☆, Chương 10:
Căn phòng không có bất kỳ tia sáng nào, một mảnh đen như mực, đưa tay không thấy được năm ngón, chung quanh yên tĩnh, Tiêu Thời tận lực thả nhẹ động tác, tiếng bước chân đều có vẻ đặc biệt rõ ràng. Bầu không khí giống y như đúc hiện trường phim ma. Trước mắt Tiêu Thời tối thui, ngay cả phương hướng đều rất khó phân biện, không thể làm gì khác hơn là nắm tay Bạch Tư Duệ cùng đi.
Bạch Tư Duệ ở trong bóng tối không khống chế được mà nhếch lên khóe miệng. Người yêu sợ quỷ gì đó, đừng quá thích a!
‘Đông đông đông…’ Tiêu Thời đá trúng một vật cứng, tiếng vang đột ngột phát ra, trong không gian yên tĩnh có vẻ đặc biệt khiếp người, không khỏi làm phía sau lưng phát lạnh.
Tiêu Thời sợ hết hồn, không nghe thấy động tĩnh gì mới cùng Bạch Tư Duệ tiếp tục tiến lên. Khi hai người đi đến một ngã rẽ, liền có ánh sáng sáng rực.
Bên trong góc, chúng tang thi tỉnh lại, hoạt động tứ chi cứng ngắc, rục rà rục rịch. Bạch Tư Duệ lỗ tai giật giật, cũng không nhắc nhở Tiêu Thời.
Hai người đi vòng, xung quanh đã sáng sủa hơn một chút. Có thể thấy rõ mỗi một cửa hàng nhỏ của khu phố buôn bán.
Thì ra chính giữa khu buôn bán này có một tấm kính pha lê trong suốt không màu, ánh mặt trời chiếu vào, khiến bên trong khu buôn bán tối tăm có thêm một chút ánh sáng. Từ trên cao nhìn xuống bên dưới, xuyên qua trần nhà trống rỗng có thể trực tiếp nhìn thấy lầu một. Mỗi một tầng lầu bố các cửa hàng quay quanh theo hình vòng tròn.
“Phía trên có ánh sáng, chúng ta đi nhìn xem.” Tiêu Thời quay về phía Bạch Tư Duệ nhỏ giọng nói.
“Được.”
“Rống!” Ngay khi hai người đặt chân lên cầu thang chuẩn bị đi lên, lầu một đột nhiên vang lên vài tiếng rít gào khàn khàn, một đám tang thi tứ chi cứng ngắc từ trong bóng tối đi ra.
“Duệ ca! Có tang thi!” Tiêu Thời đi vào nơi có ánh sáng, càng không nhìn thấy lầu dưới tối đen có thứ gì, đột nhiên nghe được âm thanh liền tập trung tinh thần, nắm chặt gậy sắt trong tay.
“Đừng sợ, chúng ta đi lên trước. Nơi này chỉ có con đường vòng tròn này, chúng ta dẫn tang thi đến bên cạnh, chạy một vòng là có thể bỏ lại chúng.” Bạch Tư Duệ nói, mắt đảo qua bầy tang thi nhìn quanh một vòng, như thế nào lại không thấy Lâm Linh?
“Được! Còn có thể thuận tiện một vòng xem xét hàng hóa.”
Tang thi dưới lầu tốc độ so với tang thi bình thường nhanh hơn rất nhiều, chờ hai người lên tầng cao nhất, tang thi đã sắp đuổi tới chỗ bọn họ.
“Xem ra một lát nữa sẽ phải đánh một trận ác liệt rồi.” Bạch Tư Duệ đi tới phía sau Tiêu Thời, nói: “Anh bọc hậu, em đi tới đằng trước đi, cẩn thận một chút.”
“Được! Em đi trước tìm đồ vật.” Tiêu Thời cũng không dài dòng, gọn gàng nhanh chóng chạy đi.
“Ừm!” Bạch Tư Duệ gật gật đầu, dừng bước, ánh mắt lạnh lẽo nhìn tang thi, chờ tang thi đầu tiên đi tới, liền đánh cho nó một gậy.
