☆, Chương 27:
Bạch Tư Duệ giảm tốc độ cùng cường độ, chờ đợi Tiêu Thời hoàn hồn.
Tiêu Thời trong nháy mắt thất thần đó, ánh mắt không có tiêu cự nhìn phía trên, một hồi lâu mới dần dần tỉnh táo. Tiêu Thời ngơ ngác mà nhìn Bạch Tư Duệ, vừa trải qua cảm thụ xa lạ, Tiêu Thời hoảng hốt cảm thấy, mình và duệ duệ quan hệ tốt như vậy rất không bình thường, còn là không bình thường thế nào, Tiêu Thời cũng không biết.
“Thích không?” Bạch Tư Duệ ngừng lại, mặt mày mang cười mà nhìn Tiêu Thời.
“Duệ duệ” Tiêu Thời mềm mại kêu một tiếng, ngẩng đầu lên liếm liếm cằm Bạch Tư Duệ.
Trong lòng Bạch Tư Duệ giống như bị vuốt mèo cào một cái, lồng ngực dập dờn lên từng trận vui sướng mà chua xót. Bạch Tư Duệ thuận thế ngậm chóp mũi Tiêu Thời, liếm hôn đến trên môi cậu, dán vào môi Tiêu Thời nói: “Tiểu Thời, em như vậy anh thật thích, chúng ta sau này vẫn luôn giống thế này có được hay không?”
“A a” Tiêu Thời nhẹ nhàng đáp lại nói, âm thanh so với bình thường mềm nhẹ hơn rất nhiều.
Tiêu Thời phía trên vui vẻ, phía dưới liền bắt đầu bất mãn mà đòi lấy, từng chút từng chút hút lấy phân thân bừng bừng sức sống của Bạch Tư Duệ.
“Ừm!”
Bạch Tư Duệ rên lên một tiếng, lập tức cười trêu: “Còn chưa vừa lòng sao? Được, vậy thì anh thỏa mãn em.”
Bạch Tư Duệ nói, đem chân Tiêu Thời quấn lên eo mình, mạnh mẽ xỏ xuyên lên.
Tiêu Thời cảm giác được ở tư thế này ‘Chân giò hun khói’ ăn càng nhiều, liền kẹp chặt hai chân, cùng thân thể Bạch Tư Duệ dính càng chặt hơn, thân thể Tiêu Thời cũng theo động tác của Bạch Tư Duệ mà trập trùng lên xuống, trong miệng thỉnh thoảng tràn ra từng tiếng rên rỉ hưởng thụ…
Ánh nắng buổi chiều tươi sáng, rọi qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào trong một mảnh ánh sáng ấm áp, soi sáng hai người đang giao triền chồng lên nhau.
Một hồi mây mưa qua đi, Bạch Tư Duệ rút phân thân ra, nơi giao hợp của hai người phát ra một tiếng ‘phốc’, trong không gian nho nhỏ càng vang vọng hơn.
Bạch Tư Duệ nằm xuống sát bên Tiêu Thời, một tay crống đầu nhìn Tiêu Thời, khóe miệng không tự chủ nhếch lên.
Tiêu Thời da dẻ tuy rằng vẫn trắng bệch, nhưng hiện tại loại trắng nộn nộn kia lại có khí sắc sự sống. Một chùm tia sáng mặt trời chiếu vào trên mặt Tiêu Thời, có thể nhìn thấy một tầng lông tơ mềm mại, thậm chí còn có thể nhìn thấy mạch máu dưới làn da phấn hồng. Đôi môi cậu tái nhợt cũng đã có chút màu đỏ nhàn nhạt, lúc khẽ nhếch lên, đáng yêu lại non nớt. Nhìn qua một chút, khuôn mặt so với ngày trước còn xinh đẹp hơn mấy phần. Lại phối hợp Tiêu Thời trời sinh mặt con nít, tinh xảo giống như dùng máy tính kết hợp các bộ phận đẹp nhất lại với nhau.
Thì ra tang thi cũng không phải sinh vật xấu xí, bọn chúng so với nhân loại lại càng xinh đẹp, chỉ là đại đa số tang thi không có cơ hội thay đổi mà thôi.
“Em thật đẹp.” Bạch Tư Duệ không khỏi xem đến ngốc ra, kìm lòng không được thốt lên.
“Duệ duệ~~” Âm thanh Tiêu Thời có chút khàn khàn, còn mang theo một chút tình dục.
Tiêu Thời thoả mãn nằm trên thảm lông tiêu cơm, nghe thấy âm thanh của Bạch Tư Duệ thì nghiêng đầu nhìn sang, sau đó thân mật liếm liếm gò má Bạch Tư Duệ, hồi đáp: “Ta thật là đẹp mắt.”
“Phốc! Còn có thể tự khen chính mình như vậy sao?” Bạch Tư Duệ còn chưa nói xong, thân thể đã chấn động một trận, Bạch Tư Duệ nắm chặt bả vai Tiêu Thời nói: “Tiểu Thời, em nói cái gì? Em lặp lại lần nữa!”
Tiêu Thời nghiêng đầu, nhìn Bạch Tư Duệ lại nói một lần: “Ta thật là đẹp mắt!”
Tiêu Thời đọc từng chữ rõ rõ ràng ràng, âm thanh cũng trầm ổn đi không ít, không giống như trước kia không krống chế được âm vực, cùng người bình thường không khác nhau chút nào.
“Tiểu Thời! Em biến đổi rồi?” Bạch Tư Duệ đầu tiên là kinh hỉ, nói xong sắc mặt liền thay đổi một hồi.
“Duệ duệ, ăn ngon~~” Tiêu Thời ôm lấy Bạch Tư Duệ, ngẩng đầu nhìn Bạch Tư Duệ nói, đã khôi phục ngữ khí ấu trĩ như bình thường.
Bạch Tư Duệ do dự một hồi mới hỏi: “Vậy em còn nhớ Lâm Linh không?”
Tuy rằng hắn có lòng tin sẽ khiến Tiêu Thời yêu mình, mà hiện tại cơ bản cũng đã thành công, nhưng Lâm Linh dù sao cũng là cô gái mà Tiểu Thời yêu, Bạch Tư Duệ đối với sự tồn tại của cô phi thường chú ý, Tiểu Thời dù sao cũng là bị cô ta cắn chết. Nếu như có thể, Bạch Tư Duệ thật muốn làm cho những dấu vết của nữ nhân này triệt để biến mất khỏi thế gian. Nghĩ đến hình ảnh Lâm Linh cùng Tiểu Thời ở cùng nhau, Bạch Tư Duệ sắc mặt liền trở nên âm trầm.
“Duệ duệ?” Tiêu Thời nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn Bạch Tư Duệ, hiển nhiên nghe không hiểu ý của hắn, chỉ biết là Duệ Duệ đang không cao hứng.
Bạch Tư Duệ nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, có mất mát, có vui mừng. Tiểu Thời tỉnh lại, có thể sẽ không tiếp thu hắn, nếu như vậy, hắn tình nguyện Tiểu Thời vẫn bộ dáng này, chí ít hắn có thể hoàn toàn nắm giữ cậu.
Tiêu Thời nhìn ra Bạch Tư Duệ không vui, mím mím miệng, sau đó học ngữ điệu của Bạch Tư Duệ nói: “Vậy ngươi nhớ được Lâm Linh à.”
“Ây… Anh đương nhiên nhớ! Được rồi, chúng ta rời giường đi, nên rời đi rồi. Em muốn mặc quần áo màu gì?” Bạch Tư Duệ ôm Tiêu Thời cười hỏi.
“Rống~~” Tiêu Thời tâm tình tốt đáp lại, tuy rằng cậu nghe không hiểu điều mà Bạch Tư Duệ nói.
“Vậy anh quyết định giúp em.” Bạch Tư Duệ nhìn không gian một chút, không gian kích cỡ tương đương căn phòng nhỏ chật ních đủ loại đồ vật, hắn bỏ vào cái gì vẫn còn nằm y chỗ đó, làm người khác xem đến hoa cả mắt.
Bên trong không gian không bị sức hút của trái đất, Bạch Tư Duệ tiện tay với vào nồi, niêu, bát đũa, lương thực cùng với mấy vật nặng đều trôi nổi bồng bềnh giữa không trung, đồ vật thừa ra thì lít nha lít nhít chen cùng nhau, cũng không biết quần áo nằm ở góc nào.
Bạch Tư Duệ nghĩ đến việc lên núi, đành thu dọn không gian một chút, không gian hiện giờ quá loạn, chắc chỉ có thể ủy khuất Tiêu Thời mặc quần áo dơ một lúc đã. Bạch Tư Duệ nhặt quần áo Tiêu Thời lên nhìn một chút, bên trên tràn đầy vết bẩn, đặc biệt là trước ngực cùng bụng, chỗ thì có ít máu chỗ thì là tinh dịch, thực sự có chút không thể mặc nữa.
Tiêu Thời một tay crống cằm, nghiêm túc nhìn Bạch Tư Duệ bận bận bịu bịu, không chút nào quan tâm chính mình còn đang trần truồng.
“Tiểu Thời, chờ anh một chút, anh vào không gian tìm cho em một bộ quần áo, đừng có chạy lung tung a.”
“Rống ô~~” Tiêu Thời crống cằm đáp lại một tiếng, trong đầu hồi tưởng lại từng chữ từng chữ Bạch Tư Duệ nói một lần. Cậu hiện tại đã có thể nhận biết mỗi một chữ mà Bạch Tư Duệ nói, nhưng vẫn còn không rõ ý tứ trong đó.
Bạch Tư Duệ hít một hơi, nín thở tiến vào trong không gian.
Không gian nhìn thì thấy chen chúc, kì thật trong đó khe hở rất nhiều, Bạch Tư Duệ đi vào liền đẩy vật tư cản đường ra, để trống không ít chỗ.
“Duệ duệ!” Bạch Tư Duệ ở trước mắt Tiêu Thời biến mất không thấy tăm hơi, Tiêu Thời đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó hô to một tiếng. Không có bất kỳ ai đáp lại, Tiêu Thời không khỏi cuống lên, quay đầu nhìn khắp nơi trong phòng.
Không gian đem thế giới bên ngoài hoàn toàn cô lập, Bạch Tư Duệ không nghe thấy âm thanh của Tiêu Thời, bởi vậy cũng không phát hiện cậu khủng hoảng, còn cho rằng Tiêu Thời đang bé ngoan ngồi xổm tại chỗ chờ.
Bên trong không gian nhiệt độ không đổi, so với bên ngoài lạnh lẽo thì nhiệt độ còn có chút ấm áp hơn một ít, khiến người ta có loại cảm giác thư thích như đang tắm suối nước nóng, mỗi lỗ chân lông đều tự nhiên mở ra, hấp thu khí tức tinh khiết.
Bạch Tư Duệ vốn đang nín thở, vừa tiến vào liền không khỏi thả lỏng thân thể, không để ý hít một hơi.
“A? Thì ra trong không gian có dưỡng khí.” Bạch Tư Duệ kinh ngạc nói, hít sâu một hơi. Còn rất trong lành!
Trong không gian dưỡng khí so với bên ngoài trong lành hơn nhiều lắm, không có một tia tạp chất, cũng không giống không khí lành lạnh sâu trong vùng rừng rậm, ôn ôn hòa hòa, Bạch Tư Duệ nhất thời cảm giác thân thể trong ngoài đều như ngâm trong ôn tuyền, năng lượng trong thanh thể cũng mạnh hơn, thi độc bị hắn áp chế tựa hồ cũng yên tĩnh đi rất nhiều.
“Duệ duệ! Rống rống rống!!!” Tiêu Thời sốt ruột rống to, thân thể trần truồng đứng trong phòng nhìn chung quanh.
Duệ duệ không thấy, duệ duệ đi nơi nào?
Lúc đi vào cửa đã bị duệ duệ chặn lại, chỉ còn lại một ‘lỗ hổng’ lớn trên tường thôi.
Tiêu Thời đứng trước cửa sổ hô to một tiếng, nhận định Bạch Tư Duệ là từ nơi này đi ra ngoài. Liền nằm nhoài trên cửa sổ, hai tay dùng sức đẩy một cái. Theo lực Tiêu Thời đẩy ra, thân thể dán trên cửa sổ của cậu lập tức té xuống, đầu nặng nề đập vào xi măng trên đất, phát ra một tiếng ‘Oành’ của vật nặng va chạm, sau đó thân thể cũng lật lại.
“Rống” Tiêu Thời nhất thời khó chịu rống lên một tiếng, nằm ngửa trên đất, thân thể trong nháy mắt không thể động đậy, chỉ là ánh mắt không có một chút biến hoá nào, tràn đầy hoang mang cùng lo lắng.
Không lâu lắm, tóc trên đỉnh đầu Tiêu Thời bị nhiễm ướt một mảnh. Tiêu Thời hơi nhúc nhích một chút, sau đó nỗ lực ngồi dậy. Động tác của Tiêu Thời ảnh hưởng đến vết thương trên đầu, một dòng máu tươi chảy ra, theo sợi tóc chảy xuôi rồi rơi trên mặt đất, ướt nhẹp một mảnh xi măng khô ráo.
“Tiểu Thời!”
Bạch Tư Duệ tựa như có cảm giác, trong lòng không biết vì sao run lên một cái.
Đúng rồi, quần áo. Bạch Tư Duệ đột nhiên nhớ đến mục đích mà bản thân tiến vào đây, sợ Tiêu Thời ở bên ngoài gặp phải nguy hiểm, liền nhanh chóng tìm kiếm trong một đóng vật tư. Trong không gian không thiếu đồ vật nặng, nhưng Bạch Tư Duệ chỉ cần nhẹ nhàng vung tay lên, túi lương thực nặng gần trăm cân liền nhẹ nhàng di dời.
Bạch Tư Duệ tìm trong đóng quần áo, chọn một cái áo màu lam nhạt cùng một cái quần vải kaki màu sắc bình thường, phối hợp với nhau khá trẻ, Tiêu Thời xưa giờ chưa từng mặc như vậy.
Tưởng tượng dáng dấp Tiêu Thời mặc bộ quần áo này vào, Bạch Tư Duệ tâm tình tốt lên, ôm quần áo lui ra ngoài.
Ai biết từ không gian đi ra, phòng an ninh thế nhưng lại không có bóng dáng Tiêu Thời, Bạch Tư Duệ hoảng hốt, hô lớn: “Tiểu Thời!”
Bạch Tư Duệ nhanh chóng nhìn quét một vòng quanh phòng an ninh, thấy chỉ có cửa sổ mở ra, Tiểu Thời hẳn là từ cửa sổ chạy mất. Bạch Tư Duệ áo não không thôi, đều là do hắn ở trong không gian quá lâu, lẽ ra nên mang Tiểu Thời cùng vào không gian mới phải.
Bạch Tư Duệ vừa nghĩ vừa gọn gàng nhảy ra ngoài, nhanh chóng chạy vài bước. Bạch Tư Duệ giống như nghe được cái gì, bước chân dừng lại, có máu tanh!
Bạch Tư Duệ quay đầu lại, liền thấy trên xi măng khô ráo trắng bệch có một bãi máu nhỏ, vẫn còn ở trạng thái lỏng. Bạch Tư Duệ sờ sờ, còn rất mới, hiển nhiên là mới vừa lưu lại. Lẽ nào Tiêu Thời ở đây cắn người? Màu máu đỏ tươi như thế, tang thi sẽ không có, chí ít Tiêu Thời mấy lần trước chảy máu màu sắc đều không tươi đẹp như vậy.
Bạch Tư Duệ dùng ngón tay lấy chút máu ngửi một cái, thân thể bỗng cứng lại. Máu có mùi hôi, đây là máu của tang thi!
“Tiểu Thời!” Bạch Tư Duệ trong lòng khẽ động, nơi này không có vật gì sắc bén, coi như Tiểu Thời có ngã xuống cũng không thể chảy máu, trừ phi bị đập vào đầu.
Tiểu Thời là tang thi, vốn vào thời điểm không có lợi ích tranh đấu sẽ không làm ra công kích, nhân loại bình thường cũng sẽ không không có chuyện gì làm lại đi tìm tang thi liều mạng.
Chỉ có một khả năng, tên Đồng Vũ Đông ở phía đông kia!
Bạch Tư Duệ nắm chặt hai tay, ánh mắt nhất thời trở nên nguy hiểm. Đồng Vũ Đông, tôi vốn đã không muốn cùng cậu tính toán, nhưng cậu ngàn vạn lần không nên, một mực động Tiểu Thời của tôi, tôi nhất định phải cho cậu trả cái giá thật lớn!
Bạch Tư Duệ nghĩ thông suốt tất cả, liền nhấc lên hướng về siêu thị chạy đi…