Cố Nhiên – Chương 10

Hôm nay, Lạc Bạch dậy từ rất sớm, chuẩn bị kĩ càng mọi thứ liền nhanh chóng xuất môn ra ngoài, trước khi đi còn không quên mang theo bữa sáng mẹ Bạch làm cho mình, trong lòng vui như mở hội.

Sáng nay hắn đã hẹn với Cố Nhiên, một lát nữa sẽ cùng cậu đến trường, sau đó hai người sẽ cùng nhau ăn sáng.

Tâm trạng vui vẻ đi đến nhà Cố Nhiên, Lạc Bạch không gõ cửa mà trực tiếp lấy chìa khóa đi vào nhà, nếu Cố Nhiên nhìn thấy hành động này của hắn, chắc chắn sẽ ngạc nhiên vì không hiểu Lạc Bạch làm sao lại có chìa khóa nhà mình.

Mở cửa vào nhà, Lạc Bạch thuận tay đặt đồ ăn sáng của hai người trên bàn, rón ra rón rén đi đến trước phòng của Cố Nhiên.

Nhẹ nhàng mở cửa phòng, vì hắn đi quá sớm, lại đến mà không báo trước với Cố Nhiên nên giờ này cậu vẫn còn ngủ chưa dậy, Lạc Bạch nhẹ tay nhấc chăn, chui vào trong giường nằm cùng với Cố Nhiên, tay vòng qua eo, kéo người vào trong lòng ngực mình.

Ngửi được hương thơm thoang thoảng từ người Cố Nhiên, hắn say mê nhẹ thở dài đầy thỏa mãn một cái.

Lạc Bạch cũng không hiểu bản thân hắn vì cái gì lại cảm thấy thỏa mãn sau khi được ở cạnh Cố Nhiên.

Nhưng hắn biết tất cả những cảm xúc này của hắn là chân thật từ nội tâm, không phải xuất phát từ sự ép buộc, áy náy hay bất kì cảm giác nào khác.

Có thể là tình cảm này chưa đủ sâu nặng, nhưng chắc chắn nó đủ bền vững để vượt qua hết tất cả những trở ngại sẽ có thể xảy ra sau này.

Mà, dù cho nó không đủ bền vững đi nữa, hắn cũng sẽ không để đoạn tình cảm này tan vỡ.

Lạc Bạch trong lòng đầy suy nghĩ ngổn ngang, lại không ngờ chỉ một cái thở nhẹ của mình, thế nhưng lại khiến người đang nằm trong lòng thức dậy.

Cố Nhiên tỉnh, cậu dụi hai mắt, mơ mơ màng màng cảm giác có người đang nằm bên cạnh mình, đến khi nhìn thấy đó là Lạc Bạch thì cậu tỉnh ngủ hẳn ra, cũng ngây ngẩn cả người.

Chuyện hôm qua cứ như máy chiếu lặp lại trong đầu Cố Nhiên, cậu đến giờ mới bỏ xuống lo lắng, khẽ tựa vào trong lòng Lạc Bạch.

May quá, tất cả mọi chuyện hôm qua thì ra đều là không phải mơ.

Lạc Bạch tỏ tình với cậu, sau đó, hai người còn hôn môi.

Nghĩ đến đó, Cố Nhiên có chút đỏ mặt.

Dù cho đó chỉ là cái hôn lướt nhẹ qua, nhưng cảm giác đó cũng thực sự tuyệt lắm.

Lạc Bạch từ lúc Cố Nhiên tỉnh thì đã chăm chú nhìn cậu, nhìn cậu từ mơ màng, đến kinh ngạc rồi lại như tỉnh ra khỏi giấc mộng, nhẹ nhàng mà thở dài, vui vẻ vì cảm thấy may mắn, nép vào trong lòng mình, rồi không biết nghĩ đến cái gì lại có chút xấu hổ đỏ mặt, trong lòng hắn như được rót mật, ngọt ngào mà ấm áp khó nói nên lời.

Đây là Cố Nhiên, Cố Nhiên đơn thuần, ngây thơ và ôn nhu của hắn, chỉ là của mình hắn mà thôi.

Nhẹ tay ôm người trong lòng chặt thêm chút nữa, khẽ hôn lên trán cậu, Lạc Bạch dịu dàng nói:

“Chào buổi sáng, A Nhiên. Anh đánh thức em sao, vẫn còn sớm lắm, em ngủ thêm chút nữa đi.”

“Chào buổi sáng, Lạc Bạch. Anh… anh như thế nào vào được nhà em vậy?” Cố Nhiên dù vui vẻ trong lòng, nhưng vẫn rất lí trí hỏi được điểm mấu chốt của vấn đề.

Lúc này cậu tuy không biết mấy giờ, nhưng cũng biết rõ thời gian còn rất sớm, bởi vì trời bên ngoài cửa sổ vẫn chưa sáng hẳn, nhìn qua khe hở của rèm, cậu có thể nhận ra điều đó.

Nghĩ đến Lạc Bạch đến nhà mình sớm như thế thì cả người cứ thấy lâng lâng hạnh phúc, ấm áp ngập tràn, nhưng trong lòng thì thầm nghĩ, không lẽ hôm qua cậu bị Lạc Bạch hôn đến mơ màng mà đi ngủ cũng quên khóa cửa nhà sao, như vậy  thì nguy hiểm quá.

“Nhìn thấy anh em không vui sao? Anh đến đây sớm như vậy, còn chưa có ngủ tốt đâu.”

Lạc Bạch dịu dàng nói, trong ánh mắt ẩn chứa toàn bộ là yêu thương và sủng nịch. Dù trước đó hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu một người con trai, thế nhưng bây giờ có Cố Nhiên, hắn thực sự cảm thấy cực kì thỏa mãn.

Vì ánh mắt đó của hắn, mà Cố Nhiên ngây thơ không biết rằng vấn đề của cậu đã bị người ta chuyển hướng từ khi nào không hay.

Hạnh phúc càng lớn thì lại càng sợ mất đi, Cố Nhiên ánh mắt nhìn Lạc Bạch đầy mong chờ, sau đó nhỏ giọng nói:

“Không ạ, em rất vui, nhưng mà anh đến sớm như vậy, em chỉ sợ anh mệt thôi. Hay là, anh lại nằm trên giường ngủ thêm một chút đi.”

Cố Nhiên vừa nói xong những lời kia thì liền bùm một cái đỏ mặt cúi thấp đầu dí sát vào ngực người bên cạnh.

Cậu rõ ràng vừa rồi chỉ muốn Lạc Bạch nghỉ ngơi một chút, trời vẫn còn sớm, sợ anh mệt nên mới muốn anh nằm trên giường mình ngủ. Thế nhưng, đến khi nói ra rồi cậu mới ý thức được lời của mình quá mờ ám, chỉ sợ Lạc Bạch hiểu lầm cậu dễ dãi và chờ mong những việc khó nói đáng xấu hổ kia.

Anh sẽ không nghĩ rằng mình là một tên nhóc đáng khinh đi, vừa mới xác định quan hệ ngày hôm trước, hôm sau đã muốn dụ dỗ người ta lăn giường với mình.

Nghĩ như vậy, đầu Cố Nhiên lại càng cúi thấp, cơ hồ là muốn vùi xuống chăn nệm bên dưới rồi.

Lạc Bạch nhìn người yêu ở bên cạnh vùi mặt xuống giường cũng không sợ ngạt thở liền cảm thấy cậu thực sự đáng yêu.

Những gì cậu nghĩ toàn bộ đều hiện rõ trên mặt như vậy làm sao hắn có thể không nhìn ra cơ chứ, thế nhưng mà, so với việc cậu muốn thân thiết với mình, lo lắng cho mình, Lạc Bạch lại cảm thấy những suy nghĩ sôi trào hôm qua của bản thân thật dơ bẩn và đáng trách, nếu hắn nói cho cậu biết những suy nghĩ đen tối của mình, sẽ không dọa sợ cậu chứ.

Mặc kệ suy nghĩ trong lòng, Lạc Bạch vòng tay qua ôm lấy người trong lòng, kéo cậu ra khỏi hoàn cảnh có thể bị nghẹt thở mà chết, nhẹ giọng dịu dàng nói:

“Không sao đâu, anh không thấy mệt mà, em ngủ một chút nữa đi, đến giờ đi học anh sẽ gọi em dậy.”

Cố Nhiên vâng một tiếng, nhanh chóng lại gần lòng ngực Lạc Bạch hơn rồi nhắm mắt tiếp tục ngủ, cậu xấu hổ đến vành tai cũng hồng hồng, trong lòng ngọt ngào như mở hội, Lạc Bạch không hề nghĩ cậu dễ dãi, anh không trách móc cũng không có vẻ gì là khó chịu, cậu thực sự bây giờ mới tin tưởng mọi thứ hoàn toàn không phải là giấc mơ.

Lạch Bạch thực sự thích cậu.

***

Đến giờ đi học, Lạc Bạch đánh thức Cố Nhiên, sau khi hai người chuẩn bị xong, liền xuất phát đến trường học.

Trên đường đi không khí có chút im lặng nhưng lại cực kì hài hòa, ai nhìn vào bầu không khí kia cũng sẽ có cảm giác bình yên mà ấm áp.

Hai bạn trẻ đi trên đường, đồng phục nhìn qua tương tự, họ tuy không nắm tay nhau, cũng không liếc mắt nhìn đối phương một cái, nhưng bất kì ai tinh mắt đều có thể dễ dàng nhận ra sự quan tâm trong đó của hai người đối với người bên cạnh.

Đó là loại cảm giác không có người thứ ba có thể chen vào giữa bọn họ.

Đến trường, hai người tìm một chỗ khá im lặng trên sân thượng, sau đó nhanh chóng cùng nhau ăn sáng, trước khi tiếng chuông vào lớp bắt đầu, Cố Nhiên và Lạc Bạch đã có một buổi sáng cực kì ấm áp, vui vẻ.

Lạc Bạch vui vẻ ra mặt, nhưng Trần Nguyệt Bích thì không được như vậy.

Cả đêm qua cô không ngủ được, cứ suy nghĩ đến những việc xảy ra trong sinh nhật của Lạc Bạch.

Những lời anh nói khiến cô đau lòng nhưng cũng khiến cô hiểu rõ, thực sự không phải Lạc Bạch không thích cô, mà chỉ là hắn thích Cố Nhiên nhiều hơn một chút mà thôi.

Mà không chỉ đơn thuần là như vậy.

Cô nhìn ra trong tình cảm với Cố Nhiên, ngoài sự yêu thích, Lạc Bạch còn mang theo một thứ tình cảm đè nén mà vô cùng áp lực, thậm chí còn có một phần đen tối và đáng sợ của việc muốn độc chiếm mà cô không tài nào hiểu được, nhưng cô biết, dù có làm gì, mình cũng tuyệt đối không thể nào có cơ hội nữa.

Nghĩ như vậy, mặc dù Trần Nguyệt Bích vẫn còn rất đau lòng, nhưng suy cho cùng thì cô hiện tại cũng đã có thể thả lỏng và buông xuống được rồi.

Trên đời này không thiếu một cái Lạc Bạch, hắn nói đúng, cô cần gì phải vì hắn mà đau lòng, cô còn trẻ, còn có tương lai, thậm chí với nhan sắc và mọi thứ mà cô có, còn sợ gì không tìm được một người tốt hơn so với Lạc Bạch chứ.

Suy nghĩ dù đã thông suốt, thế nhưng tâm lí vẫn chưa thực sự chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với tình cảm của Cố Nhiên cùng Lạc Bạch, mối quan hệ của hai người đàn ông, trong mắt cô, thực sự là rất khó để chấp nhận.

****

Trên đường đi học về, Cố Nhiên cùng Lạc Bạch, Thủy Nhạc và bạn gái của Thủy Nhạc đi cùng một đường.

Vốn dĩ chỉ có hai người Cố Nhiên cùng Lạc Bạch đi cùng nhau, thế nhưng trên đường lại nhảy ra một Thủy Nhạc làm kì đà, thêm vào bạn gái của anh cứ nhìn chằm chằm vào Cố Nhiên với ánh mắt sáng rực tìm tòi và ái mộ khiến Lạc Bạch khá là khó chịu, suy cho cùng, có một người nhìn người yêu của bạn với ánh mắt tìm tòi như vậy, chắc chắn bạn cũng sẽ không thể nào không làm mặt lạnh được.

Lạc Bạch mặt xuất hiện mấy vạch đen, thế nhưng vẫn không tiện thể hiện ra là mình không hài lòng, như vậy sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của Cố Nhiên.

Hắn hiểu rõ, đối với cuộc sống có chút khép kín và hướng nội của Cố Nhiên, Thủy Nhạc chính là một người rất quan trọng, rất có vị trí trong lòng cậu. Hắn tuyệt đối không thể làm Cố Nhiên khó xử được.

Vậy là hắn chỉ đành ra sức trừng mắt nhìn Thủy Nhạc, ý tứ cảnh cáo hắn quản lý tốt bạn gái của mình, nhưng mà ánh mắt nóng bỏng của hắn lại bị Thủy Nhạc làm như không thấy, làm Lạc Bạch suýt nữa tức chết.

Được rồi, không phải là Thủy Nhạc làm như không thấy, mà thực sự là cậu ấy không nhìn ra thật.

Bốn người đi đến trên đường, bạn gái Thủy Nhạc có ý mời bọn họ cùng nhau đi uống trà chiều, Cố Nhiên có chút ngại ngùng không biết phải làm sao, Lạc Bạch thấy thế liền lập tức từ chối ngay rồi dẫn người đi luôn.

***

Về đến nhà Cố Nhiên.

Lạc Bạch tiễn người vào nhà, nhẹ giọng căn dặn Cố Nhiên nghỉ ngơi cho tốt, rồi mới luyến tiếc đi về nhà mình.

“Anh Lạc Bạch.”

Đang trên đường đi, Lạc Bạch nghe thấy giọng Trần Nguyệt Bích gọi mình, hắn nhẹ thở dài một cái, không biết phải làm sao đối mặt với cô.

Hắn biết mình đã làm tổn thương cô, thế nhưng hắn không thể làm gì khác được, hiện tại bây giờ hắn thực sự không lo được nhiều như vậy.

“Nguyệt Bích à, có chuyện gì không?”

Lạc Bạch quay người, nhẹ giọng hỏi một câu, thái độ cũng không có lạnh nhạt cùng xa cách hay áy náy gì cả, hắn nhìn cô, lòng lại nghĩ, việc gì đến cuối cùng cũng chạy không thoát mà.

“Em… em muốn cùng anh nói chuyện một chút, được không?”

Trần Nguyệt Bích nghe Lạc Bạch nói như vậy, trong lòng khẽ nhói một chút, cô biết rõ chứ, biết hắn và cô hiện tại đã khác rồi, cô cũng đã quyết tâm sẽ buông bỏ, thế nhưng cũng không kìm được mà có chút đau lòng.

“Được, chúng ta vừa đi vừa nói nhé!”

Lạc Bạch bình tĩnh nói chuyện cùng Trần Nguyệt Bích, biết cô có chuyện muốn nói với mình, hắn cũng quyết định không nên trốn tránh nữa, cả hai người cùng nhau nói chuyện rõ ràng thì sẽ thoải mái hơn khi gặp nhau sau này.

Hai người đi trên đường, im lặng cả một quảng đường dài, cuối cùng Lạc Bạch cũng phải mở miệng phá vỡ bầu không khí có chút kì dị của bọn họ.

“Nguyệt Bích, em muốn cùng anh nói chuyện gì?”

“Em… em nghĩ là nên nói với anh, em đã suy nghĩ kĩ rồi.”

Trần Nguyệt Bích cảm thấy trong lòng có chút nghẹn lại, cô và hắn không ngờ có ngày lại đi đến bước đường này.

Lạc Bạch nghe được lời này, trong lòng cũng cực kì khó chịu, ánh mắt khẽ liếc Trần Nguyệt Bích, thấy cô không có vẻ mặt khác mới yên tâm một chút.

Hắn hiện tại trong tình huống này, cũng chỉ có thể im lặng để nghe cô nói mà thôi.

Trần Nguyệt Bích cũng không có ý định chờ Lạc Bạch trả lời lại mình, cô tiếp tục dịu giọng nói chuyện:

“Em nghĩ, chuyện của chúng ta, em suy nghĩ thông suốt rồi.

Việc anh ở cùng với Cố Nhiên tuy có chút khó chấp nhận, nhưng dù sao đó cũng là lựa chọn của anh, em thực sự không biết nên nói thế nào.

Lòng em hiểu rõ, một khi anh đã quyết định, chắc chắn kiên trung không thay đổi, nên cũng chỉ có thể ở một bên yên lặng cầu phúc cho anh.

Dù em rất đau lòng, nhưng em nghĩ rằng mình rồi sẽ ổn thôi.

Còn nữa, Lạc Bạch, em còn muốn hỏi anh một câu.”

Trần Nguyệt Bích có chút nghẹn ngào, dừng một chút mới tiếp tục hỏi ra một câu:

“Anh… anh có từng thích em không?”

Trần Nguyệt Bích hai tay nắm lại có chút thấp thỏm chờ đợi câu trả lời của Lạc Bạch.

Cô cũng biết rõ, bây giờ mình hỏi loại vấn đề này cũng không còn ý nghĩa gì cả, thế nhưng mà, cô vẫn muốn lấy về cho mình một cái đáp án có thể khiến bản thân hoàn toàn buông bỏ, an ủi chính mình một chút cũng vẫn được mà, có phải không.

Nghĩ nghĩ như vậy, vành mắt cũng đỏ lên một chút, cô thực sự muốn chính mình nghe được câu trả lời, nghe được rồi, cô có khi lại buông bỏ dễ dàng hơn cũng nên.

“Anh có.”

Lạc Bạch im lặng một lúc lâu, đến khi Trần Nguyệt Bích ngỡ là hắn sẽ không trả lời liền nghe được hắn nhẹ giọng nói, trong lòng cô nhói lên một cái, rồi lại như buông tha được cái gì đó, có chút thở dài.

“Như vậy là được rồi, em cũng thích anh, rất thích.”

Trần Nguyệt Bích nói đến đây thì không cầm được nước mắt nữa, ánh mắt cô có đau xót, lại có chút không cam lòng, thế nhưng nhiều hơn chính là được giải thoát, cô nhìn Lạc Bạch mỉm cười, hai hàng nước mắt lại rơi xuống.

Lạc Bạch tiến lên một bước, quay lưng lại, ôm lấy cô vào lòng, nhẹ vuốt lưng an ủi cô.

Hai người cùng đi song song, bây giờ lại thành đối mặt nhau, cử chỉ và cái ôm nhìn có vẻ thân mật của họ khiến người ngoài ái mộ, nhưng chỉ có hai người mới biết, cái ôm này đau đớn và mang theo nhiều cảm xúc khó nói thành lời đến thế nào.

Trần Nguyệt Bích ở trong lòng hắn hút mũi hai cái, nhanh chóng lui ra khỏi cái ôm mà lâu nay cô vẫn luôn muốn có.

Cô nhẹ lắc đầu, không biết là từ chối Lạc Bạch hay tự nói với bản thân mình, cái ôm này hiện tại không thuộc về cô, thứ gì không thuộc về mình, cô cũng nên buông bỏ, cưỡng cầu thực sự chẳng bao giờ có được kết quả tốt đẹp.

Chính mình muốn là một cái hạnh phúc trọn vẹn, người này đã từng là hạnh phúc của cô, nhưng giờ anh không cho cô được hạnh phúc đó nữa, nên cô sẽ vứt bỏ anh, chờ đợi hạnh phúc dành cho mình đang ở đâu đó trên thế giới này.

Kiên định nhìn Lạc Bạch, cô cười thật tươi, trước khi quay lưng đi, cô để lại một câu:

“Lạc Bạch, anh nhất định phải hạnh phúc.”

Cứ như vậy, từ hôm nay hai người họ đã đi hai đường, mọi thứ không còn liên quan gì nhau.

Họ hiện tại cũng như con đường thẳng này, mãi mãi cũng không bao giờ có thể giao nhau được nữa.

Hiện tại, cũng chỉ còn là bạn.

Những người bạn thực sự.

2 bình luận về “Cố Nhiên – Chương 10”

  1. Ta tem tem tem…. Hic cuối cùng cũng đc 1 chương an ủi tâm hồn mong manh dễ vỡ của mị…ta iu nàng… I đóp dịu pặc pặc…

    Thích

Bình luận về bài viết này