Kế Hoạch Bồi Dưỡng Tang Thi Cấp Thấp – Chương 37

☆, Chương 37:

Sắc trời dần tối, mặt trời cùng mặt trăng đồng thời xuất hiện ở chân trời, hai bên tia sáng gần như nhau, ánh sáng xuất hiện sự biến hóa.

Bạch Tư Duệ ôm Tiêu Thời bước đi như bay qua lại giữa khu phế tích, rất nhanh đã tìm được một khu phế tích hơi bằng phẳng. Từ cách bài trí xem ra trước đây rất có khả năng nơi này là một tiểu khu, chung quanh đều phòng ốc sụp đổ chất chồng lên cao cao thành đống phế tích, có không ít bức tường đổ nát đè gãy cây cối vay thành một khu đất trống. Vị trí của Bạch Tư Duệ cùng Tiêu Thời chính là một khu phế tích bị xi măng vây quanh như vậy.

“Thời gian không kịp, liền ở nơi này đi.” Bạch Tư Duệ đem Tiêu Thời thả trên mặt đất, vuốt tóc Tiêu Thời, mỉm cười nói: “Tiểu Thời, oan ức em, đêm nay qua đi ‘Ta’ chắc chắn sẽ không làm khó em nữa.”

Bạch Tư Duệ trên mặt mang theo nụ cười ôn nhu đến cực điểm, âm thanh lại mang theo bi thương khó có thể bỏ qua, ngay cả đại não trong lúc này cũng càng thêm hỗn độn, Tiêu Thời cũng mơ hồ cảm giác được không đúng.

Tiêu Thời không suy nghĩ nhiều, hướng về Bạch Tư Duệ hô to một tiếng.

“Rống!”

Bị Bạch Tư Duệ cắn lưỡi, Tiêu Thời sợ hãi ôm lấy eo Bạch Tư Duệ, cúi đầu tựa vào ngực Bạch Tư Duệ, đỉnh đầu quay về phía cằm của hắn.

“Duệ, duệ, nóng, chân ~” Tiêu Thời dán vào thân thể Bạch Tư Duệ, không tự chủ cọ cọ lên xuống, bởi vì đầu cúi thấp quá mức khiến âm thanh có chút kì lạ, giống như phun ra một tạp âm vậy.

Bạch Tư Duệ cưng chiều sờ sờ tóc Tiêu Thời. Buổi tối chính mình đối với Tiểu Thời tựa hồ không quá ôn nhu, nghĩ đến điểm này Bạch Tư Duệ lại từ không gian lấy ra một tấm thảm lông, tiện tay trải lên nền xi măng trên đất.

Bạch Tư Duệ ngẩng đầu nhìn trời, ánh sáng của mặt trăng đã đại thịnh, một bên khác ánh chiều tà dương đang dần yếu ớt, sắp lặn xuống nơi chân trời. Gay go, thời gian sắp đến rồi.

Bạch Tư Duệ lập tức ngã người đem Tiêu Thời áp trên thảm lông, nhanh chóng cắt quần mình cùng Tiêu Thời, qua loa làm chút mở rộng liền cắm vào.

“Rống ~” Tiêu Thời mới vừa kỳ quái lần này duệ duệ làm sao không cắn mình, phía dưới liền được thỏa mãn, trong nháy mắt quên nghi hoặc vừa nãy, hai chân kẹp lấy eo Bạch Tư Duệ, miệng huyệt buông lỏng lại căng thẳng bắt đầu co rút.

Bạch Tư Duệ mới đưa phân thân vào liền dừng lại, ánh mắt mang theo nồng đậm yêu thương trong nháy mắt tan rã, sau đó lại nhanh chóng ngưng thần, con ngươi màu mực đã nhanh chóng đỏ như máu.

“Rống rống ~~” Kỳ quái, Duệ Duệ lần này sao lại bất động rồi? Quên đi, hiếm khi Duệ Duệ dừng lại, như vậy cậu ăn càng thoải mái.

