Cố Nhiên – Chương 12

“Không sao rồi, có anh ở đây.”

“Anh ở đây.”

Lạc Bạch kiên nhẫn ôm Cố Nhiên trong lòng lặp lại từng từ từng từ một. Lòng hắn đau đớn và lo lắng ngập tràn nhưng vẫn phải tỏ ra bình tĩnh để dỗ dành Cố Nhiên.

Nhìn thấy Cố Nhiên như thế này, Lạc Bạch thực sự cảm thấy bản thân mình vô dụng.

Đã thề là kiếp này phải làm cho cậu hạnh phúc, vui vẻ qua một đời, thế nhưng vẫn là hết lần này đến lần khác nhìn cậu đau khổ khóc lóc mà không làm được gì ngoài an ủi, Lạc Bạch trong lòng cảm thấy vô cùng bất lực và khó chịu.

“Anh Lạc Bạch.”

Cố Nhiên khóc đủ bỗng nhiên kích động kêu một tiếng, rồi sau đó đè Lạc Bạch ngã ra giường, áp lên trên hắn rồi kích động hôn môi.

Lạc Bạch không biết Cố Nhiên bị làm sao, nhưng trong tình huống này hắn chắc chắn không có tâm trạng mà hôn môi với cậu, hắn đang lo lắng muốn nhìn mặt Cố Nhiên, thế nên hắn giữ chặt cậu, tránh né nụ hôn của Cố Nhiên, lật người lại đè lên thân cậu để nhìn cho rõ.

Trong nháy mắt khi bị từ chối, Cố Nhiên cả người bỗng cứng đờ.

Cậu kích động như vậy cũng là vì muốn xác nhận Lạc Bạch còn ở bên cạnh mình, hắn là người yêu của cậu, là của cậu, chứ không phải của bất kì ai khác.

Thế nhưng, cậu bị hắn từ chối.

Cố Nhiên ánh mắt thất thần nhìn Lạc Bạch kiểm tra khắp người mình một lượt, hô hấp của cậu bỗng nhiên dần khó khăn, khuôn mặt tái nhợt mệt mỏi lại càng như thêm trong suốt khiến người ta sợ hãi.

Lạc Bạch nhìn Cố Nhiên như vậy, tim như bị ai đó bóp nghẹt.

“Cố Nhiên, em bị làm sao vậy? Đừng làm anh sợ, có được không?”

Giọng của hắn khàn khàn, mặt đầy lo lắng, hắn bây giờ thực sự mới biết mình bất lực đến thế nào, cả người yêu mà cũng không làm cho vui vẻ được.

“Lạc Bạch, chúng ta làm đi, có được không anh? Nhé?”

Cố Nhiên nhìn Lạc Bạch lo lắng cho mình thì lại từ trong ngẩn người hoảng hốt lên, sau đó lại nức nở nói ra một câu.

Lời cậu như cầu xin làm cho lòng Lạc Bạch cực kì khó chịu.

Hắn không phải không muốn làm với cậu, có trời mới biết hắn muốn làm đến thế nào.

Thế nhưng, hắn không cần cậu phải như cầu xin mà nói với hắn những lời đó, càng không cần làm cậu trong lúc tinh thần cậu hoảng loạn muốn hỏng như thế này.

“A Nhiên, em đang nói gì vậy, em bình tĩnh một chút đi.”

Lạc Bạch lại kéo Cố Nhiên vào lòng, ôm lấy cậu lo lắng đến âm thanh cũng run rẩy.

“Không, Lạc Bạch, em… em rất bình tĩnh. Em đang nói thật, chúng ta làm đi nhé, được không anh? Chúng ta là người yêu mà, đúng không, như vậy thì có làm tình cũng là bình thường mà, nhé?”

Cố Nhiên liên tục lắc đầu, lại mở miệng nói muốn cùng Lạc Bạch làm tình, ánh mắt lo sợ và thất thần của cậu làm Lạc Bạch trong lòng trầm xuống.

Hắn không nói gì nữa, chỉ đè Cố Nhiên xuống rồi hôn lên, áp cả người mình lên cơ thể mảnh khảnh của cậu, bắt đầu một hồi triền miên không dứt hôn môi.

****

Cố Nhiên tỉnh dậy, nhìn thấy Lạc Bạch nằm ngay bên cạnh mình, ngoài trời chắc hẳn đã là ngày mới, cũng may mà hôm nay chủ nhật nên bọn họ cũng không cần đi học.

Cậu nhìn chăm chú ngũ quan khi ngủ của người yêu, trong đầu lại hiện lên tình cảnh làm người ta đỏ mặt ngày hôm qua.

Hôm qua cậu và Lạc Bạch đã làm tình.

Cuối cùng thì họ cũng đi đến bước cuối rồi.

Hôm qua lúc đó, Lạc Bạch hôn cậu, Cố Nhiên chỉ nhớ lại thôi mà cũng cảm thấy mặt mình nóng bừng.

Hôm qua…

Cảm nhận sự run rẩy dưới thân mình, nhưng chiếc lưỡi trong miệng lại ra sức đáp lại, Lạc Bạch cũng đành buông bỏ lo lắng trong lòng, tập trung với việc trước mắt.

Làm Cố Nhiên trước đã, chuyện gì để sau hãy tra hỏi.

Trong đầu Lạc Bạch hiện lên một câu như thế, phía dưới đã bắt đầu rục rịch, con dã thú ngủ sâu trong lòng hắn trỗi dậy, hiện tại dù Cố Nhiên có muốn đổi ý thì e cũng đã quá muộn rồi.

Hai người triền miên hôn môi một lúc, đến khi Cố Nhiên không thể hô hấp thông thuận nữa, người phía trên cậu mới buông tha.

Nhìn thiếu niên nhu thuận mê người nằm trên giường chờ đợi mình đến lột sạch, Lạc Bạch thực sự kích động muốn nhào lên nuốt cậu vào trong bụng.

Thế nhưng hắn vẫn là nhẫn lại.

Bất kì điểm nhạy cảm nào trên cơ thể Cố Nhiên hắn đều biết, đã từng làm với cậu nhiều lần, tất nhiên Lạc Bạch sẽ không bỏ sót bất cứ nơi nào có thể cho người yêu được thoải mái, vì vậy hắn bắt đầu nhớ lại những lần làm tình của bọn họ kiếp trước, tay lại nhanh chóng thoát đồ ngủ của Cố Nhiên đi.

Nhìn người con trai trắng nõn đáng yêu nằm ở trên giường, không biết có phải vì xấu hổ hay không mà cả người cậu như bao phủ một tầng hồng nhạt, Lạc Bạch kiềm chế chính mình nuốt một ngụm nước bọt.

Hắn đưa tay sờ vào trước ngực của Cố Nhiên, tay hắn có lẽ là do quá kích động mà có chút run rẩy, hắn áp lên Cố Nhiên, lại bắt đầu một lần tách mở đôi môi ngọt ngào của cậu rồi quấn lấy lưỡi nhau mà liếm mút.

Bàn tay mân mê điểm nổi lên trước ngực của Cố Nhiên.

Nụ hôn sâu chấm dứt bằng một sợ chỉ bạc kéo dài tách ra từ môi của hai người, Lạc Bạch nhìn Cố Nhiên bị hôn đến mơ màng trong lòng ngập tràn cảm giác thành tựu, chiếc lưỡi nóng ấm của hắn liếm khóe môi Cố Nhiên, khẽ nheo mắt, bắt đầu hôn xuống cổ, mỗi nơi hắn liếm qua đều bị cắn mút hiện ra hôn ấn, bàn tay cũng không an phận bắt đầu lần xuống phần bí ẩn giữa hai chân của Cố Nhiên.

“Có thoải mái không? Thoải mái thì cứ kêu lên đi, không cần nhẫn nhịn.”

Bàn tay to lớn mà ấm áp bao bọc lấy dục vọng của Cố Nhiên, bắt đầu như có như không vuốt ve mơn trớn, cảm nhận nó cứng dần trong tay mình, người dưới thân thì có chút vặn vẹo như là khó nhịn, Lạc Bạch cắn nhẹ vành tai Cố Nhiên thì thầm nói, chiếc lưỡi cũng không buông tha mà liếm vành tai cậu, cảm nhận người dưới thân run lên một chút, Lạc Bạch trong lòng cực kì thỏa mãn.

Cố Nhiên nằm ở trên giường, phía dưới được bàn tay của Lạc Bạch nắm lấy làm cho cậu rất kích động, bên tai lại nghe thấy lời hắn thì thầm, vì vậy mà nhịn không được bật ra khỏi miệng một tiếng rên nhẹ êm tai, đôi mắt mơ màng đã bắt đầu phủ thêm một tầng hơi nước, biểu hiện này của cậu khiến người phía trên càng ra sức mà khiêu khích, muốn cậu càng thoải mái, càng phát ra nhiều tiếng rên êm tai như vậy, càng có thêm nhiều biểu hiện nữa.

“Ân… đừng mà, Lạc Bạch, buông tay, em sắp… a…”

Trong phòng ngủ ở trên giường là hai người đang dây dưa hôn môi vuốt ve nhau, không khí ngày càng nóng lên, sự ám muội mà ấm áp trong đó không phải ai cũng có thể cảm nhận được.

Cố Nhiên dù sao cũng chỉ là trai tân, sau một hồi bị khiêu khích vuốt ve cuối cùng cậu cũng không nhịn được nữa, run rẩy la lên một câu đứt quãng, cậu khẽ cong người, hai chân khép chặt, chất dịch nóng bỏng tất cả bắn trong tay của Lạc Bạch.

Lạc Bạch nhìn thứ chất dính trắng đục trên tay mình, ánh mắt tối đi vài phần, bàn tay dính đầy bạch dịch kia cũng lần mò đến điểm bí ẩn nào đó của người dưới thân.

Nhẹ nhàng xoa vài vòng xung quanh nếp gấp uốn lượn, Lạc Bạch khẽ đẩy một ngón tay vào nơi huyền bí đó, cảm nhận sự bài xích như muốn đẩy dị vật xâm nhập bất ngờ ra ngoài, rồi lại như không muốn mà hút vào ngón tay của hắn, Lạc Bạch lại càng đẩy sâu thêm nữa.

Cố Nhiên sau khi bắn tinh thì vẫn còn mơ màng, đợi đến khi bị một ngón tay bất thình lình đâm vào phía sau, cậu mới kinh ngạc tỉnh táo được một chút, biết tiếp theo là nên làm gì, Cố Nhiên rất phối hợp với Lạc Bạch thả lỏng người, để hắn dễ dàng ra vào mở rộng cho cậu.

Lạc Bạch nhìn phản ứng của Cố Nhiên, yêu thương rướn lên hôn môi cậu một cái, lại tách mở hai cánh hoa thơm ngọt, chiếc lưỡi thuận lợi đi vào càng quét, bàn tay phía dưới lại tăng thêm một ngón, hai ngón tay ở bên trong tràng đạo cảm nhận sự ấm áp và đường đi mềm mại uốn lượn thì khẽ nhấn nhẹ một cái, làm Cố Nhiên phải rên lên một tiếng, nhưng âm thanh cũng đều bị Lạc Bạch nuốt vào toàn bộ qua cái hôn sâu kia.

Sau khi vào hết ba ngón tay, nhờ có bạch dịch Cố Nhiên tiết ra nên không cần bôi trơn cũng rất thuận lợi ra vào, thế nhưng Lạc Bạch vẫn nhẫn xuống xúc động muốn đi vào nơi kia, rất có kiên nhẫn mở rộng làm công tác tiền hí cho Cố Nhiên.

Hắn không muốn một mình mình được thoải mái mà Cố Nhiên lại phải khó chịu, làm tình là việc thăng hoa cảm xúc của hai người, đã là người yêu thì phải cùng nhau thoải mái, cùng nhau thỏa mãn, chứ không phải chỉ một người chịu thiệt để người còn lại sung sướng.

Kiếp trước có lẽ hắn chính là như vậy. Lúc nào cũng muốn Cố Nhiên, cũng làm tình với cậu, nhưng trái tim, tâm trí, thậm chí là cảm giác không biết chân thật cảm nhận được mấy phần, làm cho Cố Nhiên thoải mái được mấy phần.

Lạc Bạch lắc đầu, cố gắng chuyên tâm không suy nghĩ chuyện khác. Hiện tại hắn và Cố Nhiên đã là người yêu, mặc kệ kiếp trước là chuyện gì đã xảy ra, hắn chỉ cần biết kiếp này nó sẽ không lặp lại là được.

“A… Lạc Bạch, đủ… đủ rồi… anh mau vào đi… em khó chịu…”

Cố Nhiên nhìn Lạc Bạch nhẫn đến độ đã có mồ hôi trên trán nhưng vẫn cắn răng mở rộng cho mình làm cậu cực kì khó chịu. Cậu cũng muốn cùng hắn hòa làm một, dù đau đớn một chút cũng không sao.

“A…”

Cố Nhiên hét lên một tiếng, cả người cương cứng, cảm nhận những ngón tay của Lạc Bạch vừa lui ra thì lại có thứ càng nóng và lớn hơn thế chỗ vào, một lần đâm đến sâu trong tràng đạo của cậu, làm Cố Nhiên không nhịn được rên rĩ và thở gấp.

Lạc Bạch vùi mình vào sâu bên trong của Cố Nhiên, hắn thở dài một hơi đầy thỏa mãn, khẽ cúi xuống hôn môi cậu, dùng sự dịu dàng trấn an cậu, tay thì khi có khi không lướt qua hai đóa hoa trước ngực của Cố Nhiên, khiêu khích để cho cậu thả lỏng.

Hắn vốn đã kìm chế chính mình không được xúc động mà làm cậu bị thương, nhưng câu nói kia của Cố Nhiên đã phá vỡ mọi kiên trì của hắn, làm hắn một lần tiến vào liền đâm đến sâu nhất trong người cậu, bên dưới bị nơi nóng ấm bao bọc, trong tim thì tràn ngập là tình yêu dâng trào, ngọt ngào như muốn nhấn chìm hắn.

Chờ đến khi người dưới thân bắt đầu thả lỏng, Lạc Bạch ôm chặt lấy Cố Nhiên, bắt đầu luận động theo quy luật.

****

5 bình luận về “Cố Nhiên – Chương 12”

      1. chắc là do ta viết chưa chắc tay, vả lại cũng là lần đầu tiên viết văn ngược á, bình thường ta viết sủng ko hà

        Thích

Bình luận về bài viết này