Cố Nhiên – Chương 11

Thời tiết chưa vào hè mà đã có những cơn mưa rả rích.

Hôm nay vừa đến buổi trưa, bầu trời đang trong vắt liền biến thành xám xịt, vài giọt mưa rơi xuống từ đám mây đen trên bầu trời, sau đó biến thành một cơn mưa lớn.

Mưa mang theo sự mát mẻ và trong lành nhưng cũng đồng thời làm cho người ta khó chịu vì hương vị nắng gắt còn vương trong không khí.

Giờ ăn trưa đã đến, thế nhưng không có học sinh nào muốn ra khỏi lớp, trời mưa khiến cho người ta cũng cảm thấy biếng nhác, không muốn đi ra khỏi cửa.

Tại một góc vắng lặng với mái che lớn tránh được nước của cơn mưa đầu mùa, Cố Nhiên cùng Lạc Bạch đang yên tĩnh mà ăn trưa.

Hai người không ai nói gì, thi thoảng Lạc Bạch còn gặp thức ăn bỏ vào trong bát của Cố Nhiên, ấy thế nhưng khung cảnh hai người cùng nhau ăn cơm dưới mái hiên với cơn mưa rả rích lại làm người ta thấy yên bình đến kì lạ.

Xét về một khía cạnh nào đó mà nói, Cố Nhiên và Lạc Bạch đều là kiểu người không thích nói nhiều.

Hơn thế nữa, khi ở bên nhau, Cố Nhiên luôn có chút xấu hổ, nên phần lớn thời gian cậu đều giữ im lặng. Người luôn cố gắng gợi nên bầu không khí và bắt chuyện trước nói cho cùng bao giờ cũng rơi vào trong tay Lạc Bạch, lần này cũng không ngoại lệ.

Hắn gắp một con tôm đã lột sạch vỏ bỏ vào trong chén của Cố Nhiên, nhìn cậu càng cúi thấp đầu liền cười khẽ một cái, hỏi nhỏ:

“Thức ăn khó nuốt lắm sao? Anh thấy em ăn rất ít.”

“Không ạ, đồ ăn ngon lắm, chỉ là… chỉ là…”

Cố Nhiên nghĩ cả nửa ngày cũng không biết nên nói sao cho phải, đồ ăn mẹ Bạch làm quả thực rất ngon, thế nhưng cậu ngồi đối diện với Lạc Bạch lại rất xấu hổ, dù đã ăn cùng nhau rất nhiều lần, thế nhưng cậu vẫn không khống chế được.

“Chỉ là cái gì? Không cần khẩn trương như vậy. Em muốn anh tin tưởng lời em nói thì ăn nhiều thêm chút nữa mới được.” Lạc Bạch cười cười, nói rồi vươn tay nhẹ xoa mái tóc mềm của Cố Nhiên, sau đó lại tiếp tục gắp thức ăn cho cậu.

“Lạc Bạch, anh… anh cũng ăn nhiều một chút, không cần lo cho em.” Cố Nhiên nhìn Lạc Bạch cứ gắp thức ăn cho mình liền nhắc nhở, lo lắng hắn ăn không no.

Lạc Bạch nhìn bộ dạng Cố Nhiên nhu thuận quan tâm mình, trong lòng ấm áp đến chết, nghĩ muốn hôn cậu một cái, tay đã vươn qua, kéo người vào lòng ngực, sau đó áp môi lên.

Cố Nhiên giật mình khi bị Lạc Bạch kéo về phía hắn, đến khi ổn định lại đã thấy mình nằm gọn trong lòng Lạc Bạch, vừa ngẩng đầu muốn nói gì đó, đôi môi ấm nóng mềm mại của người kia đã phủ lên môi cậu, cậu lập tức đỏ bừng mặt.

Cái hôn lần này không như lần đầu tiên vô tình chạm phải ở trước cửa nhà Cố Nhiên. Lạc Bạch lần này hôn mang theo rất nhiều cảm xúc và cả những khao khát trong lòng.

Hắn hôn một cách cuồng nhiệt, ôn nhu liếm mút đôi môi của cậu trai trong lòng, đợi cậu vừa hé mở môi ra một chút để lấy khí hay là nói gì đó, lập tức luồn chiếc lưỡi nóng bỏng vào trong khoang miệng của cậu.

Cảm nhận được sự kinh ngạc, khẩn trương, lại có chút trúc trắc muốn đáp lại của Cố Nhiên, Lạc Bạch lại càng lưu luyến buông cậu ra.

Hắn cuốn lấy chiếc lưỡi mềm mại của Cố Nhiên bằng lưỡi mình, từ tốn mút vào rồi dẫn dắt cậu theo ý hắn muốn.

Tiếng môi lưỡi hòa quyện trao đổi nước bọt với nhau vang lên trong khung cảnh trời mưa bên ngoài có cảm giác lãng mạn mà xấu hổ cực kì.

Trong không khí ấm áp đôi lúc lại vang lên vài âm thanh chụt chụt làm người ta đỏ mặt.

Cố Nhiên bị Lạc Bạch dẫn dắt đã biết làm thế nào, hai người cứ vậy mà trao đổi một nụ hôn sâu, đến khi buông nhau ra thì đã thở hổn hển cùng gấp gáp hô hấp.

Hai đôi môi khi tách ra giống như còn vương vấn hơi thở của đối phương, nơi khóe môi hai người kéo ra một sợi chỉ bạc tinh mĩ.

Luận về kinh nghiệm, chắc chắn Cố Nhiên không có nhiều kinh nghiệm bằng Lạc Bạch, dù sao thì kiếp trước hắn cũng có vợ,  lại còn sống với Cố Nhiên lâu như vậy, cái gì cần làm cũng đều đã làm, thế nên hắn bình ổn hô hấp rất nhanh.

Nhìn thấy Cố Nhiên ở trong lòng còn đang hổn hển, Lạc Bạch hai tay ôm bên hông Cố Nhiên lại càng siết chặt, chỉ khi nào ôm được người này vào lòng, Lạc Bạch mới cảm thấy mọi thứ ở kiếp này chân thật một chút.

“Anh, anh lần sau đừng như vậy, nơi này là trường học, lỡ có ai nhìn thấy sẽ ảnh hưởng đến anh.”

Cố Nhiên sau một hồi xấu hổ cuối cùng cũng mở miệng nói, lời này vừa nói ra lại khiến cho Lạc Bạch nhìn cậu chăm chú, ánh mắt kia như muốn nhìn xuyên qua Cố Nhiên luôn vậy, làm hại Cố Nhiên lại đỏ mặt lần nữa.

Trên đời này sao lại có người đáng yêu như vậy cơ chứ. Lạc Bạch trong lòng thầm nghĩ.

Rõ ràng hai người bọn họ đều là học sinh, nếu bị trường phát hiện thì tất nhiên cả hai có khi đều sẽ bị phạt, vậy mà Cố Nhiên trong suy nghĩ chỉ lo lắng cho mình hắn, người này phải yêu hắn đến mức nào mới lúc nào cũng suy nghĩ cho hắn như vậy.

Cậu như thế này, làm thế nào Lạc Bạch có thể không yêu thương cơ chứ.

“A Nhiên, em không được như vậy. Sau này không cần chuyện gì cũng lo nghĩ cho anh, phải tự chú ý bản thân mình nữa, có biết không?”

Lạc Bạch dịu dàng ôm Cố Nhiên vào lòng thì thầm, thời gian ăn trưa ở trường học bình thường cũng không ngắn, nhưng lòng hắn bây giờ cứ ước cho thời gian mãi dừng lại ngay lúc này thôi thì tốt rồi.

Cố Nhiên ngước nhìn Lạc Bạch, phản chiếu trong ánh mắt ôn nhu của hắn là một mình hình bóng cậu, nhìn thấy như vậy, trong lòng không biết vì cái gì nhói một cái, miệng lại mỉm cười gật đầu đáp ứng hắn.

Trên đời này, hạnh phúc nhất không phải việc có nhiều tiền hay bất cứ điều gì khác, mà điều hạnh phúc nhất là trong lòng người bạn yêu có bạn, và bạn cũng có người ta.

Cũng như việc được người mình yêu quan tâm và quan tâm lại người đó vậy.

Lạc Bạch nhìn Cố Nhiên gật đầu đồng ý, bên môi ý cười không hề che dấu tản ra, hắn cầm lên bắt cơm còn dở, bắt đầu phục vụ bữa trưa cho Cố Nhiên ăn.

Bên ngoài mái hiên kia, trời vẫn đang còn mưa, đôi lúc sẽ có sấm chấm lóe lên rồi mất, cảnh tượng khiến cho lòng người nôn nao.

Mưa giông thường là dấu hiệu chẳng có gì tốt lành cả.

***

Cố Nhiên hôm nay không đi học, cậu nằm trên giường, chăn đắp kín người, mặc dù nhiệt độ trong phòng không cao, nhưng cậu lại toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

Từ trong thân thể phát ra từng đợt run rẩy, Cố Nhiên cố gắng vùi mình vào chăn, sắc mặt tái nhợt làm lộ ra toàn bộ bất an và lo lắng của cậu.

Lí do cho tất cả những chuyện này là vì đêm qua cậu nằm mơ.

Đúng vậy, là nằm mơ.

Một cơn mơ cực kì đáng sợ.

Một cơn mơ như ác mộng bủa vây khiến trái tim Cố Nhiên đau đớn.

Một cơn mơ chẳng lành.

Cậu nằm mơ, mơ thấy Lạc Bạch cùng Trần Nguyệt Bích kết hôn.

Lúc đó nhìn anh cười hạnh phúc sánh vai cùng cô đến lễ đường, trái tim cậu như bị ai đó bóp nghẹt, rồi sau đó đau đớn qua đi thì chỉ còn lại đầy rẫy vết thương khó lành trong tim.

Cậu cứ nghĩ mọi chuyện như vậy là đã đủ đáng sợ rồi, thế nhưng, chuyện phía sau lại càng khiến cậu không cách nào hình dung được nữa.

Nguyệt Bích bị tai nạn máy bay, cô ấy chết.

Lạc Bạch từ đau đớn không tin vào sự thật mà hóa thành kẻ điên, chỉ tiếp xúc với một mình cậu.

Rồi sau đó, là quãng thời gian ngắn ngủi nhưng hạnh phúc nhất đời trong giấc mơ của Cố Nhiên.

Lạc Bạch lo lắng cho cậu, anh nhận ra cậu, hai người ôm nhau, hôn nhau, còn làm tình nữa.

Cậu đã hy vọng, hy vọng những điều đó thành sự thật biết bao.

Thế nhưng, hy vọng càng nhiều, đến khi phát hiện sự thật thì lại càng đáng sợ, càng tuyệt vọng đến sống không được, chết không xong.

Ngày hôm đó, lúc làm tình, anh vẫn như thường ngày ôn nhu với cậu, nhưng người anh gọi tên đó lại chính là vợ của anh.

Đau đớn và giày xéo khiến Cố Nhiên như không thở được, cậu biết đây chỉ là giấc mơ, cậu biết chỉ cần mở mắt ra thì mọi thứ sẽ tan biến.

Cậu biết chỉ cần tỉnh lại thì tốt rồi.

Chỉ cần tỉnh lại, cậu vẫn sẽ là Cố Nhiên được Lạc Bạch yêu thương săn sóc, chứ không phải sống đau khổ vì tình như trong giấc mơ kia.

Thế nhưng, dù đã biết là như vậy, nhưng cậu vẫn không khống chế được mà đau đớn, vẫn không khống chế được mà tin tất cả là sự thật, và vẫn không khống chế được mà ở lại trong giấc mơ, muốn biết kết quả sau cùng là gì.

“Nhiên…”

“A Nhiên…”

“A Nhiên…”

Bàn tay ấm nóng chạm vào khuôn mặt lạnh tanh của cậu, đôi môi ngọt ngào kia nhẹ nhàng gọi tên cậu, trong đó còn ẩn chứa khẩn trương và sợ hãi.

Khuôn mặt lo lắng của Lạc Bạch gần trong gang tấc làm Cố Nhiên từ trong mơ cũng phải tỉnh lại để nhìn anh cho rõ.

Người này, là người mà cậu yêu, trong mơ cũng thế mà ngoài đời thực vẫn vậy.

Và cuộc sống hiện tại của cậu có anh, có được Lạc Bạch – người yêu của cậu.

Cố Nhiên không hiểu vì sao lại cảm thấy đau đớn vô cùng, muốn khóc vô cùng, cậu nhìn thấy Lạc Bạch đang lo lắng cho mình, lại nhớ đến cảm giác bị bỏ qua trong giấc mơ đó, bất giác lại run rẩy nắm chặt lấy tay của Lạc Bạch, nước mắt không tự chủ được tuôn ra.

“Lạc Bạch…”

“Lạc Bạch…”

“Lạc Bạch…”

Cố Nhiên thì thầm gọi, nép cả người vào trong lòng Lạc Bạch, sau đó run rẩy mà khóc.

Bình thường Cố Nhiên chưa bao giờ chủ động thân mật như vậy, nếu đây là lúc thường, chắc chắn Lạc Bạch sẽ vui như mở cờ trong bụng, thế nhưng vào tình huống này, hắn không cách nào mà cười hay vui vẻ cho nổi, trong tim chỉ có đau đớn từng cơn, từng cơn hòa cùng với bất an không biết từ đâu mà đến.

Lạc Bạch nhìn thấy người yêu khóc đến khó thở, mặt đỏ bừng, trong lòng đau đến chết lặng, hắn gấp đến độ không biết phải làm thế nào, chỉ biết ôm chặt lấy cậu trong lòng mình.

Hắn không biết vì lí gì mà Cố Nhiên lại vội vàng, khẩn trương và hoảng hốt đầy sợ hãi như vậy, hắn chỉ biết lúc này nên ôm cậu thật chặt, vỗ về làm cậu yên lòng.

Lạc Bạch buổi sáng như mọi ngày thường đến gọi Cố Nhiên dậy rồi cùng nhau đi học, nhưng hôm nay hắn đến lại thấy Cố Nhiên sắc mặt cực kì xấu ngồi thẩn thơ trên giường.

Đêm qua cậu ngủ không ngon.

Lạc Bạch trong lòng nói như vậy, hắn lo lắng Cố Nhiên bị bệnh nên để cậu nằm lại trên giường, còn mình thì chạy ra ngoài mua một vài loại thuốc phòng khi cần dùng.

Đến lúc quay lại, hắn đã thấy Cố Nhiên thiếp đi, nhưng trên khuôn mặt là toàn bộ sợ hãi cùng tuyệt vọng, Lạc Bạch cực kì lo lắng, nhanh chóng tiến đến gọi Cố Nhiên, lại không ngờ cậu sau khi nhìn thấy hắn thì lại run rẩy đến khóc òa như thế này.

Lúc này Lạc Bạch đã chắc chắn là Cố Nhiên không phải ngủ không ngon mà là cậu nằm mơ.

Mơ thấy ác mộng, một cơn ác mộng khiến cậu bất an đến cực điểm, cũng khiến mọi tình cảm cậu cất giấu lâu nay dưới đáy lòng như vỡ òa..

Hắn lo lắng ôm cậu thật chặt, làm cho cậu bớt hoảng sợ trong lòng.

Rốt cuộc Cố Nhiên đã nằm mơ thấy thứ gì làm cậu sợ hãi và lo lắng đến như vậy.

****

2 bình luận về “Cố Nhiên – Chương 11”

Bình luận về bài viết này