Cố Nhiên – Chương 9

Hắn nói: “Cố Nhiên, anh thích em, em đồng ý làm bạn trai anh chứ?”

Lời này vừa ra, không khí dường như có chút trầm xuống.

Cố Nhiên kinh ngạc nhìn Lạc Bạch, lại nhìn Trần Nguyệt Bích im lặng ngồi đó, trong lòng thoáng cái cực kì phức tạp.

Những người còn lại tất nhiên trừ cha mẹ Bạch ra thì đều có chút giật mình.

Thủy Nhạc cũng thật không ngờ Lạc Bạch lại đi một bước này, vốn cậu luôn nghĩ, Cố Nhiên thích một người như Lạc Bạch là sai lầm, cậu thế nào rồi cũng sẽ gặp phải khổ đau.

Và, Cố Nhiên cũng đã ba lần bảy lượt đau lòng vì hắn thật, thế nhưng, những việc khiến Cố Nhiên đau lòng suy cho cùng cũng không phải do Lạc Bạch làm, mặc dù cũng là do chuyện liên quan đến hắn.

Thủy Nhạc đã từng nghĩ phải khuyên nhủ Cố Nhiên, cậu là bạn thân của Cố Nhiên, tất nhiên đầu tiên là không muốn cậu ấy đi trên con đường khó khăn này, nhưng nếu đó là việc không thay đổi được nữa, thì sẽ ủng hộ.

Thế rồi Cố Nhiên lại thích Lạc Bạch, một người mà cậu không nên thích.

Thủy Nhạc đã lo lắng cho cậu bạn này của mình biết bao khi biết được chuyện này.

Loại quan tâm của hắn đối với Cố Nhiên đáng lo đến mức khiến người ngoài nhìn vào đều nghĩ hắn có ý gì đó với Cố Nhiên luôn ấy chứ.

Thế nhưng mà, Thủy  Nhạc thực ra là trai thẳng, còn có một cô bạn gái xinh đẹp, hiểu chuyện và rất ủng hộ hắn, cũng biết thông cảm cho hắn khi hắn lo lắng quá mức cho Cố Nhiên.

Hắn đã từng lo lắng như thế, nhưng mà không ngờ.

Không ngờ, hôm nay, ở nơi này, tại tình huống này, rút cuộc Thủy Nhạc cũng đã có thể buông lỏng lo lắng của mình.

Lạc Bạch vì Cố Nhiên mà công khai như thế này, cậu còn có gì mà không thể buông xuống nữa cơ chứ.

Còn về Cố Nhiên, cậu ấy sao?

Thủy Nhạc trong đầu nghĩ đến Cố Nhiên sẽ phản ứng thế nào, mắt cũng hướng qua nhìn cậu bạn thân của mình.

Cố Nhiên, từ nãy đến giờ, ánh mắt cậu chưa từng rời khỏi trên người Lạc Bạch, những lời anh nói khiến cho lòng cậu ngổn ngang, nhưng nhiều hơn chính là khó mà tin được.

Lạc Bạch nói thích cậu, anh ấy nói muốn cậu làm bạn trai.

Chuyện này thực sự là sự thật sao?

Sống bao nhiêu năm nay rồi, đây là lần đầu tiên Cố Nhiên cảm thấy mình vui vẻ như vậy, nhưng đồng thời trong lòng cũng ngổn ngang trăm mối.

Lạc Bạch vì cái gì lại thích cậu? Anh ấy vì cái gì lại muốn ở bên cậu?

Không phải từ trước đến nay, Lạc Bạch chỉ để ý đến một mình Trần Nguyệt Bích thôi sao?

“A Nhiên… A Nhiên…”

Cố Nhiên suy nghĩ mông lung đến mức mọi người xung quanh ánh mắt đều tập trung vào cậu mà cậu cũng không biết, cho đến khi bị mẹ Bạch vỗ vai hai cái gọi tên thì cậu mới giật mình, nhìn lại thấy ánh mắt mọi người đều tập trung trên người mình, nhất là ánh mắt nóng bỏng muốn thiêu đốt của Lạc Bạch, Cố Nhiên có chút xấu hổ cúi đầu.

Cậu phải trả lời thế nào đây?

Vấn đề này thực sự đến quá gấp gáp, cậu cũng không biết rõ mình nên trả lời thế nào.

Ngẩng đầu liếc qua Trần Nguyệt Bích, nhìn thấy cô trầm ngâm ngồi đó, lại nhìn về phía Lạc Bạch, chỉ thấy trong mắt anh là tràn đầy chờ mong nhìn thẳng cậu, Cố Nhiên trong lòng thoáng cái thả lỏng đi nhiều.

Phải rồi, có gì đâu mà phải suy nghĩ chứ?

Cậu xoắn xuýt vì cái gì khi mà người Lạc Bạch chọn là cậu cơ chứ.

Lạc Bạch chọn cậu, chính là người tên Cố Nhiên cậu chứ không phải là ai khác.

Hắn đã vậy còn dám công khai trước mặt cha mẹ của mình tình cảm dành cho cậu, như vậy thì cậu còn e ngại điều gì nữa.

Cho dù đây là một phút nhất thời hay là suy nghĩ thoáng qua của Lạc Bạch đi chăng nữa, thì Cố Nhiên cậu cũng đã cảm thấy cực kì hạnh phúc rồi, còn gì mà không thể chấp nhận được nữa chứ.

Cố Nhiên suy nghĩ nửa ngày, mới ấp a ấp úng mở miệng, khó có được lại không sợ hãi mà nhìn thẳng vào mắt Lạc Bạch, cậu nói:

“Lạc Bạch, em vui lắm, em… em không ngờ người anh chọn lại là em, em biết mình không đủ tốt, lại còn là con trai, nhưng em chắc chắn sẽ cố gắng để mang lại hạnh phúc cho anh. Anh… anh đồng ý làm người yêu của em chứ?”

Ban đầu thì lời nói còn hùng hồn một chút, lúc sau lại càng ngày càng nhỏ, mặt cậu cũng đã đỏ bừng, có trời mới biết cậu xấu hổ như thế nào khi tỏ tình với Lạc Bạch trước mặt nhiều người như vậy.

“Hai bác, con xin lỗi, con thích anh Lạc Bạch, nên mong hai bác tha thứ vì con đã kéo anh ấy vào con đường này.”

Cố Nhiên đang đứng đột nhiên quỳ xuống trước mặt cha mẹ Bạch làm hai người kinh ngạc, mẹ Bạch đau lòng nhanh chóng tiến lên dìu cậu đứng lên, nhẹ giọng nói:

“A Nhiên à, không phải lỗi do cháu, chúng ta không trách cháu đâu. Tính hướng của con ta, kì thật nó đã sớm cùng chúng ta nói rõ, hôm nay con có thể nhận lời ở bên cạnh nó chính là phúc đức của nó tu được, con không cần gì phải xin lỗi cả, có biết không.”

Mẹ Bạch sau khi nghe xong Cố Nhiên nói, trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau khi nói xong, lại liếc cha Bạch một cái, ý tứ rất rõ ràng là ông mau mau nói lời hay đi.

Cha Bạch nhận được ánh mắt của bà xã đại nhân, khẽ ho một tiếng, cũng nói:

“Mẹ Lạc Bạch nói đúng đó, con không cần phải áy náy gì cả, chỉ cần hai đứa hạnh phúc với nhau thì chúng ta cũng không phải đối, còn chuyện con cái… khụ… sau này cũng có thể nhận con nuôi mà.”

Cố Nhiên nghe những lời này cảm động đến phát khóc, Lạc Bạch nhanh chóng tiến lại, kéo cậu ôm vào trong lòng, giờ phút này hắn mới cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng đến lạ, cuối cùng thì hắn cũng đã có thể ở bên cạnh người con trai này rồi.

Mọi người ai cũng vui thay cho Cố Nhiên, chỉ có Trần Nguyệt Bích từ đầu đến cuối không nói gì, cô suy nghĩ điều gì cũng không ai biết.

***

Sau bữa ăn mừng sinh nhật, Lạc Bạch tiễn mọi người về xong lại tự mình đưa Cố Nhiên về nhà cậu.

Hai người cùng sóng vai đi bộ trên đường, Cố Nhiên có chút ngại ngùng đỏ mặt khi Lạc Bạch nhẹ nhàng kéo tay cậu lại nắm chặt rồi đút vào trong túi áo khoác rộng của hắn.

Cả một đường hai người không nói lời nào, nhưng không khí lại rất hài hòa và ấm áp.

Một đường đi thẳng đến nhà Cố Nhiên rất nhanh đã đến, Lạc Bạch ở trong lòng lại nghĩ sao con đường này không dài ra thêm chút nữa.

“A Nhiên, em đi vào nhà đi, nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai… ngày mai chúng ta gặp lại.”

Miệng thì bảo Cố Nhiên vào nhà, mà bàn tay nắm tay cậu thì không chịu buông, cứ luyến tiếc mà vuốt ve lòng bàn tay mềm mại của cậu, hại Cố Nhiên cứ đỏ mặt cúi đầu.

“Lạc Bạch, anh… anh có muốn vào nhà ngồi một chút không?”

Cố Nhiên nhỏ giọng hỏi, xấu hổ hỏi, cậu muốn mời Lạc Bạch vào nhà chơi, nhưng cũng biết thời gian đã trễ rồi, nên để anh về nhà nghỉ ngơi, thế nhưng mà trong lòng lại không muốn.

“Khụ… A Nhiên, em vào đi, hôm nay cũng trễ rồi, em nên vào nghỉ đi thôi. Ngày mai anh lại đến cùng em đi học.”

Lạc Bạch nhẹ giọng nói, khẽ buông tay Cố Nhiên ra, trong lòng thì mắng mình trăm lần.

Hắn rất muốn vào nhà ngồi cùng Cố Nhiên a, nhưng mà, nhưng mà hắn sợ bản thân kìm không được lại làm cái gì đó không phải dọa sợ cậu, thế nên đành đau lòng mà từ chối.

Cố Nhiên nghe Lạc Bạch từ chối, lắp bắp ngẩng đầu muốn giải thích, sợ Lạc Bạch hiểu lầm cậu dễ dãi gì đó. Vừa ngẩng đầu thì đã đụng phải một thứ mềm mại và ấm áp trên môi.

Cậu mở to mắt nhìn lại, đã thấy môi hai người đang dính vào nhau.

Mặt cậu bùm một cái đỏ bừng.

“Em… em vào nhà trước, anh đi về cẩn thận.”

Nhìn mặt Lạc Bạch bình tĩnh buông môi cậu ra, Cố Nhiên tim đập như muốn rơi ra khỏi lồng ngực, lắp bắp nói xong cũng không chờ Lạc Bạch trả lời đã nhanh chóng chạy vào nhà, đóng cửa lại.

Tựa vào cửa, Cố Nhiên thở dốc thật lâu mới bình tâm được.

Vừa rồi, cậu và Lạc Bạch đã, đã… hôn nhau.

Nhớ lại cảm giác ấm áp từ đôi môi của người kia, trái tim Cố Nhiên lại không tự chủ được tiếp tục đập mạnh, cậu ôm ngực, cười ngây ngô.

Hôm nay có quá nhiều kinh hỉ, chỉ sợ rằng tối nay Cố Nhiên cậu sẽ mất ngủ mất thôi.

***

Trên đường về nhà, Lạc Bạch rất chi là vui vẻ.

Hôm nay, hắn không ngờ lại có thể hôn được Cố Nhiên.

Cậu cúi đầu nên không biết, nhưng hắn thì rõ ràng vì sao hai người lại hôn như vậy.

Vốn nghe cậu lo lắng muốn giải thích cho mình, Lạc Bạch tâm cảm thấy mềm nhũn, muốn cúi đầu nhìn cho rõ mặt Cố Nhiên, lại không ngờ cùng lúc đó cậu ấy lại ngẩng đầu.

Thế là hắn đã hôn môi với cậu rồi.

Mặc dù đó chỉ là cái chạm nhẹ vào môi, nhưng mà, lúc đó, trái tim hắn lại không tự chủ được mà đập nhanh thêm mấy nhịp, hắn vui vẻ, vì hắn có cảm giác với Cố Nhiên.

Là có cảm giác hạnh phúc khi tiếp xúc thân thể với cậu, điều này làm Lạc Bạch rất kích động, nếu không kịp kìm nén, hắn sợ là hắn đã ôm Cố Nhiên rồi làm mấy việc đáng sợ rồi.

Tuy trong lòng kích động, nhưng Lạc Bạch đã cố kìm nén mình, kìm kích động lại, bình tĩnh buông môi Cố Nhiên ra, có trời mới biết hắn đã luyến tiếc đến thế nào.

Vậy ra, cái bộ mặt bình tĩnh mà Cố Nhiên thấy thật ra lại che dấu tâm tư đáng khinh bỉ như vậy a, Lạc Bạch quả thực là con người giỏi ngụy trang mà.

Lạc Bạch cười cười, đưa tay ngu ngơ sờ sờ môi mình.

Cảm giác vừa rồi, môi của Cố Nhiên thực sự là quá mức mềm mại ngọt ngào, hắn thật sự muốn ôm cậu làm sâu thêm nụ hôn đó.

Muốn thăm dò bên trong khoang miệng ấm áp kia của cậu xem hương vị như thế nào, muốn thấy cậu nằm trong lòng mình mà đỏ mặt, làm những việc xấu xa với cậu.

Khoan, khoan… stop.

Lạc Bạch lắc lắc đầu xua đi mấy suy nghĩ đen tối vừa lóe lên trong đầu mình.

Hắn phải kìm nén lại a, để Cố Nhiên mà biết có khi lại dọa sợ cậu cũng nên.

****

12 bình luận về “Cố Nhiên – Chương 9”

    1. ai định ngược thụ bao giờ đâu nà, ít bữa gần kết thúc cũng là ngược công luôn. sao nàng lại nghĩ ta muốn ngược thụ chứ?

      Thích

    1. ha ha, không phải ăn tết lâu mà là ăn tết xong lên quá nhiều việc, vốn ta định post mấy chương từ tuần trc để lì xì các nàng, ấy thế mà…
      nói chung là, ta sẽ bồi thường khiến các nàng hài lòng a

      Thích

      1. Tết ta chạy xô cũng ná thở nàng ạ… hết tết cv nó dí ta té khói… mà ngày nào ta cũng vào nhà nàng y như trộm nè…nàng phảo an ủi con tim mong manh dễ vỡ của ta đấy…

        Thích

      2. ha ha, nhất định rầu, hôm nay sẽ có một bất ngờ để bồi tội cho các nàng a

        Thích

Bình luận về bài viết này