Tang Thi Yếu Nhất Trong Lịch Sử – Chương 07

Chương 7: Tang thi vây thành 2

 

Đào Nhạc ngồi trong góc, bất tri bất giác ngủ quên mất.

 

Không thể trách cậu thần kinh không ổn định được, chỉ có thể nói rằng một người phải ở chỗ này quá lâu thì thật là nhàm chán mà.

 

Nhưng điều thật sự đánh thức cậu là âm thanh tông phá cửa tiệm. Chỉ nhìn thấy một thanh niên trẻ đang bị một tang thi đuổi theo phía sau, lảo đảo loạng choạng trốn về phía Đào Nhạc.

 

“Móa! Có cần phải vậy không chứ, cậu trốn tang thi thì cứ trốn đi, sao lại còn chạy về phía tôi vậy!” Đào Nhạc không nhịn được mắng một hơi, ngay sau đó liền chạy về phía bên phải mình.

 

Nhưng mà người thanh niên kia, cũng chạy như bay về phía mà Đào Nhạc chạy trốn. Vì thế trong một cửa hàng vốn yên tĩnh lại hiện ra một cảnh tượng thế này: Đào Nhạc dẫn đầu ở phía trước, bắt đầu chạy vòng quanh một cái tủ, sau lưng là một thanh niên khoảng mười mấy tuổi, quần áo tả tơi chạy theo ngay phía sau Đào Nhạc, cuối cùng là một tang thi mặt mũi dữ tợn đang giương nanh múa vuốt đuổi theo thanh niên kia. Ba người quây thành một vòng tròn, lấy cái tủ làm trung tâm bắt đầu cuộc chiến truy đuổi.

 

Đào Nhạc chạy hoài chạy mãi, đột nhiên phát hiện trước mặt mình không xa, là bóng lưng của một người…

 

Quay đầu nhìn thanh niên sau lưng một cái, chỉ thấy thanh niên đó quay đầu nhìn tang thi một cái, vì thế Đào Nhạc hét to với bóng lưng phía trước: “Này nhanh lên một chút cho ông coi! Tang thi đang ở phía sau kìa, nè chạy nhanh chút được không!”

 

Sau đó tăng nhanh tốc độ, muốn chạy lên trước đẩy người kia một chút.

 

Kết quả người kia phanh gấp, sau đó dừng lại, đột nhiên quay đầu gào lên một tiếng với Đào Nhạc.

 

Đào Nhạc run rẩy, té xuống đất, cái này không thể trách cậu được, thật sự không thể trách cậu. Dù là ai đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt dữ tợn dính đầy vết máu đều sẽ bị dọa cho hết hồn!

 

Tang thi đó ngồi xổm xuống, tiến tới trước mặt Đào Nhạc, mũi ngửi ngửi, sau đó há miệng cắn vào không khí một cái, ngay sau đó lại nghiêng đầu suy nghĩ, cảm thấy không đúng lắm…

 

Còn người thanh niên chạy ở phía sau Đào Nhạc kia nhất thời không chú ý, bởi vì lực quán tính, trực tiếp đụng trúng vào người tang thi đó.

 

Lực chú ý của tang thi lập tức chuyển sang chỗ người thanh niên vừa đụng trúng mình. Một tay bắt lấy cổ tay của người kia, sau đó kéo người đến trước mặt mình, bắt đầu há miệng gặm ăn.

 

Mà thật khéo Đào Nhạc lại ở ngay trước mặt tang thi, tang thi chỉ vừa lôi vừa kéo một cái, làm cho cả người thanh niên kia đều đè lên trên người Đào Nhạc.

Mặc dù Đào Nhạc là quỷ hồn không cảm nhận được trọng lượng của người kia, nhưng mà không biết vì sao, cả người của cậu không thể động đậy được…

 

Ngay sau đó liền nhìn thấy tang thi kia hung hăng giương hai bàn tay với móng tay dài bắt lấy hai tay của thanh niên nọ, rồi há miệng cắn xuống cái cổ mịn màng đang lắc lư không ổn định.

 

Thiếu niên giãy giụa, hai cổ tay bị những móng tay dài của tang thi cào rách. Đào Nhạc nhắm mắt lại, không đành lòng xem một màn này, nhưng mà đợi hết nửa ngày, cũng không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của thanh niên. Len lén mở mắt một chút, không ngờ đập vào mắt không phải là tấm lưng của thiếu niên, mà là cái miệng há to của tang thi… Đào Nhạc lại một lần nữa không có chính khí mà hôn mê bất tỉnh.

 

Ngay sau khi Đào Nhạc hôn mê bất tỉnh, tang thi quay đầu nhìn một chút bên ngoài cửa hàng, trong miệng phát ra âm thanh không cam lòng “Ô ô”, sau đó thả lỏng lực kềm chế ở tay của thanh niên, nhanh chóng chạy về phía bên ngoài cửa hàng.

 

Mà thanh niên ngã trên mặt đất hôn mê bất tỉnh, miệng vết thương bị cào rách ở cổ tay chậm rãi chảy ra máu đen… sau đó từ từ máu dần dần ngừng chảy… đông lại… sau đó thanh niên khẽ hé miệng, hàm răng trong miệng trở nên sắc bén, kiên cứng… móng tay vốn được cắt tỉa gọn gàng lại hiện lên sắc xanh quỷ dị… lại bắt đầu dài ra với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.

 

Hiển nhiên mặc dù người thanh niên không bị tang thi ăn, nhưng mà đã bị nhiễm virus tang thi bắt đầu thi hóa…

 

Sau khi Đào Nhạc tỉnh lại, trước tiên cảm thấy cả người nặng nề, xương khớp toàn thân đều bị dịch chuyển khỏi vị trí bình thường, động đậy nhẹ một cái, dường như có thể nghe thấy tiếng ma sát của các khớp xương.

 

Đào Nhạc ôm đầu suy nghĩ: “Hở? Chuyện gì thế này? Rõ ràng sau khi biến thành quỷ, thì đã không còn chút cảm giác đau đớn nào nữa mà, vậy tình hình hiện giờ là chuyện gì đây?”

 

“Khoan… khoan đã… từ lúc nào mà tay của mình biến thành hình dạng này chứ?” Đào Nhạc nhìn móng tay xanh đen của mình, sau đó sờ sờ lồng ngực của mình… vẫn như cũ không có nhịp tim.

 

Điều này làm cho Đào Nhạc nhớ đến tình cảnh lúc mình vừa biến thành quỷ… lần trước là từ người biến thành quỷ, lần này là từ quỷ biến thành gì đây? Không lẽ là biến thành tang thi?

 

“Đây đây không phải… là tay của tang thi sao? Cho dù là hình dạng móng tay, màu sắc móng tay… không phải đều giống hệt với móng vuốt của tang thi sao?” Đào Nhạc điều khiển cơ thể của bản thân, quay đầu nhìn một chút lại cảm thấy giống hệt với móng vuốt của tang thi.

 

Từ từ đứng dậy, sờ qua một lượt trên dưới không nhiệt độ, không nhịp tim… dường như giống một cái xác không hồn bình thường.

 

Điều quan trọng nhất là, cư nhiên lại biến thành tang thi loại sinh vật xấu xí dọa người này! Thật mất nhân tính mà, Đào Nhạc cậu thà là làm một con ma chứ cũng không muốn biến thành tang thi đâu! Hơn nữa, rõ ràng là bản thân đã biến thành tang thi rồi, vì sao… vẫn còn có suy nghĩ mà không phải biến thành tang thi chỉ biết ăn thịt uống máu và tập kích con người nhỉ?

 

Thật trùng hợp phía trước Đào Nhạc là một cái gương, người xuất hiện trong gương không phải là Đào Nhạc… mà là một thanh niên.

 

“Người thanh niên này… không phải là cái người tối hôm qua chạy vào bị tang thi ăn mất kia sao? Chuyện gì thế này… mình?”

 

Đào Nhạc sờ sờ khuôn mặt của mình, chỉ thầy người thanh niên trong gương cũng làm một động tác giống hệt.

 

Lẽ nào… nghĩ đến cảnh tượng mình nhìn thấy trước khi ngất xỉu… Đào Nhạc cả gan suy đoán. Có lẽ là lúc thanh niên này bị tang thi bắt được, bị dọa chết hoặc là dọa ngất, bởi vì Đào Nhạc vừa đúng lúc ở bên cạnh, sau đó không biết thế nào lại nhập vào thân thể người thanh niên này. Sau đó… trước khi bản thân ngất xỉu đối diện với cái miệng độc của tang thi trên thực tế là Đào Nhạc cậu, bởi vì cánh tay bị móng vuốt của tang thi cào rách, nhiễm phải virus tang thi, dẫn đến việc thanh niên này thi hóa, sau đó… Đào Nhạc cậu bởi vì một chuỗi nguyên nhân này biến thành một tang thi hàng thật giá thật?

“A a a! Ông trời ơi ông có cần phải đùa với tôi như vậy không! Không biết là tôi vẫn còn sợ tang thi sao? Để tôi biến thành hình dạng của tang thi… có thể sống sao? Có thể để cho tôi xuất ra khỏi cơ thể của tang thi này không? Tuy rằng tôi rất muốn có một cơ thể, nhưng mà cũng không cần cho tôi cơ thể của một tang thi đâu?” Đào Nhạc hai tay ôm đầu, cố sức vuốt vuốt mái đầu không nhiều tóc lắm của mình, vừa đi vừa bắt đầu oán giận. Nhưng mà hiển nhiên cậu vẫn chưa quen với thân thể này… điệu bộ đi đứng giống như một con vịt vậy, trong sự vụng về lại lộ ra một chút quái lại, nhìn thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên.

 

Vào lúc này tang thi đã tấn công vào căn cứ địa, dị năng giả trong căn cứ cũng đã tập họp lại với nhau, đang tìm kiếm một con đường đột phá, dựa vào đó để rút lui. Còn căn cứ địa đã từng có chút lớn mạnh này, dưới sự vây công của tang thi, cũng không chịu nổi một đòn, triệt để thất thủ…

 

Có điều đối với Đào Nhạc mà nói, có lẽ thất thủ đối với cậu còn tốt hơn… suy cho cùng với tình trạng bây giờ của cậu mà nói, đã không thể tiếp tục cuộc sống yên bình ở địa phận của con người, cho dù cậu sẽ không làm hại con người. Đào Nhạc là một mối nguy hiểm tiềm tàng, con người căn bản sẽ không thu nhận và giúp đỡ cậu.

 

Đào Nhạc hoàn toàn không thể chấp nhận được chuyện mình đã biến thành tang thi, chỉ dám co rút trong cửa hàng, tựa lưng vào tường, chầm chậm ngồi xuống. Hai chân co lên trước ngực, hai tay đặt trên đầu gối, sau đó tì cằm lên mu bàn tay, chịu đựng cảm giác đói bụng.

 

Đào Nhạc nhắm mắt lại tự nhủ: “Hèn chi mà vừa biến thành tang thi liền bắt đầu tập kích con người, thật sự bây giờ cảm thấy rất đói… rất muốn ăn cái gì đó.” Nói rồi lại nói, nước bọt tiết ra trong miệng, sau đó há miệng cắn vào cánh tay của mình.

 

Hiển nhiên răng của tang thi so với người bình thường mà nói, quả thực là cực kỳ sắc bén, Đào Nhạc cứ như vậy không nặng không nhẹ cắn một cái, trực tiếp cắn cho cánh tay của mình máu me đầm đìa. Máu thịt của mình cùng trộn lẫn vào nhau cứ như vậy bị ăn vào miệng, nhưng mà…

 

“Phi… phi… phi phi, khó ăn quá!” Vốn là đồ ăn ngửi có vẻ rất ngon, nhưng ăn vào lại là loại mùi vị thối rữa. Đào Nhạc vội vàng phun ra máu huyết đen nhánh và một ít thịt bị cắn xuống khỏi miệng. Sững sờ nhìn vết thương do bản thân mình tự cắn.

 

Sau đó phản ứng lại vội vàng đứng dậy, chạy đến tủ bày hàng hóa tìm đồ vật gì đó có thể băng bó vết thương. Tìm thấy một cuộn vải xem như sạch sẽ trong góc phòng, vội vàng băng bó cho cánh tay bị mình cắn chảy máu.

 

Đào Nhạc hiện tại không chịu đựng được việc bị biến thành tang thi, lại còn thay đổi đến nỗi bởi vì đói bụng mà bắt đầu bụng đói ăn quàng đến mức gặm ăn luôn bản thân mình. Thì ra cứ tưởng rằng bản thân đang nằm mơ, ngửi thấy một hương vị rất thơm, trên thực tế chính là bản thân… Đào Nhạc cố hết sức ngửi ngửi hương vị này, muốn ăn… rất muốn ăn… rất đói… muốn ăn!

 

Ở một chỗ sâu trong nội tâm đang gào hét không ngừng, hai tay Đào Nhạc ôm đầu, lắc lắc đầu: “Không… không không! Mình không thể ăn!” Vội vã nhớ đến hương vị khó mà nhịn được vừa ăn vào miệng lúc nãy. Xoa dịu một chút khát vọng trong nội tâm… đúng vào lúc này từ bên ngoài cửa hàng truyền đến một tiếng vang, trong không khí mang theo mùi máu tanh ngọt ngào nhè nhẹ.

 

Đào Nhạc không hề ý thức bước hai chân ra ngoài, vừa đi đến cửa ra vào, liền nhìn thấy một tang thi đang quỳ rạp trên mặt đất ở góc tường gặm ăn chút gì đó. Trong không khí trôi nổi hương vị ngọt ngào nhè nhẹ… Đào Nhạc từng bước từng bước tiến gần về phía tang thi kia, miệng chảy nước miếng, chầm chậm rơi trên mặt đất… còn mười bước… chín bước… tám bước… lập tức có thể ăn được rồi!

 

“Không… Không thể được!” Lúc sắp đến bên cạnh tang thi đang ăn kia, Đào Nhạc đột nhiên bừng tỉnh lại.

 

Ngẫm nghĩ: “Rốt cuộc bản thân mình có chuyện gì đây? Lẽ nào là di chứng để lại sau khi biến thành tang thi, hay là… đói quá dẫn đến việc bản thân bị điều khiển nhỉ?”

 

Không thể được… tuyệt đối không thể biến thành loại quái vật chỉ biết tuân theo việc ăn máu thịt của người sống!

 

Đào Nhạc loạng choạng lảo đảo chạy trở về cửa hàng, sau đó đẩy cái bàn ở một bên đến cửa ra vào, chặn kín lối đi của mình…

 

Một tay che mũi mình, vừa cảnh cáo bản thân, ngàn vạn lần không được bỏ cuộc…

 

Không thể ăn… nhất định không thể ăn!

 

Nhưng mà cứ lần lượt quay đầu, lần lượt đi về phía cửa ra vào… Đào Nhạc tháo miếng vải băng trên tay phải ra… vết thương đã đông lại, nhưng mà đáng ghét là vẫn như cũ có thể nhìn thấy vết cắn cùng với vết máu đen nhánh, Đào Nhạc cắn răng, cúi đầu thè lưỡi, liếm láp vết máu còn đọng lại trên cánh tay mình…

 

Trong miệng trong cổ họng tràn ngập mùi vị thối rữa… dạ dày cuộn lại, trong nhất thời cảm giác buồn nôn thay thế cảm giác muốn ăn mãnh liệt lúc nãy kia.

2 bình luận về “Tang Thi Yếu Nhất Trong Lịch Sử – Chương 07”

Bình luận về bài viết này