Kế Hoạch Bồi Dưỡng Tang Thi – Chương 25

☆, Chương 25: Hồi hai

 

Đồng Vũ Đông liếc mắt nhìn Đổng Thanh Tuyết, lạnh lùng nói: “Câm miệng, cô cút ra ngoài cho tôi.”

 

Đổng Thanh Tuyết cả kinh, hoảng hốt vội nói: “A Đông…”

 

“Đi ra ngoài!”

 

“… Được rồi.” Đổng Thanh Tuyết vừa kinh vừa sợ, cúi thấp đầu đáp một tiếng liền ra khỏi nhà kho.

 

A Đông sẽ không hiểu lầm đi, ả cái gì cũng đều chưa làm a! Đổng Thanh Tuyết tuy là như thế nghĩ, nhưng trong lòng vẫn có chút chột dạ, suy nghĩ cân nhắc nên làm sao lấy lòng Đồng Vũ Đông.

 

Bạch Tư Duệ ở thương trường lăn lộn bao năm, hạng người gì chưa từng thấy, đối với tâm tư của nữ nhân này so với Đồng Vũ Đông còn nhìn thấu sớm hơn. Bạch Tư Duệ trong lòng cười lạnh vài tiếng, im lặng không lên tiếng xem cuộc vui, thuận tiện giúp Tiêu Thời sửa sang lại quần áo một chút.

 

“Rống!” Phía dưới khẩu trang Tiêu Thời đều ướt, âm thanh xuyên qua khẩu trang ẩm ướt có chút mơ hồ. Tiêu Thời muốn lấy khẩu trang xuống, nhưng Duệ Duệ gắt gao giữ chặt cậu, cậu không có cơ hội ra tay, Tiêu Thời không thể làm gì khác hơn là dùng miệng ở trên người Bạch Tư Duệ ma sát.

 

Bạch Tư Duệ có chút đau lòng Tiêu Thời, nhưng vì không để bại lộ tầm quan trọng của Tiêu Thời đối với hắn, Bạch Tư Duệ khó khăn nhịn xuống kích động muốn đem Tiêu Thời ôm vào trong ngực.

 

Đồng Vũ Đông trong nháy mắt liền thu hồi tâm tình, ung dung cười nói: “Anh chỉ cần gia nhập với chúng tôi thì cũng không cần làm những chuyện bắt gà trộm chó này, làm một người quang minh chính đại phải tốt hơn chứ! Hơn nữa-” Đồng Vũ Đông liếc nhìn tang thi đối diện đang ‘làm nũng’ với Bạch Tư Duệ, khóe miệng giật giật, bình tĩnh nói: “Hơn nữa anh còn có thể chuyên tâm thuần dưỡng tang thi, hoặc là lại dưỡng thêm một nữ tang thi cho nó làm bầu bạn, một mũi tên trúng mấy chim, cớ sao mà không làm?”

 

Bạch Tư Duệ đột nhiên nghiêm mặt, trong bóng tối tay nắm chặt tay Tiêu Thời, ánh mắt lạnh nhìn Đồng Vũ Đông tự ý chủ trương: “Cũng như nhau thôi, mọi người đều biết chỉ có người sống mới hưởng được phúc. Nhưng tang thi của Bạch mỗ sẽ ăn thịt người a, nuôi ở nơi này ai cũng sẽ không yên tâm, cảm tạ hảo ý của Đồng tiên sinh, cáo từ!”

 

Bạch Tư Duệ nói xong cũng ôm Tiêu Thời nhảy xuống.

 

“Đứng lại!”

 

Đồng Vũ Đông cũng mau chóng nhảy xuống theo, một tay vỗ lên vai phải Bạch Tư Duệ, còn chưa kịp đụng vào vải áo của Bạch Tư Duệ, đối phương đã gọn gàng nhanh chóng né đi rồi.

 

Đồng Vũ Đông thuận thế xoay người một cái chặn ở cửa, mặt dày mày dạn nói: “Muốn đi cũng được, có điều anh làm hỏng nhiều đồ vật của tôi như vậy, dù sao cũng nên bồi thường một chút chứ. Tôi cũng không làm khó anh, đem con tang thi này cho tôi chơi đùa hai ngày, yêu cầu này không tính quá đáng đi!”

 

“Rống rống!” Đồng Vũ Đông vừa tới gần Bạch Tư Duệ Tiêu Thời liền rống to, con mắt chết nhìn chòng chọc Đồng Vũ Đông. Tiêu Thời xoắn xuýt nghĩ: đến cùng là ăn chân giò hun khói hay là ăn thịt thịt đây? Người này xem dáng vẻ cũng ăn thật ngon.

 

Thân thể dị năng giả ẩn chứa các loại năng lượng mạnh mẽ, chỗ tốt đối với tang thi cũng so với người bình thường lớn hơn nhiều. Tiêu Thời từ trước đó đã luôn được Bạch Tư Duệ dùng máu của mình dưỡng cho no, vì lẽ đó mới cảm thấy Vương Đạo Viễn còn lâu mới ăn ngon như Bạch Tư Duệ. Hiện tại Đồng Vũ Đông cũng là bởi vì điểm ấy.

 

“Ha ha, tiểu tang thi!” Đồng Vũ Đông thừa cơ bóp bóp mặt Tiêu Thời. Ấy? Còn rất co dãn nha.

 

“Cút ngay!” Bạch Tư Duệ giận dữ, một cước mạnh mẽ quét về phía Đồng Vũ Đông.

 

“Oa!” Đồng Vũ Đông kêu to tránh ra, hiểm hiểm tránh thoát công kích của Bạch Tư Duệ.

 

Bạch Tư Duệ này đến cùng là dị năng gì a? Ban đầu thấy hắn vẫn trốn tránh, Đồng Vũ Đông còn tưởng rằng hắn cũng là dị năng tốc độ. Tốc độ của Bạch Tư Duệ nhanh nhưng thân thể hắn không hẳn cũng như vậy, vì lẽ đó Đồng Vũ Đông vẫn cảm thấy đối phương nằm trong lòng bàn tay của mình. Lại không nghĩ rằng Bạch Tư Duệ này không chỉ có tốc độ nhanh, lực bộc phát cũng cường hãn, khí lực càng là rất lớn. Một cước này khí thế như cầu vồng, mang theo một tia gió lạnh lẽo, trong đó ngầm có ý cảnh cáo, nếu như bị đá trúng, Đồng Vũ Đông tin tưởng mình ít nhất phải gãy mấy chiếc xương sườn.

 

Quả nhiên là núi cao còn có núi cao hơn, Đồng Vũ Đông vì có dị năng cùng một thân bản lãnh mới có thể ở tận thế ăn sung mặc sướng, không bị đánh bại. Thành ra luôn có chút suy nghĩ ‘Độc Cô Cầu Bại’, giờ đã gặp phải một đối thủ mạnh mẽ như vậy rồi.

 

“Nếu như tôi nhất định phải có được tang thi này của anh thì sao?” Háo thắng trong lòng Đồng Vũ Đông cũng dâng lên, vốn chỉ có năm phần hứng thú, hiện tại cũng bị Bạch Tư Duệ kích thích đến nhất định phải có được con tang thi kia, lại thừa cơ so chiêu qua với hắn.

 

“Muốn chết!” Bạch Tư Duệ nói xong, tay khiên Tiêu Thời phát động một đợt công kích khác. Vừa vặn hắn đang muốn để Tiêu Thời có một bữa ăn ngon, Đồng Vũ Đông này liền đưa tới cửa, không cần thì phí.

 

Đồng Vũ Đông thu hồi khuôn mặt tươi cười, toàn lực đối phó Bạch Tư Duệ. Không nghĩ tới vừa Bạch Tư Duệ còn chưa lộ ra thực lực chân chính, mới qua lại vài ba chiêu Đồng Vũ Đông đã rơi vào thế hạ phong. Bạch Tư Duệ không chỉ có sức lực vô cùng lớn, mà thân thủ còn cực kì linh hoạt, động tác xảo quyệt tàn nhẫn, hiển nhiên là học qua võ thuật chuyên nghiệp, Đồng Vũ Đông căn bản là không cách nào cùng Bạch Tư Duệ đối đầu, vất vả né tránh vài công kích của Bạch Tư Duệ liền đã khiến y quá sức.

 

“Rống!” Tiêu Thời bị Bạch Tư Duệ lôi kéo lúc ẩn lúc hiện, hai chân cứng ngắc miễn cưỡng theo sát sau bước chân Bạch Tư Duệ.

 

Đồng Vũ Đông phát hiện Tiêu Thời chính là một nhược điểm, một bên né tránh một bên cùng Bạch Tư Duệ kéo dài khoảng cách.

 

Chiến cự kéo dài, Tiêu Thời liền thành gánh nặng của Bạch Tư Duệ. Bạch Tư Duệ tuy rằng có thể tự vệ, nhưng không thể nhanh chóng giải quyết Đồng Vũ Đông. Chờ Đồng Vũ Đông phiền nhất định sẽ gọi người hỗ trợ, đến lúc đó nhiều người liền càng khó giải quyết. Không chỉ chặn đường, còn có thêm dị năng giả tốc độ, Tiêu Thời có thể sẽ bị thương trong lúc hỗn loạn.

 

“Tiểu Thời, đứng ở chỗ này đừng nhúc nhích, anh rất nhanh sẽ quay lại.” Bạch Tư Duệ tỉnh táo đưa ra quyết định, buông tay Tiêu Thời ra, cực nhanh nhằm phía Đồng Vũ Đông, dự định nhanh chóng giải quyết.

 

Bạch Tư Duệ bỏ được gánh nặng khí thế quanh thân càng mạnh mẽ, giống như dã thú phá xác mà ra, thế như thiểm điện vọt tới trước mặt Đồng Vũ Đông, cho y một đòn ngay mặt.

 

Đệt! Vừa nãy đã biến thái như vậy mà thực lực vẫn còn có giữ lại! May là y cũng chỉ dùng tám phần mười thực lực. Đồng Vũ Đông không dám tiếp tục có chút giữ lại, thân thể quỷ mị lướt đi, tránh thoát một đòn trí mạng của Bạch Tư Duệ.

 

Bạch Tư Duệ híp híp mắt, lần nữa công kích đến.

 

Cho dù Đồng Vũ Đông tốc độ có nhanh hơn nữa, cũng không thể đảo lộn sự thật là đối với cận chiến y tuyệt đối yếu thế hơn, hai người ai mạnh ai yếu đã hiển hiện rất rõ ràng.

 

“Rống!” Tiêu Thời rốt cục được tự do, rống to hướng về chiến trường có mùi người xa lạ thơm nức phóng đi. Nghĩ thầm trước tiên cắn chết đã, sau khi ăn chân giò hun khói của Duệ Duệ liền ăn hắn.

 

Bạch Tư Duệ chính là lo sợ điều này, lúc đòn thứ nhất không thể giải quyết Đồng Vũ Đông thì hắn đã có loại dự cảm xấu. Bạch Tư Duệ lo lắng mà liếc nhìn Tiêu Thời, hô lớn: “Tiểu Thời, đừng tới đây!”

 

Tiêu Thời không hề bị lay động, bạch bạch bạch chạy tới.

 

Đồng Vũ Đông vì tự vệ vẫn luôn vừa đánh vừa lui, cùng Bạch Tư Duệ duy trì khoảng cách mấy mét, lúc này cùng Bạch Tư Duệ và Tiêu Thời khoảng cách giống nhau. Đồng Vũ Đông phân thần liếc nhìn Tiêu Thời, trong nháy mắt chuyển đến trước mặt Tiêu Thời.

 

“Gào gừ a!” Tiêu Thời thấy khối thịt gần ngay trước mắt hưng phấn rống lớn một tiếng, chưa kịp gào xong, liền bị Đồng Vũ Đông đánh một đòn ở bụng.

 

Bởi vì quán tính Tiêu Thời hạ thắt lưng, thân thể mất đi cân bằng.

 

Đồng Vũ Đông trong lòng có chút ghét bỏ tang thi, nhưng cũng không do dự thừa cơ đem Tiêu Thời cùng cả hai tay đồng thời ôm lấy, sau đó vọt đến bên tường, né tránh công kích của Bạch Tư Duệ.

 

“Thả hắn ra!” Bạch Tư Duệ chỉ chậm một giây, Tiêu Thời liền bị Đồng Vũ Đông bắt đi.

 

“Rống rống rống!” Tiêu Thời ở trong lồng ngực Đồng Vũ Đông mãnh liệt giãy dụa, đưa cổ dài đi cắn Đồng Vũ Đông.

 

Đồng Vũ Đông dùng một tay khác nắm lấy tóc Tiêu Thời, quay về phía Bạch Tư Duệ cười hì hì nói: “Đừng tới đây nha, bằng không ta bóp nát đầu hắn.”

 

Đồng Vũ Đông nói, giống như làm mẫu mà bóp bóp đầu Tiêu Thời. Tóc Tiêu Thời nhẹ nhàng thanh mát, sạch sẽ bất ngờ.

 

Đồng Vũ Đông thành công ngừng lại bước chân Bạch Tư Duệ, sát khí của Bạch Tư Duệ bao phủ bên ngoài, khuôn mặt tuấn lãng âm trầm đến cơ hồ có thể chảy ra nước. Bạch Tư Duệ lạnh lùng nói: “Tôi sẽ không gia nhập đội ngũ của các người, cậu cũng đừng nhọc lòng, coi như cậu có giết chết con tang thi này, tôi vẫn còn có thể chọn lại một con khác để dưỡng. Hoặc là… chọn cậu cũng được!”

 

“Ồ? Anh thật sự cam lòng?” Đồng Vũ Đông cũng không phải loại không não, tò mò đánh giá tang thi trong lồng ngực.

 

“Thật là có hứng thú, dưỡng tang thi anh cũng nghĩ ra được. Có điều anh dưỡng thật không tệ, một chút mùi thối đều không có.” Đồng Vũ Đông ghé sát vào ngửi một cái, tang thi này thể mà trên tóc còn mang theo một chút mùi hương dầu gội đầu, so với bọn nam nhân trong đội ngũ còn sạch sẽ hơn. Đôi mắt lộ ra bên ngoài to to tròn tròn, ánh mắt trong veo, da dẻ nhẵn nhụi giống nữ sinh bình thường, hồi tưởng lại cảm giác vừa nãy, Đồng Vũ Đông không nhịn được lại bóp một cái.

 

“Sách, bảo dưỡng thật tốt, anh làm sao dưỡng được vậy?” Tang thi tốt như vậy, chẳng trách Bạch Tư Duệ phải nuôi, ngay cả y đều có chút ý muốn chiếm làm của riêng thì làm sao bây giờ? Đồng Vũ Đông thầm xoắn xuýt, Bạch Tư Duệ này cũng không phải là dễ đối phó.

 

Bạch Tư Duệ nhìn chòng chọc Đồng Vũ Đông, gân xanh trên trán thình thịch nhảy lên, bắp thịt trên người từng khối từng khối căng thẳng. Bạch Tư Duệ cật lực áp chế suy nghĩ kích động muốn xé rách Đồng Vũ Đông, lạnh lùng nói: “Thả hắn ra, tôi tha cho cậu một mạng.”

 

Đồng Vũ Đông lườm một cái, miễn cưỡng tựa ở trên tường, vẻ ông lớn mà nói: “Hiện tại con tin, không, là thi tin* ở trong tay tôi, anh hù dọa ai chứ? Tôi thực sự là rất sợ đó nha.”

 

*Thi tin: ý chỉ tang thi là con tin.

 

Đồng Vũ Đông nói, có chút tò mò tướng mạo của tang thi này, đưa tay muốn lấy xuống khẩu trang của Tiêu Thời.

 

“Rống rống rống!” Tiêu Thời tức giận rống to, trong miệng đột nhiên phát ra âm thanh ‘rôm rốp’ của đồ vật bị phá nát, đoạn xương mài răng bị cắn cho nát bét, nằm đầy miệng Tiêu Thời.

 

“A!” Đồng Vũ Đông vừa đụng đến khẩu trang của Tiêu Thời, nhất thời phát ra một tiếng hét thảm, vội vã thả cái khẩu trang trong tay ra, dùng sức lau tay ở trên quần áo của Tiêu Thời.

 

“Ngươi làm sao lại buồn nôn như thế a, cư nhiên chảy nước miếng!” Đồng Vũ Đông lấy tay lau ở trên quần áo Tiêu Thời trên, trong lòng bàn tay dính dính, giống như là đã thấm vào trong da, khiến y cả người đều thấy ghê tởm. Cánh tay làm Đồng Vũ Đông buồn nôn đến độ dựng tóc gáy, chỉ hận không thể chặt nó xuống.

 

“Phốc! Rống!” Miệng bị trói hồi lâu rốt cục được giải phóng, Tiêu Thời đột nhiên phun ra một miếng xương mài răng, hỗn hợp xương mài răng bị cắn nát cùng nước miếng đều văng hết lên mặt Đồng Vũ Đông, một mảnh xương mài răng còn hoàn chỉnh chút ít trực tiếp đập thẳng vào mũi Đồng Vũ Đông, sau đó rơi trên mặt đất.

 

Đồng Vũ Đông trong nháy mắt cứng đờ, cố nín thở cứng ngắc mà lau mặt. Đồng Vũ Đông dù có nín thở cũng có thể ngửi được một luồng hương vị tử thi, ngón tay thậm chí còn đụng trúng mấy viên tròn tròn cứng rắn gì đó.

 

Đồng Vũ Đông ánh mắt tức giận nhìn Tiêu Thời, hận không thể đem hắn ăn tươi nuốt sống. Tang thi đáng chết, thối như thế này mà vẫn có người dưỡng, thực sự là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, kẻ nào vừa rồi còn nghĩ muốn dưỡng một cái gì thi!

 

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hồi hai đến đây thôi ^w^ 喵~

 

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

%d người thích bài này: