Kế Hoạch Bồi Dưỡng Tang Thi Cấp Thấp – Chương 03

☆, Chương 3:

Trên cầu lớn đổ nát, một cô gái quần áo màu lam nhạt lung linh ôm lấy vóc người xinh đẹp đang nhanh chóng chạy trốn.

Tang thi lít nha lít nhít chen chúc trên cầu lớn, chiếc cầu đã đổ nát không thể tả phát ra tiếng ‘chi nha’ liên tục. Càng nhiều tang thi lên cầu, xi măng trên các linh kiện mối nối phía dưới cầu bắt đầu ‘tỏm tỏm tỏm’ rơi xuống nước.

Cầu lớn lắc lư dữ dội, Lâm Linh căng thẳng trong lòng. Không được, nhất định phải tăng nhanh tốc độ, thời gian càng lâu sẽ càng nguy hiểm.

Nghĩ như vậy, Lâm Linh tăng nhanh tốc độ, cùng tang thi phía sau cách nhau càng ngày càng xa. Lâm Linh vừa chạy vừa thở hồng hộc, nhưng tâm tình vẫn rất lạc quan.

Đột nhiên, Lâm Linh dừng lại, hoảng sợ nhìn về phía trước, nàng thậm chí quên mất phía sau mình là một bầy tang thi, chân lùi về sau một bước.

Trong một thoáng khi nhìn rõ đầu cầu trước mặt, Lâm Linh mặt xám như tro tàn. Tang thi chen chúc đen đúc như kiến hôi chồng chất ở đầu cầu, không biết đang tụ tập với nhau tranh đoạt cái gì đó, bên cạnh đã dần tích tụ ra một núi lớn thịt người. Chân Lâm Linh như bị đóng đinh trên mặt đất, hoảng sợ trong mắt thậm chí còn phản chiếu ra bên ngoài khi thấy động tác tang thi chen nhau đi đến.

‘Ầm ầm’, rốt cục cũng không chịu nổi áp lực nặng nề, cầu lớn phát ra một tiếng vang lớn, phần phía sau mối nối trên cầu gãy vỡ ra, ‘Oành oành’ một tiếng đập vào sông lớn.

Một lượng lớn tang thi rơi vào sông như sủi cảo vào nồi, sau đó ở trên mặt nước trôi nổi lên lên xuống xuống, vung lên hai cánh tay với tay áo mục nát.

Ngày nay, trình độ kiến trúc tuy không được ca ngợi như thời Thiên triều, nhưng không phải hết thảy kiến trúc đều là công trình đậu hủ, cầu lớn trước mắt chính là ví dụ điển hình, không chỉ có chất lượng cực tốt, mà thiết kế lại càng thêm tinh diệu. Tuy rằng phía sau cầu lớn đã bị gãy, nhưng nửa đoạn cầu phía trước vẫn còn tận lực chống đỡ.

‘Đầu’ cầu bị chấn động, qua nửa phút mới từ từ ngừng rung động mãnh liệt lại. Cầu lớn đã hư hỏng trăm ngàn chỗ, chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay thôi cũng có thể là ép vỡ nó thành một cọng cỏ. (nguyên văn tác giả để như thế luôn, trốn~).

Lâm Linh hét lên một tiếng, bị chấn động đến mức đứng không vững mà ngã trên mặt đất, suýt chút nữa lăn luôn xuống cầu, Lâm Linh nhanh tay lẹ mắt ôm lấy một bên thành cầu, mới miễn cưỡng ổn định thân hình.

Lâm Linh tay vịn kiến trúc không ngừng thở dốc, còn chưa kịp đứng dậy, cầu lại đột nhiên chấn động mạnh một cái.

Hóa ra là một đầu khác tang thi cảm nhận được chấn động, bỏ qua thức ăn đầy mùi máu tanh không còn ăn được nữa, men theo mùi máu tươi càng thêm mới mẻ hướng về cầu lớn đi tới.

“A!” Một tiếng hét thê thảm xẹt qua chân trời, thân thể màu lam nhạt theo tiếng kêu rơi xuống, giữa sông duỗi ra vô số đôi tay mục nát, hướng về bầu trời vung vẩy, mặt sông nhất thời giống như luyện ngục.

“Linh Linh!” Tiêu Thời hô to một tiếng, đột nhiên bật người ngồi dậy.

“Làm sao vậy? Tiểu Thời.” Bạch Tư Duệ nghe được tiếng động, suy tư chốc lát, liền ức chế không được nở nụ cười. Nghe được tiếng của Tiêu Thời trong nháy mắt thu hồi nụ cười, quan tâm mà nhìn Tiêu Thời đột nhiên ngồi dậy.

“Anh có nghe được âm thanh gì không? Ví như tiếng phụ nữ thét chói tai chẳng hạn.” Tiêu Thời dưới tình thế cấp bách đã nắm chặt tay Bạch Tư Duệ rồi.

“Không có a, chỉ cảm giác được chút rung chuyển, khả năng là dư chấn đi. Cậu có phải là nghe nhầm rồi không?” Bạch Tư Duệ nói.

“Đúng đấy, lão tử cũng cảm giác được chút chấn động, có phải lại là động đất không?” Âm thanh thô lỗ của Vương Đại Minh vang lên, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn một nữa nóc nhà gãy vỡ, lo lắng nói: “Ai nha nơi này không an toàn, chúng ta phải đi tìm nơi khác tốt một chút.”

Tâm Tiêu Thời nhất thời lo lắng, giống như đánh mất cái gì rất quan trọng: “Không, tôi vẫn là không yên lòng. Lâm Linh, Lâm Linh chính là chạy về hướng kia, tôi muốn đi tìm cô ấy một chút.”

Bạch Tư Duệ nhíu nhíu mày: “Chân cậu bị thương không tiện, vẫn là để tôi đi cho.”

“Không, Bạch tổng anh đừng cản tôi, tôi nhất định phải đi.”

“Haizz! Vậy cũng được, khi nào không chịu được nữa thì cứ nói với tôi, đừng cứng rắn chống đỡ.” Bạch Tư Duệ vẫn như cũ nói, che giấu đi biểu tình đau lòng trong mắt.

“Các anh em chúng ta đi.” Vương Đại Minh gọi mọi người đứng dậy, nhìn hai người Bạch Tư Duệ và Tiêu Thời, không vui bĩu môi: “Các người lại muốn hành động một mình à, tôi nói không phải chứ, ở tận thế này a, người người đều giống nhau, đừng nghĩ mình hơn người.”

Bạch Tư Duệ lạnh lùng liếc nhìn Vương Đại Minh, vương Đại Minh cả người lạnh lẽo, không khỏi im miệng.

“Đúng đó Bạch tiên sinh, bên ngoài đều là tang thi, vẫn là nhiều người thì an toàn hơn. Nếu không chúng tôi cùng hai người đi xem xem, sau đó lại đi tìm nhà?” Một thanh niên vóc người gầy yếu thương lượng nói.

Tiêu Thời nhận ra hắn, hắn tên Triệu Nam, nghe nói là thực tập sinh đại học năm tư. Bọn họ từ lúc tận thế tụ hợp lại một chỗ bình thường cũng không giao lưu gì, cũng không quá hiểu biết về nhau, nhưng những lời này làm Tiêu Thời đối với hắn có chút hảo cảm.

“Tiểu Triệu cậu bị ngốc à, bên ngoài đâu đâu cũng có tang thi, chúng ta còn lắc lư tới tới lui lui không phải muốn chết a. Vẫn là cùng lão ca đi tìm trụ sở an toàn đi, có mấy người ăn no rửng mỡ cậu hà tất vội vàng dâng mạng của mình như vậy.” Vương Đại Minh nhìn thấy có người muốn đi cùng Bạch Tư Duệ bọn họ thì vô cùng khó chịu, đè lại tức giận trong lòng nói với tiểu Triệu.

Triệu Nam im lặng, hướng Tiêu Thời gật đầu tỏ vẻ xin lỗi. Tiêu Thời cười cợt một cái cũng không thèm để ý, quay đầu lại nói với Bạch Tư Duệ: “Xin lỗi Bạch tổng, là tôi liên lụy anh, nếu anh lựa chọn đi cùng với bọn họ tôi cũng sẽ không để ý đâu, đến lúc đó tôi sẽ quay lại tìm anh.”

“Nói bậy bạ gì đó, tôi là ông chủ của cậu, đương nhiên phải che chở cậu rồi.” Bạch Tư Duệ một thân âu phục tức giận gõ gõ đầu Tiêu Thời nói.

Lấy năng lực hiện tại của hắn thu thập vài con tang thi tiện thể mang Tiêu Thời chạy trốn vẫn dư sức, đi cùng đám người kia trái lại cản trở chân tay. Bạch Tư Duệ vốn đang cân nhắc tìm cớ thế nào cho thuyết phục để cùng mấy tên kỳ đà cản mũi này tách ra, không nghĩ tới cơ hội cứ như thế đưa tới cửa rồi.

“Cảm ơn anh, Bạch tổng.” Tiêu Thời cảm kích nói.

“Xì! Công ty đều không còn, cậu còn gọi tôi Bạch tổng gì nữa, sau này cứ gọi A Duệ đi.”

Tiêu Thời suy tư chốc lát, mở miệng nói: “Như vậy sao được, tôi gọi không quen, vẫn là kêu Duệ ca đi.”

“Ha ha, tiểu tử cậu thật là.” Bạch Tư Duệ đập một quyền lên ngực Tiêu Thời, cũng không phản đối cách gọi của cậu, thậm chí còn bị một tiếng Duệ ca của cậu làm ngứa ngáy trong lòng.

Tiêu Thời bất động vài giây nhìn Bạch Tư Duệ, đột nhiên nói: “Duệ ca, anh thực sự là người tốt.”

Nụ cười của Bạch Tư Duệ cứng đờ, lập tức khôi phục nguyên dạng: “Vậy sao.”

“Cậu nói như vậy rõ ràng xem tôi là người ngoài, tôi thế nhưng vẫn luôn coi cậu là người thân đó.” Bạch Tư Duệ cưng chiều xoa xoa tóc Tiêu Thời, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đem người thân nói thành tình nhân rồi.

“Tôi cũng vậy.” Tiêu Thời không suy nghĩ nhiều liền đáp lại ngay.

Tim Bạch Tư Duệ thịch một cái, thật không nghĩ tới tai nạn hủy diệt thế giới thế nhưng lại giúp hắn và Tiểu Thời quan hệ thân thiết hơn một bước.

Vương Đại Minh mang theo bốn người khác đi rồi, cũng mang đi luôn mấy âm thanh huyên náo thô lỗ kia, Tiêu Thời cùng Bạch Tư Duệ đều cảm giác thế giới thanh tịnh không ít.

Tiêu Thời được Bạch Tư Duệ dìu đến bên bờ sông, một bên bờ sông còn lưu lại từng đống xác thối bốc mùi, thậm chí trên mặt đất còn xót từng khúc ngón tay trắng bệch.

Tiêu Thời một bên vừa đi tìm vừa cầu lớn, chiếc cầu nguyên vẹn lúc trước không còn tồn tại nữa, thay vào đó là một đoạn cầu tàn tạ, Tiêu Thời trợn to mắt không thể tin, nhìn lại khắp xung quanh, tâm lập tức rơi xuống đáy vực.

Không ít tang thi còn ở trên cầu du đãng, khiến đoạn cầu còn lại trên không trung lảo đà lảo đảo, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.

“Không, Linh Linh!” Tiêu Thời hét lớn một tiếng, không để ý tới đau đớn dưới chân đột nhiên hướng phía trước phóng đi.

Bạch Tư Duệ nhanh tay ôm lấy eo Tiêu Thời: “Cậu như vậy sẽ làm vết thương trên chân nặng thêm!”

“Thả tôi ra!” Tiêu Thời trợn to mắt như muốn rách cả mí, lần đầu tiên thất thố trước mặt Bạch Tư Duệ.

Bạch Tư Duệ tâm tê rần, nhưng tay vẫn gắt gao ôm lấy eo Tiêu Thời, an ủi: “Tôi thả cậu ra rồi cậu có thể làm được gì? Lại nói Lâm tiểu thư cơ trí như vậy, nhất định không có chuyện gì, cô ấy nhất định đã sớm chạy qua cầu, đang nghĩ biện pháp trở về đây.”

Tiêu Thời cảm thấy có lý, gật đầu liên tục: “Đúng, Lâm Linh sẽ không sao, tôi đi qua bờ bên kia tìm cô ấy.”

Tiêu Thời không giãy dụa nữa, Bạch Tư Duệ cũng không cam lòng buông cậu ra, cúi đầu ngửi mùi hương trên tóc cậu một cái mới nói: “Được, tôi đi tìm cùng cậu, có điều hiện tại, chúng ta trước tiên cần phải đi tìm đồ ăn, cậu đã một ngày không ăn gì rồi.”

“Được.” Tiêu Thời ngây ra vài giây, mới trầm thấp đáp một tiếng. Hiện tại cậu vẫn là dưỡng thương chân cho tốt mới là mấu chốt nhất, sẽ không lại làm cản trở người khác.

Bạch Tư Duệ rất hưởng thụ cảm giác cùng Tiêu Thời ôm nhau, lúc này Tiêu Thời cũng đã phát hiện ra tư thế của hai người không đúng, mặt cũng nóng lên, vội vã tránh thoát khỏi tay Bạch Tư Duệ.

“Khụ, hiện tại đồ ăn càng ngày càng khó tìm, chúng ta vẫn là mau mau đi thôi.” Tiêu Thời nói, y như chạy trốn mà khập khễnh đi về phía đống phế tích.

Bạch Tư Duệ cười cợt, nhìn bóng lưng đơn bạc của Tiêu Thời, trong lòng đột nhiên cảm thấy trống rỗng. Rõ ràng hắn mới là người ở bên cạnh cậu, nhưng còn không bằng nữ nhân đã chia cách kia. Lúc nào Tiểu Thời mới dùng tình cảm như vậy đáp lại hắn?

Có điều, Bạch Tư Duệ tin tưởng Tiêu Thời sẽ có một ngày không thể rời bỏ hắn, vì ngày đó, mặc kệ thời gian bao lâu, hắn đều đồng ý trả giá.

Lúc này Bạch Tư Duệ còn không biết, tương lai không xa, những điều hắn nói này thực sự phát sinh, nhưng đồng thời cùng những điều hắn chờ mong ở thời điểm hiện tại cách nhau một trời một vực. May mà, hắn cũng không phải một người câu nệ tiểu tiết, biến cố có to lớn hơn nữa cũng không thể ngăn cản được chấp nhất của hắn đối với Tiểu Thời.

Người phía trước lảo đảo một cái, Bạch Tư Duệ lập tức chạy tới đỡ lấy đối phương, quan tâm hỏi: “Tiểu Thời, có đau không? Tôi cõng cậu đi.”

“Không cần. A, thật sự không cần Bạch tổng.”

“Hả?”

“Híc, Duệ ca.”

“Ừm.” Bạch Tư Duệ hài lòng gật đầu, nghiêm trang nói: “Bé ngoan dưỡng thương cho tốt, chờ thương thế của cậu tốt lên rồi có khi tôi lại cần cậu cõng về đó.”

“…”

Tiêu Thời nằm nhoài trên lưng người nào đó nghẹn đến không nói nên lời, Bạch tổng của cậu không có khả năng đáng ghét như thế ( yêu? ), khốn kiếp!

Một bình luận về “Kế Hoạch Bồi Dưỡng Tang Thi Cấp Thấp – Chương 03”

Bình luận về bài viết này