Tiêu Thời nghĩ, miệng huyệt lại càng chặt, dùng sức mà đem ‘Chân giò hun khói’ ‘trong miệng’ ăn vào, hai người liền kết hợp càng thêm chặt chẽ.

“Rống!” Tiêu Thời hưng phấn quát.

“Rống!” Lại một tiếng gầm rú ngăn chặn âm thanh của Tiêu Thời.

Thật tốt, lại ăn vào thêm một chút. Tiêu Thời thống khoái mà rống lên một tiếng, ai biết cậu gào còn chưa xong, đã bị một tiếng gào còn lớn hơn lấn át.

Tiêu Thời sợ hết hồn, tang thi cả người cứng ngắc nằm im một hồi. Tiêu Thời sững sờ nhìn Bạch Tư Duệ đột nhiên trở nên xa lạ, nhỏ giọng kêu lên: “Duệ duệ ~ “

“Rống!” Bạch Tư Duệ gào thét, thân thể bỗng nhiên căng thẳng, theo bản năng nặng nề mà thẳng tiến.

“Rống ~” Tiêu Thời thất thố không kịp đề phòng, thất thanh rống lên. Duệ duệ không phải bất động sao? Có điều, vừa nãy cậu vẫn luôn ăn vào, nhưng luôn cảm giác kém một chút gì đó, hiện tại duệ duệ di chuyển, mới biết thì ra là mùi vị này.

Tiêu Thời bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì lai chân giò hun khói cùng phải cùng duệ duệ đồng thời dùng sức ăn mới ăn ngon nhất a.

Bạch Tư Duệ rút phân thân ra, đang định lần thứ hai thẳng tiến thì mới phục hồi tinh thần lại, thân thể lại cứng đờ.

“Ngươi,… ” Bạch Tư Duệ đột nhiên trợn to hai mắt đỏ như máu, cúi đầu liếc nhìn địa phương mình cùng tang thi kết hợp.

Phân thân của Tiêu Thời màu sắc béo mập, run rẩy đứng thẳng, đỉnh quy đầu nằm ở bụng Bạch Tư Duệ, chảy ra một ít thanh thủy, ướt nhẹp cái áo vừa nãy Bạch Tư Duệ gấp gáp làm không cởi ra. Nơi đó của Tiêu Thời có một chút lông mỏng manh, mà màu sắc rất nhạt, hầu như hoàn toàn bị hắc tùng lâm dày đặc của Bạch Tư Duệ che lấp.

Bạch Tư Duệ hô hấp cứng lại, thân thể cương thành gỗ.

“Rống rống a!” Tiêu Thời giục kêu lớn mấy tiếng, lập tức bị Bạch Tư Duệ mạnh mẽ lấy tay che miệng lại.

Bạch Tư Duệ cau mày lạnh lùng nói: “Câm miệng!”

“A ~” Tiêu Thời ngơ ngác nhìn Bạch Tư Duệ phía trên, ánh mắt có chút bi thương, không biết mình nơi nào lại chọc tới duệ duệ thay đổi thất thường. ‘Miệng’ phía dưới thế nhưng hoàn toàn không bị ảnh hưởng, miệng huyệt như tự động ngậm chặt, đem Bạch Tư Duệ đã rút ra một đoạn lại nuốt hết vào.

“Ưm!” Bạch Tư Duệ rên lên một tiếng, khuôn mặt bởi vì mãnh liệt vui vẻ mà hơi vặn vẹo. Bạch Tư Duệ không tiếp tục ẩn nhẫn nữa, không chút nào thương tiếc đỉnh vào, ám ách thanh âm nói: “Nguyên lai đây chính là nguyên nhân ngươi theo ta sao? Xem ra ngày đó vết thương trên người ta đều là ngươi lưu lại đi?”

Bạch Tư Duệ lại một lần tầng tầng đỉnh tiến vào, trực tiếp đỉnh đến thân thể Tiêu Thời nhích về phía trước một đoạn, lại bị Bạch Tư Duệ chăm chú đỡ eo kéo trở về, cố định tại chỗ.

“Gào gừ ~~” Tiêu Thời nhất thời tràn ra một tiếng gầm rú, như gầm rú, lại như kêu rên.

Bạch Tư Duệ lạnh mặt nói: “Nói, ngươi còn đối với ta làm cái gì? Có phải là lúc ta hôn mê thì cũng làm như vậy rồi?”

Bạch Tư Duệ nói xong liền tầng tầng đỉnh vào, híp mắt nhìn chằm chằm mặt Tiêu Thời.

Bạch Tư Duệ đối với Tiêu Thời có ý muốn sở hữu cực lớn, nhưng ở phương diện đối xử với Tiêu Thời lại phi thường ôn nhu, tình nguyện chính mình nhịn đến khổ cực, cũng không muốn Tiêu Thời chịu một tia thương tổn. Tiêu Thời chưa bao giờ bị đối xử như hôm nay vậy, bởi vậy nhất thời có chút không chịu nổi, kinh hoảng kêu lên.

“Duệ duệ~” Tiêu Thời ngước cao đầu nhìn hai mắt đỏ như máu của Bạch Tư Duệ, không biết có phải là ảo giác của cậu hay không, hai mắt Duệ Duệ tựa hồ so với mấy lần trước hồng hơn rất nhiều, gần đỏ như máu vậy. Tiêu Thời nghĩ như thế, không tự chủ há hốc miệng ra, chăm chăm nhìn mắt Bạch Tư Duệ quên mất động tác tiếp theo.

“Hừ!” Bạch Tư Duệ chăm chú ôm Tiêu Thời eo, điên cuồng giữ lấy Tiêu Thời, thô xuyễn thở gấp nói: “Quên đi, nói với ngươi ngươi cũng nghe không hiểu, nếu ngươi đã yêu thích như thế, mà ta cũng có thể hưởng thụ, vậy hãy để ta đến thỏa mãn ngươi đi!”

Bạch Tư Duệ nói xong cũng không tiếp tục phí lời, càng thêm điên cuồng đánh xuyên lên, hoàn toàn không để ý tiếng hô hoảng loạn của Tiêu Thời.

“Rống rống rống!!” Tiêu Thời kêu to, miệng mở ra căn bản không có cơ hội khép lại, đẩy Bạch Tư Duệ cũng vô dụng. Một hồi lâu, Tiêu Thời liền đem miệng nhìn Bạch Tư Duệ đối diện trước mắt, há hốc miệng mà thở gấp.

Bạch Tư Duệ kỳ quái liếc nhìn Tiêu Thời, dùng tay che miệng Tiêu Thời, chua xót nói: “Há miệng như thế khó coi chết rồi, có răng nanh ghê gớm lắm sao?”

Tiêu Thời rất nhanh cũng quen với hành động thô bạo, dần dần ý loạn tình mê, phân thân hơi chút thanh tú dần dần tráng kiện, đỉnh không ngừng phân bố ra chất lỏng trong trẻo, có thể là do đã làm nhiều lần, nơi đó của Tiêu Thời phun ra chất lỏng cũng sẽ không vẩn đục như lần đầu tiên, mùi vị cũng không biến chất như vậy, chỉ là vẫn còn mang theo mùi vị xác thối độc nhất của tang thi, cùng nhân loại bình thường vẫn có chỗ bất đồng.

“Duệ duệ~” Tiêu Thời hoảng hốt kêu lên, động tình liếm lên lồng ngực Bạch Tư Duệ.

Bạch Tư Duệ trong lòng không hiểu sao run lên, tâm đột nhiên liền mềm nhũn.

Bạch Tư Duệ xỏ xuyên tốc độ cùng cường độ bất biến, giống như đóng cọc mà hướng về trong cơ thể Tiêu Thời đẩy đưa.

Cái này tang thi, là thật sự thích hắn sao? Vậy lần trước hắn tỉnh lại trước hắn đã làm với ai? Lẽ nào nó bình thường cũng quấn quít lấy nhân loại như thế, chỉ vì muốn làm tình với bọn chúng? Mà hắn, cũng là một trong số những tuyển chọn của nó? A, cũng thật là một con tang thi thông minh. Thân là một cấp thấp tang thi thế nhưng nó vẫn thoải mái sinh tồn đến hiện tại, chính là dựa vào cái này đi!

Bạch Tư Duệ đột nhiên phẫn nộ, động tác cũng càng ngày càng thô bạo. Tiểu tang thi, nếu ngươi trêu chọc tới ta, liền không thể lại đi quyến rũ người khác, bằng không ta thấy một giết một, mãi đến khi giết sạch tất cả nam nhân, hoặc là… Đánh gãy chân ngươi.

Bạch Tư Duệ cúi đầu, bắt lấy môi Tiêu Thời mạnh mẽ gặm nuốt, hai tay lại ở trên người kẻ dưới thân tầng tầng nhào nặn, lưu lại từng mảng dấu vết màu đỏ.

“Gào gừ ~ duệ ~ ô ô ~~” Đừng ăn ta! Tiêu Thời trong nháy mắt thanh tỉnh, nghiêng đầu khắp nơi trốn tránh.

Bạch Tư Duệ nhìn ra Tiêu Thời đang sợ hãi, ác cảm thú vị càng thêm điên cuồng gặm nuốt lên môi Tiêu Thời, cuốn lấy đầu lưỡi trong miệng Tiêu Thời ra dùng lực nhấm nuốt, giống như thật sự muốn ăn mất đầu lưỡi cậu vậy.

“Gào gừ ô ô ~~~” Tiêu Thời khẩn cầu mà nhìn hai mắt Bạch Tư Duệ, trong mắt từ lâu đã ướt át, khóe mắt hơi đỏ lên, tựa như đang khóc.

“A ~” Bạch Tư Duệ đáy mắt hiếm thấy mang theo ý cười, ngoài miệng thả nhẹ cường độ, không nhẹ không nặng gặm nhấm đầu lưỡi vô cùng mềm mại của Tiêu Thời.

Bạch Tư Duệ ở phía trên không thể tránh khỏi chảy ra rất nhiều nướt bọt, theo động tác cuốn lưỡi đều tiến hết vào trong miệng Tiêu Thời. Tiêu Thời không kịp nuốt, rất nhiều chất lỏng tràn ra khóe miệng, tràn ra đầy quai hàm, ngay cả cái cổ đều dính lên không ít.

“Ô ô ~~ duệ ~” Tiêu Thời lúc này mới phản ứng được Bạch Tư Duệ không phải làm thật, suýt chút nữa bị doạ khóc, tay chống trước ngực Bạch Tư Duệ thanh tĩnh lại, vô lực tạo khoảng cách ở chính giữa.

Quần áo trên người hai người chẳng biết lúc nào đã bị quăng đến trên đất, hỗn loạn nằm cùng một chỗ. Hai người thân thể trần truồng quấn quýt lấy nhau, ánh sáng mặt trăng chiếu rọi khiến da dẻ hai người trần trụi bên ngoài như dát lên một tầng huyết sắc, màu sắc da dẻ rõ ràng âm thầm biến ảo.

Âm thanh bao hàm tình dục trong đêm đặc biệt rõ ràng, có mấy người ở tạm tại chỗ này nghe thấy, đánh bạo chạy đến nhìn lén, trên mặt đều mang theo tia cười dâm đãng hèn mọn.

“Sách ~ thật hăng hái, nam nhân cũng có thể cùng nam nhân làm, bọn họ là thiếu nữ nhân đến điên rồi sao.” Một người nhỏ giọng nói, ý vị không rõ mà liếc nhìn hạ thân người bên cạnh.

“Rống ~” Bạch Tư Duệ vừa buông lỏng miệng Tiêu Thời, Tiêu Thời liền thở hồng hộc gầm rú vài tiếng.

“A! Tang thi!” Nam nhân nhìn lén lúc này mới phản ứng lại, phát hiện mình nhìn lén chính là loại nào, hoảng sợ hét to một tiếng, liên tục lăn lộn chạy trốn.

“Rống!”

Lại một tiếng gầm rú càng thêm đúng chất, một người nhìn lén sợ đến nổi không khỏi tiểu trong quần, ngã ngồi trên mặt đất, nhìn đồng bạn đã chạy xa càng thêm e ngại.

“Đáng ghét!”

Bạch Tư Duệ tức giận rút phân thân ra, đỏ mắt nhảy đến bên người nhân loại.

Thân thể trần truồng dưới ánh trăng hiện ra huyết sắc, làm nổi bật đến con mắt càng ngày càng đỏ như máu, quỷ dị đến giống như Địa ngục sứ giả. Nhân loại gầy yếu co quắp ngồi dưới đất run cầm cập, miệng trắng bệch đóng mở, nhưng không phát ra bất kì thanh âm nào.

Bạch Tư Duệ không làm cho nhân loại hoảng sợ quá lâu, một hơi cắn vào cổ của gã. Nhân loại hoảng sợ trợn to mắt, mắt tam giác hèn mọn trợn to đến cực hạn, con ngươi tràn ngập sợ hãi cùng hối hận. Gã không nên vào ban đêm ra ngoài, lại càng không nên nhìn thứ không nên nhìn còn không nỡ đi.

Nhân loại không nghĩ được quá nhiều, liền vĩnh viễn mất đi ý thức, thân thể co giật thoát lực dưới miệng Bạch Tư Duệ.

“Duệ duệ ~~ ta cũng muốn~” Tiêu Thời hồi thần liền để thân thể trần truồng chạy tới, vừa chạy vừa nói chuyện khiến âm thanh của cậu có chút run.

Tiêu Thời đưa tay liền muốn ôm đồ ăn đi, lại bị Bạch Tư Duệ một tay đẩy ra.

“Không được.” Bạch Tư Duệ tiện tay ném thi thể đi, vây trụ thân thể Tiêu Thời, thanh âm ám ách nói: “Ngươi! Trước tiên cần phải cho ta ăn no.”

“Gào gừ ~” Tiêu Thời không muốn mà nhìn khối thịt trên đất, liền muốn đi đến, lại bị Bạch Tư Duệ chặn ngang ôm lấy.

Bạch Tư Duệ một cái ôm ngang Tiêu Thời lên, dán vào lỗ tai Tiêu Thời nói: “Còn có tinh thần như thế, xem ra ta là không thỏa mãn được ngươi a.”

Bạch Tư Duệ mang theo ghen tuông chính hắn cũng không phát hiện, nghĩ đến trước mình còn có người giữ lấy cậu như thế, Bạch Tư Duệ trong lòng liền tức đến hoảng.

Đi ngang qua thi thể nằm trên đất, Bạch Tư Duệ như nhớ tới cái gì, tiện thể giẫm nát đầu thi thể. Chờ tiểu tang thi tỉnh lại, vừa vặn dùng cái này cho nó ăn, nếu như biến thành tang thi liền không tốt.

Bạch Tư Duệ đem Tiêu Thời ôm vào trên thảm lông, ngăn chặn Tiêu Thời lại bắt đầu một vòng chiếm cứ mới. Tiêu Thời nghiêng đầu nhìn về phương hướng thịt đang nằm, rất nhanh ánh mắt liền mê ly, dần dần quên thịt thơm nức, chăm chú với đồ ăn trong miệng phía dưới.

 

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

%d người thích bài này: