Kế Hoạch Bồi Dưỡng Tang Thi Cấp Thấp – Chương 09

☆, Chương 9:

 

“Anh hôn em, em cũng không thấy ghê tởm, đúng không? Quên Lâm Linh, cùng với anh một chỗ đi.” Bạch Tư Duệ thâm tình nhìn Tiêu Thời, trong bóng tối, đôi mắt kia sáng ngời hữu thần.

 

Tiêu Thời đột nhiên đẩy Bạch Tư Duệ ra, tim đập đến mức sắp nhảy ra khỏi cuống họng.

 

“Đừng, đừng giỡn nữa. Em thế nhưng là nam mà, còn muốn tìm Linh Linh.” Tiêu Thời cố gắng trấn định lại, chỉ là thanh âm run rẩy đã bán đứng ý định của cậu.

 

Thật không nghĩ tới người cậu vẫn lén lút sùng bái, lại đối với cậu có tâm tư quái lạ như thế. Tiêu Thời hoảng hốt, khiếp sợ, nhưng tuyệt đối không hề có căm ghét, điểm này ngay cả chính cậu cũng khó mà tin nổi.

 

Không sai, Tiêu Thời vẫn luôn sùng bái Bạch Tư Duệ, khi còn bé cảm thấy hắn thành thục, như người lớn, vì lẽ đó Tiêu Thời mới nghĩ trăm phương ngàn kế để tiếp xúc với Bạch Tư Duệ. Sau đó khi đi làm lại kính nể thái độ làm việc cùng cách nhìn và cách thể hiện ở những lĩnh vực khác của Bạch Tư Duệ, mỗi lần đều làm cậu khâm phục không thôi. Tận thế xảy ra thì càng thán phục tố chất thân thể Bạch Tư Duệ cường hãn.

 

Tiêu Thời cảm thấy hắn là một người hoàn mỹ, đủ loại yếu tố cộng lại, bất tri bất giác càng sùng bái Bạch Tư Duệ nhiều hơn.

 

Bạch Tư Duệ tuy rằng biết rõ Tiêu Thời yêu thích Lâm Linh, nhưng chính tai nghe thấy Tiêu Thời nói như vậy tâm vẫn là ức chế không được đau đớn.

 

“Tiểu Thời.” Bạch Tư Duệ nắm chặt tay Tiêu Thời, yên lặng nhìn vào mắt cậu.

 

Tiêu Thời vốn định hất tay hắn ra, nhưng khi thấy ánh mắt  thật lòng của Bạch Tư Duệ, thân thể cứ như vậy cứng lại, kỳ quái chính là hắn cũng không thấy phản cảm, càng nhiều hơn chính là mới mẻ, thậm chí là chờ mong.

 

“Tiểu Thời, anh thích em, nhưng chưa từng có ý xem em như phụ nữ mà yêu thích, anh chỉ đơn thuần là thích em. Hơn nữa anh tin tưởng, em cũng có chút yêu thích anh.”

 

Việc đã đến nước này, Bạch Tư Duệ không thể làm gì khác hơn là liều mạng đánh cược một lần, là hiểm trung cầu thắng, nhưng cũng không có hung hiểm. Bất quá trong lòng hắn cũng rất hồi hộp, không biết Tiêu Thời sẽ có phản ứng gì.

 

Có điều Lâm Linh đã biến thành tang thi, coi như Tiểu Thời hiện tại không chấp nhận, tạm thời cũng không người nào có thể cướp cậu đi. Hắn tin tưởng Tiểu Thời sẽ không bởi vì chuyện này mà trở mặt với hắn, bọn họ ngày ngày ở chung, Tiểu Thời rồi sẽ tiếp nhận hắn thôi.

 

“Làm sao có khả năng! Người em thích chính là Linh Linh!” Không chờ Bạch Tư Duệ nói xong, Tiêu Thời thẹn quá thành giận đánh gãy lời hắn.

 

Tiêu Thời đột nhiên rút tay mình ra, khẩn trương mà nắm nắm đấm, rồi mới phát hiện chỗ tay mình bị Bạch Tư Duệ nắm qua vậy mà lại nóng như bỏng, cậu cùng Lâm Linh, không, là nắm qua tay tất cả nữ sinh đều không có cảm giác này.

 

Nhất định là bởi vì Duệ ca là nam giới, đối với cậu chấn động quá lớn, phản ứng của cậu mới mãnh liệt như thế. Đúng, nhất định là như vậy!

 

Trong bóng tối, đường nhìn của Bạch Tư Duệ rất rõ, nhìn thấy mặt Tiêu Thời đỏ hồng trong lòng mừng như điên, biết mình thắng cược rồi.

 

“Được rồi, anh sẽ không ép em. Chúng ta trước tiên đi tìm Lâm tiểu thư đã. Còn em có tiếp nhận anh được hay không, em có thể chậm rãi cân nhắc. Hiện tại đã trễ lắm rồi, chúng ta ngủ đi.” Bạch Tư Duệ khôi phục bộ dạng bình thường, giống như anh cả mà nói với Tiêu Thời.

 

Tim Tiêu Thời còn đập bình bịch, nghe vậy không yên lòng nói: “Vậy anh không thể nhân lúc em ngủ mà quấy rối em.”

 

Ách…

 

Bạch Tư Duệ lúng túng trong nháy mắt, lập tức bình tĩnh gật đầu, sau đó lại nghĩ tới Tiêu Thời không nhìn thấy, lên tiếng nói rằng: “Được, anh sẽ tận lực.”

 

Tiêu Thời: “…” Đây mà là lời đại trượng phu nên nói sao?

 

Bởi vì thảm quá nhỏ, bọn họ lại ôm nhau lần nữa, chỉ là lần này thân thể Tiêu Thời không thả lỏng được chút nào, nằm quay lưng với Bạch Tư Duệ.

 

Căn nhà tồi tàn tối đen nhất thời yên lặng không có một tiếng động, chỉ nghe được hai tiếng hít thở có tần suất không giống nhau.

 

Được người khác yêu thích đều sẽ khiến người ta mừng thầm, cho dù người này là đồng tính đi nữa… Ta kháo! Đồng tính! …Đồng tính là làm sao ở chung? Chính là giống cậu với Duệ ca như vậy phải không? Vậy bọn họ có thể lăn cái kia cái kia sao? … Ba! (âm thanh tự quạt qua một bạt tai)

 

“Làm sao?” Bạch Tư Duệ kỳ quái hỏi: “Bây giờ vẫn còn có muỗi sao?”

 

Kỳ quái, hắn làm sao không nghe thấy tiếng muỗi?

 

“Không, ngủ!” Tiêu Thời cố ý giật giật, sau đó nhắm mắt lại ngủ.

 

Trong đầu Tiêu Thời hò hét loạn lên, bị người ôm lấy từ phía sau cũng không còn thản nhiên như trước đây nữa. Cho dù thế giới quan mới vừa rồi đã triệt để đổ nát, cho dù không nghĩ đến việc sẽ đón nhận Bạch Tư Duệ, Tiêu Thời cũng không nghĩ tới cùng Bạch Tư Duệ mỗi người đi một ngả.

 

Bạch Tư Duệ trong lòng kích động khó có thể yên ổn, không dấu vết đem đầu tựa sát vào Tiêu Thời thêm một chút, ngửi thấy mùi hương thanh đạm trên người cậu. Hiện tại trong lòng Tiểu Thời còn lo lắng cho Lâm Linh, không thể tiếp nhận hắn, hắn liền tự giác lùi một bước, vừa không tổn thất, lại cho Tiểu Thời không gian thở dốc, để cậu không đến nỗi phản cảm, một mũi tên trúng mấy con chim, Bạch Tư Duệ cũng rất hài lòng với tiến triển hiện tại.

 

Vạn sự khởi đầu nan, bước thứ nhất hắn đã đi rất thành công, sau đó sẽ càng ngày càng tốt thôi.

 

Ngày hôm sau, Tiêu Thời mang theo một đôi mắt gấu trúc thức dậy, làm như không có chuyện gì cùng Bạch Tư Duệ chào hỏi, chỉ là ngữ điệu cứng ngắc bán đứng tâm tình không bình tĩnh của bản thân cậu.

 

Bạch Tư Duệ cảm thấy thú vị mà lặng lẽ đánh giá Tiêu Thời một chút, nhịn cười nói: “Tiểu Thời, chào buổi sáng, tối hôm qua ngủ có ngon không?”

 

Tiểu Thời thật đáng yêu, cho rằng làm như vậy thì coi như chuyện tối ngày hôm qua chưa từng xảy ra sao?

 

“Tốt vô cùng.” Tiêu Thời có chút khó chịu.

 

Tiêu Thời oán giận nghĩ, rõ ràng mọi việc là do Duệ ca mà ra, tại sao người lúng túng lại là cậu chứ? Duệ ca ngược lại là bộ dạng một chút cũng không liên quan đến ta như thế! Quả thực quá phận quá đáng!

 

Tiêu Thời đáp một tiếng, như chạy trốn mà đi ra bên ngoài tìm nhiên liệu. Hiện tại bật lửa có, đồ ăn có, nhưng củi nhóm lửa lại trở thành vấn đề lớn nhất của bọn họ, thường ngày không tìm được củi để nhóm lửa thì chỉ có thể ăn mấy món ăn lạnh.

 

“Tiểu Thời, chúng ta về sau tìm một chỗ sâu trong núi sinh sống đi, chỗ đó con người không nhiều, nên cũng sẽ không có tang thi.” Bạch Tư Duệ làm một cái kệ bếp thật giản dị, thấy Tiêu Thời trở về liền đề nghị.

 

“Tốt, đợi đến lúc tìm được Linh Linh, chúng ta cùng đi.” Ý nghĩ này Tiêu Thời cũng nghĩ tới, chỉ là bởi vì Lâm Linh nên Tiêu Thời mới không nói.

 

Bạch Tư Duệ nụ cười không đổi, chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng.

 

Tiêu Thời cầm lấy đá không gian trước ngực Bạch Tư Duệ, tìm kiếm bên trong một lúc, sau đó thất vọng nói: “A? Mì ăn liền chỉ còn cái túi đựng thôi, ngày hôm qua sao anh không nói sớm?”

 

“Hết rồi sao? Anh không biết. Không gian vẫn luôn do em thu dọn, anh tưởng bên trong vẫn còn.”

 

“Cũng còn mấy bát, nhưng lại không có đũa.” Tiêu Thời áp sát vào Bạch Tư Duệ, trong lòng khó tránh khỏi có chút sốt sắng, tay ở bên trong tìm đông tìm tây, chỉ đụng phải đống đồ lung tung ở bên trong, nhưng quỷ dị là đến bóng dáng nửa chiếc đũa cũng đều không có.

 

“Bên ngoài có cành cây.” Bạch Tư Duệ xem xét khắp nơi, cuối cùng lia mắt nhìn bên ngoài phòng có một cái cây nhỏ liền nói.

 

Tiêu Thời lườm một cái, im lặng không nói gì, tay tiếp tục ở không gian tìm mấy chiếc đũa, hi vọng ở một góc nào đó có thể mò ra được hai đôi đũa.

 

Bạch Tư Duệ bỏ thêm mấy cây củi vào, tùy ý nói: “Ai, đáng tiếc không có bút, nếu không em cũng sẽ không phải xoắn xuýt như vậy.”

 

Tiêu Thời cứng đờ, yên lặng mà lấy ra tay: “Được rồi, cành cây cũng là ý kiến hay.”

 

Nói vậy nhưng trong lòng cậu đã bi thống từ lâu, xui xẻo đến mức phải lấy bút chì ăn mì, còn bị thủ trưởng bắt gặp gì đó, không cần quá mức ** như vậy a. (** đó là nguyên văn của tác giả nhá, kiểu như nói tục gì đó rồi bị kéo âm ấy.)

 

“Nếu như có cây trúc là tốt rồi, còn có thể đem ra hút nước canh, cùng bút bi hiệu quả cũng đồng dạng như thế a.” Bạch Tư Duệ thấy Tiêu Thời  囧 liền dừng không được, ác ý mà thú vị nói.

 

Tại sao việc gì mình 囧 đều bị Duệ ca gặp được vậy chứ? (#‵′) Đệt!

 

“Vậy em liền đi bẻ cành cây đây, Duệ ca anh trước tiên canh lửa ha.” Tiêu Thời nói xong, đào tẩu nhanh như gió…

 

Ăn xong bữa sáng, hai người liền tiếp tục tìm cửa hàng, tìm dụng cụ này nọ có thể qua sông.

 

“Duệ ca, nơi này thật âm u, chúng ta cẩn thận một chút.”

 

Tiêu Thời nhìn đến cửa lớn của một cửa hàng bách hóa XX, tâm không biết vì sao lại dâng lên lo lắng bất an, trực giác cảm thấy nơi này có thứ gì đó không tốt. Nơi này lớn như vậy, nhất định có rất nhiều người đến đánh cướp, không biết có hấp dẫn tang thi hay không. Có điều coi như có tang thi cũng hết cách rồi, bọn họ tìm hơn nửa ngày, liền chỉ tìm được một cửa hàng này là có thể đi vào, dù thế nào cũng không thể từ bỏ được.

 

Bạch Tư Duệ từ trong hoảng hốt tỉnh táo lại, khẽ gật đầu một cái. Thật là khéo, lại đụng phải Lâm Linh.

 

Tuy rằng chỉ là nhìn thoáng qua phía trong u ám của cửa hàng bách hóa, nhưng Bạch Tư Duệ vẫn nhìn một cái liền nhận ra dáng người nhỏ bé kia, chính là Lâm Linh không sai. Tốc độ của cô rất nhanh, Bạch Tư Duệ chỉ loáng thất thần một cái cô đã đi đến ngã rẽ, biến mất không thấy tăm hơi.

 

“Làm sao vậy, Duệ ca? Anh nhìn thấy thứ gì à?” Tiêu Thời nghi ngờ hỏi, càng phát giác nơi này rất khủng bố âm u.

 

“Không, chúng ta vào xem xem, gặp nguy hiểm liền lập tức lui lại. Em cầm cái này đi.” Bạch Tư Duệ đưa cho Tiêu Thời một cái gậy sắt, dẫn đầu đi vào cửa lớn tạp hóa.

 

Tâm tiểu Thời đã buông lỏng rồi, có lẽ lúc này cũng là thời điểm để Tiêu Thời biết việc Lâm Linh biến thành tang thi rồi đi.

 

“Ừm, anh cũng cẩn thận.”

 

Tiêu Thời nói, đuổi theo Bạch Tư Duệ, cùng hắn song song đi cùng nhau…

Một bình luận về “Kế Hoạch Bồi Dưỡng Tang Thi Cấp Thấp – Chương 09”

Bình luận về bài viết này