Bạch Tư Duệ nghe được tiếng bước chân cách hắn càng ngày càng xa, quay đầu lại không yên tâm nói: “Tiểu Thời, đừng đi quá xa, tang thi bên kia sẽ bị em dẫn tới đó, như vậy chúng ta liền bị bao vây.”
“Em biết rồi! Phía trước có chỗ bán nước, em sẽ đi vào tìm một chút.” Tiêu Thời quay đầu lại liếc mắt nhìn, thấy Bạch Tư Duệ không gặp nguy hiểm liền tiếp tục chạy về phía trước… Cửa hàng này là một cửa hàng điện, mặt tiền bày ra mô hình của một chiếc thuyền bơm hơi nguyên mẫu rất nổi bật, Tiêu Thời mừng như điên, rốt cục có thể qua sông rồi.
“Rống!” Ba cái tang thi ngừng lại ở tầng cao nhất ngửi thấy mùi vị, vọt vào cửa hàng nhỏ ngay vị trí của Tiêu Thời, tham lam nhào tới.
Tiêu Thời nghe được động tĩnh, theo bản năng trốn về phía bên phải, chật vật nhưng không có nguy hiểm tránh thoát công kích của tang thi.
Tiêu Thời quay đầu lại, liền thấy mấy tang thi ngăn chặn lối ra của cậu.
Tiêu Thời sợ thuyền hơi bị làm hư, liền đem nó ném đến trong góc.
Bạch Tư Duệ một bên vừa chiến vừa lui, thỉnh thoảng quay đầu lại liếc mắt nhìn phía sau, thấy có mấy con tang thi chạy vào cửa hàng mà Tiêu Thời đang ở, liền bỏ qua mọi thứ chạy đến hỗ trợ. Chỉ là trong càng lòng nghi ngờ, như thế nào vẫn chưa nhìn thấy Lâm Linh? Lẽ nào là hắn hoa mắt?
Tang thi tấn công một lần không thành, không ngừng nghỉ gì, tiếp tục hướng về Tiêu Thời nhào tới.
Tiêu Thời dù sao cũng từng giết qua mấy cái tang thi, hiện tại chỉ có chút sốt sắng, nhưng cũng không có nhiều hoảng loạn. Tiêu Thời một bên né tránh tang thi tập kích, một bên tìm cơ hội cho tang thi một đòn trí mạng.
Tang thi không có cảm giác đau, đánh lên người nó ngoại trừ có thể chọc giận tang thi, đối với bọn chúng không thể tạo thành tổn thương thực chất, dù bị chém thành hai nửa tang thi vẫn có thể cử động. Chỉ có đánh nát đầu tang thi, chúng mới triệt để tử vong.
Tiêu Thời biết điểm ấy, rất nhanh đã giải quyết hai con tang thi, chỉ còn sót lại một nữ tang thi khó đối phó nhất. Nó mặc trang phục trung tính, trên mặt không thối rửa như những con tang thi khác, chỉ có một ít thi ban, thân thủ rất nhanh nhẹn, so với người sống còn linh hoạt hơn một ít. Là tang thi lợi hại nhất mà Tiêu Thời gặp phải.
Tiêu Thời phát hiện, tựa hồ tang thi càng lợi hại, mức độ thối rửa cũng càng thấp.
“A!” Tiêu Thời nắm chặt gây sắt, hô to một tiếng xông về phía tang thi.
Nữ tang thi thân thể lại linh hoạt, đại não cũng không thế nào linh quang, thấy đồ ăn xông lại, nhếch miệng liền nhào tới. Tiêu Thời giơ lên cao gậy sắt, dùng sức hướng về đầu tang thi đánh tới…’Oành’ một tiếng, tang thi chỉ kịp phát ra một tiếng kêu rên ngắn ngủi, sau đó âm thanh liền ngưng bặt, não trong đầu nháy mắt vỡ tan, máu đỏ cùng óc nát màu vàng đục hòa vào nhau văng tung toé, trong nháy mắt, cửa hàng nho nhỏ đã tràn ngập mùi tanh tưởi.
“Rống!” Một tiếng gào thét cực kỳ phẫn nộ vang lên, một tang thi thân mặc trang phục màu xanh lam trực tiếp từ đối diện hành lang nhảy lại đây, hướng thẳng về vị trí Tiêu Thời vọt tới.
Tiêu thời cảnh giác quay người lại, thân thể liền đột nhiên dừng lại, không thể tin được mà nhìn tang thi đang lao đến, lẩm bẩm nói: “Linh Linh…”
Bạch Tư Duệ ngừng lại, chuông báo động trong lòng mãnh liệt vang. Cũng không kịp bận tâm điều gì, hướng về phía của Tiêu Thời chạy vội qua.
Tiêu Thời nhìn khuôn mặt vẫn thanh lệ như cũ, trên mặt không có bất kỳ thi ban nào, chỉ là trên người có chút vết bẩn – Lâm Linh, Tiêu Thời làm sao cũng không thể tin được cô đã biến thành tang thi.
“Linh Linh, anh cuối cùng cũng tìm được em rồi.” Tiêu Thời chân không tự chủ bước ra một bước, hai mắt chăm chú dán vào trên mặt người yêu.
Lâm Linh cũng không nhìn Tiêu Thời một chút, trực tiếp bổ nhào về phía thi thể nữ tang thi trên đất mới vừa bị Tiêu Thời đánh vỡ đầu, hai tay nâng lên tang thi đầu vỡ tan, gào gào kêu gọi.
“Linh Linh…” Tiêu Thời bước chân cứng đờ hướng về phía Lâm Linh đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất, một tay khoát lên vai Lâm Linh. Từ trước đến giờ Lâm Linh có bệnh thích sạch sẽ, nhưng hiện tại quần áo thế mà rất bẩn, màu lam nhạt ban đầu đã sắp biến thành hắc lam rồi.
“Rống!” Lâm Linh phẫn nộ tới cực điểm, bị Tiêu Thời vỗ vai trong nháy mắt liền đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt hung ác, miệng mở ra để lộ hai cái răng nanh sắc bén, đánh về phía Tiêu Thời, há mồm liền cắn tới cổ Tiêu Thời, răng nanh sắc nhọn dễ dàng đâm thủng da dẻ yếu ớt của nhân loại.
‘Loảng xoảng’, âm thanh thanh lảnh kim loại va chạm vang lên, gậy sắt trong tay Tiêu Thời rơi trên mặt đất. Mùi máu tanh phiêu đãng trong không khí, hòa cùng mùi tang thi tanh tưởi trong phòng.
Bạch Tư Duệ vừa vào cửa, nhìn thấy chính là hình ảnh tang thi cắn vào cổ Tiêu Thời, Tiêu Thời mở lớn mắt, cùng Bạch Tư Duệ hai mắt nhìn nhau.
“Giờ!” Bạch Tư Duệ mở lớn mắt, tốc độ như ánh sáng xông về phía trước, tay phải cuộn thành trảo, đánh về phía đỉnh đầu Lâm Linh, ngón tay trực tiếp cắm vào trong óc đối phương.
Lâm Linh còn đang cắn Tiêu Thời, liền triệt để tử vong.
“Tiểu Thời…” Bạch Tư Duệ cẩn thận mà đẩy miệng Lâm Linh ra, nhấc đầu Lâm Linh tùy ý vứt qua. Thi thể trên đất lăn hai vòng mới dừng lại.
Tiêu Thời vừa được giải thoát thân thể liền mềm nhũn, vô lực lướt xuống tựa ở trên người Bạch Tư Duệ. Bạch Tư Duệ vội vã ôm lấy Tiêu Thời, một tay chặn cổ Tiêu Thời, thanh âm run run nói: “Tiểu Thời, em thế nào rồi?”
“Linh Linh…” Tiêu Thời hơi co giật, mắt mở to, miệng mở ra khép lại, nhưng không phát ra được âm thanh hoàn chỉnh.
“Tiểu Thời, đừng nói chuyện, cẩn thận vết thương.” Bạch Tư Duệ hoảng loạn nói, khủng hoảng mãnh liệt giống như sóng ngầm cuồn cuộn trong nháy mắt liền đem hắn nuốt chửng.
Tiêu Thời nhìn Bạch Tư Duệ, ánh mắt dần tan rã hiện lên một tia đau lòng, Tiêu Thời run rẩy nhấc tay lên, nỗ lực sờ lên mặt Bạch Tư Duệ.
Bạch Tư Duệ một tay ôm thân thể Tiêu Thời, một tay kia chặt chẽ bưng kín cái cổ bị thương của Tiêu Thời, mặc dù vết thương căn bản là chảy không bao nhiêu máu cả.
Bạch Tư Duệ tâm hoảng ý loạn nhìn Tiêu Thời, suy nghĩ trong nháy mắt này tựa hồ dừng lại, trong đầu trống rỗng, miệng không ngừng lặp đi lặp lại: “Tiêu Thời, em sẽ không sao, sẽ không sao…”
Tiêu Thời tay còn chưa giơ lên, liền vô lực buông xuống, đôi mắt mở to nặng nề khép lại, khóe mắt lăn xuống hai giọt nước mắt óng ánh như trân châu.
“Không!” Bạch Tư Duệ thất thanh hô to, dùng sức lay Tiêu Thời.
Mùi máu tanh nồng nàn trong không khí, bầy tang thi trong nháy mắt sôi trào, giống như hít phải thuốc lắc, hướng về phía mùi máu bay ra chạy tới.
Mãi đến khi cánh cửa không lớn bị tang thi chật ních chặn mất, Bạch Tư Duệ mới từ trong đau xót tỉnh táo lại, khắp khuôn mặt là nước mắt, trong mắt lại không có bất kỳ ánh sáng nào.
Thân thể trong lồng ngực vẫn còn ấm áp, cổ đã không còn nửa giọt máu chảy ra. Bạch Tư Duệ nhìn về phía thứ đã khiến Tiêu Thời tử vong – Lâm Linh, miệng của cô còn mở lớn, ngoài miệng tràn đầy đều là máu tươi của Tiêu Thời.
“A!” Bạch Tư Duệ nắm chân Lâm Linh lên, như xả giận mà quăng về phía bầy tang thi.
Tang thi ngã xuống một đám, cánh cửa bị chen chúc đã có chút khe hở.
Bạch Tư Duệ nhảy lên một cái, liền vượt qua bầy tang thi trước cửa, Bạch Tư Duệ đạp một cước lên lan can, trực tiếp nhảy về phía trước. Tang thi lập tức quay đầu, theo sát không nghỉ.
Bạch Tư Duệ cởi áo khoác bảo vệ thân thể Tiêu Thời, đột nhiên hướng bên trên nhảy lên, xuyên phá trần nhà trong suốt, vững vàng mà đứng trên đỉnh kiến trúc. Mảnh kiếng bể bên trong trung tâm thương mại giống như mưa hoa,’ào ào ào’ rơi xuống đất. Bên hành lang tang thi ngước đầu hướng phía trên nhảy lên, tang thi năng lực khá mạnh nhảy lên cao được hai mét, lại từ không trung rơi xuống, trực tiếp rơi xuống sàn nhà lầu một.
“Tiểu Thời, anh làm đau em sao?” Bạch Tư Duệ giống như không biết Tiêu Thời đã chết vậy, ngữ khí mềm nhẹ nói với Tiêu Thời.
“Xin lỗi, bởi vì chỗ đó có tang thi, nên anh không thể làm gì khác hơn là làm như thế này, chúng ta ở trên này rồi thì bọn chúng sẽ không thể quấy nhiễu được nữa.” Bạch Tư Duệ cúi người ôm lấy thân thể Tiêu Thời, lưu luyến hít lấy mùi vị trên người Tiêu Thời, trên mặt hiện ra vẻ say mê.
Ở góc độ Bạch Tư Duệ không nhìn thấy, tay Tiêu Thời bỗng nhiên hơi nhúc nhích một chút, sau đó đột ngột mở mắt ra.
Thơm quá a~ Tiêu Thời nuốt nước miếng một cái, nghiêng đầu hướng về cái cổ bên cạnh, mở ra cái miệng còn chưa kịp mọc răng nanh…