấm xuyên qua.
Chỉ cần nhìn thấy cơ bắp nổi lên trên cánh tay kia, thì đã biết nắm tay đó tràn ngập sức mạnh rồi. Đào Nhạc vừa lấy lại dũng khí lại đột nhiên mềm nhũn…
Chỉ thấy cánh cửa phòng ngủ yếu ớt bị tang thi thuần thục phá vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Đập vào mắt là một gương mặt tràn ngập hơi thở mạnh mẽ khí khái chính trực, cao hơn Đào Nhạc hiện tại gần một cái đầu, vẻ ngoài thô kệch cứng ngắc không được tự nhiên, trong vẻ cương nghị lại mang theo một phần hoang dã ngang ngược, trên mặt dính rất nhiều vết máu, trên lông mày, trên môi, trên lỗ tai, trên trán đều là những vết máu đỏ sậm, hiển nhiên là đôi tay này đã lấy đi sinh mạng của rất nhiều người. Cơ bắp cuồn cuộn toàn thân cường tráng, ẩn chứa sức mạnh và sức bùng nổ không hề tầm thường. Cả người đứng ở đó tựa như hùng sư vận sức chờ phát động, lệnh cho chúng sinh lui về sau, lại giống như một ngọn núi cao không ai có thể lay chuyển.
Vừa đi vào phòng ngủ, đôi mắt liền gắt gao khóa chặt thân ảnh của Đào Nhạc.
Đôi mắt của Đào Nhạc lại vừa khéo mắt đối mắt với đôi mắt của tang thi này, không giống với vẻ đờ đẫn của tang thi đã dọa chết cậu kia, cũng không vô thần ngây dại như tang thi suýt chút nữa đã ăn mất thân thể này của cậu. Đôi mắt của tang thi này mang theo một chút thần sắc mơ hồ nhưng nhiều hơn là ý tứ thích thú tìm tòi nghiên cứu.
2 bình luận về “Tang Thi Yếu Nhất Lịch Sử – Chương 10”