“Rống ~ “
“Gào gừ ~ “
Dưới ánh trăng màu đỏ tươi, âm thanh tang thi gầm rú vang lên không ngừng, càng ngày càng nhiều tang thi đến gần nơi phát ra mùi máu tanh.
Tốc độ của tang thi đã nhanh hơn rất nhiều, phần lớn cơ hồ đều cùng người thường không khác là mấy. Những tang thi này thân thể tuy rằng không quá mục nát, nhưng vẫn cực kỳ tanh tưởi, quần áo bao vây lấy thân thể bẩn không thể tả, chính bọn chúng cũng bắt đầu chú ý tới điểm ấy, rảnh rỗi thì sẽ có ý thức lôi kéo quần áo, đến bây giờ đại đa số tang thi đều quần áo lam lũ, kéo lê mảnh dài mảnh ngắn vải trên đất cất bước đi.
“Rống ~ duệ, duệ duệ ~” Hai chân cứng ngắc của Tiêu Thời tùy ý mở ra, bị Bạch Tư Duệ kịch liệt va chạm tới mức không khép lại được, căng cứng gác một bên người Bạch Tư Duệ. Sau khi lại uống một lần ‘Tương’, Tiêu Thời xụi lơ dưới đất, một bên nhúc nhích hậu huyệt, một bên vù vù thở gấp, kỳ lạ chính là trong miệng của cậu cũng không có mùi xác thối như tang thi khác, khiến cho Bạch Tư Duệ có chút bất ngờ.
Bạch Tư Duệ lại một lần nữa phóng thích, nhưng cũng không rút “cái” của mình ra, nằm nhoài trên người Tiêu Thời nghỉ ngơi. Bạch Tư Duệ sung sức mạnh mẽ liên tiếp làm bốn lần, rốt cục đã nếm được tư vị tốt đẹp trong lúc hoan ái, lúc này mới cân nhắc… nên đổi tư thế.
Một đám tang thi vây quanh hai người đang chiến đấu kịch liệt bên trong, bên dưới chỗ nghỉ ngơi nho nhỏ tràn ngập mùi xác thối, Bạch Tư Duệ căm ghét nhíu nhíu mày, bầu không khí tốt như vậy, đều bị bầy tang thi này phá hoại.
“Rống!” Tiêu Thời ngẩng đầu lên hướng về đám tang thi trên đỉnh phế tích hung ác gầm rú, liếc mắt nhìn thịt ở cách đó không xa, vẻ mặt càng hung ác. Thịt đều là của cậu, những này tang thi đáng ghét quá.
“Rống rống!!”
“Gào gừ!”
Tang thi bò ra từ trên đỉnh phế tích, không kiêng dè chút nào muốn bò xuống, sau đó té xuống đất rầm rầm, phát ra một tiếng kêu rên, rồi lại bò lên, kéo theo cái chân gãy ngoằn ngoèo không bình thường hướng về thi thể bò đến.
“Rống!” Tiêu Thời nhanh chóng từ dưới thân Bạch Tư Duệ bò ra, đầy mặt phòng bị ôm thi thể nhìn tang thi đang bò đến.
‘Oành’
‘Oành’
‘Oành’
Âm thanh vật nặng rơi xuống đất một tiếng lại một tiếng, tang thi từ trên cao rơi xuống càng lúc càng nhiều. Tiêu Thời vẻ mặt sốt sắng, ôm chặt thi thể không buông tay.
Đối với tang thi rơi xuống, Bạch Tư Duệ không quá để ý, tùy ý dùng quần áo Tiêu Thời lau khô thân thể, ung dung thong thả mặc quần áo tử tế. Động tác tao nhã tự tại, không có chút dáng vẻ đang bị vây nhốt chút nào, cùng bộ dạng căng thẳng sốt ruột của Tiêu Thời hình thành sự chênh lệch rõ ràng.
Tiêu Thời đang cân nhắc xem mình có nên nhanh một chút ăn đồ ăn luôn không, lần trước cũng vì cậu ăn chậm, đồ ăn đều bị thi khác cắn nát.
“Rống!” Bạch Tư Duệ thu dọn quần áo, hướng về tang thi xung quanh rống lớn một tiếng, nhanh chân đi đến bên người Tiêu Thời.
Tang thi bị tiếng gào cường giả của Bạch Tư Duệ chấn động, thân thể dừng một chút, sau đó không chút sợ hãi nào tiếp tục xông lên, bò tới.
Bạch Tư Duệ đi đến bên người Tiêu Thời, liếc mắt nhìn thi thể trong lồng ngực Tiêu Thời, cứng ngắc động viên: “Đừng nóng vội, này thịt là của ngươi.”
“Rống!” Tiêu Thời hướng về Bạch Tư Duệ bên cạnh nhích lại gần, con mắt không hề chớp mắt mà nhìn tang thi chung quanh.
Tang thi trên đất bởi vì té bị thương mà tốc độ có chút chậm lại, mỗi một con đều gãy chân hoặc nằm liệt trên mặt đất lấy tốc độ nhanh nhất hướng về phía Tiêu Thời Bạch Tư Duệ xông tới.
Bạch Tư Duệ ăn no bảy phần mười, tâm tình rất tốt, bị đánh gãy hứng thú cũng lười cùng những con tang thi mất hứng này tính toán, dùng thảm lông ôm lấy thân thể Tiêu Thời cùng quần áo của cậu, một tay ôm lấy Tiêu Thời quấn trong thảm lông, tay kia nhấc theo thi thể.
Bạch Tư Duệ nhảy lên một cái, nhanh như tia chớp nhảy ra khỏi vòng vây, rời đi khu đất trống bị ô nhiễm này, lưu lại một “ổ” tang thi phẫn nộ gào thét.
Tiêu Thời yên lòng, thả lỏng thân thể, cái đầu mềm mại lộ ra từ trong thảm lông tựa ở vào hõm vai của Bạch Tư Duệ.
Bạch Tư Duệ dừng lại trên đống phí tích cao nhất, chân đứng trên một bức tường đổ nát, đem Tiêu Thời để xuống. Tiêu Thời khẽ cử động, run run làm rơi mất thảm lông trên người, lộ ra thân thể trần truồng.
Bên trong đống phế tích mục nát hoang vu, Bạch Tư Duệ cùng Tiêu Thời đứng ở chỗ cao nhất, rất có loại cảm giác đứng trên đỉnh cao, tầm mắt gom trọn khung cảnh núi non thấp bé xung quanh.
Thân thể Tiêu Thời lộ ra dưới ánh trăng trải đầy dấu răng cùng dấu hôn xanh xanh tím tím, có chỗ thậm chí còn tràn ra tơ máu, có thể tưởng tượng được tình hình trận chiến kịch liệt vừa rồi.
‘Oành!’
Bạch Tư Duệ buông lỏng thi thể trong tay ra, thi thể rơi xuống đất phát ra một tiếng vang nho nhỏ.
“Rống ~ duệ duệ” Tiêu Thời lập tức ngồi xổm dưới đất, hướng về phía mặt xác chết cắn đến, một bên còn đem bàn tay của thi thể hướng về phía Bạch Tư Duệ.
“Câm miệng!” Bạch Tư Duệ lạnh lùng nói, kéo đầu Tiêu Thời một cái.
“Gào gừ ~” Tiêu Thời há miệng, bị ép ngửa đầu lên. Tiêu Thời nghi hoặc mà nhìn Bạch Tư Duệ, một bên dường như còn dùng sức muốn cúi đầu, khuôn mặt vì được Bạch Tư Duệ nuôi tốt mà có điểm đầy đặn hơn.
Miệng Tiêu Thời đã dính một vòng máu tươi, trên mặt thi thể kia cũng có thêm một vòng dấu răng, trong đó hai cái lỗ máu sâu thấy được tận xương.
Bạch Tư Duệ liếc nhìn thi thể lại nhìn Tiêu Thời, hơi nhíu nhíu mày.
“Bẩn chết rồi, người trước đây ở cùng ngươi đều không giúp ngươi tắm sao? Xem ra ngươi đối với hắn cũng không quan trọng đến vậy.” Bạch Tư Duệ đẩy Tiêu Thời ra, đoạt lấy thi thể, lạnh giọng nói. Nghĩ đến cái kẻ ở cùng với con tang thi này, Bạch Tư Duệ liền buồn bực không thôi, hận không thể ngay lập tức đem hắn xé nát, đi uy tang thi.
“Duệ duệ ~” Tiêu Thời từ dưới đất bò dậy, đứng bên người Bạch Tư Duệ chảy nước miếng, chờ Bạch Tư Duệ cho phép mới bắt đầu ăn.
Dưới ánh trăng màu đỏ tươi, trên vách tường màu trắng in lại một đóa hoa cúc ướt át, chính là chỗ Tiêu Thời ngồi lúc nãy.
Bạch Tư Duệ vô ý liếc qua liền thấy dấu ấn cúc hoa, trong mắt có tia sáng lóe qua nhanh đến mức khó mà nhìn thấy.
Tiêu Thời không cảm giác được gì, ngoan ngoãn đứng bên người Bạch Tư Duệ, chờ mong mà nhìn… đồ ăn trong tay hắn, khóe miệng có một tia chất lỏng khả nghi chảy ra.
Bạch Tư Duệ thấy dáng dấp này của Tiêu Thời, nhịn không được cười cợt, nhanh chóng cắt đi y vật trên thi thể. Hắn nhớ, người này hình như sợ đến tiểu trong quần đi, thật buồn nôn, chân không thể ăn.
Bạch Tư Duệ vạch áo thi thể, lộ ra thân thể đen thùi lùi. Da dẻ thi thể đầy vết bẩn còn có mùi, cũng không biết đã bao lâu rồi không tắm. Thật buồn nôn, may là hắn nhìn qua trước, nếu không tiểu tang thi cứ như vậy mà ăn, hắn còn không buồn nôn chết mới là lạ.
Bạch Tư Duệ từ trên cao nhìn xuống, không phát hiện nguồn nước, liền lấy hai cánh tay của thi thể, đem phần thi thể còn lại ném đến đống phế tích thấp hơn. Bạch Tư Duệ lột hết da hai cánh tay kia, đem hai khúc thịt đẫm máu đưa cho Tiêu Thời. j□j
“Ăn đi.” Bạch Tư Duệ đem thịt đưa cho Tiêu Thời, đầu lại không được tự nhiên xoay sang hướng khác. j□j
“Rống ~” Tiêu Thời vội vã nhận lấy một cái, đẩy một cái khác cho Bạch Tư Duệ bên người, nhỏ giọng nói: “Duệ duệ ăn ~”
“Hừ, ta mới không thèm ăn mấy thứ buồn nôn như vậy.” Bạch Tư Duệ nghe vậy lén lút liếc nhìn thứ máu thịt be bét trong tay, cổ họng nhúc nhích một chút, phát ra tiếng nước ùng ục. Bạch Tư Duệ nhanh chóng nghiêng đầu qua một bên.
Được rồi, đã sớm biết duệ duệ không ăn thịt rồi. Tiêu Thời nâng thịt lên ăn như hùm như sói, vì nguyên nhân không có da, Tiêu Thời ăn rất nhanh, nửa dưới bên mặt trên dính đầy huyết, đôi ánh mắt đen láy tương phản với màu máu tươi nhìn càng thêm óng ánh.
Có lẽ nguyên nhân là do bản thân rất ít khi tự mình săn mồi, nên ánh mắt Tiêu Thời không hề khát máu, thậm chí có thể coi là đơn thuần, bởi vì có thể lấp đầy bụng mà lập loè thần thái vui sướng thỏa mãn.
Bạch Tư Duệ dùng quần áo cởi ra từ thi thể lau khô tay, móc viên đá đeo trên cổ bên trong áo ra.
Vừa rồi hắn cùng tang thi làm, bất tri giác cởi hết quần áo, phát hiện trên người mang theo một viên đá, lúc đó vội vàng hưởng thụ liền không kịp xem.
Viên đá trắng nõn nà, bên trong có từng mảng từng mảng lập thể hoa văn màu đỏ chỉnh tề, trùng trùng điệp điệp nằm trong viên đá, giống như kinh mạch của nó vậy. Lẽ nào là vừa dính máu? Bạch Tư Duệ dùng sức xoa xoa viên đá, mới phát hiện những tơ máu này đều sinh ở trong viên đá, nhìn kỹ lại, tựa hồ còn mơ hồ lưu động, giống như có sinh mệnh vậy.
Viên đá kỳ quái, nó có gì đặc biệt sao? Tại sao mình lại mang khối đá này? Bạch Tư Duệ xoa xoa mặt ngoài của viên đá, mơ hồ cảm giác được có năng lượng lưu động bên trong.
“Duệ duệ!” Tiêu Thời ăn sạch hai khối thịt xương, bạch bạch bạch chạy đến bên người Bạch Tư Duệ ngồi xuống, nâng hai tay liếm láp ngón tay của mình.
Là hắn hoa mắt sao? Vừa lúc nãy hình như hắn đã thấy cái gì đó. Bạch Tư Duệ lắc đầu, nhìn về phía Tiêu Thời nói: “Ăn xong chưa? Thật giỏi ăn.”
“Gào gừ ~” Tiêu Thời ngáp một cái, tựa trên người Bạch Tư Duệ híp mắt lại.
“Ăn rồi ngủ, giống như heo.” Bạch Tư Duệ làm bộ muốn chọt trán Tiêu Thời, thấy cậu ngủ say sưa tay không khỏi dừng một chút, đổi thành khẽ búng vào trán cậu, thuận tiện vén tóc mái có chút dài ra của Tiêu Thời.
Nhìn kỹ một chút, tiểu tang thi cũng rất đẹp mà, một đại nam nhân, cư nhiên lớn lên lại tinh xảo như thế. Mặt con nít, có chút tròn, cằm có hơi nhọn, bất quá không có vẻ mập, nhìn qua còn có nét đáng yêu, da dẻ trắng nõn mềm mại đến một điểm tỳ vết cũng đều không có, cảm giác dường như còn có chút căng bóng. Đôi môi tái nhợt khéo léo no đủ, sống mũi thẳng, hơi thở nhẹ đến mức như có như không, mắt đang nhắm có lông mi đen dài, đổ xuống hai cái bóng hình cung trên mặt.
Bạch Tư Duệ không khỏi xem đến ngây ngốc, một hồi lâu sau mới phục hồi tinh thần lại. Bạch Tư Duệ ôm Tiêu Thời, cẩn thận mở thảm lông ra, nhẹ nhàng đem Tiêu Thời thả vào.
Bạch Tư Duệ ánh mắt nhu hòa, động tác mang theo ôn nhu mà nếu hắn phát hiện ra đều sẽ khó mà tin nổi.
Trời dần dần sáng, một cái bóng của mặt trăng cũng không còn, toàn bộ thế giới đều sáng bừng lên. Trên đỉnh phế tích, Bạch Tư Duệ quần áo chỉnh tề nằm trên tấm thảm lông, được sưởi ấm đến híp híp mắt.
Bạch Tư Duệ lấy tay che đi, một tay kia sờ sờ bên người, nhưng cái gì cũng đều không tìm thấy. Bạch Tư Duệ cả kinh, đột nhiên mở mắt ra.
“Tiểu Thời!” Bạch Tư Duệ bật người lên, hốt hoảng đứng dậy, vẻ mặt sốt sắng mà nhìn khắp nơi.
Nơi này là trên đỉnh một phế tích, mình ngủ trên thảm lông, cách đó không xa còn có quần áo hôm qua Tiểu Thời mặc. Bạch Tư Duệ bước nhanh đi tới bên quần áo, hốt hoảng đi xuống nhìn xung quanh.
Lẽ nào là hắn thất bại? Vì mình có hành vi lớn mật khiến “bản thân tang thi” ban đêm tức giận? Vậy Tiểu Thời… Bạch Tư Duệ đầu óc trống rỗng, trong nháy mắt cái gì cũng không dám nghĩ.