Kế Hoạch Bồi Dưỡng Tang Thi Cấp Thấp – Chương 22

☆, Chương 22:

 

Tiêu Thời một bên liếm tay một bên đuổi tang thi đi, đem tang thi ngoài cửa đều đuổi đi rất xa, sau đó đem thịt giấu bên trong một đống gạch đá phế tích.

 

“Duệ duệ ~ mệt ~” Tiêu Thời nói, liền dán vào thân thể Bạch Tư Duệ đang nằm trên mặt đất, hai tay ôm thân thể Bạch Tư Duệ, ngủ.

 

Bên ngoài còn không ít tang thi lưu luyến không thôi bồi hồi ở cửa, đi lại tới tới lui lui, thỉnh thoảng chun chun mũi ngửi mùi vị bên trong phế tích. Mãi đến khi phía chân trời dần sáng lên, bọn nó có chút buồn ngủ, mới ở phụ cận tìm cái ổ nhỏ để ẩn náu.

 

Bề ngoài nhìn không ra có gì đặc biệt, chỉ có một mùi thối rửa vẫn quanh quẩn trong không khí không tan. Nếu như nhìn kỹ, liền sẽ phát hiện từng khối từng khối thi thể được bao bọc bởi quần áo, cuộn lại núp ở một góc bên trong phế tích.

 

Phía chân trời đã sáng hẳn, mặt trời như cái trứng ngỗng từ từ bay lên, xua tan mùi thối rửa bên trong không khí.

 

Bạch Tư Duệ đột nhiên mở mắt ra, lập tức nặng nề thở ra một hơi. Tối qua so với ngày đầu tiên còn hung hiểm hơn, hắn suýt chút nữa liền mất đi lý trí.

 

Bạch Tư Duệ còn chưa đứng dậy, đã bị một mùi hôi thối dày đặc hun đến khó mà hô hấp: “Mùi gì?”

 

Bạch Tư Duệ lập tức ngồi bật dậy, chỉ thấy khắp nơi bừa bộn, trên mặt đất tràn đầy tro bụi vương vãi đầy máu đen, còn có không ít thịt thối, thậm chí còn có mấy đầu ngón tay. Bạch Tư Duệ trong lòng hoảng hốt, sau đó nhìn thấy Tiêu Thời đang ngủ ở bên cạnh hắn, Bạch Tư Duệ nặng nề thở ra một hơi, một tay nắm chặt cánh tay lạnh lẽo của Tiêu Thời.

 

Tiêu Thời phản ứng nhạy bén, đột nhiên vươn người qua, đã há miệng nhếch ra răng nanh, thấy là Bạch Tư Duệ mới khép miệng lại.

 

“Rống!” Tiêu Thời hướng về Bạch Tư Duệ rống lên một tiếng, nằm trên đất bắt đầu hoạt động thân thể vì ngủ mà cứng ngắc. Khớp xương giống như rỉ sắt, Tiêu Thời hơi động liền phát ra âm thanh ‘rắc rắc’.

 

“Đánh thức em sao, ngủ không ngon liền ngủ thêm một lúc nữa đi, anh đi nấu cơm cho em.” Bạch Tư Duệ ôn nhu nói, mỗi ngày tỉnh lại có thể nhìn thấy Tiêu Thời, Bạch Tư Duệ cảm giác mình rất hạnh phúc.

 

Tuy rằng rất muốn biết tối qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng Tiêu Thời bây giờ căn bản không cách nào trả lời những vấn đề này, Bạch Tư Duệ liền không hỏi nhiều.

 

Tiêu Thời vừa nghe Bạch Tư Duệ nói làm cơm liền nghĩ tới thịt mà mình giấu đi, lập tức đứng lên, hưng phấn nói: “Duệ duệ, ăn thịt thịt ~~ ”

 

“A?” Bạch Tư Duệ không hiểu.

 

Tiêu Thời nói xong, liền chạy đến phía sau khối gạch lớn, ngồi chồm hỗm trên mặt đất hưng phấn đào bới, đem gạch vụn quăng đến đâu đâu cũng có. Nếu không phải vì mấy con tang thi tham lam kia, cậu mới không cần đem thịt giấu đi kín như thế đâu.

 

Bạch Tư Duệ né tránh gạch đá rơi ngang rớt dọc chung quanh, đi tới bên người Tiêu Thời, nghi ngờ hỏi: “Em giấu cái gì ở đây sao?”

 

Bạch Tư Duệ vừa đi lên trực giác liền cảm thấy không ổn lắm. Có thể làm cho tang thi coi trọng như vậy, ngoại trừ cái kia ra thì còn có thể là cái gì.

 

Quả nhiên, rất nhanh Tiêu Thời liền từ đám gạch nát đào ra một cái đùi người…

 

Hô hấp Bạch Tư Duệ cứng lại, thân thể trong nháy mắt cứng ngắc.

 

“Duệ duệ, thịt thịt ~~” Tiêu Thời nuốt một ngụm nước miếng, đem thịt đưa cho Bạch Tư Duệ.

 

Bạch Tư Duệ cứng ngắc hồi lâu mới sờ sờ mái tóc ngổn ngang của Tiêu Thời, ôn nhu nói: “Anh không ăn, Tiểu Thời, em ăn đi.”

 

“Thịt thịt ~~” Tiêu Thời vẫn đưa tay, đem cái đùi người đưa đến trước mặt Bạch Tư Duệ.

 

Bạch Tư Duệ hơi nhíu nhíu mày, yên lặng nhìn cái đùi người kia một hồi, mới cười nói: “Cảm ơn Tiểu Thời, nhưng anh không ăn thịt người, em ăn đi.”

 

Bạch Tư Duệ nói xong cũng xoay người, đi ra bên ngoài. Chân đạp trên mặt đất dính nhớp, hắn thậm chí còn có thể cảm giác được đáy giày bị dính lại trên đất, lòng bàn chân Bạch Tư Duệ tê dại, càng thêm nhanh chóng sãi bước đi ra khỏi đống phế tích.

 

“Rống ~” Tiêu Thời quay về phía bóng lưng Bạch Tư Duệ gầm rú một tiếng, mãi đến tận khi Bạch Tư Duệ đi khỏi tầm mắt của cậu, Tiêu Thời mới mất mát cúi đầu. Tuy rằng đã qua một ít thời gian, nhưng thịt thịt vẫn còn rất tươi, Duệ Duệ tại sao ngay cả nhìn cũng không thèm, rõ ràng Duệ Duệ cũng từng cho cậu ăn qua thịt thối mà.

 

Bạch Tư Duệ vốn chỉ định ra bên ngoài để gió lạnh thổi một chút, nhưng không ngờ vừa ra tới đã ngửi được mùi vị không bình thường. Có tang thi!

 

“Rống!”

 

“Rống!”

 

Từ lúc Tiêu Thời đào khối thịt kia ra thì đám tang thi ngủ mê trong phế tích liền dần dần tỉnh lại, một đám tang thi dồn dập từ bên trong phế tích đi ra, con ngươi vẩn đục nhìn thấy Bạch Tư Duệ đứng trên mặt đất, đều hưng phấn rống to, hướng Bạch Tư Duệ vọt tới.

 

Bạch Tư Duệ không hề kinh hoảng, quay đầu lại liếc nhìn cái cửa tàn tạ, trong lòng xem như đã hiểu rõ.

 

“Ha ha… Tiểu đệ của Tiểu Thời sao? Đáng tiếc quá kém, ta có thể không cho phép các ngươi cùng Tiểu Thời ở cùng nhau.” Bạch Tư Duệ ghét bỏ nói, trước khi con tang thi thứ nhất đụng vào người, hắn đã nhảy đến trên đỉnh phế tích, từ trên cao nhìn xuống bảy, tám cái tang thi bên dưới.

 

“Rống rống!”

 

“Rống rống!”

 

Tang thi trên đất gầm rú, có con hoạt động linh hoạt đã bắt đầu bò lên đống phế tích, chỉ là dùng tư duy đơn giản ngốc nghếch của bọn nó, mới chỉ bò vài bước đã té xuống rồi, thịt thối trên người đều bị đè đến thay đổi hình dạng, mặt cũng bị té đến vẹo qua một bên, nhưng vẫn chấp nhất mà trèo lên trên.

 

“A?” Tiêu Thời vào lúc Bạch Tư Duệ rời đi liền bắt đầu ăn thịt, nghe thấy tiếng gầm của tang thi thì dừng một chút, sau đó cắn bắp đùi trên miệng liền chạy ra ngoài.

 

“Rống rống!” Tiêu Thời chạy từ bên trong đống phế tích ra, nhìn thấy một đám tang thi, tức giận hướng bọn nó hét lớn một tiếng. Tang thi đáng ghét, còn quấn lấy cậu, sớm biết như vậy, lúc trước liền không cho bọn chúng ăn.

 

Tám cái tang thi lập tức đình chỉ động tác, rụt rè mà nhìn Tiêu Thời, trong miệng nghẹn ngào lay động thân thể, nghĩ muốn lại gần nhưng không dám.

 

Tiêu Thời chạy ra, nhìn chung quanh, sau đó đứng tại chỗ nhìn vài vòng. Duệ duệ đâu?

 

“Tiểu Thời, anh ở chỗ này!” Bạch Tư Duệ đứng chỗ cao lớn tiếng nói. Quả nhiên là như vậy, những tang thi này rõ ràng rất sợ Tiểu Thời.

 

“Duệ duệ ~” Tiêu Thời gầm rú một tiếng, sau đó cắn lấy cái đùi bắt đầu trèo lên trên.

 

“Tiểu Thời, em không cần lên đây, để anh nhảy xuống.” Bạch Tư Duệ đối với việc Tiêu Thời sẽ tìm mình cảm thấy phi thường kinh hỉ, hướng về phía Tiêu Thời vui vẻ nói.

 

Đống phế tích chồng chất không quá vững chắc, trước mặt Tiêu Thời lại có một cái bắp đùi nằm ngang, bò được 1 mét lại đột nhiên té xuống, cái mông hung hăng ngã trên đất, Tiêu Thời rên lên một tiếng, trong miệng còn cắn đồ ăn của mình, dòng máu sềnh sệt liền từ khóe miệng tràn ra.

 

“Tiểu Thời!” Bạch Tư Duệ lập tức nhảy xuống, nâng Tiêu Thời dậy, một bên lo lắng kiểm tra thân thể Tiêu Thời một bên dò hỏi: “Tiểu Thời, em sao rồi? Có bị ngã đau nơi nào không?”

 

“Rống rống!!”

 

Bạch Tư Duệ vừa nhảy xuống tang thi xung quanh liền hưng phấn lên, chỉ là e sợ Tiêu Thời mới không có nhào lên, chỉ đứng tại chỗ gào thét.

 

“Gào gừ ~” Tiêu Thời dùng lực cắn miếng lớn thịt trong miệng rồi kéo xuống, quai hàm nhai nhai, thấy Bạch Tư Duệ vẫn nhìn hắn, Tiêu Thời có chút không hiểu, sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ, hào phóng đem một đầu khác của cái chân đưa cho Bạch Tư Duệ, Tiêu Thời nói: “Duệ duệ ăn ~ ”

 

“Anh không ăn, em xem em, sau lưng lại bị té bị thương, không phải đã bảo em đừng trèo lên sao?” Bạch Tư Duệ làm ra vẻ mặt bề trên, trầm giọng nói.

 

Trên đất đâu đâu cũng có gạch nát đá vụn, Tiêu Thời té xuống phía sau lưng bị rất nhiều vật cứng đâm phải, phần da dẻ trắng như người chết sau lưng bị đâm đến loang loang lổ lổ, trên mông lại càng thảm, bị một đồ vật sắc bén đâm ra một cái lỗ to bằng ngón tay, bên trong còn có máu đen từ từ chảy ra.

 

“Gào gừ” Tiêu Thời yên lặng ăn thịt, đối với thân thể của chính mình không quá để ý, ngược lại có Duệ Duệ ở đây rồi mà.

 

Bạch Tư Duệ bất đắc dĩ thở dài, dùng khăn mặt sạch sẽ thấm nước lau vết thương cho Tiêu Thời, lại kiểm tra một chút vết cắn trên eo Tiêu Thời. Chỗ bị thương thủng lỗ trên eo đã mọc ra thịt mới, thịt mới trắng trẻo mũm mĩm, gần như đã lấp đầy lỗ hỏng bị thương kia, chỉ có miệng vết thương tại trung tâm còn có chút ẩm ướt, bên trên thấm ra không ít chất lỏng màu vàng. Nhìn tốc độ khôi phục này, ngày mai là có thể khỏi hẳn rồi.

 

Bạch Tư Duệ xử lý tốt vết thương cho Tiêu Thời, thuận tiện giúp Tiêu Thời giải quyết vấn đề sinh lý.

 

Vẫn như cũ lấy tư thế giúp trẻ con đi tè mà ôm Tiêu Thời, Tiêu Thời cũng không phản kháng, bé ngoan dựa vào trong ngực Bạch Tư Duệ. Chỉ chốc lát sau, đã có một mùi hôi thối từ phía dưới bay ra.

 

Tiêu Thời một bên bài tiết, một bên ăn thịt, vừa ăn vừa đi cũng không bị nhầm lẫn. Còn thỉnh thoảng quay đầu lại liếc mắt nhìn Bạch Tư Duệ.

 

Bạch Tư Duệ khóe miệng giật giật, vẫn là nhịn xuống kích động lấy đồ ăn của Tiêu Thời ném đi. May là Tiêu Thời giải quyết rất nhanh, Bạch Tư Duệ kéo quần Tiêu Thời lên, mang theo cậu rời đi, chỉ lưu lại một chút tiếng gió.

 

Chỗ này một đống mùi thối dung hợp lại với nhau, còn không đi nữa thì khó mà bảo đảm hắn không trực tiếp nghẹt thở mà chết ở đây.

 

Tiêu Thời không còn chưa chuẩn bị gì, đã bị Bạch Tư Duệ kẹp ở khuỷu tay, không cẩn thận làm rơi mất miếng thịt trong miệng. Tiêu Thời rống lớn một tiếng, còn chưa kịp giãy dụa, đám tang thi phía sau đã nhào lên khối thịt kia rồi. Tiêu Thời mở to mắt, trơ mắt mà nhìn đám tang thi phân chia đồ ăn cậu đã ăn qua.

 

“Rống rống!!” Tiêu Thời tức giận rống to, đạp hai chân muốn đi xuống. Bạch Tư Duệ vỗ vỗ vào mông Tiêu Thời, an ủi: “Quên đi, đều bị bọn nó làm bẩn rồi. Coi như thương hại bọn nó đi.”

 

Đám tang thi đói bụng đến điên rồi nên cũng không để ý Tiêu Thời gào thét, tám cái tang thi vây thành một vòng, liều mạng mà cướp giật một khối thịt.

 

Tiêu Thời nhìn thấy liền biết trở về cũng không giành được bao nhiêu, chỉ đành cắn răng nuốt nước miếng, ỉu xìu yên lặng mà nằm dưới tay Bạch Tư Duệ.

 

Bạch Tư Duệ cười thầm không ngớt, trong lúc chạy trốn liền đem Tiêu Thời đang nằm vắt bên hông ôm lên.

 

“Làm sao, còn chưa ăn no à? Chờ một lát anh làm đồ ăn cho em, mì gói là món trước đây em thích ăn nhất đó.” Bộ dạng yên yên tĩnh tĩnh của Tiêu Thời chọc cười Bạch Tư Duệ, làm hắn trêu ghẹo nói.

 

“Hừ!” Tiêu Thời hừ một tiếng, cúi đầu liếm từng ngón từng ngón tay, đem vết máu trên từng ngón liếm đi.

 

Bạch Tư Duệ hôn một cái trên trán Tiêu Thời, tốc độ dưới chân không giảm, đang tìm một đống phế tích có thể tránh gió để nghỉ ngơi, sau đó liền làm một bữa sáng giản dị —— nấu mì ăn liền.

 

Tiêu Thời hiện tại không thích ăn đồ nóng, ăn mì ghét nhất là nấu quá chín, Bạch Tư Duệ sợ mì để lâu sẽ trương nên vừa mới cho vào đã vớt ra, sau đó dùng đũa nhanh chóng làm nguội một chút, mới gắp lên một đũa nhỏ, sau khi thổi thổi liền đưa đến bên miệng Tiêu Thời.

 

“Nào, Tiểu Thời, nếm thử đi.”

 

Tiêu Thời bị Bạch Tư Duệ trói trên một cây thép ở bên trong phế tích, phiền muộn cắn thép, thấy Bạch Tư Duệ lại đây liền quay sang hét lớn một tiếng, sau đó xoay người đưa mông về phía hắn.

 

“Tiểu Thời, nếm thử xem, mùi vị còn rất được nha.” Bạch Tư Duệ xoay người Tiêu Thời lại, lần thứ hai đem đũa mì đưa đến bên miệng Tiêu Thời.

 

“Hừ!” Tiêu Thời hừ một tiếng, cao lãnh lạnh nhạt nói: “Tương!”

 

Bạch Tư Duệ: “…” Có ăn mì ăn liền xịt sốt cà chua sao? Kháo!

 

Vì để cho Tiêu Thời ăn đồ ăn, Bạch Tư Duệ bất đắc dĩ đổ đi nước canh, cắt ngón tay nhỏ không ít máu vào, sau đó đem mì dính máu đút cho Tiêu Thời, Tiêu Thời lúc này rốt cục mới khó chịu mà ăn, ăn xong còn chưa đã ngứa, còn cắn đứt một đôi đũa, suýt chút nữa ngay cả chiếc đũa cũng đã ăn vào rồi.

 

2 bình luận về “Kế Hoạch Bồi Dưỡng Tang Thi Cấp Thấp – Chương 22”

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

%d người thích bài này: