Tang Thi Yếu Nhất Lịch Sử – Chương 09

Chương 9: Phiền não của tang thi

Trước tiên Đào Nhạc mở vòi sen, nước chảy ra từ vòi sen dần dần nóng lên, bên trong phòng tắm nho nhỏ tràn ngập hơi nước.

Sau khi kỳ cọ bản thân, Đào Nhạc đi đến dưới vòi sen, sự ấm áp của ai đó lướt ngang qua thân thể…

“Oa ~ nóng quá!” Dòng nước mảnh nhỏ vừa chạm đến da thịt trên cánh tay, Đào Nhạc liền hét lên một tiếng chói tai nhảy qua chỗ bên cạnh. Nhè nhẹ thổi chỗ da thịt bị nước nóng dội đến, điều chỉnh lại công tắc sang phía nước lạnh, sau đó lấy đầu ngón tay của mình thử một chút độ ấm của nước, vẫn còn rất nóng!

Nhưng mà không tắm thì không được, Đào Nhạc cậu mặc dù là tang thi, nhưng mà cũng phải làm một tang thi sạch sẽ tươm tất, chứ không phải là loại tang thi toàn thân phát ra mùi hôi thối, bẩn đến mức khiến người khác không chịu nổi!

Vì thế lại tiếp tục hạ nhiệt độ của nước đến mức thấp nhất, nhíu mày một cái: “Tắm bằng nước lạnh thật sự sẽ không bị cảm đó chứ? Mùa đông lạnh thế này…”

Đào Nhạc lại chỉnh một chút về phía nước nóng bên kia, thử nhiệt độ nước, vẫn cảm thấy có chút nóng. Nhìn cơ thể nhỏ bé gầy yếu hiện tại của mình, nghi ngờ nói: “Có thể được sao?”

Có điều vẫn dựa vào cảm giác điều chỉnh nước đến mức lạnh nhất, sau đó đến dưới vòi sen bắt đầu tắm rửa.

“Thật không thể hiểu nổi, nước mùa đông lạnh giá… lại có thể cảm thấy nhiệt độ vừa phải! Vậy tang thi vào mùa hè thì phải làm sao? Không lẽ tìm đá ngâm vào nước lạnh rồi tắm sao?” Vừa nói vừa lắc đầu, làm ướt tóc, lấy một ít dầu gội trong chai dầu gội đầu có sẵn bên cạnh, sau đó thoa đều lên khắp tóc. Nhưng mà trong quá trình thoa, móng tay dài của Đào Nhạc thường cào trúng da đầu. Mái tóc rối bời tuy mềm mại, nhưng mà trên da đầu cũng tăng thêm vài vết thương mới.

Đương nhiên trong lòng Đào Nhạc vẫn còn sợ hãi không dám dùng tay của mình để tắm rửa, chỉ có thể tìm một cái khăn sạch sẽ quấn tay phải lại rồi mới kì cọ cơ thể mình. Sau khi Đào Nhạc tắm rửa thật sạch sẽ, mới tùy tiện tìm một cái khăn lông lớn quấn lấy cơ thể rồi đi ra ngoài.

Người trong gương cũng xem như thanh tú, điều duy nhất không được tự nhiên là đôi mắt đỏ ngầu màu máu trên gương mặt tái xanh. Nhưng mà cảm giác khác biệt này lại mang đến một chút sự thần bí. Đào Nhạc cố ý trừng mắt nhìn chính mình trong gương, cảm thấy hoàn toàn không có chút sức uy hiếp nào cả, vì thế giơ hai tay ra, bày ra dáng vẻ giương vuốt, lộ ra móng tay sắc bén của cậu…

Vốn cho rằng như vậy sẽ có vẻ “uy vũ hùng tráng” một chút, nhưng hiển nhiên động tác như vậy do Đào Nhạc của hiện tại làm ra, lại nhìn thế nào cũng cảm thấy cực kỳ hài hước.

“Vì cái gì tang thi mà mình nhìn thấy đều dọa người như vậy, vì sao mình biến thành tang thi lại không có bất kỳ sức đe dọa nào chứ?” Vừa đúng lúc nhìn thấy móng tay màu đen trên hai tay, lại suy nghĩ “Vừa mới gội đầu, nhưng lại bị bộ móng tay này cào trầy mấy đường.” Nói rồi cúi đầu tiến đến nhìn thử, “Nghe nói trên móng tay này có thể có virus tang thi… mình vừa nãy như vậy chẳng phải là trúng độc tới mấy lần luôn sao?” Vỗ vỗ ngực, “Có điều cũng may mình đã là tang thi rồi. Nhưng mà móng tay dài như vậy cũng thật là vướng víu a, phải nghĩ cách cắt đi mới được.”

Cơ thể của tang thi có hai loại vũ khí lợi hại, thứ nhất là hàm răng của chúng có thể cắn nát xương cốt, chúng còn có bộ móng tay có thể cào rách rất nhiều thứ. Đào Nhạc muốn cắt đi móng tay của mình, không khác nào vứt đi vũ khí lợi hại bảo vệ tính mạng của bản thân, nhưng mà vũ khí lợi hại bảo vệ tính mạng này, điều kiện tiên quyết này quả thật là đang chân chân thực thực mà gây trở ngại cho cuộc sống của cậu.

Lật tung cả căn nhà cuối cùng Đào Nhạc cũng tìm thấy một cái kìm cắt móng tay trong tủ đầu giường. Cầm lấy kìm cắt móng tay, Đào Nhạc so sánh một chút với bộ móng tay dài của mình, suy ngẫm xem nên bắt đầu cắt như thế nào, “Nhưng mà lâu rồi không có dùng kìm cắt móng tay, móng tay dài thế này có khi nào là bởi vì mình biến thành quỷ trong thời gian dài không nhỉ? Không đúng… cơ thể này không phải của mình mà!”

Vừa nói vừa cắt, Đào Nhạc lại phát hiện ra một việc móng tay của cậu dày hơn một chút so với móng tay của người khác, màu xanh đen của móng tay càng ngày càng đậm từ trong ra ngoài, hiển nhiên móng tay càng dài ra phía ngoài thì càng độc!

Cổ Đào Nhạc run lên cảm thấy lạnh lẽo, kìm cắt móng chạm vào móng tay, không có âm thanh “cạch cạch” giống như lúc móng tay bị cắt đứt, mà cho dù Đào Nhạc có cố gắng dùng sức thế nào đi nữa cũng không có cách nào cắt đứt được, vì thế lại đổi thành một cái kìm lớn hơn, vẫn như cũ không cách nào cắt đứt móng tay mới vừa dài ra của cậu.

Mất nửa ngày trời, tốn công vô ích, nhưng bộ móng tay này, nhìn thế nào cũng thấy không bình thường.

Mất nửa ngày lục lọi tủ chứa đồ và hộp dụng cụ, cuối cùng Đào Nhạc tìm thấy một tờ giấy nhám từ một góc trong nhà. Lấy kéo cắt thành từng miếng từng miếng nhỏ, bắt đầu ngồi xổm trên mặt đất giũa móng tay.

Suốt một tiếng đồng hồ! Một tiếng đồng hồ đó!

Có điều cuối cùng Đào Nhạc cũng vừa lòng gật gật đầu, móng tay được bản thân cắt giũa xuất sắc, giơ lên mười ngón tay, bày ra thành quả công việc của bản thân trong một tiếng đồng hồ này. Trên ngón tay trắng bệch, là móng tay đen nhánh mượt mà: “Thật ra tay nghề của mình cũng được lắm chứ, nếu như tang thi cũng sinh sống giống như con người, mình có thể xem xét một chút về việc mở một tiệm làm móng gì đó nha.”

Đào Nhạc tưởng tượng một chút, rất nhiều năm về sau tang thi không còn tấn công con người nữa, con người cũng không còn lo sợ tang thi nữa, hai bên chung sống hòa bình cùng nhau. Sau đó cậu sẽ mở một tiệm Nails, mỗi ngày sẽ chăm sóc móng tay cho vài tang thi, cũng không cần phải thu tiền, mỗi tang thi đưa cho cậu một ít nến là được! Sau đó buổi tối ôm chăn cuộn người thành một đoàn, chia lợi nhuận trong một ngày thành từng phần từng phần nhỏ, để trong dĩa, tùy ý mở TV, thư thái ngồi trên sofa, vừa thưởng thức phim truyền hình, vừa thỉnh thoảng cầm lấy một mẩu nến nhỏ, đưa vào miệng, giống như chuột khoét kho thóc vậy, quai hàm nhỏ cố gắng, từng chút từng chút nhai nuốt nến trong miệng, sau đó nuốt vào trong bụng. Sau đó xem thời gian thấy đã đến 10 giờ rồi, liền sờ sờ bụng nhỏ đã được mình dưỡng no tròn, ôm chăn quay về cái tổ ấm mềm.

Mơ mộng viển vông thì rất đẹp đẽ, nhưng mà hiện thực lại nói với chúng ta rằng, trong một khoảng thời gian ngắn thì đó vẫn là chuyện không có khả năng! Đào Nhạc bĩu môi, sau đó lại thở dài. Trước đây có laptop có TV, cậu lại ghét bỏ lôi kịch* tình tiết cẩu huyết, nội dung thì lại càng thiên lôi cổn cổn** do Trung Quốc quay, vì thế đã rất nhiều năm rồi không xem TV! Nhưng mà… Đào Nhạc chỉ muốn nói: “Nếu như ông trời cho mình một cơ hội nữa được xem lôi kịch, mình tình nguyện xem hết phim truyền hình từ đầu đến cuối một lần, cho dù mình có bị sét đánh đến nơi*** cũng được.

* Lôi kịch: nguyên gọi là đại ca đoàn, một hình thức kịch truyền thống ở khu vực địa phương của bán đảo Lôi Châu Quảng Đông, Trung Quốc. Thể hiện rõ ràng nền văn hóa đặc sắc ở địa phương, ngôn ngữ thông dụng dễ hiểu, phản ánh cuộc sống thực tế.

** Thiên lôi cổn cổn: là cụm từ dùng để chỉ một chuyện gì đó cực kỳ không hợp logic, hơn nữa còn khiến người ta cảm thấy không biết nên nói như thế nào mới được. Hiện nay, từ này được dùng nhiều trong một số bộ phim xuyên không hoặc dùng để trích dẫn những phát ngôn não tàn.

*** Nguyên văn là ngoại tiêu lý nộn là một từ dùng để miêu tả những món ăn được nấu nướng mà bên ngoài vàng giòn, còn bên trong thì xốp mềm. Trên internet cụm từ này thường được dùng để diễn tả sự bất ngờ, kinh ngạc đối với một sự việc nào đó, cùng nghĩa với “sét đánh đến nơi”

Này cũng không thể trách Đào Nhạc không có truy cầu, thật sự là cuộc sống ở mạt thế quá mức nhàm chán. Lúc làm quỷ cậu không có cách nào, không có người có thể nhìn thấy cậu, có thể nghe được cậu, mà bây giờ cuối cùng có thể nói, hành động có thể nhìn thấy được, nhưng lại phát hiện xung quanh mình không có một ai có thể nói chuyện giao lưu cùng mình. Lại còn thêm việc tang thi vây thành, càng không lấy đâu ra một người sống.

Ngẩng đầu nhìn thử sắc trời, Đào Nhạc vươn người duỗi lưng, sau đó quyết định lên giường ngủ một giấc thật ngon. Lúc làm quỷ hoặc là treo trên đèn ngủ, hoặc là dán vào tường mà ngủ, có khi còn trực tiếp ngủ trong ngăn kéo tủ, khó khăn lắm mới có thể ngủ một giấc bình thường, vậy sao còn không nắm bắt cơ hội này chứ.

Đào Nhạc sắp xếp giường xong, đắp chăn, vừa chuẩn bị ngủ vừa tính toán xem ngày mai phải làm gì, nhịp nhịp ngón tay, Đào Nhạc nói: “Ừm, buổi sáng cần đi ra ngoài tìm chút kem đánh răng, bàn chải đánh răng, sau đó còn phải tìm một ít giấy nhám, những đồ vật khác trong nhà này vẫn đủ. Có điều có thể nhân tiện xem thử có khăn mặt với quần áo mới hay không, trong nhà mặc dù có chút quần áo cũ, nhưng mà đều không mặc vừa, mình đâu thể quấn khăn lông chạy khắp nơi được nhỉ? Còn có gì nữa không nhỉ… a, đúng rồi, tìm thử xem có nến hay không, cái khác không nói, ít nhất phải tích trữ một chút đồ ăn mới được!”

Lập tốt kế hoạch những việc cần làm ngày mai, Đào Nhạc cảm thấy bản thân cũng nên ngủ rồi. Vì thế kéo chăn đắp lên người, nhắm mắt.

Sau khi nhắm mắt, xung quanh lâm vào một mảnh yên tĩnh, đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân và tiếng “vù vù”…

Tuy rằng sau khi biến thành tang thi, thính lực của Đào Nhạc được tăng cường không ít. Nhưng mà lúc đêm khuya vắng người thế này, nghe thấy âm thanh thế này quả thật khiến cho người ta hoảng loạn sợ hãi, lúc ma quỷ lộng hành nhát người cũng là như thế này mà!

Mặc dù Đào Nhạc biết rằng tiếng động mình nghe thấy là âm thanh của tang thi, nhưng mà như vầy so với chuyện ma quỷ nhát người còn đáng sợ nữa có được không? Trước đây quả thật cậu sợ quỷ, nhưng mà kể từ sau khi làm quỷ, đột nhiên cảm thấy thật ra quỷ cũng không dọa người như vậy! Nhưng mà tang thi lại lưu lại trong lòng Đào Nhạc một bóng ma tâm lý, dù sao cũng từng bị dọa chết một lần rồi! Cho dù đã biến thành tang thi… cậu đối với loài sinh vật tang thi này vẫn là kính nhi viễn chi*.

* Kính nhi viễn chi: kính trọng nhưng không gần gũi.

Tìm hai mảnh vải, xoắn lại thành một cục bông nhét lỗ tai, che kín tai, sau đó ôm chăn tự quấn mình thành một cục tròn: “Ngủ thôi ngủ thôi!”

Nhắm mắt lại, Đào Nhạc bắt đầu đếm: “Một tiểu Đào Nhạc, hai tiểu Đào Nhạc, ba tiểu Đào Nhạc…”

Khi Đào Nhạc đếm đến bảy nghìn tám trăm ba mươi sáu tiểu Đào Nhạc, Đào Nhạc lại đau khổ nhận ra, bản thân bị mất ngủ rồi! Hoặc là nói… sau khi Đào Nhạc biến thành tang thi thì không hề cảm thấy buồn ngủ.

Xoay người ngồi dậy, hai chân ngồi xếp bằng, sau đó gác tay lên đùi, chống trán suy nghĩ: “Sao lại không ngủ được a! Lẽ nào tang thi không cảm thấy buồn ngủ sao? Đến làm quỷ mà còn ngủ cơ mà, vì sao tang thi lại không ngủ chứ!”

Sau đó hồi tưởng lại tang thi trong lời kể của người khác, hình như đúng thật là chưa có một tang thi nào ngủ hết.

Đào Nhạc vò vò mái tóc mềm mượt của bản thân: “Đến cả quyền ngủ cũng bị tước đoạt thì mình sống làm sao đây chứ! Ngày tận thế biến thành thành tang thi thì cũng xem như xong đi, bị tang thi cắn cũng bỏ qua luôn đi, đau khổ mà nói… Aaaaaaaa! aaaaaaa cứ tiếp tục thế này, mình sẽ chán chết mất!” Hai chân quẫy đạp lung tung, đá chăn bông trên giường rơi xuống đất, cảm thấy còn chưa đủ, bèn ném luôn hai cái gối duy nhất ra ngoài. Sau khi trút giận, lại tự nhủ với bản thân: “Mình còn có thể làm gì? Thì ra là không có điện! Bây giờ có điện, nhưng mà không có laptop! Đến cả TV lúc mạt thế cũng chỉ để trưng bày làm cảnh, đến cả tiết mục TV cũng không có luôn, chán quá chán quá đi! Cứ tiếp tục như vầy mình sẽ bị nghẹn chết mất!” Nói xong lấy miếng bịt tai làm thủ công ra khỏi tai, khăn lông quấn trên người trải qua một phen huơ tay múa chân của Đào Nhạc cứ như vậy mà tuột ra. Đào Nhạc cúi đầu liền nhìn thấy mình đang khỏa thân, vội vàng đứng dậy chạy đến cạnh tủ quần áo tìm đồ cũ, cậu không có sở thích khoe thân đâu.

Tùy tiện lấy được một cái quần dài và một cái áo len, Đào Nhạc suy nghĩ, cũng không cần quá chú ý đến việc giữ ấm gì đó, dù sao thì lúc cậu quay lại, cũng chỉ mặc một bộ đồ rách rưới te tua, quần áo hở đến nổi gió len vào da thịt mà cũng không cảm thấy lạnh, mặc như vầy hẳn là không có vấn đề gì. Sau khi thay đồ, liền nghe thấy tiếng “Rột roạt” phát ra từ cửa, nghe có vẻ giống như tiếng móng tay sắc nhọn đang từng đường từng đường cào vào cửa sắt.

“Đại ca, trong nhà không có ai cho ngươi ăn đâu! Ngươi kiên trì bền bỉ cào cửa có tác dụng quái gì đâu a! Xin ngươi đó, ta sợ ngươi luôn rồi, ngươi mau nhanh chóng rời khỏi đây đi!” Âm thanh phiền não này, cứ xông vào màng nhĩ, Đào Nhạc chịu không nổi xoa xoa lỗ tai ai oán nói.

2 bình luận về “Tang Thi Yếu Nhất Lịch Sử – Chương 09”

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

%d người thích bài này: