Kế Hoạch Bồi Dưỡng Tang Thi Cấp Thấp – Chương 17

☆, Chương 17:

 

“Chờ đã, đánh răng xong mới có thể ăn cơm.” Bạch Tư Duệ nặn kem đánh răng, hướng về Tiêu Thời đi tới.

 

Tiêu Thời vừa nhìn thấy đồ vật trong tay Bạch Tư Duệ liền xoay người chạy, thời điểm chạy đến một cái cây đột nhiên bị Bạch Tư Duệ ép ở trên cành cây.

 

“Rống ~~!” Tiêu Thời hướng về Bạch Tư Duệ nổi giận gầm lên một tiếng, phẫn hận mà nhìn mặt Bạch Tư Duệ.

 

“Được rồi, đánh răng xong anh dẫn em đi ăn được chưa. Ngoan, lần này chớ đem kem đánh răng ăn.” Bạch Tư Duệ cười nói, đưa bàn chải đánh răng đến bên mép Tiêu Thời.

 

“Muốn huyết ~” Tiêu Thời thấy chạy trốn không được, cò kè mặc cả nói.

 

“Được!” Bạch Tư Duệ cưng chiều mà sờ sờ đầu Tiêu Thời, đem bàn chải đánh răng đưa đến bên mép Tiêu Thời. Tiêu Thời trừng mắt nhìn bàn chải đánh răng, miệng lại ngậm đến là chặt chẽ.

 

Bạch Tư Duệ bất đắc dĩ nhún nhún vai, dùng tay mở miệng Tiêu Thời ra.

 

Mới mấy ngày, răng nanh của Tiêu Thời đã hoàn toàn mọc ra, lại dài lại nhọn, có lúc còn có thể bị lộ ra ngoài miệng, vốn nên cảm thấy đáng sợ, nhưng Bạch Tư Duệ lại cảm thấy rất đáng yêu.

 

“Răng mọc dài không sai biệt lắm, vừa nhìn là thấy rất sắc bén rồi.” Bạch Tư Duệ cuối cùng chải răng nanh cho Tiêu Thời, ca ngợi nói: “Được rồi, uống ngụm nước, nhớ kỹ đừng nuốt.”

 

“Ùng ục ~” Tiêu Thời ngậm lấy một ít nước, con ngươi chuyển động, khẽ cau mày. Uống không ngon.

 

Bạch Tư Duệ cho Tiêu Thời ngậm một miệng nước xong liền ôm đầu của hắn lắc lắc, lúc mở miệng cậu ra, lại ngay cả một giọt nước cũng đều không có.

 

“Em, này không phải cho em uống. Ai! Xem ra cần phải tìm cho em một loại kem đánh răng có thể ăn mới được.” Bạch Tư Duệ cảm giác vô lực sâu sắc.

 

Bạch Tư Duệ cho Tiêu Thời rửa mặt sạch sẽ, mới tự mình vệ sinh cá nhân.

 

“Duệ duệ ~ tương ~” Hai mắt Tiêu Thời sáng lấp lánh nhìn Bạch Tư Duệ, duỗi ra đầu lưỡi liếm liếm môi.

 

Bạch Tư Duệ thu thập xong đồ vật, nhìn Tiêu Thời nói: “Được, vậy thì anh dẫn em đi tìm, ăn cho no!”

 

“Rống ~” Tiêu Thời hưng phấn rống to, đem hàm răng cắn đến ‘Khanh khanh’ vang vọng.

 

“Phốc ~” Bạch Tư Duệ buồn cười vò vò tóc Tiêu Thời, nắm tay Tiêu Thời nói: “Vậy chúng ta lên đường đi!”

 

“A?” Tiêu Thời nghi hoặc, không hiểu nhìn Bạch Tư Duệ, không phải ở đây ăn sao?

 

Tuy rằng thường thường đều không hiểu Duệ Duệ nói cái gì, nhưng Tiêu Thời vẫn là cảm giác ngày hôm nay có thể sẽ có sự khác biệt, Duệ Duệ vẻ mặt rất nghiêm túc, cùng bình thường không giống nhau.

 

Tiêu Thời tỉnh tỉnh mê mê đi theo sát Bạch Tư Duệ, rất nhanh, liền bị một mùi thịt như có như không hấp dẫn.

 

“Rống! Thịt thịt ~” Tiêu Thời chun chun mũi, nhìn thấy phía trước có thịt, liền muốn xông về phía trước, nhưng tay lại bị Bạch Tư Duệ lôi lại.

 

Tiêu Thời quay đầu lại nhìn mặt nhân loại một chút, sốt ruột giật giật tay, rút không ra.

 

Bạch Tư Duệ nội tâm giãy dụa một giây, bị Tiêu Thời vừa nhìn liền buông lỏng tay ra, ôn nhu nói: “Đi đi, anh ở ngay phía sau em.”

 

“Rống!” Tiêu Thời vừa được giải phóng, rống to vội chạy lên.

 

Nhìn Tiêu Thời cũng không quay đầu lại, giương nanh múa vuốt chạy về phía trước, Bạch Tư Duệ đứng ở phía sau biết mình bị Tiêu Thời lạnh nhạt, trong lòng có chút không thoải mái.

 

Phía trước đơn độc nhân loại nghe được động tĩnh phía sau, vội vã quay đầu nhìn lại, liền thấy một tang thi hướng hắn chạy tới, tốc độ cực nhanh, vừa nhìn liền biết không dễ đối phó. Nam nhân hoảng sợ hét to một tiếng, hoảng loạn chạy về phía trước, trong miệng hô to tang thi.

 

“Ngu ngốc, không thể lặng lẽ mà bắt à.” Bạch Tư Duệ không vội mà đi theo phía sau Tiêu Thời, nhìn dáng vẻ Tiêu Thời vui vẻ chạy, khóe miệng không khỏi cong lên. Bạch Tư Duệ dự định để Tiêu Thời rượt đuổi nhiều một chút, chờ khi nào cậu mệt thì hắn lại ra tay.

 

“A!” Tiêu Thời thân thể có chút cứng ngắc, chân nhấc không cao, không cẩn thận vất phải khối gạch, bị té đến ngã nhào.

 

“Tiểu Thời!” Bạch Tư Duệ hô lớn, vội vã đuổi tới.

 

“Rống!” Tiêu Thời nằm trên mặt đất liếc nhìn khối thịt cách mình càng ngày càng xa, gấp đến độ phát ra một tiếng gầm rú phẫn nộ.

 

Bạch Tư Duệ nâng Tiêu Thời dậy, đau lòng hỏi: “Tiểu Thời, em không sao chứ, có đau hay không?”

 

“Thịt!” Tiêu Thời nói, bò lên liền muốn tiếp tục đuổi theo.

 

Bạch Tư Duệ thấy Tiêu Thời không có chuyện gì, nhặt lên một hòn đá nhỏ hướng nhân loại đang chạy trốn kia ném, giữa khoảng cách trăm mét có hơn đầu gối nhân loại liền bị đá nhỏ ném trúng, người đang chạy kia nhất thời thoát lực, ngã nhào xuống đất, nhìn qua liền thấy bị ngã đến không nhẹ.

 

Tiêu Thời dưới sự giúp đỡ của Bạch Tư Duệ thành công bắt được người này, là một nam nhân còn trẻ, hiện tại ở tận thế đã gầy thành bộ dạng hầu tử, nhìn không có thịt gì cả.

 

Tiêu Thời đem nhân loại đẩy ngã nhào trên đất, xoi mói ngửi khắp nơi, so với thịt của Duệ Duệ, hiển nhiên chất lượng thịt của người này chênh lệch rất nhiều.

 

Trán Vương Đạo Viễn bị sượt đến rách da, bên trong còn dính một ít cát bụi, dáng dấp rất là chật vật, cuồng loạn giãy dụa.

 

Thực sự là xui xẻo, gã ngày hôm nay cùng Đại Hồ Tử râu ria rậm rạp trong đội náo loạn mâu thuẫn, bị lão đại phạt đến vùng phụ cận dò xét, không nghĩ tới ban ngày lại gặp phải hai con tang thi, trong lòng thầm chửi bới. Ngươi mà đi một đám thì lão tử cũng sẽ không đến hiện tại mới phát hiện a.

 

Vương Đạo Viễn cực kỳ sợ hãi, không dám nhìn thẳng tang thi, liều mạng giãy dụa, tiện tay nhặt một khối gạch bên cạnh hướng về phía đầu Tiêu Thời mà đập.

 

Bạch Tư Duệ nheo mắt, tàn nhẫn đá tay của người nọ một cước, sau đó giẫm trên đất.

 

“A!” Vương Đạo Viễn kêu thảm một tiếng, nghĩ thầm lần này thật sự chết chắc rồi.

 

Tiêu Thời quen được Bạch Tư Duệ cho ăn, hiện tại bắt được một người sống cũng không vội ăn, nhấc cổ áo nhân loại ngửi một cái, cân nhắc trước tiên nên từ nơi nào ngoạm một cái.

 

Bạch Tư Duệ đứng ở một bên nhìn Tiêu Thời một chút, nhếch môi dời ánh mắt.

 

Tiêu Thời có chút ghét bỏ, ngửi không ra mùi thơm ngon như Duệ Duệ. Tiêu Thời suy nghĩ một chút, vươn tay cởi quần nhân loại. Ngược lại có nhiều thịt thịt hơn a, trước vẫn là ăn từ nơi ngon nhất đi.

 

Vương Đạo Viễn giãy dụa hồi lâu đều không thể chạy trốn, cảm giác được tang thi cũng không ăn mình, hơi nghi hoặc một chút. Vương Đạo Viễn co rúm lại mở mắt ra, lúc này tang thi lại đột nhiên cởi bỏ quần lót của hắn. Hạ thân Vương Đạo Viễn một trận mát lạnh, quần đã bị kéo tới đầu gối.

 

“Rống!” Tiêu Thời hưng phấn hét lớn một tiếng, trong miệng có một ít nước chảy ra, vài giọt còn nhỏ ở trên chân giò hun khói đang run rẩy, cùng chân giò hun khói bên trong đám lông đen uum tùm bên cạnh, mùi vị kì quái nhàn nhạt từ nơi này bay ra, không biết bao nhiêu ngày không tắm rửa qua rồi. Tiêu Thời càng thêm ghét bỏ, thật nhỏ, còn bẩn thỉu, màu sắc cũng khó nhìn, xem ra sẽ không có chân giò hun khói nào ăn ngon như Duệ Duệ.

 

“A ~” Vương Đạo Viễn phát ra một tiếng kêu cực kỳ sợ hãi, mặt cũng bởi vì quá mức hoảng sợ mà vặn vẹo, hai chân run rẩy hoảng sợ nói: “Đừng ăn ta, đừng ăn ta, ta ăn không ngon a! Nếu không ngươi trực tiếp cắn chết ta đi.”

 

Thanh âm này, thoáng có chút quen tai a. Bạch Tư Duệ nhíu nhíu mày, không hề nhúc nhích.

 

Tiêu Thời không để ý chút nào, đẩy chân nhân loại ra.

 

“A ~ không được!”

 

Tiểu Vương Đạo co rúm lại run lên, phun ra một dòng nước tiểu nồng đậm màu vàng, mùi nước tiểu liền lan ra trong không khí.

 

Tiêu Thời đang cúi đầu há to miệng, có không ít nước tiểu phun ở trong miệng hắn.

 

“A ~ khụ khụ!” Tiêu Thời không kịp đề phòng, không cẩn thận nuốt phải một ít nước tiểu, bị mùi vị quái dị làm cho trực tiếp ho khan.

 

“Tiểu Thời!” Bạch Tư Duệ liền vội vàng xoay người, nhìn thấy chính là dáng vẻ Tiêu Thời đẩy hai chân nam nhân ra. Trên mặt Tiêu Thời còn dính chút chất lỏng màu vàng, hiển nhiên là bị người ta nước tiểu lên. Bạch Tư Duệ làm sao còn có thể không hiểu, lúc này liền nổi giận rồi.

 

Vương Đạo Viễn lúc này mới chú ý tới còn có một người khác là nhân loại ở đây, vội vã cầu cứu nói: “Cứu mạng a, cứu tôi với! A ~ Ngài là Bạch tổng! Bạch tổng cứu tôi với!”

 

“Tiểu Thời, em sao rồi?” Bạch Tư Duệ một tay nhấc Tiêu Thời lên, móc ra khăn tay lau mặt cho Tiêu Thời, lạnh lùng liếc nhìn tên đàn ông gọi ra tên hắn. Quả thật có chút quen mặt, hắn từng gặp người này. Có điều người này hiện tại quá gầy, hắn nhất thời nhìn không ra.

 

“A ~ thịt thịt ~” Tiêu Thời vô tội mà liếc nhìn Bạch Tư Duệ, vừa nhìn về phía khối thịt trên đất. Cậu còn chưa có ăn đâu, nhiều thịt như vậy, đều là của cậu, thật tốt.

 

Vương Đạo Viễn trợn to hai mắt nhìn Bạch Tư Duệ cùng tang thi bộ dáng thân mật, kinh ngạc đến ngay cả quần đều đã quên kéo lên. Lại nhìn kỹ một chút cái tang thi này, thế mà lại là Tiêu Thời ở văn phòng sát vách!

 

“Tiêu Thời! Cậu biến thành tang thi!” Vương Đạo Viễn không chút nghĩ ngợi hét lên, lập tức bị Bạch Tư Duệ quăng đến ánh mắt cảnh cáo, cũng hấp dẫn lại sự chú ý của tang thi Tiêu Thời.

 

“Rống! Duệ duệ, ăn thịt thịt ~” Tiêu Thời nói xong liền hướng nhân loại trên đất nhào tới.

 

Vương Đạo Viễn vội vã bò dậy, lại đột nhiên bị người một cước đạp lăn, tiếp theo ngực liền bị người dùng chân nặng nề đạp lên, sức mạnh lớn đến mức làm hắn khó thở. Vương Đạo Viễn vừa nhìn, người đạp gã vậy mà lại là Bạch Tư Duệ, hắn cùng tang thi Tiêu Thời là một nhóm sao.

 

“A! … Bạch tổng, ngài!” Vương Đạo Viễn khó mà tin mà nhìn Bạch Tư Duệ, trong lòng thì xem thường Bạch Tư Duệ, nhưng ngoài mặt thì lập tức thay đổi thành bộ dạng đáng thương, khẩn cầu nói: “Bạch tổng, là tôi tiểu Vương a, nể tình tôi làm việc ở công ty XXX chúng ta cũng bốn năm, ngài liền thả tôi đi!”

 

Bạch Tư Duệ thờ ơ không động lòng, lạnh lùng nhìn nam nhân vô cùng chật vật trên đất. Tay còn lôi kéo tay Tiêu Thời, không để cậu xông lên.

 

Bạch Tư Duệ cũng nhớ tới, người này chính là nhân viên của công ty hắn, cùng Tiêu Thời cũng quen biết.

 

Tiêu Thời biết Bạch Tư Duệ sẽ không bỏ đói mình, mặc dù có chút sốt ruột, nhưng không có phản kháng, chờ Duệ Duệ gọi cậu ăn thịt.

 

Con ngươi Vương Đạo Viễn đảo một vòng, ở trên người hai người bọn họ quét mắt, sau đó cầu khẩn nói: “Tôi cùng Tiêu Thời trước đây quan hệ rất tốt, cậu ấy lúc mới tới tôi còn giúp đỡ nữa mà. Cậu ấy nếu như vẫn tỉnh táo nhất định sẽ không ăn tôi đâu, Bạch tổng ngài liền thả tôi đi.”

 

Bạch Tư Duệ thu hồi chân, lạnh lùng nói: “Đi đi!”

 

Vương Đạo Viễn vội vã bò lên, mới phát hiện mình chân đã nhũn ra. Vương Đạo Viễn quay về phía Bạch Tư Duệ nở một nụ cười cứng ngắc: “Cảm tạ, cảm tạ.”

 

Nói rồi, hoang mang hoảng loạn chạy đi. Chạy vài bước mới nhỏ giọng mắng một câu biến thái, cũng không biết là mắng Bạch Tư Duệ, hay là mắng tang thi khẩu vị đặc biệt Tiêu Thời nữa.

 

Bạch Tư Duệ ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh, cân nhắc có nên lại đi bắt gã trở lại hay không.

 

“Rống! Thịt của ta!” Tiêu Thời hoàn toàn không nghĩ tới Bạch Tư Duệ lại thả thịt của cậu đi, nhìn thấy người chạy mất liền cuống lên, vùng ra khỏi tay Bạch Tư Duệ muốn đuổi theo.

 

Bạch Tư Duệ kéo Tiêu Thời lại, động viên nói: “Tiểu Thời, đừng nóng vội, chúng ta…, a!”

 

Bạch Tư Duệ nói còn chưa dứt lời, Tiêu Thời đột nhiên quay đầu lại, tàn nhẫn mà cắn lấy cánh tay hắn đang tóm Tiêu Thời, ánh mắt hung ác nhìn hắn.

 

Tiêu Thời hoàn toàn là xuất phát từ bản năng, sau khi cắn vào Bạch Tư Duệ chính mình cũng ngẩn người, cảm thấy hơi kỳ diệu. Đây là lần đầu tiên cậu cắn được người sống.

 

Hàm răng sắc nhọn cắn phá da dẻ yếu đuối, máu đỏ tươi từ khóe miệng Tiêu Thời chảy ra, mùi máu tanh nhàn nhạt cũng lan tràn trong không khí.

 

“Tiểu Thời…” Âm thanh Bạch Tư Duệ hoảng hốt, không thể tin được, cũng không cam lòng, Tiểu Thời vậy mà lại cắn hắn.

 

Tiêu Thời nghe được âm thanh nhân loại thì dừng một chút, mỹ vị trong miệng làm chút giận dữ của cậu tan biến, hơi thả lỏng một chút, đổi thành không nhẹ không nặng mà hút.

 

Bạch Tư Duệ vô lực cười cười, xoa đầu Tiêu Thời, cưng chiều nói: “Uống đi, sau này em cũng không thể uống máu anh được nữa rồi.”

 

Tiêu Thời không rõ vì sao, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm dấu răng trên cổ tay Bạch Tư Duệ.

 

Mặt trời lơ lửng giữa trời cao, ánh nắng ấm áp rực rỡ tùy ý soi rọi. Dưới ánh mặt trời tại vùng phế tích đặc biệt hoang vu, gió nhẹ thổi qua, quét lên một trận bụi bặm , khiến cho người ta hít thở cũng thấy không thoải mái. Bạch Tư Duệ có chút tiếc nuối nghĩ, hắn sẽ không thể mang Tiểu Thời đến vùng núi ít dấu chân người nữa rồi.

 

Bạch Tư Duệ cũng không cảm thấy có chỗ nào không khỏe, chỉ là đầu có chút mơ màng. Bạch Tư Duệ ôm thân thể Tiêu Thời, hôn một cái trên đỉnh đầu Tiêu Thời.

 

Miệng Tiểu Thời áp sát vào da trên cổ tay hắn, xúc cảm lạnh như băng, hắn có chút không muốn, không muốn giống như Tiểu Thời quên mất hết mọi chuyện, sợ phải cùng Tiểu Thời lần thứ hai tách ra.

 

“Tiểu Thời, anh không thể ăn, em sẽ rời anh mà đi sao?”

 

“A ~ duệ duệ ~ máu, ăn ngon ~~” Tiêu Thời rốt cục thả miệng ra, liếm liếm vết thương của Bạch Tư Duệ, uống rất thỏa mãn. Máu của Duệ duệ uống ngon thật, máu của nhân loại kia nhất định không ngon như của Duệ Duệ.

 

Bạch Tư Duệ biết rõ Tiêu Thời không thể nào hiểu được ý của hắn, nhưng trong lòng cũng không nhịn được thất vọng.

 

Bạch Tư Duệ từ không gian lấy vải ra, đem eo Tiêu Thời buộc chặt, lại thắt ở bên hông của mình, thấp giọng nói: “Như vậy, thì em sẽ không rời anh mà đi.”

 

Thời gian dường như chậm lại, Bạch Tư Duệ dắt Tiêu Thời đi thẳng, hướng về chỗ hắn cần đến mà đi. Mãi đến tận hoàng hôn, mặt trời xuống núi, mặt trăng đỏ như máu treo lên, trước mắt Bạch Tư Duệ tối sầm, buông tay đang nắm tay Tiêu Thời ra ngã trên mặt đất.

 

“Rống!” Trên eo Tiêu Thời bị kéo căng, theo thói quen rống lên một tiếng, quay đầu lại liền nhìn thấy Bạch Tư Duệ ngủ trên đất.

 

Một bình luận về “Kế Hoạch Bồi Dưỡng Tang Thi Cấp Thấp – Chương 17”

Bình luận về bài viết này