Kế Hoạch Bồi Dưỡng Tang Thi Cấp Thấp – Chương 32

☆, Chương 32:

 

Tiêu Thời yên lòng, hai Bạch Tư Duệ thái độ hoàn toàn trái ngược làm Tiêu Thời oan ức không thôi, hướng về Bạch Tư Duệ hung ác quát: “Rống rống rống rống rống rống rống!…”

 

“Tiểu Thời, xin lỗi, anh sẽ không bao giờ đánh mất em nữa.” Người khác nghe được âm thanh của Tiêu Thời thì chỉ xem như là gào thét, nhưng đến hắn nghe được lại là oan ức cùng oán giận. Bạch Tư Duệ tâm thương yêu không dứt, đem Tiêu Thời chặt chẽ ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tiêu Thời.

 

“Rống rống!” Tiêu Thời rống càng ngày càng lớn tiếng, ngữ khí cùng ôm ấp quen thuộc khiến lòng cậu cay cay, nằm nhoài trên vai Bạch Tư Duệ không chút nghĩ ngợi một hơi cắn lên, răng nanh sắc bén xuyên qua áo gió dày, đâm vào vai Bạch Tư Duệ.

 

“Ưm!” Bạch Tư Duệ rên lên một tiếng, lông mày nhăn thật chặt, sau đó chậm rãi dãn ra, nhẹ nhàng xoa lên đầu Tiêu Thời.

 

“Chịu khổ rồi đi, muốn cắn liền cắn, anh ở đây.” Bạch Tư Duệ ôn nhu nói, tay nhẹ nhàng sờ sờ tóc Tiêu Thời, cảm giác được vết máu trên đó, tâm Bạch Tư Duệ nhói một cái, lại đổi thành vỗ nhẹ lưng Tiêu Thời.

 

“A a!!” Tiêu Thời dùng hết khí lực cắn, trong miệng phát ra tiếng nghẹn ngào khi dùng sức, dòng máu thấm ra ngoài áo gió kaki, ướt nhẹp miệng Tiêu Thời.

 

Tiêu Thời một bên cắn một bên hút máu, hoàn toàn dùng hết sức, nếu như không có áo gió dày e là một khối thịt đã bị cậu cắn xuống rồi. Bạch Tư Duệ vẫn vỗ lưng Tiêu Thời, không để ý chính mình bị thương chút nào, ngược lại hắn cũng từng bị Tiểu Thời cắn qua, thi độc cũng có thể krống chế, chỉ cần Tiểu Thời vẫn còn ở bên cạnh hắn là tốt rồi.

 

Một hồi lâu sau, Tiêu Thời dưới sự động viên an ủi của Bạch Tư Duệ mới yên ổn lại. Tiêu Thời nhả miệng ra, từng chút một liếm láp vết máu lưu lại trên quần áo Bạch Tư Duệ.

 

“Xong chưa? Còn tức giận không?” Bạch Tư Duệ cười để Tiêu Thời đối mặt với mình, không nhịn được hôn miệng cậu một cái, mùi hôi trên mặt Tiêu Thời làm Bạch Tư Duệ nhíu nhíu mày.

 

Dáng vẻ Tiêu Thời hiện tại giống y tang thi bình thường, trên mặt dính đầy chất lỏng khác nhau khô lại, đại khái chắc đều là óc và máu trong đầu tang thi đi, đen thùi lùi như than. Chỉ có cái miệng phủ một vòng máu đỏ tươi mới, dính vào với vết bẩn thành một vòng.

 

“Bọn họ lại khiến em biến thành bộ dáng này, quả thực không thể tha thứ.” Bạch Tư Duệ phẫn hận nói: “Tiểu Thời ngoan, để anh giúp em tắm.”

 

Bạch Tư Duệ nói, từ trong không gian lấy ra một thùng nước suối. Hắn không phát hiện ra xung quanh đây có nguồn nước, chỉ có thể xa xỉ một chút, dùng nước suối rửa ráy.

 

Thật ra, khứu giác cùng thính giác của Bạch Tư Duệ đều dị thường nhạy bén, phòng khách cách nơi này tuy xa, nhưng mùi vị mãnh liệt, coi như người bình thường cũng có thể ngửi ra, Bạch Tư Duệ thì càng không cần phải nói. Chỉ là trên người Tiêu Thời cũng có không ít mùi, mùi của một mình cậu có thể lấn át nguyên một đám tang thi khác, Bạch Tư Duệ ở cùng cậu tự nhiên sẽ không cảm giác được mùi ở bên ngoài, hiện tại hắn còn không biết nơi này chỉ còn lại hắn và Tiêu Thời một người một thi nữa là. Còn một về vấn đề kì quái là Đồng Vũ Đông tại sao lại mang hắn nhốt vào trong nhà kho này, bọn họ cũng không thiếu phòng a.

 

Bạch Tư Duệ đổ một ít nước vào trong bồn, sau đó bắt đầu lau thân thể cho Tiêu Thời. Tiêu Thời hôm nay dị thường nghe lời, bảo giơ tay liền giơ tay, bảo nhấc chân liền nhấc chân. Chà xát xong một lần nước đã biến thành màu máu, trên người Tiêu Thời vẫn không sạch sẽ được bao nhiêu.

 

Bạch Tư Duệ lại đổ đầy nửa bồn, tiếp tục rửa ráy cho Tiêu Thời, cứ liên tục thay nước rửa đi máu trên người Tiêu Thời, sau đó lại gội đầu qua một lần. Lúc gội đầu Bạch Tư Duệ thuận tiện kiểm tra đỉnh đầu Tiêu Thời một chút, phát hiện ra một ít máu bầm, bị hắn không cẩn thận rửa trôi đi, lộ ra một mảng da đầu không có tóc to bằng móng tay, màu sắc tái nhợt, hẳn là hai ngày nay bị thương, không biết làm sao mà bị.

 

Một thùng nước đầy Bạch Tư Duệ lại tắm cho Tiêu Thời đến bảy lần mới sạch, một bình sữa tắm lớn cũng dùng hơn phân nửa, cuối cùng cũng đem Tiêu Thời tẩy cho trắng nõn thơm nức như cũ, tóc cũng gội đến nhẹ nhàng thoải mái, từng lọn tóc suôn mượt, cả người đều rực rỡ hẳn lên.

 

Cuối cùng là đánh răng, Tiêu Thời vẫn là dáng dấp bé ngoan kia, đem miệng há to hết mức, đưa đầu đến cho Bạch Tư Duệ ở trong miệng cậu chà đến chà đi, có điều cuối cùng vẫn là giống như trước đây uống đầy bụng bọt kem đánh răng.

 

Bạch Tư Duệ đem chiếc áo len màu lam nhạt lần trước chọn cho Tiêu Thời mặc vào, sau đó mặc quần thường, đi tất cùng giày thể thao thoải mái cho cậu. Chỉnh trang xong, Tiêu Thời liền biến thành bộ dáng học sinh, chỉ nhìn thoáng qua đều sẽ không nhìn ra là tang thi.

 

“Rống!” Tiêu Thời bẩn đã quen, lúc này đột nhiên bị tắm rửa sạch sẽ có chút không thoải mái, cả người cứng ngắc uốn tới ẹo lui.

 

“Tiểu Thời, em không thoải mái sao? Chờ một chút, anh tắm xong sẽ xem cho em.” Bạch Tư Duệ cho rằng quần áo không vừa với Tiêu Thời, dù sao cũng sợi len dệt, có thể đã bị trộn lẫn lông động vật, rất dễ gây ngứa.

 

Bạch Tư Duệ trên vai có một dấu răng, trên dấu răng còn có hai lỗ nhỏ đẫm máu, Bạch Tư Duệ không quá để ý, tùy tiện chà xát vài cái cho xong, sau đó nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, thay đổi một bộ quần áo sạch. Hiện tại khí trời đã bắt đầu trở nên ấm áp, Bạch Tư Duệ cũng mặc đồ nhẹ nhàng một chút.

 

“Có phải ngứa không? Có muốn đổi một bộ khác không?” Bạch Tư Duệ kéo áo Tiêu Thời hỏi.

 

“Rống!” Tiêu Thời tức giận rống lên, nhưng cũng không cáu kỉnh, chỉ lôi kéo Bạch Tư Duệ đi ra ngoài.

 

“Muốn đi ra ngoài? Được, vậy anh mang em đi ra ngoài.” Thuận tiện tính toán nợ nần, Bạch Tư Duệ ở trong lòng nói thêm, ôm ngang Tiêu Thời lên nhanh chân đi ra ngoài.

 

Bạch Tư Duệ đi trên hành lang liền phát hiện mỗi một cánh cửa đều bị mở ra, nhất thời cảm giác không đúng, mùi máu tanh cùng xác thối hỗn hợp lại cùng nhau tạo thành một loại mùi vị khó có thể dùng lời diễn tả được, chỉ biết là khiến người ta rất khó thở.

 

“Xảy ra chuyện gì?” Bạch Tư Duệ bước nhanh hơn, đi tới cuối hành lang bỗng nhiên dừng lại.

 

“Trời! Làm sao lại biến thành như vậy?” Bạch Tư Duệ bước nhanh về hướng mùi thối trong đại sảnh, chỉ thấy trong đống hỗn loạn kia đâu đâu cũng có bạch cốt âm u, không có chiếc nào là hoàn chỉnh, kế đó chính là đầu tang thi bị nện nát.

 

Đám xương trắng này thì không khó lý giải, tất nhiên là xương người bị tang thi ăn sạch, nhưng một đống đầu tang thi nát bét này thì phải giải thích thế nào? Những tang thi này rõ ràng đều là bị đè đầu trên đất đập nát, thân thể không có dấu vết kháng cự, hiển nhiên là chết rồi mới bị đập, cả một vùng bên cạnh cũng như vậy.

 

Cứ xem như bọn Đồng Vũ Đông cùng tang thi đối đầu rồi giết chết, cũng không đến nỗi đem chúng nó đập nát như thế này a, cái này là phải có bao nhiêu hận chứ!

 

Bạch Tư Duệ thầm nghĩ nhất định là do những kẻ bị tang thi ăn là những người rất quan trọng, thế nên mới hận đến nổi đập nát đầu tang thi để trả thù. Có điều bất kể là ai, hắn không để tâm, chỉ là không thể tự mình báo thù thì vẫn còn có chút thất lạc, hi vọng Đồng Vũ Đông không chết ở chỗ này.

 

“Rống!” Thịt của ta! Tiêu Thời nhìn khắp nơi, quả nhiên một khối thịt còn nguyên vẹn cũng không có. Cậu còn chuẩn bị ngày hôm nay lại ăn một bữa đây.

 

Tiêu Thời sinh hoạt cùng Bạch Tư Duệ đã lâu, hơn nữa đẳng cấp vốn không cao, cảnh giới tương đối thấp, hơn nữa vì tìm Bạch Tư Duệ đã rất lâu không ngủ, hôm qua nhìn cậu ngủ như chết nhưng thật ra không phải, lúc ngủ mà nghe thấy âm thanh gì cũng hoảng hốt lo lắng tang thi đi vào, sau đó lại chép miệng ngủ tiếp.

 

“Gào gừ” Tiêu Thời bi thương liếc nhìn đống xương trắng toát, dúi đầu vào trong lồng ngực Bạch Tư Duệ nhắm mắt làm ngơ.

 

Bạch Tư Duệ phát hiện ra tâm tình Tiêu Thời, nhanh chân đi ra ngoài.

 

Hiện tại Đồng Vũ Đông không rõ sống chết, Bạch Tư Duệ không muốn lãng phí thời gian trên người gã, ôm Tiêu Thời tiếp tục hướng về phía vùng núi mà đi. Tiêu Thời hiện tại rất yên tĩnh, cảm giác thật biết điều, nhưng đối với Bạch Tư Duệ thì lại không phải như vậy, Bạch Tư Duệ trong lòng biết rõ Tiêu Thời đối với hắn bất mãn, một bên vừa rời đi vừa cùng Tiêu Thời thân mật một chút, đến trưa, Tiêu Thời cuối cùng cũng coi để ý Bạch Tư Duệ, còn học theo hắn nói mấy từ.

 

“Muốn ăn cái gì đây? Tiểu Thời.”

 

Đến trưa, Bạch Tư Duệ ở trên đường tìm một đống phế tích trống tương đối sạch sẽ, đem Tiêu Thời để xuống.

 

Tiêu Thời được tự do cũng không chạy loạn, vẫn ngồi trước mặt Bạch Tư Duệ, nhìn chằm chằm hắn, chỉ lo hắn đột nhiên biến mất lần nữa.

 

Bạch Tư Duệ đột nhiên nhớ tới việc lần trước hắn tiến vào không gian, thầm nghĩ Tiêu Thời hẳn là sợ hắn lại tiến vào không gian, liền đem tảng đá trên cổ đặt vào lòng bàn tay Tiêu Thời, ôn nhu nói: “Tiều Thời, đừng lo lắng, sau này anh sẽ không tùy tiện đi vào đó nữa, nào, lại đây anh đưa em vào xem xem.”

 

“Rống?” Tiêu Thời nhìn hòn đá nhỏ trong tay ánh mắt sáng lên, không chút nghĩ ngợi liền cho vào trong miệng.

 

“Ai! Đừng ăn!” Bạch Tư Duệ mở miệng Tiêu Thời ra, thế nhưng đã chậm, Tiêu Thời nuốt một cái viên đá liền trôi thẳng xuống yết hầu.

 

Bạch Tư Duệ sợ hết hồn, vội vàng nắm lấy sợi dây đeo kéo nó ra ngoài. Không chỉ vì vật tư, càng bởi vì bên trong chứa quá nhiều đồ vật, rất có thể sẽ khiến người nổ chết. Nghĩ đến loại khả năng này, Bạch Tư Duệ không khỏi bị dọa đổ một thân mồ hôi lạnh, không chút lưu tình ép Tiêu Thời mở miệng, đem dây đeo từng chút một kéo ra ngoài.

 

Tiêu Thời đang ngồi, miệng đột nhiên bị Bạch Tư Duệ ép mở ra, đồ vật đã nuốt vào trong yết hầu lại bị hắn kéo ra ngoài.

 

“Ân kèn kẹt ca!!” Tiêu Thời nôn khan một tiếng, khó chịu ho khan, phát ra một trận ho khan toàn tạp âm.

 

“Tiểu Thời, em thế nào rồi?” Bạch Tư Duệ buông dây đeo ra, không hề liếc mắt nhìn viên đá lấy một lần, sốt sắng mà vỗ nhẹ giúp Tiêu Thời, vừa quan sát vẻ mặt của cậu.

 

“Khặc! Rống!” Tiêu Thời oán niệm liếc nhìn tảng đá trước ngực Bạch Tư Duệ, hướng về Bạch Tư Duệ hét lớn một tiếng, sau đó đặt mông ngồi trên mặt đất hờn dỗi.

 

Duệ duệ quả nhiên vẫn thay đổi, trước đây cậu ăn cái gì cũng đều được mà.

 

“Tiểu Thời đừng nóng giận, đây là đá, đá không thể ăn. Có điều viên đá này tương đối đặc biệt, anh mang em tiến vào chơi một chút, được không?” Bạch Tư Duệ dụ dỗ, nói xong cũng không chờ Tiêu Thời phản ứng, trực tiếp lôi kéo cậu tiến vào không gian.

 

Tiêu Thời vốn không định để ý tới Bạch Tư Duệ, chỉ là vừa lắc mình một cái, liền phát hiện mình đã ở chỗ khác. Tiêu Thời căng thẳng một hồi, nhìn thấy Bạch Tư Duệ cũng ở đây liền yên lòng, tò mò nhìn phải ngó trái. Hử? Nơi này là nơi nào?

 

“Rống! Chân giò hun khói!” Tiêu Thời nhìn thấy một cái hotdog trôi nổi trên không trung, vung vẩy hai tay, chân nhún mạnh liền bay nhảy đến giữa không trung. Tiêu Thời bắt được hotdog liền cắn ở trong miệng, lôi lôi kéo kéo, cắn một cái đã thay đổi hình dạng nguyên bản của hotdog trong miệng.

 

Tiêu Thời nhai nhai, hơi nhướng mày, nhìn Bạch Tư Duệ nói: “A! Duệ duệ tương~~”

 

“Ha ha, hotdog không phải ăn như thế.” Bạch Tư Duệ lấy hotdog trong tay Tiêu Thời đi, bỏ đi lớp màng bọc ở bên ngoài, sau đó nhỏ máu lên rồi uy đến bên miệng Tiêu Thời.

 

“Duệ duệ~~” Tiêu Thời có chút ngây người, sau đó thuận theo một hơi cắn xuống. Duệ Duệ thật sự trở về rồi? Hắn không phải còn không cho mình ăn viên đá sao? Có điều như vậy thật tốt, ngày hôm qua Duệ Duệ thật đáng ghét.

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

%d người thích bài này: