Kế Hoạch Bồi Dưỡng Tang Thi Cấp Thấp – Chương 30

☆, Chương 30:

 

Bóng đêm dày đặc, ánh đỏ phủ lên kiến trúc thành trấn đầy cũ nát trên mặt đất. Bầy tang thi tụ tập thành quần du đãng ở bên ngoài, tìm kiếm đồ ăn ẩn náu ở các góc, thành trấn hoang vu phế tích vào ban đêm triệt để biến thành công viên trò chơi của tang thi.

 

Tận thế đến chưa đầy một tháng đã đào thải một nhóm nhân loại, càng đào thải gần một nửa tang thi. Tang thi cấp thấp nhiều nhất chỉ có thể đói bụng một tháng, chờ thịt trên người tang thi mục nát đến nỗi không thể chống đỡ thân thể nữa, cũng là lúc chúng triệt để tử vong. Trong tình huống đầy đủ thịt trên người, thì coi như đến thời điểm hiện tại tang thi còn may mắn sống sót đại khái cũng sẽ bị thối rửa nghiêm trọng, nếu như không có kỳ ngộ cũng chống đỡ không được bao lâu.

 

Nhân loại dần dần thích ứng hoàn cảnh mới, cuộc thi vòng loại của tang thi lại chỉ vừa mới bắt đầu.

 

Số ít tang thi đã biến dị, năng lực đến trễ hơn so với nhân loại, nhưng thế tới hung hăng, vừa thức tỉnh cảm giác, mọi phương diện thân thể đều tăng lên vài đẳng cấp, tốc độ tu luyện càng nhanh hơn cũng càng đơn giản hơn nhiều, chỉ cần hấp thu tinh hoa của ánh trăng là được.

 

Tiêu Thời không biến dị, dáng dấp tang thi khỏe mạnh kia đều là dựa cả vào việc Bạch Tư Duệ hàng ngày bảo dưỡng mà có. Tiêu Thời hấp thu tinh thạch của tang thi biến dị, đồng thời có người cung cấp huyết dịch tẩm bổ cùng đồ ăn sung túc, bên trong thân thể tang thi lại bảo vệ vô cùng tốt, nhưng ở thời điểm đào thải tang thi như hiện tại, có thực lực chiến đấu mới miễn cưỡng ở địa vị trung đẳng.

 

Tiêu Thời không sống theo bầy như tang thi khác, chỉ một mình lẻ loi đi lại bên trong phế tích, du đãng khắp nơi mà vẫn không tìm được Bạch Tư Duệ. Mãi đến khi màn đêm buông xuống, tang thi mê man hoạt động sinh động trở lại, Tiêu Thời mới trà trộn vào bầy tang thi, đi theo đội ngũ kiếm ăn. Bầy tang thi này có hơn ba mươi con, trên người mỗi con bẩn thỉu tanh tưởi không thể tả. Một Tiêu Thời trắng trẻo ở trong một đám tang thi xám xịt đặc biệt dễ thấy, vào thời điểm không quá chen chúc liền có thể nhìn ra, có điều không bao lâu liền bị va quẹt đến trắng một khối đen một khối, trên người cũng dính đầy mùi mục nát.

 

Duệ duệ đi chỗ nào rồi? Thật đói~

 

Tiêu Thời nuốt nước miếng một cái, theo bầy tang thi đi tìm thức ăn. Rốt cục, vẫn rất nhớ hương vị máu của Duệ Duệ.

 

“Duệ duệ!” Tiêu Thời mừng rỡ không ngớt, chen ngã tang thi trước mặt bạch bạch bạch phóng đi, ở trong mắt những tang thi khác giống như là tìm được đồ ăn nguyên vẹn.

 

Bầy tang thi như đã có kinh nghiệm mắt vẫn nhìn thẳng, tiếp tục hướng phía trước mà đi, một số còn thương hại Tiêu Thời đang hưng phấn không thôi. Có chút ít máu thôi mà đã yêu thích thành như vậy, bình thường nhất định đói bụng đến hỏng rồi đi. Đầu óc tang thi đơn thuần tư duy chỉ nghĩ được hai điểm, chỉ có ăn cùng… ăn.

 

“Rống rống rống!!” Tiêu Thời gầm rú chạy đến vị trí có mùi máu, đứng tại chỗ xoay chuyển vài vòng.

 

“Duệ duệ” duệ duệ đây?

 

Nơi này chính là nơi Bạch Tư Duệ sau khi chết, bị người trong siêu thị vứt vào, lúc này vừa vặn bị Tiêu Thời tình cờ bắt gặp. Tiêu Thời quá quen thuộc với mùi máu này, vừa gửi liền biết là máu của Bạch Tư Duệ.

 

Tiêu Thời không nhìn thấy người, ngửi ngửi, cả người đều bò ở trên mặt đất.

 

Lẽ nào duệ duệ ở lòng đất sao? Tiêu Thời nghĩ như thế, liền bắt đầu đào, hai cái tay trên đất nhanh chóng đào đào, đem bao nhiêu bụi đất đều đào ra phía sau. Tiêu Thời hứng thú hừng hực, đến khi đào đến xi măng trên đất, đào đến móng tay cứng rắn cũng gãy nát, Tiêu Thời mới phát hiện ra trên đất không còn mùi vị.

 

Khoảng cảnh giữa bầy tang thi cùng Tiêu Thời ngày càng xa, Tiêu Thời nhìn thấy không khỏi có chút nóng nảy, liều mạng nện mấy lần trên đất, sau đó lại đào đào, rốt cục cũng từ bỏ ý nghĩ đào ra người.

 

“Rống rống rống!” Tiêu Thời ngồi chồm hỗm trên mặt đất gào thét vài tiếng, đang định đuổi theo bầy tang thi, lúc này bầy tang thi lại đột nhiên sôi sục.

 

“Rống rống!!”

 

“Rống rống!”

 

“Rống rống rống rống!!”

 

Bầy tang thi lao nhanh đi, liều mạng chạy về phía trước. Tiêu Thời vội vã bò lên, dốc hết sức đuổi theo.

 

Bạch Tư Duệ luôn cảm giác mình có một đồ vật phi thường trọng yếu ở đây, nhưng lại không nhớ ra được, không thể làm gì khác hơn là ở đây tỉ mỉ mà tìm. Bạch Tư Duệ đi khắp nơi trong siêu thị, nhìn thấy cửa liền trực tiếp đạp mở, xem một vòng liền đi. Bắt gặp cá lọt lưới trốn ở trong phòng liền thuận tay bồi một tát. Thủ đoạn của Bạch Tư Duệ cực kỳ máu tanh thô bạo, toàn trực tiếp đập nát đầu hoặc là kéo đứt cổ, làm thế nào đơn giản thì làm. Mấy trường hợp bị phát hiện đều là máu thịt tung toé, toả ra nồng nặc mùi máu tanh.

 

Bạch Tư Duệ đạp mở một gian phòng, tùy ý liếc nhìn một chút, đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên dừng bước.

 

La Y cảm giác được thân thể trong ngực run lên, cô nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng, không một tiếng động động viên, tuy rằng bản thân cô cũng căng thẳng đến cơ bắp toàn thân đều lạnh lẽo.

 

La Y cũng là dị năng giả, có thể ẩn giấu thân thể và mùi của mình, trải qua gần một tháng luyện tập miễn cưỡng có thể che giấu đồ vật hoặc là người cùng cô không xê xích bao nhiêu. Dị năng ẩn thân ở trạng thái ẩn thân cũng có thể bị thương, năng lực phòng ngự phi thường kém, bởi vậy cô mới ẩn giấu dị năng này của mình. Nếu không phải hôm nay là tình thế bất đắc dĩ mà nói thì từ sau khi tận thế cho đến này cô vẫn luôn ỷ lại vào học muội của mình.

 

La Y thấy Bạch Tư Duệ quay đầu trở về cũng có chút thấp thỏm, thậm chí nín thở, cũng che miệng mũi học muội lại.

 

Lẽ nào bị phát hiện?’

 

Bạch Tư Duệ đang định tiến đến xem một chút, liền bị thanh âm bên ngoài kinh động.

 

“Rống!!”

 

“Rống!”

 

Bầy tang thi lảo đảo chạy qua đường nhỏ quanh co khúc khuỷu, điên cuồng đi đến. Tiêu Thời chạy ở cuối cùng, trên đường nhỏ chật hẹp nhìn thấy vài con tang thi bị giẫm nát ở trên mặt đất, ruột trong bụng đều chảy ra, mùi thối nồng nặc lan ra xung quanh, tang thi còn sống sót, thì nằm trên mặt đất cố gắng bò lên phía trước. Tiêu Thời không để ý đến, trực tiếp chạy ngang qua thi thể tang thi.

 

“Rống!” Tiêu Thời vừa vào siêu thị liền bị mùi máu tươi nồng nặc vây quanh, rống to vọt vào giữa bầy tang thi. Tiêu Thời nhìn quét qua chung quanh phòng, sau đó chọn chỗ thịt ưa nhìn nhất chạy tới, cùng tang thi khác cướp đoạt.

 

Đồng tử màu máu của Bạch Tư Duệ lóe lên, không nhanh không chậm đi ra ngoài.

 

Tiêu Thời không có kinh nghiệm cướp đoạt đồ, chỉ muốn cướp đi một người từ từ ăn, đoạt hồi lâu đều không cướp được. Mắt thấy miếng thịt hoàn chỉnh bị đối phương cắn đến loang loang lổ lổ, còn thấy cả xương trắng, Tiêu Thời cuống lên, rống lớn một tiếng kéo xuống một cánh tay còn hoàn chỉnh khác, mở to miệng cắn vào.

 

Rốt cục cũng ăn được thịt!

 

Tiêu Thời ôm thịt ngồi xổm một bên, từng ngụm từng ngụm ăn. Tóc trên đầu đã khô lại như một tổ chim, cứng ngắc ở trên đầu, máu chảy trên mặt cũng khô lại biến thành màu đen, máu trên lông mi trái cũng đã khô lại, làm dính lông mi lại với nhau, khiến mắt cậu nhìn cũng có chút không rõ ràng.

 

“Rống!” Một tiếng gào rống như chuông đồng vang lên, Bạch Tư Duệ cùng lúc đi vào phòng khách. Một tiếng kêu này đã đủ che phủ toàn bộ tiếng kêu của bầy tang thi đang gào thét phân chia thức ăn.

 

Tiêu Thời bị dọa đến giật nảy, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Bạch Tư Duệ đứng bên trong.

 

“Rống rống!!” Tiêu Thời đầu tiên là sững sờ, sau đó bò lên liền hướng về phía Bạch Tư Duệ chạy tới.

 

Cái khác tang thi cũng phát hiện ra Bạch Tư Duệ, nhạy bén cảm giác được thịt của Bạch Tư Duệ ăn càng ngon, đều buông lỏng thịt trên tay, gầm rú hướng Bạch Tư Duệ đập tới.

 

Bạch Tư Duệ lạnh lùng nhìn một phòng đầy tang thi dơ bẩn, con ngươi đỏ như máu lóe lên một tia hàn quang thô bạo. Trước khi chưa tìm được đồ vật, nơi này vẫn còn là địa bàn của hắn, ai cũng không thể xâm phạm.

 

“Rống rống rống rống!!!…” Tiêu Thời một bên chạy một bên điên cuồng hét lên, dường như chịu oan ức thật lớn. Thế nhưng ở trong mắt những tang thi khác lại như là đói bụng điên rồi, trước mặt thức ăn thật là dũng mãnh.

 

Bạch Tư Duệ đột nhiên bắt gặp dáng dấp Tiêu Thời, trong lòng không hiểu sao lại chấn động một chút, rồi lại lập tức nguy hiểm híp mắt lại. Bạch Tư Duệ chưa từng đem Tiêu Thời coi là chuyện to tát, nhưng không biết xảy ra chuyện gì hắn lại không muốn giết chết con tang thi này. Bạch Tư Duệ suy nghĩ nên làm sao cho hắn một bài học, ai biết đâu Tiêu Thời lại đột nhiên ngừng lại.

 

Tiêu Thời xoay người đem Bạch Tư Duệ bảo hộ ở phía sau, hướng về bầy tang thi gào thét uy hiếp.

 

“Rống rống rống!!” Đây là duệ duệ của ta, ai cũng không thể cướp!

 

Bạch Tư Duệ nhìn tấm lưng trần của Tiêu Thời, không kìm lòng được liếc mắt nhìn cái mông tròn vo của cậu, cùng một điểm nào đó trong khe mông. Con ngươi đỏ như máu của Bạch Tư Duệ hơi co rụt lại, sau đó tựa như trốn tránh mà dời ánh mắt.

 

Bầy tang thi trong nháy mắt liền vọt tới trước mặt Tiêu Thời, Tiêu Thời không chút sợ hãi nào, gầm rú nhào tới, hé miệng liền cắn vào cổ một con tang thi. Tang thi kia cũng thất thố không kịp đề phòng, không nghĩ tới Tiêu Thời sẽ cắn mình, lúc này mới bị Tiêu Thời dễ dàng cắn được.

 

Vài con tang thi lao vào cắn xé nhau, càng nhiều tang thi nhằm về phía Bạch Tư Duệ.

 

Tiếng kêu của bầy tang thi quá mức ồn ào, người nghe được đều cảm thấy đại não tê dại. Bạch Tư Duệ mặt không cảm xúc, không chờ tang thi lao tới liền xông lên trước, một tay liền đập nát đầu một con tang thi. Máu vàng óc trắng hòa vào nhau văng tung tóe xung quanh, vài giọt còn dính ở trên mặt Bạch Tư Duệ, Bạch Tư Duệ đã lạnh trong nháy mắt càng lạnh hơn.

 

Bầy tang thi này trước đó tụ tập thành đoàn đã bị đào thải chỉ còn quy mô nhỏ như hiện tại, sức chiến đấu tập thể của bọn chúng so với tang thi bình thường mạnh hơn, Bạch Tư Duệ bỏ ra năm phút đồng hồ mới giải quyết hết thảy tang thi ở ngoài trừ Tiêu Thời, thuận tiện giải cứu cái cổ suýt chút nữa bị cắn của Tiêu Thời.

 

Tiêu Thời lấy một địch nhiều bị không ít tiểu thương, cái cổ cánh tay cái bụng đều có dấu răng cắn ra máu, toàn thân đầy rẩy vết cào, phía trên vết cào đều rướm máu. May là bầy tang thi đều không thực sự muốn cắn cậu, đều vội vã đi Bạch Tư Duệ, Tiêu Thời mới không bị cắn rớt thịt.

 

“Rống rống!!” Tiêu Thời hướng về Bạch Tư Duệ gào thét, đối với việc Bạch Tư Duệ rời đi phi thường không vui.

 

“Rống!” Bạch Tư Duệ càng thêm lớn tiếng mà rống trở lại.

 

Tiêu Thời trong nháy mắt yên tĩnh lại, duệ duệ thật hung, hắn xưa nay không hung dữ qua với ta như thế.

 

Tiêu Thời thẳng tắp mà nhìn Bạch Tư Duệ, sau đó thử dò xét nói: “Duệ duệ~~”

 

Bạch Tư Duệ đang muốn rời đi, nghe vậy bước chân dừng lại, chân mày hơi nhíu lại. Danh tự này, thật quen thuộc.

 

Bạch Tư Duệ do dự một giây sau đó vẫn là nhấc chân hướng nhà kho đi đến. Bên đó còn mấy cánh cửa, trước tiên đi xem xem.

 

“Duệ duệ!” Tiêu Thời rập khuôn từng bước, chăm chú đi theo phía sau Bạch Tư Duệ, bị Bạch Tư Duệ cảnh cáo trừng một cái, lập tức lui về phía sau vài bước, sau đó duy trì khoảng cách an toàn đi theo phía sau Bạch Tư Duệ.

 

Bạch Tư Duệ nhíu nhíu mày, cũng không cản tang thi phía sau nữa. Đối với tang thi đi theo mình, đáy lòng thậm chí còn ẩn giấu một tia vui mừng, không bị hắn dọa sợ vui mừng.

 

Bạch Tư Duệ rất nhanh sẽ kiểm tra xong hết các cánh cửa còn lại, lại đến nhà kho kiểm tra một phen, vẫn không thể nào nhớ được mình muốn tìm cái gì.

 

Có điều lúc này Bạch Tư Duệ ngoài ý muốn không cảm thấy sốt ruột, thẳng thắn ở trong kho hàng tìm một chỗ sạch sẻ đả tọa, chờ mình nhớ lại.

 

“Rống!” Tiêu Thời rống một tiếng lập tức bị Bạch Tư Duệ lia ánh mắt cảnh cáo, lập tức im lặng lại, cẩn thận thận đi vòng quanh bên người Bạch Tư Duệ, nhẹ giọng kêu lên: “Duệ duệ~~”

 

Bạch Tư Duệ ngồi dưới đất, liền thấy cái này không mặc quần áo tang thi ở trước mắt hắn lúc ẩn lúc hiện, thịt nhỏ mềm mại giữa hai chân cũng theo đó lắc lư, theo tang thi đi lại nhẹ nhàng lay động. Cái mông trắng nõn cực kì hấp dẫn, lúc tang thi đi lại còn có thể nhìn thấy một rãnh nhỏ ở giữa, cùng miệng huyệt hồng hào bên trong.

 

Bạch Tư Duệ đột nhiên có chút khó chịu, trực tiếp nhắm mắt dưỡng thần.

 

2 bình luận về “Kế Hoạch Bồi Dưỡng Tang Thi Cấp Thấp – Chương 30”

Bình luận về bài viết này