Cố Nhiên – Chương 13

“Ân… Lạc Bạch… chậm một chút…”

Trên giường là hai thân ảnh lõa lồ đang quấn quýt với nhau, Cố Nhiên bị Lạc Bạch mạnh mẽ ra vào bên dưới nhịn không được tiếng rên rỉ, muốn hắn làm chậm lại.

Lạc Bạch cắn mút điểm nổi lên trên ngực trái của Cố Nhiên, thẳng lưng đẩy dục vọng của mình tiến càng sâu vào trong cậu, hắn kéo Cố Nhiên ngồi lên đùi của mình, bắt đầu một hồi vận động đâm đến điểm sâu nhất bên trong cậu.

Cố Nhiên nhìn thấy mình ngồi trên đùi Lạc Bạch, bên dưới bị xuyên xỏ phát ra tiếng vang dâm mĩ, đối mặt với ánh mắt chăm chú ngước lên nhìn của hắn, cậu đỏ mặt không khống chế được lại tiếp tục phát ra những âm thanh tiêu hồn.

Lạc Bạch vừa cắn mút đầu vú của Cố Nhiên, ánh mắt lại chăm chú quan sát cậu, dưới thân thì càng không quên đẩy mạnh, điểm đến điểm nhạy cảm của Cố Nhiên, làm cậu run lên, chỉ có thể nghẹn ngào.

Tư thế này của hai người làm càng sâu lại dễ dàng quan sát người yêu của mình, Lạc Bạch cực kì không muốn buông tha, cứ như vậy mà ôm chặt lấy Cố Nhiên, tiếp tục đâm rút va chạm không có điểm dừng.

“A Nhiên, A Nhiên…”

“A Nhiên… có thoải mái không? Hử?”

Lạc Bạch thì thầm tên Cố Nhiên, một tiếng hử trầm thấp làm người nghe mềm nhủn, hắn rời môi khỏi đầu vú vì bị liếm mút mà sưng đỏ của cậu, bàn tay to lớn lại nắm lấy dục vọng của Cố Nhiên, khẽ đến bên tai cậu thổi khí, chiếc lưỡi cũng không buông tha mà khẽ đẩy vào bên trong lỗ tai.

Cảm nhận Cố Nhiên lại run lên một chút, bên dưới siết càng chặt, Lạc Bạch giờ phút này bỗng nhiên nhớ lại rất nhiều việc của kiếp trước.

Kiếp trước, trong một lần làm tình, hắn cũng từng nắm lấy dục vọng của Cố Nhiên, sau đó hỏi cậu có thoải mái không.

Lúc đó tuy thần trí hắn mơ hồ, tuy hắn vì Trần Nguyệt Bích mà thủy chung không mở lòng với người nào khác, nhưng lúc đó khi làm tình, hắn biết người kia không phải phụ nữ.

Rõ ràng là thân hình nhỏ nhắn nhưng không mềm dẻo như của phụ nữ mà lại có chút rắn rỏi, cũng rõ ràng là bộ ngực bằng phẳng, thế nhưng, tất cả những thứ đó lại cuốn hút một người mất thần trí như hắn đến thế.

Hắn biết đó là một người đàn ông, vì người đó cũng có dục vọng như hắn, khi hắn cầm đến thứ đó, hắn đã biết đó không phải vợ mình.

Ấy thế nhưng hắn lại không sao ngừng lại được, miệng hắn kêu lên tên của vợ mình, bên dưới lại ra sức làm người ta, rõ ràng là hắn chỉ đang giả vờ như không nhận ra hắn đã có tình cảm và dục vọng với một người khác không phải vợ mình, người đó là…

Cố Nhiên.

Lúc này nhớ lại thì Lạc Bạch mới hiểu, thì ra hắn từ lúc đó đã nhận ra người dưới thân là Cố Nhiên, đã tiếp nhận cậu, đã có cảm giác với cậu.

Nếu không phải, thì hắn sẽ không nắm lấy tính dục của người đó mà tuốt lộng, muốn người đó cũng được thoải mái, thỏa mãn và thăng hoa như hắn.

Âm thanh rên rỉ đứt quãng của Cố Nhiên kéo Lạc Bạch về lại với thực tại, hắn để cậu nằm xuống giường, bên dưới vẫn chưa rút ra, giúp cậu nằm thoải mái một chút, Lạc Bạch thay đổi tư thế và góc độ, tiếp tục cần mẫn cày cấy ra vào trên người của người yêu.

“A Nhiên, chào buổi sáng.”

Lạc Bạch hôn nhẹ Cố Nhiên làm cậu tỉnh lại từ trong hồi ức.

Đêm qua Cố Nhiên không biết Lạc Bạch muốn mình bao nhiêu lần, cũng không biết cậu khóc lóc cầu xin rồi bắn trong tay hắn bao nhiêu lần, cậu chỉ biết là hôm qua hai người cuối cùng đã hòa làm một.

Sau khi sự tình qua đi, hình như Lạc Bạch còn bế cậu đi tắm rửa.

Cố Nhiên nghĩ đến đây thì khuôn mặt đã đỏ bừng, cậu vùi đầu vào trong chăn, khe khẽ nói chào buổi sáng với Lạc Bạch.

“Làm sao vậy? Không thoải mái ở đâu sao?”

Lạc Bạch nhìn Cố Nhiên đỏ mặt, cũng không biết cậu đang nghĩ đến chuyện hôm qua, chỉ sợ cậu vùi đầu vào chăn như vậy sẽ khó thở, nhanh chóng lật người lại, nhìn cậu ôn nhu hỏi.

“Không, không có.”

Cố Nhiên ngại ngùng nhìn Lạc Bạch ôn nhu như vậy, bàn tay khẽ đưa lên chạm vào bên mặt của hắn.

Lạc Bạch không ngăn cản cậu, chỉ để yên cho cậu sờ, một lát sau hắn mới cất tiếng.

“A Nhiên, nói cho anh biết, hôm qua em làm sao vậy?”

Lạc Bạch nhìn Cố Nhiên một cách nghiêm túc, hôm qua hai người ân ái, dù có vui mừng, có hạnh phúc, nhưng Lạc Bạch tuyệt đối không quên trước đó tâm trạng của Cố Nhiên đã hoảng loạn và sợ hãi đến thế nào.

Hôm qua hắn làm tình với cậu, một phần vì ham muốn, một phần vì muốn trấn an cảm xúc của Cố Nhiên, nhưng hiện tại hắn nhất định phải hỏi cho rõ ràng mọi chuyện.

Thứ làm cho Cố Nhiên sợ hãi đến như vậy, bất an đến như vậy sau khi nằm mơ, Lạc Bạch mơ hồ có một chút cảm giác bất an.

Không lẽ nào Cố Nhiên mơ về kiếp trước của bọn họ?

Ở một mức độ nào đó mà nói, đôi khi Lạc Bạch cũng rất nhạy cảm.

Sau khi nghe Cố Nhiên một lần lại một lần ấp úng kể về giấc mơ mà cậu mơ thấy, toàn thân Lạc Bạch rét lạnh như ngâm trong hầm băng.

Hắn cố gắng mỉm cười nhưng ánh mắt lại không che giấu được đau đớn dâng lên trong lòng, hắn ôm chầm lấy Cố Nhiên, không biết là muốn an ủi dỗ dàng cậu đừng lo lắng hay là an ủi chính bản thân mình.

Rút cuộc thì, điều mà hắn lo lắng nhất cũng đã xảy ra rồi.

Cố Nhiên… thế nhưng dù không có kí ức của kiếp trước lại vẫn mơ thấy chuyện đau lòng đến ám ảnh kia.

Ám ảnh ngay cả khi đi vào giấc ngủ.

Bàn tay Lạc Bạch có chút run run siết chặt, hắn phải khó khăn lắm mới có thể bình ổn cảm xúc, khó khăn lắm mới đi đến được như ngày hôm nay, ở bên Cố Nhiên, ấy thế mà… lẽ nào ông trời vẫn muốn trừng phạt hắn?

Trừng phạt hắn vì kiếp trước vong ân phụ nghĩa.

Trừng phạt hắn vì ích kỉ không nghĩ đến ai.

Trừng phạt hắn vì làm Cố Nhiên đau khổ.

Cố Nhiên vốn đang lo lắng sau khi kể ra chuyện này sẽ bị Lạc Bạch nói mình suy nghĩ linh tinh, trách cậu không tin tưởng hắn.

Thế nhưng sau khi cậu kể xong, Lạc Bạch không nói gì, chỉ bình tĩnh mà ôm cậu vào lòng, tay thì siết chặt vòng ôm làm cậu có chút đau.

Cố Nhiên không đẩy Lạc Bạch ra mà ngược lại còn ôm hắn chặt hơn, cậu cảm nhận được Lạc Bạch lúc này có chút không bình thường. Tâm trạng của hắn sau khi nghe xong chuyện cậu kể còn bị ảnh hưởng và khẩn trương hơn cả cậu, Cố Nhiên không biết là đã xảy ra chuyện gì, vừa muốn mở miệng hỏi lại nghe được giọng của Lạc Bạch từ trên đỉnh đầu vọng vào tai.

Hắn nói: “A Nhiên, đừng rời bỏ anh, có được không?”

Cố Nhiên nghe thấy giọng nói có chút run rẩy của Lạc Bạch, trong lòng như bị ai đó nhéo một cái đến lợi hại, đau đến không chịu nổi.

Vì sao Lạc Bạch lại nói những lời này, lẽ ra sau khi mơ xong giấc mơ kia, người phải nói ra lời này là Cố Nhiên mới đúng, thế nhưng cảm xúc của Lạc Bạch còn bị ảnh hưởng hơn cả cậu, lo lắng bất an hơn cả cậu, chuyện này rút cuộc là như thế nào.

Cố Nhiên hơi đẩy Lạc Bạch ra, nhìn rõ mặt hắn một chút mới mở miệng:

“Anh ổn không, Lạc Bạch?”

Cố Nhiên không hỏi có phải giấc mơ của cậu làm hắn không yên lòng hay không, cũng không hỏi hắn có chuyện gì mà chỉ hỏi hắn có ổn không, Lạc Bạch vừa nghe đến lời này, trái tim bị vây giữa ấm áp và xót xa khiến hắn có chút khó phân rõ.

“A Nhiên, anh sợ hãi em sẽ rời bỏ anh.”

Lạc Bạch thấp giọng nói, trong một khoảnh khắc khi nhìn thấy Cố Nhiên quan tâm mình, Lạc Bạch đã muốn nói tất cả sự thật cho cậu nghe, thế nhưng hắn không làm như vậy.

Nói hắn sợ hãi, không sai.

Hắn sợ Cố Nhiên sẽ bỏ hắn lại.

Nhưng điều làm hắn lo lắng hơn cũng không phải việc sau khi nghe được mọi chuyện Cố Nhiên sẽ vứt bỏ hắn, mà là hắn sợ cậu đau lòng, sau đó lại tự tổn thương chính mình như kiếp trước.

Nếu vậy, hắn thà là mình ích kỉ, thà là cậu không biết gì những sống vui vẻ và hạnh phúc bên cạnh hắn.

Cố Nhiên thấy Lạc Bạch một lần nữa thấp giọng nói cậu đừng rời xa hắn, trong lòng tự nhiên mềm nhũn.

Vốn chút lo lắng còn lại trong lòng về giấc mơ hôm qua toàn bộ đã bị lời này của Lạc Bạch làm tiêu tan hết.

Cố Nhiên ôm lấy Lạc Bạch, chủ động hôn nhẹ lên mi mắt hắn, sau đó sà vào trong lồng ngực ấm áp vững chãi kia, nhẹ giọng nói:

“Lạc Bạch, anh biết không, em hiện tại rất hạnh phúc.
Em hạnh phúc vì anh đến bên cạnh em.
Hạnh phúc vì anh lựa chọn em, lựa chọn con đường tình yêu khó khăn này.
Em hạnh phúc vì ngay giây phút này được nằm trong cái ôm ấm áp của anh.
Chỉ có nhiêu đây thôi cũng đủ làm cho em mãn nguyện, nếu đã như vậy…
Em làm sao còn rời xa anh được chứ.”

Cố Nhiên vươn tay nắm chặt bàn tay của Lạc Bạch, đan mười ngón vào chặt chẽ với nhau, sau đó tiếp tục nói:

“Có thể anh sẽ cho rằng em rất tham lam, rất ích kỉ, cũng rất yếu đuối. Thế nhưng em thích anh, vì vậy nên không thể nhường anh cho ai khác, không thể để anh chú ý đến ai khác, muốn anh lúc nào cũng ở bên cạnh em, dù em có ra sao anh vẫn phải luôn ở ngay bên cạnh. Nhưng điều như thế, suy nghĩ ích kỉ như vậy, em mới là người phải lo lắng sau khi anh phát hiện ra một mặt này của mình thì sẽ rời bỏ em mới đúng.
Lạc Bạch, em yêu anh, nên trừ khi là anh vứt bỏ em, còn không, em sẽ không bao giờ có thể rời xa anh được.
Anh đừng lo lắng, tin tưởng em, được không?”

Ánh mắt Cố Nhiên chân thành, lời nói lại không như ngày thường rụt rè cân nhắc, đây đều là suy nghĩ của cậu, ngày hôm nay, rút cuộc mở lòng nói hết với Lạc Bạch, mong hắn hiểu cậu yêu hắn đến thế nào, cậu sẽ mãi ở bên không rời không bỏ hắn.

Lạc Bạch nghe được những lời này, đầu tiên chính là sửng sốt, một lúc sau hắn mới thở dài một hơn, nâng mặt Cố Nhiên lên, hôn nhẹ lên môi cậu.

Thì ra bao lâu nay, người chưa dứt bỏ được quá khứ là hắn.

Hắn lo lắng, hắn sợ hãi, hắn có gánh nặng, mọi thứ đè trĩu trong tim khiến hắn suy nghĩ tiêu cực, lo lắng những chuyện không đâu.

Vốn đã luôn biết, Cố Nhiên dù là kiếp này hay kiếp trước cũng luôn luôn yêu hắn, chỉ là hắn kiếp trước thì không nhận ra, kiếp này lại sợ hãi mà thôi.

Lạc Bạch ôm Cố Nhiên, vuốt ve bàn tay lồng trong bàn tay của mình, lúc này mới bình ổn cảm xúc, ôn nhu nói:

“Cảm ơn em, A Nhiên, anh cũng rất yêu em, anh không muốn thề non hẹn biển, anh chỉ muốn nói với em, kiếp này có được em, anh thật sự rất hạnh phúc.”

****

The End

Đến đây mà bảo là hoàn thì mọi người có chịu không nhở…

Ta là trưng cầu ý kiến, chớ ném đá ta nhé.

3 bình luận về “Cố Nhiên – Chương 13”

Bình luận về bài viết này