Tang Thi Yếu Nhất Lịch Sử – Chương 6

Chương 6: Tang thi vây thành

 

Mùa đông đầu tiên ở mạt thế đặc biệt lạnh lẽo, bên ngoài tuyết trắng xóa một vùng. Đối với một người từ nhỏ đã trưởng thành ở phương Nam như Đào Nhạc cũng chưa thấy qua nhiều. Đáng tiếc Đào Nhạc của hiện tại không có thực thể, chỉ có thể thích thú mà ngắm nhìn bên ngoài cửa sổ.

 

Vốn tưởng rằng cuộc sống bình yên, thì lại bị một lời đồn đại phá vỡ hết.

 

Sau đó mọi người trong căn cứ địa ai ai cũng cảnh giác. Sau khi Lưu Đông ra ngoài hỏi thăm tin tức xong, vẻ mặt nghiêm túc quay trở về nhà, khóa trái cửa, sau đó gọi tất cả các thành viên trong nhà đến.

 

Cả nhà Lưu Đông có tám người, hai vợ chồng Lưu Đông, hai vợ chồng Vương Phong, hai anh em Đoàn Vũ còn có Giả Kiếm và đứa con trai bốn tuổi của anh. Đương nhiên người em gái chỉ mới mười tuổi của Đoàn Vũ và Giả Lượng cũng chỉ mới bốn tuổi tự nhiên sẽ không có quyền phát biểu.

 

“Tôi vừa ra ngoài hỏi thăm một chút, tin tức đó có lẽ là thật. Lúc nãy Thiết Trụ ầm thầm nói cho tôi biết, một vài người anh có quan hệ khá thân thiết cậu ấy, hôm qua trong lúc làm nhiệm vụ, nhìn thấy một nơi cách căn cứ địa năm mươi km về phía Bắc, có một số lượng lớn tang thi tụ họp, hơn nữa còn đang di chuyển về hướng của căn cứ địa. Tuy là bởi vì dạo gần đây gió tuyết khá lớn, vì thế tốc độ di chuyển của tang thi khá chậm, nhưng mà… không quá ba ngày sẽ đến chỗ của chúng ta.” Lưu Đông thở dài, hai tay xoa xoa cái trán hơi đau nhức, “Bây giờ tình hình tương đối nghiêm trọng, người nắm quyền trong căn cứ cũng chia thành hai phe. Một phe chủ chiến, muốn chúng ta ở lại chiến đấu với tang thi, bảo toàn căn cứ; phe còn lại thì chủ trương rút lui, bảo toàn thực lực.”

 

“Đại ca… anh nói như vậy có nghĩa là sao đây?” Giả Kiếm khẽ cau mày hỏi lại.

 

“Khó mà nói được, bây giờ hai phe tranh cãi rất dữ dội, trong khoảng thời gian ngắn không thể nào đưa ra quyết định, nhưng mà căn cứ đã bắt đầu canh giữ chặt chẽ, tôi cảm thấy chúng ta phải sớm có sự đề phòng.”

 

“Ý anh là…” Giả Kiếm ngập ngừng một chút, “Muốn chúng ta rút lui trước?”

 

“Chúng ta rút lui hay không để sau hẵng nói, nhưng mà A Phương, vợ của Phong tử A Quyên, còn có Tiểu Lượng con trai cậu và Gia Gia em gái của Đoàn tử phải rút lui trước. Trận chiến lần này thắng bại khó phân, những trận chiến trước đó đều là tiến hành giao chiến quy mô nhỏ với tang thi, giao chiến với quy mô lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên! Hơn nữa ngay cả số lượng chính xác của phe địch cũng không biết, trận chiến này… haiz…” Đang nói Lưu Đông lại rút một gói thuốc nhăn nhúm đến không còn rõ hình dạng từ trong túi ra, rút ra bốn điếu, đưa cho Vương Phong, Đoàn Vũ, Giả Kiếm, sau đó khe khẽ xoay xoay ngón tay, chỉ nhìn thấy một đốm lửa được dấy lên trên ngón tay. Châm lửa cho điếu thuốc đã hơi ẩm, nặng nề mà hít một hơi.

 

“Đúng rồi, chị dâu, trước tiên chị dẫn theo A Quyên cùng bọn trẻ đi trước. Để Đoàn Vũ và Giả Kiếm hộ tống mọi người. Tôi và lão đại cản phía sau.” Vương Phong vừa vặn bắt được điếu thuốc mà Lưu Đông ném qua, dán điếu thuốc lên mũi ngửi một cái, sau đó suy nghĩ chốc lát rồi đề nghị với Lưu Phương và Trần Quyên.

 

“Đúng! Đàn bà con gái như các em còn có bọn trẻ nữa đi một mình thì không an toàn, để hai người Đoàn tử bọn họ đưa các em đi, anh và Vương Phong cũng tương đối an tâm.” Lưu Đông thở ra một hơi, hạ quyết tâm đồng ý nói.

 

“Không, tôi không đồng ý!” Giả Kiếm va Đoàn Vũ đồng thanh.

 

“Em và bọn trẻ cũng không đồng ý!” Lưu Phương đứng dậy, nhìn vào mắt Lưu Đông kiên quyết nói.

 

Trần Quyên ôm Giả Lượng mới bốn tuổi nhìn những người nhà trước mặt mình, giận tái mặt, nói: “Em cũng sẽ không bỏ đi như vậy đâu!”

 

Mặc dù Đoàn Gia Gia chỉ mới mười tuổi, nhưng lại nghe hiểu anh hai của mình muốn mình và thím đi trước, vội vàng chạy đến ôm lấy Đoàn Vũ: “Em không muốn rời xa anh hai! Cũng không muốn rời xa chú Lưu và chú Vương!”

 

Mà Giả Lượng lúc bắt đầu vẫn ngoan ngoãn ngồi trong lòng Trần Quyên, nhưng mà lúc này lại cố chấp đứng dậy, giơ hai tay ra, vừa rơi nước mắt vừa lóng ngóng vụng về nói với Giả Kiếm: “Con không muốn rời xa cha! Cha ôm ôm…”

 

Giả Kiếm đón lấy con trai từ Trần Quyên đưa qua, vỗ vỗ vào lưng Giả Lượng: “Ừ, cha không đi cha không đi!” Sau đó quay đầu nói với Lưu Đông đang ngồi trên băng ghế còn có Vương Phong đang nằm ngửa mặt trên sô pha: “Không phải lúc đầu đã nói rồi sao? Đã nói có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu sao? Tại sao lại để tôi và Đoàn Vũ đi trước, như vậy không công bằng! Chúng ta là một thể mà, nếu muốn đi thì cùng nhau đi, cùng tiến cùng lùi, đại ca, anh không thể xem chúng tôi là loại người tham sống sợ chết được.”

 

Đoàn Vũ: “Đúng! Phong tử, lão đại, khoảng thời gian này, bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu nguy cơ chúng ta đều vượt qua được, không hề bỏ rơi một người nào trong số tám người chúng ta. Trong thời mạt thế, rất nhiều người đều là đại nân lâm đầu các tự phi*, nhưng mà chúng ta… quả thật là đã giúp đỡ lẫn nhau cùng đi tới trên suốt đoạn đường này, bất kỳ người nào trong chúng ta cũng sẽ không bỏ rơi đối phương, vì thế… muốn đi cùng nhau đi!”

 

Giả Kiếm: “Đúng!”

 

Trần Quyên: “Đúng rồi!”

 

Lưu Phương: “Đông tử!”

 

Lưu Đông nhìn ánh mắt mong đợi của mọi người, khẽ cắn răng, gật gật đầu: “Vậy ngay lập tức đi thu dọn đồ đạc thôi. Bây giờ đã bắt đầu canh gác chặt chẽ trên toàn căn cứ rồi, chúng ta nhân lúc còn chưa phong tỏa nhanh chóng rút lui.”

 

Mọi người gât đầu, chia nhau quay về phòng bắt đầu thu dọn đồ đạc.

 

Đào Nhạc nghe đến đây, cũng vội vội vàng vàng chạy trở về tủ chứa đồ, muốn đem theo những ngọn nến còn dư lại cùng nhau chạy trốn. Kết quả vừa nhìn đến tủ chứa đồ… liền phát hiện một bao nến đầy ắp đã bị bản thân ăn đến không còn sót lại cây nến nào.

 

Vẻ mặt Đào Nhạc buồn rười rượi, quả nhiên là gần đây trải qua cuộc sống quá mức an nhàn, hoàn toàn quên mất thức ăn cũng có hạn… mà vẻn vẹn chỉ có một chút đồ đạc như vậy, đã bị mình tiêu hao sạch sẽ, Đào Nhạc cũng không có chút khái niệm nào về việc dự trữ thức ăn… vì vậy vào một khoảnh khắc trước khi chạy trốn mới phát hiện bản thân mình đến cả một chút ít đồ dự trữ cũng không có. Nhớ lại tình hình lúc bản thân theo nhóm người Lưu Đông ra ngoài đi loanh quanh. Có vẻ hình như là có một góc trong cửa hàng mua bán có nến, lúc đó còn nghĩ mạt thế rồi, nến cũng chẳng có tác dụng gì, đợi đến khi nào cậu ăn chán rồi thì có thể từ từ thay đổi khẩu vị.

 

Nghĩ đến đó, Đào Nhạc chuẩn bị chạy đến cửa hàng buôn bán nhỏ kia. Quay đầu nhìn thử trong phòng, nghĩ rằng họ vẫn còn thụ dọn đồ đạc thêm một lúc nữa, bản thân lại vụt đi vụt về như thế hẳn là rất nhanh, đến lúc đó cùng một nhóm người như vậy cùng nhau chạy trốn.

 

Thật ra Đào Nhạc cũng không phải là không nghĩ đến việc tìm một dị năng giả còn mạnh hơn so với nhóm người Lưu Đông. Nhưng mà so với những người không quen thuộc kia, Đào Nhạc cảm thấy một nhóm người như vầy, có tình người, nghĩa khí, tình bạn, tình thân, những tình cảm đó đều làm cho Đào Nhạc cảm nhận được sự ấm áp, cảm thấy vui vẻ vì ở mạt thế mà vẫn còn một nhóm người như vậy. Mặc dù trải qua những ngày tháng khó khăn căng thẳng, nhưng mà ngẩng lên không hổ thẹn với trời cao, cúi xuống không hổ thẹn với đất bằng, không hổ thẹn với bất kỳ người nào hết. Họ chưa từng làm bất kỳ chuyện bỉ ổi, thấp hèn nào, cuộc sống bây giờ đều là dựa vào năng lực của bản thân mà giành lấy được. Làm cho Đào Nhạc cảm thấy đồng hành với một nhóm người như vậy sẽ an toàn, thoái mái, an tâm.

 

Đào Nhạc bay về địa điểm trong trí nhớ của bản thân mình.

 

Cửa hàng mua bán là một dạng địa điểm mua bán mới xuất hiện sau mạt thế, mua đồ ở chỗ này không phải dùng tiền để trao đổi, mà là lấy vật đổi vật. Sau đó trở thành ông chủ cửa hàng của nơi cung cấp hàng hóa này, trích phần trăm từ trong đó. Đương nhiên tỷ lệ phần trăm được trích từ một cửa hàng mua bán nằm ở một khu vực tốt diện tích rộng cũng tương đối nhiều. Mà cửa hàng mua bán kia trong trí nhớ của Đào Nhạc, tuy rằng mặt tiền không lớn, vị trí cũng nằm ở một nơi khá vắng vẻ trong căn cứ địa, có điều cũng chính vì như vậy, phần trăm mà chủ cửa hàng trích ra cũng không nhiều, giá cả cũng hợp lý hơn nhiều, chính vì như vậy, nhóm người Lưu Đông thường hay đến cửa hàng nhỏ này để đổi một vài món đồ, Đào Nhạc mới có thể quen thuộc địa hình như vậy.

 

Đến cửa hàng, cửa thì khóa chặt, nhưng mà điều này cũng không thể ngăn cản được hành động của Đào Nhạc, trực tiếp lách qua khe cửa chui vào. Nhìn thấy một rương nến như vậy, Đào Nhạc hoàn toàn không hề hổ thẹn chút nào vì thân phận tên trộm của mình, dù sao thì cũng là mạt thế rồi… còn ai quan tâm đến ai chứ? Trong thời đại dùng thực lực để nói chuyện này, nắm đấm mới là đạo lý quyết định. Có thể cướp đồ của người khác cũng là một loại thực lực! Hơn nữa so với của cái của những người khác mà nói, Đào Nhạc chẳng qua chỉ lấy một ít nến mà thôi, thứ nhất nến đối với bọn họ cũng vô dụng, dù sao thì nhìn vào lớp bụi dày tầng tầng lớp lớp kia được tích lũy trên gương, cũng có thể nhìn ra được; hai là thức ăn, thuốc men, quần áo vải vóc vật dụng hàng ngày có giá trị ở mạt thế cậu không hề động đến chút gì hết.

 

Nhưng mà hiển nhiên… Đào Nhạc đã quên mất điều căn bản nhất, đó chính là cậu thân là một quỷ hồn — căn bản là không di chuyển nổi chiếc rương nến này, cũng không thể nào mang rương nến này đi. Hai tay Đào Nhạc ôm lấy rương nến, nước mắt mịt mù không nỡ buông tay… nhiều đồ ăn như vậy, dựa theo khẩu phần ăn 3 ngày 1 cây nến, cũng đủ cho cậu ăn trong 1 năm đấy! Làm sao có thể từ bỏ đây? Cảm giác đói bụng thiệt tình là không tốt nha! Đào Nhạc nhớ đến những ngày tháng bản thân ở trong phòng ngủ mơ mơ hồ hồ ấy, nghĩ rằng cũng bởi vì đói bụng nên mới mê man ngủ cả ngày để bổ sung năng lượng.

 

Hay là… ở lại đây?

 

Không không… không được! Tang thi gì đó… rất nguy hiểm!

Quỷ hồn gì chứ, cứ cho là tang thi không sờ được, cũng không nhìn thấy, Đào Nhạc cậu sợ gì chứ?

 

Nhưng mà… tang thi gì đó, thiệt tình là rất xấu, hơn nữa còn không biết vệ sinh, trên người tanh tưởi rất khó chịu…

Vậy bằng lòng chết đói sao? Hay là bị buồn nôn một chút đây?

Nội tâm Đào Nhạc chia thành hai phe, một phe cho rằng vì cái ăn chuyện gì cũng đều có thể từ bỏ hơn nữa bản thân là quỷ có thể sợ cái gì chứ? Còn phe còn lại cho rằng, không phải chỉ là đồ ăn thôi sao, đến đâu cũng có, chạy trốn bảo toàn tính mạng trước rồi tính sau.

 

Hai bên so sánh một hồi, Đào Nhạc cảm thấy đều có lý, hoàn toàn khó mà lựa chọn được!

 

Thời gian cứ từng phút từng giây trôi qua, cho đến khi tiếng còi cảnh báo vang lên trong căn cứ địa, Đào Nhạc mới nhớ đến bây giờ là khoảng thời gian cấp bách.

 

Tiếp sau đó trong căn cứ địa truyền đến tiếng loa phát thanh: “Báo động! Báo động! Căn cứ địa gặp phải tập kích bất ngờ từ rất nhiều tang thi! Căn cứ địa gặp phải tập kích bất ngờ từ rất nhiều tang thi! Mọi người hãy chuẩn bị tốt công tác kháng địch! Chuẩn bị tốt công tác chiến đấu!!!”

 

Đào Nhạc vừa bay đến cửa, liền nhìn thấy người người đang chạy qua chạy lại trên đường, ngay cả nơi vắng vẻ này cũng có người đến người đi, nghĩ đến… không chừng… có lẽ… mọi người đều chuẩn bị chiến đấu rồi.

 

Đào Nhạc lùi vào trong phòng, ôm lấy cái rương nến kia, trốn ở một góc, tự nói với chính mình: “Tang thi sẽ không chú ý đến mình, sẽ không ăn mình! Mình là một quỷ hồn, không ai có thể phát hiện được…”

 

Dù sao thì ra ngoài cũng không hẳn có xe có thể ra khỏi thành, đoán chừng nhóm người Lưu Đông cũng không thể đi được rồi, nếu đã như vậy thì không bằng cứ trốn ở trong phòng. Có lẽ sẽ không có tang thi gì đó đến chỗ này đâu…

 

 

 

 

 

 

2 bình luận về “Tang Thi Yếu Nhất Lịch Sử – Chương 6”

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

%d người thích bài này: